Chú Nai Chạy Loạn
-
Chương 29: Chương 27-3
Hoắc lão gia tức giận thở dài, ông nhíu mày lắc đầu: "...Con nói tiếp đi, lúc nãy con nói muốn phái nó đi đâu......"
Hoắc Ngôn Hình lập tức nói: "Con nghĩ là, không bằng thừa dịp này cứ cho nó đến thành phố B hai năm, dù sao tương lai hai công ty bên đó cũng giao cho nó làm chủ, không bằng hiện tại cứ cho nó qua bên đó học hỏi, rèn luyện lại nhân cách... Nó cũng lớn đầu rồi còn sống cái kiểu như vậy, sau này không biết nó lại quậy thành cái dạng gì.".
Hoắc Ngôn Hình nói những lời này cũng không phải vô lý.
Nhưng quan trọng là Hoắc lão gia đương nhiên hiểu rõ Hoắc Chính Nam là loại người như thế nào, ông không cảm thấy những lời này của Hoắc Ngôn Hình là đang nói oan cho gã, Hoắc Chính Nam cần phải được nghiêm túc giáo huấn một trận.
Hoắc lão gia trầm mặc một lát, sau đó nói: "Được, chuyện này giao cho con."
***
Sau khi sắp xếp ổn thỏa bên phía Hoắc lão gia, Hoắc Ngôn Hình lại đến bệnh viện.
Thời điểm hắn vừa tới, Hoắc Chính Nam đã tỉnh.
Gã không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là não có chút tổn thương. Lúc Hoắc Ngôn Hình đến chính là thời điểm Hoắc Chính Nam đang phát điên còn mắng người, gã muốn đi tìm Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình, chuyện đầu tiên là hỏi Lục Lạc Cẩm đang ở đâu.
Hoắc Ngôn Hình mắt cũng không chớp nói rằng hắn đã đem Lục Lạc Cẩm bắt lại chuẩn bị đưa về Hoắc gia, muốn xử lý như thế nào hoàn toàn là dựa vào Hoắc lão gia.
Hoắc Chính Nam phát điên vì Lục Lạc Cẩm dám đánh gã, phát điên vì Lục Lạc Cẩm muốn rời khỏi gã, nhưng sau khi biết Lục Lạc Cẩm đang ở chỗ Hoắc lão gia, gã lại lo lắng Hoắc lão gia sẽ làm gì đó tổn thương đến Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam liền hỏi Hoắc Ngôn Hình có thể giao Lục Lạc Cẩm cho gã hay không, tốt xấu gì Lục Lạc Cẩm cũng là người của gã.
Hoắc Ngôn Hình nghe xong lại muốn nổi giận, hắn quát Hoắc Chính Nam: "Cậu cho rằng bản thân bị nhân tình đánh đến nhập viện còn chưa đủ mất mặt sao? Người đã được đưa tới chỗ ông của cậu, nếu cậu có năng lực thì cứ tới chỗ ông cậu để đòi người!
Hoắc Chính Nam không hiểu vì sao Hoắc Ngôn Hình đột nhiên lại tức giận với gã, mà gã cũng biết bản thân hiện tại đúng là rất mất mặt, nhưng gã lo lắng Lục Lạc Cẩm xảy ra chuyện cũng là thật, Hoắc Chính Nam càng lo lắng thì càng muốn gọi điện cho ông gã.
Nhưng cú điện thoại này không khác gì ở trên đầu Hoắc lão gia đổ thêm dầu vào lửa, đặc biệt là sau khi nghe được Hoắc Chính Nam còn muốn tìm người, Hoắc lão gia lớn tiếng mắng gã, về sau ông ấy không muốn nghe gã nhắc đến người này nữa, nếu như ông ấy biết Hoắc Chính Nam còn muốn tìm Lục Lạc Cẩm, ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân gã.
Chuyện này làm Hoắc Chính Nam không biết phải xử lý như thế nào, gã không đoán được Hoắc lão gia vậy mà lại nổi giận.
Hoắc Ngôn Hình bên này cũng không chịu giúp gã, chỉ kêu gã nên dưỡng thương cho tốt, cho dù Lục Lạc Cẩm có sống hay chết hắn cũng không thể quản được. Sau đó lại đề cập tới chuyện qua tân niên sẽ phái gã đến thành phố B để tiếp nhận hai công ty con của Hoắc gia.
Không nghĩ tới mọi chuyện lần này lại thành ra như vậy, tìm không được Lục Lạc Cẩm, ngay cả gã cũng phải đi đến thành phố khác.
Hoắc Chính Nam tìm không thấy Lục Lạc Cẩm cũng không dễ dàng bỏ cuộc, gã ở trên giường bệnh nghiến răng nghiến lợi nói, gã nhất định sẽ tìm ra Lục Lạc Cẩm, dù cho có đào ba tất đất cũng phải tìm ra cậu.
Hoắc Ngôn Hình không phản ứng những lời này của gã, dù sao Lục Lạc Cẩm đang ở chỗ của hắn, cứ cho rằng Hoắc Chính Nam có đào hết ba tất đất cũng không thể tìm được Lục Lạc Cẩm. Hắn khuyên Hoắc Chính Nam vẫn nên dưỡng thương cho tốt, sau đó chuẩn bị tinh thần đến thành phố B.
Rất nhanh sau đó Hoắc lão gia cũng đến đây, danh chính ngôn thuận sai người canh ở trước cửa phòng bệnh Hoắc Chính Nam, nếu không có việc gì sẽ không cho Hoắc Chính Nam rời khỏi đây, người không liên quan cũng không được vào. Hoắc Chính Nam không hiểu Hoắc lão gia muốn làm gì, sau đó có người đến nói cho gã biết, chờ sau khi gã xuất viện sẽ được đón trực tiếp trở về Hoắc gia, những chuyện còn lại, đợi tới khi đó hãy đi hỏi Hoắc lão gia, hiện tại bọn họ cũng chỉ làm việc theo ý của ông.
Hoắc Chính Nam cho dù có ngang bướng tới đâu cũng không dám làm trái ý của Hoắc lão gia...
***
Thời điểm Hoắc Ngôn Hình trở về xem Lục Lục Cẩm đã hơn tám giờ, hắn cố ý mang theo bữa sáng, nhưng thật ra lúc này Lục Lạc Cẩm vẫn còn chưa dậy.
Tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện còn thay đổi một nơi ở hoàn toàn xa lạ, Lục Lạc Cẩm căn bản không ngủ được, hơn nữa mặt cậu còn rất đau, vì vậy không cách nào có thể yên ổn ngủ được.
Lục Lạc Cẩm vẫn còn rất khó chịu, mãi cho đến rạng sáng cậu mới chợp mắt được một chút.
Nhưng một giấc ngủ này trải qua cũng không được yên, cứ cách mỗi mười phút đến nửa giờ lại thức một lần, cho đến sáu giờ cậu tỉnh dậy, còn tưởng rằng sẽ không ngủ lại được, kết quả lại ngủ đến tám giờ, cũng coi như trong khoảng thời gian này mới có một giấc ngủ bình yên thật sự.
Chỉ là tâm trạng của Lục Lạc Cẩm vẫn còn chưa được thả lỏng, bên ngoài chỉ cần phát ra tiếng động nhỏ cậu cũng có thể tỉnh lại.
Lục Lạc Cẩm xuống giường rời khỏi phòng, lúc này nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình đã trở lại.
Lục Lạc Cẩm từ khi còn ở trong phòng đã đoán được đó là Hoắc Ngôn Hình, nhưng cho đến khi thật sự nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình cậu mới có thể yên tâm. Hiện tại điều mà cậu lo lắng là Hoắc Chính Nam sẽ tới bắt cậu trở về, cho dù khả năng này rất thấp cậu cũng khó tránh khỏi trông gà hoá cuốc.
Trải qua một đem, vết thương trên mặt Lục Lạc Cẩm càng trở nên rõ ràng hơn.
Khóe miệng ứ máu, mặt còn sưng lên, bên trên còn hiện rõ dấu tay đỏ tươi vô cùng chói mắt, vành mắt cậu cũng thâm quầng, vừa nhìn thấy đã biết cậu ngủ không đủ giấc, dọa người nhất chính là vết bầm trên cổ, một vệt tròn màu tím đen hiện lên vô cùng rõ rệt.
So với cái tên Hoắc Chính Nam đang ở trong bệnh viện mắng chửi ầm ĩ kia, Lục Lạc Cẩm rõ ràng đáng thương hơn rất nhiều. Ngày hôm qua tâm tình Hoắc Ngôn Hình vẫn còn phức tạp vì không biết tình huống của Hoắc Chính Nam như thế nào, nhưng cho tới bây giờ, hắn rõ ràng đứng về phía Lục Lạc Cẩm nhiều hơn, nếu không vì thế thì hắn cũng sẽ không ở trước mặt Hoắc lão gia bênh vực Lục Lạc Cẩm, thậm chí còn kêu ông giáo huấn Hoắc Chính Nam một trận.
Hoắc Ngôn Hình hỏi cậu: "Mới vừa dậy sao? Ăn sáng chưa?"
Bắt đầu từ tối hôm qua Lục Lạc Cẩm vẫn chưa ăn gì, xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy làm sao cậu có tâm trạng để ăn, sau đó lại ngủ không được yên giấc cho nên lúc này dạ dày có hơi đau.
Nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình mang bữa sáng đến, Lục Lạc Cẩm ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, chạy bước nhỏ xuống.
Hoắc Ngôn Hình mua cháo đậu đỏ, chủ quán còn tặng thêm một chiếc bánh trôi, tất cả đều là đồ ngọt. Hoắc Ngôn Hình không xác định được những món này có hợp với khẩu vị Lục Lạc Cẩm hay không, hắn lại mua thêm một ly sữa đậu nành và vài cái bánh bao, sau khi mua xong mới nhớ tới vết thương trên miệng Lục Lạc Cẩm, hắn lại nghĩ nhất định cậu sẽ không thể ăn bánh bao được, cuối cùng hắn lại mua thêm một ít sủi cảo.
Hoắc Ngôn Hình mua về không ít đồ ăn, Lục Lạc Cẩm còn cho rằng Hoắc Ngôn Hình sẽ ăn cùng cậu, kết quả lại phát hiện Hoắc Ngôn Hình chỉ yên lặng ngồi một bên, lẳng lặng nhìn cậu ăn.
Lục Lạc Cẩm còn chưa ăn miếng nào, hỏi Hoắc Ngôn Hình: "Hoắc tiên sinh, chú không ăn sao?"
Lúc này Hoắc Ngôn Hình cũng không để tâm Lục Lạc Cẩm gọi hắn là gì, hắn chỉ nói: "Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi."
Mùi hương thơm ngọt của đồ ăn không ngừng xông vào mũi cậu, Lục Lạc Cẩm cũng không ngại bị người khác nhìn chằm chằm, cầm lấy cái muỗng múc một miếng cháo đưa vào miệng.
Ngọt, thật sự rất ngọt.
Lục Lạc Cẩm vốn dĩ rất thích đồ ngọt, đặc biệt sau khi trải qua những chuyện hỗn loạn vừa rồi, bây giờ được ngồi ở đây yên bình ăn một miếng cháo, trong nháy mắt hốc mắt cậu có chút nóng lên.
Có đôi khi Lục Lạc Cẩm cũng không rõ, cậu đã làm điều gì sai trái mà bản thân phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Lục Lạc Cẩm nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống, cậu nổ lực cố nén nước mắt vào trong, sau đó cười nói với Hoắc Ngôn Hình: "Cháo chú mua rất ngon."
Hoắc Ngôn Hình nhìn Lục Lạc Cẩm sắp khóc đến nơi vẫn không dám khóc, nhất thời cũng không biết phải làm gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn nói gì đó làm cậu cảm thấy được an ủi: "Hoắc Chính Nam đã tỉnh lại, cũng không có chuyện gì lớn, hiện tại cậu có thể yên tâm. Chỉ cần cậu không muốn, về sau nó nhất định sẽ không thể tìm thấy cậu."
Lục Lạc Cẩm dừng lại một chút, thật ra cậu cũng muốn hỏi tình huống hiện tại của Hoắc Chính Nam, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào, nếu như nói ra lại sợ Hoắc Ngôn Hình cho rằng cậu hoài nghi năng lực của hắn, cho nên cậu không biết phải hỏi như thế nào mới đúng.
Chính là sau khi nghe được Hoắc Chính Nam từ nay về sau sẽ không thể tìm thấy cậu, Lục Lạc Cẩm có chút kinh ngạc, cậu hỏi: "Có thật là như vậy không ạ?"
Hoắc Chính Nam sao có thể buông tha cậu một cách dễ dàng như thế? Hoắc Ngôn Hình vì muốn an ủi cậu nên mới nói như vậy đúng không?
Hoắc Ngôn Hình nhìn ra sự hoài nghi trong đôi mắt của Lục Lạc Cẩm: "Đúng vậy, nhưng trong khoảng thời gian này cậu vẫn nên ở lại đây thì tốt hơn, không thấy được cậu nó sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Thật sự như những gì Hoắc Ngôn Hình nói.
Hoắc Chính Nam sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Hoắc Ngôn Hình lại nói: "Cậu có thể yên tâm ở lại nơi này, nếu tôi đã đồng ý giúp cậu thì nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa."
Lục Lạc Cẩm vô cùng cảm kích Hoắc Ngôn Hình, vào thời khắc như vậy hắn lại đồng ý giúp cậu: "...Vâng, cảm ơn chú."
Lục Lạc Cẩm tạm thời sẽ ở lại chỗ này của Hoắc Ngôn Hình, không cần Hoắc Ngôn Hình phải nhắc nhở điều gì thêm, Lục Lạc Cẩm cũng sẽ yên ổn ở trong nhà, cậu căn bản không muốn ra ngoài.
Những vật dụng cá nhân của Lục Lạc Cẩm vẫn còn đang ở chỗ Hoắc Chính Nam, sau đó cho dù là quần á, sách hay điện thoại, tất cả đều được Hoắc Ngôn Hình mua lại cho cậu.
***
Hoắc Chính Nam ở lại bệnh viện hai ba ngày, cho đến cái hôm mà gã xuất viện, trùng hợp chính là vào sinh nhật của Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam hiện tại muốn tìm Lục Lạc Cẩm cũng không thể tìm được. Sau khi xuất viện, ông nội gã liền trực tiếp mang gã trở về Hoắc gia, căn bản vẫn luôn quan sát gã mỗi ngày. Đã nhiều ngày gã không thể đến công ty, Hoắc lão gia bắt gã phải ở nhà dưỡng thương, gã muốn hỏi về chuyện của Lục Lạc Cẩm cũng không thể hỏi được. Cho dù gã có thất sự muốn nổi điên, nhưng nếu nhìn thấy một tia tức giận trên gương mặt của gã, đôi mắt Hoắc lão gia sẽ giống như hình viện đạn lập tức có thể giết chết gã.
Tuy rằng giống như ý nguyện của Hoắc Ngôn Hình, làm Lục Lạc Cẩm có thể ở bên cạnh hắn, nhưng công việc cuối năm vẫn còn đó nên lúc này hắn thật sự rất bận, thậm chí không còn dư thời gian để chú ý tình trạng của Lục Lạc Cẩm.
Thật ra Hoắc Ngôn Hình đã quên sinh nhật Lục Lạc Cẩm là khi nào, vừa vặn đúng vào ngày sinh nhật cậu, hắn nghĩ đến việc nên về nhà nhìn Lục Lạc Cẩm một chuyến.
Không nghĩ đến tâm trạng tiểu mỹ nhân thật vất vả mới khôi phục được một ít, nhưng vào một ngày đặt biệt như vậy, cậu lại lén trốn đi khóc một mình.
Hoắc Ngôn Hình lập tức nói: "Con nghĩ là, không bằng thừa dịp này cứ cho nó đến thành phố B hai năm, dù sao tương lai hai công ty bên đó cũng giao cho nó làm chủ, không bằng hiện tại cứ cho nó qua bên đó học hỏi, rèn luyện lại nhân cách... Nó cũng lớn đầu rồi còn sống cái kiểu như vậy, sau này không biết nó lại quậy thành cái dạng gì.".
Hoắc Ngôn Hình nói những lời này cũng không phải vô lý.
Nhưng quan trọng là Hoắc lão gia đương nhiên hiểu rõ Hoắc Chính Nam là loại người như thế nào, ông không cảm thấy những lời này của Hoắc Ngôn Hình là đang nói oan cho gã, Hoắc Chính Nam cần phải được nghiêm túc giáo huấn một trận.
Hoắc lão gia trầm mặc một lát, sau đó nói: "Được, chuyện này giao cho con."
***
Sau khi sắp xếp ổn thỏa bên phía Hoắc lão gia, Hoắc Ngôn Hình lại đến bệnh viện.
Thời điểm hắn vừa tới, Hoắc Chính Nam đã tỉnh.
Gã không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là não có chút tổn thương. Lúc Hoắc Ngôn Hình đến chính là thời điểm Hoắc Chính Nam đang phát điên còn mắng người, gã muốn đi tìm Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình, chuyện đầu tiên là hỏi Lục Lạc Cẩm đang ở đâu.
Hoắc Ngôn Hình mắt cũng không chớp nói rằng hắn đã đem Lục Lạc Cẩm bắt lại chuẩn bị đưa về Hoắc gia, muốn xử lý như thế nào hoàn toàn là dựa vào Hoắc lão gia.
Hoắc Chính Nam phát điên vì Lục Lạc Cẩm dám đánh gã, phát điên vì Lục Lạc Cẩm muốn rời khỏi gã, nhưng sau khi biết Lục Lạc Cẩm đang ở chỗ Hoắc lão gia, gã lại lo lắng Hoắc lão gia sẽ làm gì đó tổn thương đến Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam liền hỏi Hoắc Ngôn Hình có thể giao Lục Lạc Cẩm cho gã hay không, tốt xấu gì Lục Lạc Cẩm cũng là người của gã.
Hoắc Ngôn Hình nghe xong lại muốn nổi giận, hắn quát Hoắc Chính Nam: "Cậu cho rằng bản thân bị nhân tình đánh đến nhập viện còn chưa đủ mất mặt sao? Người đã được đưa tới chỗ ông của cậu, nếu cậu có năng lực thì cứ tới chỗ ông cậu để đòi người!
Hoắc Chính Nam không hiểu vì sao Hoắc Ngôn Hình đột nhiên lại tức giận với gã, mà gã cũng biết bản thân hiện tại đúng là rất mất mặt, nhưng gã lo lắng Lục Lạc Cẩm xảy ra chuyện cũng là thật, Hoắc Chính Nam càng lo lắng thì càng muốn gọi điện cho ông gã.
Nhưng cú điện thoại này không khác gì ở trên đầu Hoắc lão gia đổ thêm dầu vào lửa, đặc biệt là sau khi nghe được Hoắc Chính Nam còn muốn tìm người, Hoắc lão gia lớn tiếng mắng gã, về sau ông ấy không muốn nghe gã nhắc đến người này nữa, nếu như ông ấy biết Hoắc Chính Nam còn muốn tìm Lục Lạc Cẩm, ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân gã.
Chuyện này làm Hoắc Chính Nam không biết phải xử lý như thế nào, gã không đoán được Hoắc lão gia vậy mà lại nổi giận.
Hoắc Ngôn Hình bên này cũng không chịu giúp gã, chỉ kêu gã nên dưỡng thương cho tốt, cho dù Lục Lạc Cẩm có sống hay chết hắn cũng không thể quản được. Sau đó lại đề cập tới chuyện qua tân niên sẽ phái gã đến thành phố B để tiếp nhận hai công ty con của Hoắc gia.
Không nghĩ tới mọi chuyện lần này lại thành ra như vậy, tìm không được Lục Lạc Cẩm, ngay cả gã cũng phải đi đến thành phố khác.
Hoắc Chính Nam tìm không thấy Lục Lạc Cẩm cũng không dễ dàng bỏ cuộc, gã ở trên giường bệnh nghiến răng nghiến lợi nói, gã nhất định sẽ tìm ra Lục Lạc Cẩm, dù cho có đào ba tất đất cũng phải tìm ra cậu.
Hoắc Ngôn Hình không phản ứng những lời này của gã, dù sao Lục Lạc Cẩm đang ở chỗ của hắn, cứ cho rằng Hoắc Chính Nam có đào hết ba tất đất cũng không thể tìm được Lục Lạc Cẩm. Hắn khuyên Hoắc Chính Nam vẫn nên dưỡng thương cho tốt, sau đó chuẩn bị tinh thần đến thành phố B.
Rất nhanh sau đó Hoắc lão gia cũng đến đây, danh chính ngôn thuận sai người canh ở trước cửa phòng bệnh Hoắc Chính Nam, nếu không có việc gì sẽ không cho Hoắc Chính Nam rời khỏi đây, người không liên quan cũng không được vào. Hoắc Chính Nam không hiểu Hoắc lão gia muốn làm gì, sau đó có người đến nói cho gã biết, chờ sau khi gã xuất viện sẽ được đón trực tiếp trở về Hoắc gia, những chuyện còn lại, đợi tới khi đó hãy đi hỏi Hoắc lão gia, hiện tại bọn họ cũng chỉ làm việc theo ý của ông.
Hoắc Chính Nam cho dù có ngang bướng tới đâu cũng không dám làm trái ý của Hoắc lão gia...
***
Thời điểm Hoắc Ngôn Hình trở về xem Lục Lục Cẩm đã hơn tám giờ, hắn cố ý mang theo bữa sáng, nhưng thật ra lúc này Lục Lạc Cẩm vẫn còn chưa dậy.
Tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện còn thay đổi một nơi ở hoàn toàn xa lạ, Lục Lạc Cẩm căn bản không ngủ được, hơn nữa mặt cậu còn rất đau, vì vậy không cách nào có thể yên ổn ngủ được.
Lục Lạc Cẩm vẫn còn rất khó chịu, mãi cho đến rạng sáng cậu mới chợp mắt được một chút.
Nhưng một giấc ngủ này trải qua cũng không được yên, cứ cách mỗi mười phút đến nửa giờ lại thức một lần, cho đến sáu giờ cậu tỉnh dậy, còn tưởng rằng sẽ không ngủ lại được, kết quả lại ngủ đến tám giờ, cũng coi như trong khoảng thời gian này mới có một giấc ngủ bình yên thật sự.
Chỉ là tâm trạng của Lục Lạc Cẩm vẫn còn chưa được thả lỏng, bên ngoài chỉ cần phát ra tiếng động nhỏ cậu cũng có thể tỉnh lại.
Lục Lạc Cẩm xuống giường rời khỏi phòng, lúc này nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình đã trở lại.
Lục Lạc Cẩm từ khi còn ở trong phòng đã đoán được đó là Hoắc Ngôn Hình, nhưng cho đến khi thật sự nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình cậu mới có thể yên tâm. Hiện tại điều mà cậu lo lắng là Hoắc Chính Nam sẽ tới bắt cậu trở về, cho dù khả năng này rất thấp cậu cũng khó tránh khỏi trông gà hoá cuốc.
Trải qua một đem, vết thương trên mặt Lục Lạc Cẩm càng trở nên rõ ràng hơn.
Khóe miệng ứ máu, mặt còn sưng lên, bên trên còn hiện rõ dấu tay đỏ tươi vô cùng chói mắt, vành mắt cậu cũng thâm quầng, vừa nhìn thấy đã biết cậu ngủ không đủ giấc, dọa người nhất chính là vết bầm trên cổ, một vệt tròn màu tím đen hiện lên vô cùng rõ rệt.
So với cái tên Hoắc Chính Nam đang ở trong bệnh viện mắng chửi ầm ĩ kia, Lục Lạc Cẩm rõ ràng đáng thương hơn rất nhiều. Ngày hôm qua tâm tình Hoắc Ngôn Hình vẫn còn phức tạp vì không biết tình huống của Hoắc Chính Nam như thế nào, nhưng cho tới bây giờ, hắn rõ ràng đứng về phía Lục Lạc Cẩm nhiều hơn, nếu không vì thế thì hắn cũng sẽ không ở trước mặt Hoắc lão gia bênh vực Lục Lạc Cẩm, thậm chí còn kêu ông giáo huấn Hoắc Chính Nam một trận.
Hoắc Ngôn Hình hỏi cậu: "Mới vừa dậy sao? Ăn sáng chưa?"
Bắt đầu từ tối hôm qua Lục Lạc Cẩm vẫn chưa ăn gì, xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy làm sao cậu có tâm trạng để ăn, sau đó lại ngủ không được yên giấc cho nên lúc này dạ dày có hơi đau.
Nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình mang bữa sáng đến, Lục Lạc Cẩm ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, chạy bước nhỏ xuống.
Hoắc Ngôn Hình mua cháo đậu đỏ, chủ quán còn tặng thêm một chiếc bánh trôi, tất cả đều là đồ ngọt. Hoắc Ngôn Hình không xác định được những món này có hợp với khẩu vị Lục Lạc Cẩm hay không, hắn lại mua thêm một ly sữa đậu nành và vài cái bánh bao, sau khi mua xong mới nhớ tới vết thương trên miệng Lục Lạc Cẩm, hắn lại nghĩ nhất định cậu sẽ không thể ăn bánh bao được, cuối cùng hắn lại mua thêm một ít sủi cảo.
Hoắc Ngôn Hình mua về không ít đồ ăn, Lục Lạc Cẩm còn cho rằng Hoắc Ngôn Hình sẽ ăn cùng cậu, kết quả lại phát hiện Hoắc Ngôn Hình chỉ yên lặng ngồi một bên, lẳng lặng nhìn cậu ăn.
Lục Lạc Cẩm còn chưa ăn miếng nào, hỏi Hoắc Ngôn Hình: "Hoắc tiên sinh, chú không ăn sao?"
Lúc này Hoắc Ngôn Hình cũng không để tâm Lục Lạc Cẩm gọi hắn là gì, hắn chỉ nói: "Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi."
Mùi hương thơm ngọt của đồ ăn không ngừng xông vào mũi cậu, Lục Lạc Cẩm cũng không ngại bị người khác nhìn chằm chằm, cầm lấy cái muỗng múc một miếng cháo đưa vào miệng.
Ngọt, thật sự rất ngọt.
Lục Lạc Cẩm vốn dĩ rất thích đồ ngọt, đặc biệt sau khi trải qua những chuyện hỗn loạn vừa rồi, bây giờ được ngồi ở đây yên bình ăn một miếng cháo, trong nháy mắt hốc mắt cậu có chút nóng lên.
Có đôi khi Lục Lạc Cẩm cũng không rõ, cậu đã làm điều gì sai trái mà bản thân phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Lục Lạc Cẩm nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống, cậu nổ lực cố nén nước mắt vào trong, sau đó cười nói với Hoắc Ngôn Hình: "Cháo chú mua rất ngon."
Hoắc Ngôn Hình nhìn Lục Lạc Cẩm sắp khóc đến nơi vẫn không dám khóc, nhất thời cũng không biết phải làm gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn nói gì đó làm cậu cảm thấy được an ủi: "Hoắc Chính Nam đã tỉnh lại, cũng không có chuyện gì lớn, hiện tại cậu có thể yên tâm. Chỉ cần cậu không muốn, về sau nó nhất định sẽ không thể tìm thấy cậu."
Lục Lạc Cẩm dừng lại một chút, thật ra cậu cũng muốn hỏi tình huống hiện tại của Hoắc Chính Nam, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào, nếu như nói ra lại sợ Hoắc Ngôn Hình cho rằng cậu hoài nghi năng lực của hắn, cho nên cậu không biết phải hỏi như thế nào mới đúng.
Chính là sau khi nghe được Hoắc Chính Nam từ nay về sau sẽ không thể tìm thấy cậu, Lục Lạc Cẩm có chút kinh ngạc, cậu hỏi: "Có thật là như vậy không ạ?"
Hoắc Chính Nam sao có thể buông tha cậu một cách dễ dàng như thế? Hoắc Ngôn Hình vì muốn an ủi cậu nên mới nói như vậy đúng không?
Hoắc Ngôn Hình nhìn ra sự hoài nghi trong đôi mắt của Lục Lạc Cẩm: "Đúng vậy, nhưng trong khoảng thời gian này cậu vẫn nên ở lại đây thì tốt hơn, không thấy được cậu nó sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Thật sự như những gì Hoắc Ngôn Hình nói.
Hoắc Chính Nam sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Hoắc Ngôn Hình lại nói: "Cậu có thể yên tâm ở lại nơi này, nếu tôi đã đồng ý giúp cậu thì nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa."
Lục Lạc Cẩm vô cùng cảm kích Hoắc Ngôn Hình, vào thời khắc như vậy hắn lại đồng ý giúp cậu: "...Vâng, cảm ơn chú."
Lục Lạc Cẩm tạm thời sẽ ở lại chỗ này của Hoắc Ngôn Hình, không cần Hoắc Ngôn Hình phải nhắc nhở điều gì thêm, Lục Lạc Cẩm cũng sẽ yên ổn ở trong nhà, cậu căn bản không muốn ra ngoài.
Những vật dụng cá nhân của Lục Lạc Cẩm vẫn còn đang ở chỗ Hoắc Chính Nam, sau đó cho dù là quần á, sách hay điện thoại, tất cả đều được Hoắc Ngôn Hình mua lại cho cậu.
***
Hoắc Chính Nam ở lại bệnh viện hai ba ngày, cho đến cái hôm mà gã xuất viện, trùng hợp chính là vào sinh nhật của Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam hiện tại muốn tìm Lục Lạc Cẩm cũng không thể tìm được. Sau khi xuất viện, ông nội gã liền trực tiếp mang gã trở về Hoắc gia, căn bản vẫn luôn quan sát gã mỗi ngày. Đã nhiều ngày gã không thể đến công ty, Hoắc lão gia bắt gã phải ở nhà dưỡng thương, gã muốn hỏi về chuyện của Lục Lạc Cẩm cũng không thể hỏi được. Cho dù gã có thất sự muốn nổi điên, nhưng nếu nhìn thấy một tia tức giận trên gương mặt của gã, đôi mắt Hoắc lão gia sẽ giống như hình viện đạn lập tức có thể giết chết gã.
Tuy rằng giống như ý nguyện của Hoắc Ngôn Hình, làm Lục Lạc Cẩm có thể ở bên cạnh hắn, nhưng công việc cuối năm vẫn còn đó nên lúc này hắn thật sự rất bận, thậm chí không còn dư thời gian để chú ý tình trạng của Lục Lạc Cẩm.
Thật ra Hoắc Ngôn Hình đã quên sinh nhật Lục Lạc Cẩm là khi nào, vừa vặn đúng vào ngày sinh nhật cậu, hắn nghĩ đến việc nên về nhà nhìn Lục Lạc Cẩm một chuyến.
Không nghĩ đến tâm trạng tiểu mỹ nhân thật vất vả mới khôi phục được một ít, nhưng vào một ngày đặt biệt như vậy, cậu lại lén trốn đi khóc một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook