Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret
-
Chương 10
Vào tuần đầu tiên của tháng Mười một, có ba chuyện xảy ra. Chuyện thứ nhất là Laura Danker lần đầu tiên mặc áo len đến lớp. Mắt thầy Benedict gần như lồi hẳn ra ngoài. Nhưng Nancy bảo rằng thực ra tôi chẳng nhận thấy điều ấy. Freddy Tôm hùm cũng để ý. Nó bảo tôi, “Cũng mặc áo len mà sao trông mày không được như thế hả Margaret?” Rồi nó bò ra cười, vỗ đùi đen đét. Tôi nghĩ thật nực cười. Ngày nào tôi cũng mặc áo len là vì tôi có nhiều lắm. Toàn là áo đặc biệt mà bà đan cho tôi. Kể cả khi tôi nhét tất vào áo ngực thì trông tôi vẫn thua xa Laura Danker. Tôi băn khoăn liệu nhỏ có thậm thụt với Evan và Moose không. Tại sao nhỏ lại làm việc ngu ngốc như vậy?
Điều đó khiến tôi nhớ đến việc Moose đã cắt cỏ, dọn hết lá khô trong vườn nhà tôi, và nói sẽ trở lại vào mùa xuân. Thế nên, nếu không gặp nhau tại nhà Nancy thì cả mùa đông này tôi sẽ không được thấy anh. Không phải là anh không biết tôi vẫn tồn tại mà là tôi phải tránh anh kể từ cái vụ Tụi mình phải... Tụi mình phải kia. Tuy vậy, tôi vẫn lén nhìn anh từ cửa sổ phòng ngủ của mình.
Chuyện thứ hai là tôi đến nhà thờ cùng với Janie Loomis. Janie và tôi khá thân nhau, nhất là trong giờ tập thể dục vì Ruth, nhỏ xếp thứ hai trong hàng, thường vắng mặt. Vậy nên, chúng tôi hay nói chuyện với nhau và có một lần tôi đã chủ động hỏi xem nhỏ có đến nhà thờ không.
“Chỉ lúc nào bị bắt đi thì tớ mới đi thôi,” nhỏ trả lời.
Rồi tôi hỏi nhỏ liệu thỉnh thoảng tôi đi cùng nhỏ được không, chỉ để xem việc đi nhà thờ như thế nào. Nhỏ đáp, “Tất nhiên là được, Chủ nhật này nhé?”
Thế là tôi đi nhà thờ. Ngộ ở chỗ là nhà thờ chẳng khác gì đền. Trừ một việc là mọi nghi lễ đều dùng tiếng Anh. Các con chiên đều đọc một quyển kinh vô cùng tối nghĩa còn ngài mục sư thì làm nghi lễ mà tôi không tài nào theo kịp. Ở đó, tôi đếm được tám cái mũ đen, bốn đỏ, sáu xanh và hai cái mũ lông. Cuối nghi lễ, mọi người hát một bài thánh ca. Sau đó, chúng tôi xếp hàng chờ bắt tay mục sư. Giờ thì tôi đã rất chuyên nghiệp trong vụ này.
Janie giới thiệu tôi. “Đây là bạn con, Margaret Simon. Bạn ấy không có tôn giáo.”
Tôi suýt ngất. Janie nói toạc ra như thế làm cái quái gì không biết? Ngài mục sư nhìn tôi như nhìn người sao Hỏa. Sau đó cười với tôi kiểu A-ha-thể-nào-ta-cũng-chiếm-được-thiện-cảm-của-con-bé-này.
“Chào mừng con đến với Giáo hội Trưởng lão Thứ nhất, Margaret. Ta mong rằng con sẽ trở lại đây.”
“Con cảm ơn ạ,” tôi đáp.
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con đã đến nhà thờ rồi. Ở đó con chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả, mặc dù con rất muốn. Con tin chắc đấy không phải tại Chúa đâu ạ. Lần sau, con sẽ cố gắng hơn.
Dạo này tối nào tôi cũng nói chuyện với Nancy. Bố tôi thắc mắc sao chúng tôi đã học với nhau cả ngày rồi, buổi tối còn gọi điện làm gì. “Mới xa nhau có ba tiếng mà lắm chuyện thế?” bố hỏi. Tôi chẳng buồn giải thích. Chủ yếu là chúng tôi cùng giải bài tập toán. Sau đó, Nancy gọi cho Gretchen để kiểm tra lại đáp án, còn tôi gọi cho Janie.
Chuyện thứ ba trong tuần là thầy hiệu trưởng thông báo qua hệ thống loa rằng hội phụ huynh sẽ mở một buổi tiệc nhảy cho học sinh lớp sáu nhân dịp lễ Tạ ơn. Thầy Benedict hỏi chúng tôi có ai biết khiêu vũ kiểu bốn cặp hình vuông không. Hầu như chẳng đứa nào biết.
Nancy nói với cả hội STTN là buổi khiêu vũ sẽ cực kỳ hoành tráng. Và nhỏ biết rõ điều đó vì mẹ nhỏ ở trong ban tổ chức. Nhỏ bảo chúng tôi viết lại tên những đứa mà chúng tôi muốn nhảy cùng để nhỏ thử sắp xếp. Nhưng hóa ra tất cả chúng tôi đều muốn Philip Leroy, thế nên Nancy chốt lại, “Thôi bỏ qua, tớ có phải thánh đâu.”
Hai tuần sau, giờ thể dục của chúng tôi biến thành giờ luyện nhảy. Thầy Benedict nói nếu trường đã tổ chức cả một buổi khiêu vũ dành riêng cho chúng tôi thì ít nhất chúng tôi cũng phải diễn được vài đường cơ bản để gọi là cảm ơn. Chúng tôi nhảy trên nền nhạc, còn thầy Benedict chạy tới chạy lui, vỗ tay liên tục.
Khi muốn làm mẫu động tác nào đó, thầy chọn Laura Danker làm bạn nhảy. Thầy lấy lý do là vì nhỏ đủ cao để với tới vai thầy, nhưng Nancy đưa mắt về phía tôi đầy ẩn ý. Thế nhưng không thằng con trai nào trong lớp muốn nhảy cùng với Laura Danker vì bọn nó đều thấp hơn nhỏ rất nhiều. Kể cả đứa cao nhất là Philip Leroy cũng chỉ đứng đến cằm Laura.
Mệt nhất trong giờ luyện nhảy là bọn con trai học nhảy thì ít mà giẫm chân con gái thì nhiều. Có vài đứa giỏi đến nỗi còn giẫm được vào chân chúng tôi theo nhạc nữa chứ. Vì thế, tôi hầu như chỉ tập trung giữ cho chân mình không bị giẫm bẹp dí.
Buổi sáng ngày diễn ra buổi khiêu vũ, tôi khoác lên mình bộ váy áo mới tinh.
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con không thể chờ đến hai giờ được Chúa ạ. Đến lúc đấy buổi khiêu vũ mới bắt đầu. Không biết con có được nhảy cùng với Philip Leroy không nhỉ? Thực ra không hẳn là con thích cậu ấy nhất, mà chỉ vì cậu ấy bảnh trai quá thôi. Và con rất thích được nhảy cùng cậu ấy... chỉ một hai lần thôi cũng được ạ. Tạ ơn Chúa.
Trường đã cho trang trí phòng tập thể dục và tôi thấy trông chẳng khác gì kho thóc. Có hai đống cỏ khô và ba con bù nhìn. Trên tường có dòng chữ lớn màu vàng Chào Mừng Đến Với Buổi Khiêu Vũ Khối Sáu... cứ làm như chúng tôi không biết ấy.
May mà mẹ không đi cùng tôi đến đây. Cố nhảy nhót sao cho tự nhiên đã khó lắm rồi, lại có mẹ đứng nhìn chằm chằm thì còn lâu mới làm được. Tôi biết thế vì cô Wheeler đi kèm Nancy nên con bé trông như người nộm. Những người ăn mặc rất buồn cười, trông giống như nông dân hay kiểu thế. Mẹ Nancy mặc bộ đồ yếm, áo kẻ và đội cái mũ rơm to tướng. Chẳng trách Nancy cứ vờ như không quen cô.
Chúng tôi có một người bắt nhịp nhảy chính cống. Chú ăn mặc không khác gì mẹ Nancy. Chú đứng trên bục hướng dẫn chúng tôi làm các động tác. Chú cũng điều khiển máy hát luôn. Chú giậm chân nhảy nhót rất hăng, thỉnh thoảng tôi thấy chú lôi một cái khăn tay màu đỏ ra lau mặt. Thầy Benedict luôn mồm bảo chúng tôi hòa mình vào bữa tiệc. “Thư giãn và tận hưởng đi các em,” thầy hô hào.
Ba lớp sáu trộn lẫn vào nhau nhưng bộ tứ STTN vẫn tập trung vào một chỗ. Cứ mỗi khi chuyển điệu nhảy là chúng tôi lại xếp hàng. Con gái một bên, con trai một bên. Cứ thế mà nhận người nhảy cùng. Vấn đề duy nhất là hàng nữ nhiều hơn hàng nam bốn đứa, vì thế đứa đứng ở cuối hàng thì phải nhảy với đứa con gái nào còn sót lại trong hàng nữ. May sao tôi với Janie chỉ bị thế một lần!
Trước khi vào nhảy, chúng tôi cố đoán xem mình sẽ cặp với ai. Ví dụ như khi tôi đứng thứ tư thì tôi biết sẽ cặp với Norman Fishbein vì cậu cũng đứng thứ tư bên hàng con trai. Vì thế, tôi nhanh chân chuyển vị trí bởi Norman Fishbein là thằng nghịch ngợm nhất lớp tôi, hoặc ít nhất cũng là một trong những thằng nghịch nhất. Còn cần tránh cả Freddy Barnet nữa, thằng này chỉ giỏi chế giễu là tôi mặc áo len không đẹp bằng Laura Danker. Tôi để ý thấy có lần nó nhảy cùng Laura Danker, mặt nó đỏ lựng lên trông giống con tôm hùm còn hơn cả hôm nó bị cháy nắng nữa.
Bọn con gái đổi chỗ nhiều hơn con trai vì hầu như đứa nào cũng thích nhảy cặp với Philip Leroy. Cuối cùng, tôi cũng túm được cậu. Chuyện là thế này. Sau khi ghép đôi xong, chúng tôi xếp thành hình vuông. Tôi cặp với Jay Hassler, cậu lịch sự lắm và không cố giẫm vào chân tôi. Người bắt nhịp bảo chúng tôi đổi cặp với người đứng bên phải. Lúc đó, bên phải tôi là Philip Leroy và Nancy, nhỏ tức đến nỗi suýt nữa thì hét toáng lên giữa phòng. Mặc dù tôi rất muốn nhảy với Philip Leroy từ đầu đến hết buổi khiêu vũ, nhưng cậu lại là đứa giẫm chân hăng nhất! Và lúc nhảy với cậu, bàn tay tôi ra nhiều mồ hôi đến nỗi tôi phải chùi vội vào cái váy mới.
Đến bốn giờ, những người hộ tống mang cho chúng tôi bánh và rượu hoa quả. Năm giờ kém mười lăm, buổi khiêu vũ kết thúc, mẹ lái chiếc xe mới tậu đến đón tôi (Bố tôi chịu thua vào dịp Halloween, khi mẹ tôi bảo không có xe thì không thể đi mua sữa được. Còn Margaret cũng không thể đi bộ tới trường vào những ngày mưa gió, mà thời tiết sắp xấu đi rồi. Mẹ không thích ý bố là cứ phải dậy sớm để đưa bố đến nhà ga, sau đó lại đi xe bố về và dùng xe bố cả ngày.). Cái xe mới nhà tôi hiệu Chevy, màu xanh lá.
Mẹ vội vàng đến hội khiêu vũ đưa tôi về vì đang vẽ dở bức tranh mới ở nhà. Trong bức tranh có rất nhiều loại hoa quả mừng ngày lễ Tạ ơn. Cứ đến mùa Giáng sinh, mẹ lại đem cả đống tranh đi tặng. Bố bảo rồi đống tranh đấy cũng ngự ở tầng áp mái nhà người ta thôi.
Điều đó khiến tôi nhớ đến việc Moose đã cắt cỏ, dọn hết lá khô trong vườn nhà tôi, và nói sẽ trở lại vào mùa xuân. Thế nên, nếu không gặp nhau tại nhà Nancy thì cả mùa đông này tôi sẽ không được thấy anh. Không phải là anh không biết tôi vẫn tồn tại mà là tôi phải tránh anh kể từ cái vụ Tụi mình phải... Tụi mình phải kia. Tuy vậy, tôi vẫn lén nhìn anh từ cửa sổ phòng ngủ của mình.
Chuyện thứ hai là tôi đến nhà thờ cùng với Janie Loomis. Janie và tôi khá thân nhau, nhất là trong giờ tập thể dục vì Ruth, nhỏ xếp thứ hai trong hàng, thường vắng mặt. Vậy nên, chúng tôi hay nói chuyện với nhau và có một lần tôi đã chủ động hỏi xem nhỏ có đến nhà thờ không.
“Chỉ lúc nào bị bắt đi thì tớ mới đi thôi,” nhỏ trả lời.
Rồi tôi hỏi nhỏ liệu thỉnh thoảng tôi đi cùng nhỏ được không, chỉ để xem việc đi nhà thờ như thế nào. Nhỏ đáp, “Tất nhiên là được, Chủ nhật này nhé?”
Thế là tôi đi nhà thờ. Ngộ ở chỗ là nhà thờ chẳng khác gì đền. Trừ một việc là mọi nghi lễ đều dùng tiếng Anh. Các con chiên đều đọc một quyển kinh vô cùng tối nghĩa còn ngài mục sư thì làm nghi lễ mà tôi không tài nào theo kịp. Ở đó, tôi đếm được tám cái mũ đen, bốn đỏ, sáu xanh và hai cái mũ lông. Cuối nghi lễ, mọi người hát một bài thánh ca. Sau đó, chúng tôi xếp hàng chờ bắt tay mục sư. Giờ thì tôi đã rất chuyên nghiệp trong vụ này.
Janie giới thiệu tôi. “Đây là bạn con, Margaret Simon. Bạn ấy không có tôn giáo.”
Tôi suýt ngất. Janie nói toạc ra như thế làm cái quái gì không biết? Ngài mục sư nhìn tôi như nhìn người sao Hỏa. Sau đó cười với tôi kiểu A-ha-thể-nào-ta-cũng-chiếm-được-thiện-cảm-của-con-bé-này.
“Chào mừng con đến với Giáo hội Trưởng lão Thứ nhất, Margaret. Ta mong rằng con sẽ trở lại đây.”
“Con cảm ơn ạ,” tôi đáp.
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con đã đến nhà thờ rồi. Ở đó con chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả, mặc dù con rất muốn. Con tin chắc đấy không phải tại Chúa đâu ạ. Lần sau, con sẽ cố gắng hơn.
Dạo này tối nào tôi cũng nói chuyện với Nancy. Bố tôi thắc mắc sao chúng tôi đã học với nhau cả ngày rồi, buổi tối còn gọi điện làm gì. “Mới xa nhau có ba tiếng mà lắm chuyện thế?” bố hỏi. Tôi chẳng buồn giải thích. Chủ yếu là chúng tôi cùng giải bài tập toán. Sau đó, Nancy gọi cho Gretchen để kiểm tra lại đáp án, còn tôi gọi cho Janie.
Chuyện thứ ba trong tuần là thầy hiệu trưởng thông báo qua hệ thống loa rằng hội phụ huynh sẽ mở một buổi tiệc nhảy cho học sinh lớp sáu nhân dịp lễ Tạ ơn. Thầy Benedict hỏi chúng tôi có ai biết khiêu vũ kiểu bốn cặp hình vuông không. Hầu như chẳng đứa nào biết.
Nancy nói với cả hội STTN là buổi khiêu vũ sẽ cực kỳ hoành tráng. Và nhỏ biết rõ điều đó vì mẹ nhỏ ở trong ban tổ chức. Nhỏ bảo chúng tôi viết lại tên những đứa mà chúng tôi muốn nhảy cùng để nhỏ thử sắp xếp. Nhưng hóa ra tất cả chúng tôi đều muốn Philip Leroy, thế nên Nancy chốt lại, “Thôi bỏ qua, tớ có phải thánh đâu.”
Hai tuần sau, giờ thể dục của chúng tôi biến thành giờ luyện nhảy. Thầy Benedict nói nếu trường đã tổ chức cả một buổi khiêu vũ dành riêng cho chúng tôi thì ít nhất chúng tôi cũng phải diễn được vài đường cơ bản để gọi là cảm ơn. Chúng tôi nhảy trên nền nhạc, còn thầy Benedict chạy tới chạy lui, vỗ tay liên tục.
Khi muốn làm mẫu động tác nào đó, thầy chọn Laura Danker làm bạn nhảy. Thầy lấy lý do là vì nhỏ đủ cao để với tới vai thầy, nhưng Nancy đưa mắt về phía tôi đầy ẩn ý. Thế nhưng không thằng con trai nào trong lớp muốn nhảy cùng với Laura Danker vì bọn nó đều thấp hơn nhỏ rất nhiều. Kể cả đứa cao nhất là Philip Leroy cũng chỉ đứng đến cằm Laura.
Mệt nhất trong giờ luyện nhảy là bọn con trai học nhảy thì ít mà giẫm chân con gái thì nhiều. Có vài đứa giỏi đến nỗi còn giẫm được vào chân chúng tôi theo nhạc nữa chứ. Vì thế, tôi hầu như chỉ tập trung giữ cho chân mình không bị giẫm bẹp dí.
Buổi sáng ngày diễn ra buổi khiêu vũ, tôi khoác lên mình bộ váy áo mới tinh.
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con không thể chờ đến hai giờ được Chúa ạ. Đến lúc đấy buổi khiêu vũ mới bắt đầu. Không biết con có được nhảy cùng với Philip Leroy không nhỉ? Thực ra không hẳn là con thích cậu ấy nhất, mà chỉ vì cậu ấy bảnh trai quá thôi. Và con rất thích được nhảy cùng cậu ấy... chỉ một hai lần thôi cũng được ạ. Tạ ơn Chúa.
Trường đã cho trang trí phòng tập thể dục và tôi thấy trông chẳng khác gì kho thóc. Có hai đống cỏ khô và ba con bù nhìn. Trên tường có dòng chữ lớn màu vàng Chào Mừng Đến Với Buổi Khiêu Vũ Khối Sáu... cứ làm như chúng tôi không biết ấy.
May mà mẹ không đi cùng tôi đến đây. Cố nhảy nhót sao cho tự nhiên đã khó lắm rồi, lại có mẹ đứng nhìn chằm chằm thì còn lâu mới làm được. Tôi biết thế vì cô Wheeler đi kèm Nancy nên con bé trông như người nộm. Những người ăn mặc rất buồn cười, trông giống như nông dân hay kiểu thế. Mẹ Nancy mặc bộ đồ yếm, áo kẻ và đội cái mũ rơm to tướng. Chẳng trách Nancy cứ vờ như không quen cô.
Chúng tôi có một người bắt nhịp nhảy chính cống. Chú ăn mặc không khác gì mẹ Nancy. Chú đứng trên bục hướng dẫn chúng tôi làm các động tác. Chú cũng điều khiển máy hát luôn. Chú giậm chân nhảy nhót rất hăng, thỉnh thoảng tôi thấy chú lôi một cái khăn tay màu đỏ ra lau mặt. Thầy Benedict luôn mồm bảo chúng tôi hòa mình vào bữa tiệc. “Thư giãn và tận hưởng đi các em,” thầy hô hào.
Ba lớp sáu trộn lẫn vào nhau nhưng bộ tứ STTN vẫn tập trung vào một chỗ. Cứ mỗi khi chuyển điệu nhảy là chúng tôi lại xếp hàng. Con gái một bên, con trai một bên. Cứ thế mà nhận người nhảy cùng. Vấn đề duy nhất là hàng nữ nhiều hơn hàng nam bốn đứa, vì thế đứa đứng ở cuối hàng thì phải nhảy với đứa con gái nào còn sót lại trong hàng nữ. May sao tôi với Janie chỉ bị thế một lần!
Trước khi vào nhảy, chúng tôi cố đoán xem mình sẽ cặp với ai. Ví dụ như khi tôi đứng thứ tư thì tôi biết sẽ cặp với Norman Fishbein vì cậu cũng đứng thứ tư bên hàng con trai. Vì thế, tôi nhanh chân chuyển vị trí bởi Norman Fishbein là thằng nghịch ngợm nhất lớp tôi, hoặc ít nhất cũng là một trong những thằng nghịch nhất. Còn cần tránh cả Freddy Barnet nữa, thằng này chỉ giỏi chế giễu là tôi mặc áo len không đẹp bằng Laura Danker. Tôi để ý thấy có lần nó nhảy cùng Laura Danker, mặt nó đỏ lựng lên trông giống con tôm hùm còn hơn cả hôm nó bị cháy nắng nữa.
Bọn con gái đổi chỗ nhiều hơn con trai vì hầu như đứa nào cũng thích nhảy cặp với Philip Leroy. Cuối cùng, tôi cũng túm được cậu. Chuyện là thế này. Sau khi ghép đôi xong, chúng tôi xếp thành hình vuông. Tôi cặp với Jay Hassler, cậu lịch sự lắm và không cố giẫm vào chân tôi. Người bắt nhịp bảo chúng tôi đổi cặp với người đứng bên phải. Lúc đó, bên phải tôi là Philip Leroy và Nancy, nhỏ tức đến nỗi suýt nữa thì hét toáng lên giữa phòng. Mặc dù tôi rất muốn nhảy với Philip Leroy từ đầu đến hết buổi khiêu vũ, nhưng cậu lại là đứa giẫm chân hăng nhất! Và lúc nhảy với cậu, bàn tay tôi ra nhiều mồ hôi đến nỗi tôi phải chùi vội vào cái váy mới.
Đến bốn giờ, những người hộ tống mang cho chúng tôi bánh và rượu hoa quả. Năm giờ kém mười lăm, buổi khiêu vũ kết thúc, mẹ lái chiếc xe mới tậu đến đón tôi (Bố tôi chịu thua vào dịp Halloween, khi mẹ tôi bảo không có xe thì không thể đi mua sữa được. Còn Margaret cũng không thể đi bộ tới trường vào những ngày mưa gió, mà thời tiết sắp xấu đi rồi. Mẹ không thích ý bố là cứ phải dậy sớm để đưa bố đến nhà ga, sau đó lại đi xe bố về và dùng xe bố cả ngày.). Cái xe mới nhà tôi hiệu Chevy, màu xanh lá.
Mẹ vội vàng đến hội khiêu vũ đưa tôi về vì đang vẽ dở bức tranh mới ở nhà. Trong bức tranh có rất nhiều loại hoa quả mừng ngày lễ Tạ ơn. Cứ đến mùa Giáng sinh, mẹ lại đem cả đống tranh đi tặng. Bố bảo rồi đống tranh đấy cũng ngự ở tầng áp mái nhà người ta thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook