Vợ chồng Cố Học Dân chờ lâu như vậy nên đương nhiên không chịu rời đi, cứ như vậy chờ ở ngoài cửa.

Bọn họ không đợi được Cố Tuyết Nghi mở cửa, lại đợi được thư ký của Yến Triều.

Thư ký của Yến Triều họ Trần, tên là Trần Vu Cẩn, thừa hưởng phong thái của Yến Triều, chính là một con hổ mặt cười.

Mấy năm trước Cố Học Dân từng chứng kiến một ông trùm trong ngành chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Trần Vu Cẩn.

Cố Học Dân tận mắt chứng kiến nên cũng có chút bóng ma.

Cho dù không nhìn thấy Yến Triều, nhưng lúc này cửa sổ xe hạ thấp, chỉ lộ ra khuôn mặt cười tủm tỉm của Trần Vu Cẩn, Cố Học Dân theo bản năng rụt cổ lại.

"Trần tổng." Cố Học Dân chào hỏi.

Quả nhiên Giản Xương Minh sắp tới!

Bằng không Trần Vu Cẩn cũng sẽ không đến!

Nghĩ đến Giản Xương Minh trong chốc lát, Cố Học Dân cũng lớn mật: "Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, có thể là Tuyết Nghi còn chưa rời giường. Giúp việc trong biệt thự này cũng không biết thông minh một chút, thế nhưng vẫn không mở cửa cho chúng tôi vào..."

Trần Vu Cẩn cười cười: "Tôi vào trước xem là xảy ra chuyện gì."

Cố Học Dân vừa định nói "Được", kết quả radar trong đầu vang lên, đột nhiên phản ứng lại, Trần Vu Cẩn đi trước, vậy không phải là bọn họ vẫn không vào được sao? Trần Vu Cẩn cũng sẽ không quay đầu lại quản bọn họ!

Trên dưới Yến gia này, ngay cả cấp dưới của Yến Triều cũng không để Cố gia bọn họ vào mắt!

"Vậy tôi và Trần tổng cùng đi vào." Cố Học Dân mở cửa xe, tiến lại gần: "Tôi cũng nhìn xem Trần tổng gọi người mở cửa như thế nào."

Trong lòng Trần Vu Cẩn có chút phiền.

Quay đầu lại để cho người lái xe nhấn ga.

Cửa biệt thự Yến gia nhanh chóng mở ra.

Xe của Trần Vu Cẩn đi vào cửa.

Cố Học Dân vừa định cất bước đi vào, nhưng nghĩ đến bên trong rất rộng, còn phải đi thêm một đoạn đường, vừa định quay đầu chuẩn bị lái xe. Kết quả là ông ta vừa ngồi trở lại trong xe, cánh cửa đã đóng lại.



Sắc mặt Cố Học Dân trầm xuống, nhịn không được mắng một câu thô tục ở dưới đáy lòng.

Cái này mẹ nó, tất cả đều chướng mắt ông ta sao!

Rất nhanh Trần Vu Cẩn đã vào cửa.

Người giúp việc nói: "Phu nhân đang đọc sách trên tầng hai."

Đọc sách gì?

Trần Vu Cẩn buồn cười nghĩ.

Chẳng lẽ là đang xem cái gì mà "Làm thế nào để nắm bắt trái tim của một người đàn ông", hoặc "Làm thế nào để được chia tài sản nhiều hơn sau khi ly hôn"?

Trong lòng Trần Vu Cẩn buồn cười, trên mặt cũng thật sự lộ ra chút ý cười, chẳng qua nhìn qua là lễ phép cười.

Lên tầng hai.

Cố Tuyết Nghi vừa vặn đứng dậy từ trên sô pha, đi chân trần giẫm lên mặt đất trải thảm lông thật dày. Không biết vì sao bên cạnh sô pha lại bày một cái tủ lạnh nhỏ, Cố Tuyết Nghi đang ngồi xổm xuống, lấy đồ từ trong tủ lạnh ra ngoài...

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm quay đầu lại.

"Uống trà chiều không?" Cố Tuyết Nghi hỏi.

Không giống với Giang Nhị.

Người tới là thư ký của Yến Triều, xem như là "người của mình."

Cô để mặt mộc, mặc quần áo ở nhà mềm mại màu xanh ngọc, chất liệu satanh, càng làm nổi bật thân hình thon dài của cô.

Màu sắc thâm trầm nhưng cũng không già nua, ngược lại còn có loại quý khí khác, hơn nữa càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Ánh sáng từ cửa sổ sau lưng cô xuyên qua, vì cô mà phủ lên một tầng ánh sáng, càng thêm đẹp không gì sánh được.

Trong biệt thự Yến gia cực kỳ yên tĩnh.



Đám người Yến Văn Gia đều không có ở đây, không hề muốn giải vây cho người chị dâu này, gánh vác chuyện gặp Giản Xương Minh. Nhưng mà cho dù là bọn họ ra mặt thì cũng vô dụng.

Trần Vu Cẩn cũng không ngoài ý muốn đối với kết quả này.

Nhưng làm cho anh ta ngoài ý muốn chính là Cố Tuyết Nghi.

Là Cố Tuyết Nghi, nhưng lại không giống Cố Tuyết Nghi.

Cô xoay người ngồi trở lại sô pha, hơi cong lưng, vươn ngón tay thon dài, đẩy đĩa hoa quả trước mặt: "Muốn ăn không?"

Tư thế vô cùng bình thản.

Trong phút chốc, Trần Vu Cẩn cho rằng mình đã nhìn thấy một Yến Triều khác.

Dưới lầu.

Một chiếc xe khác đi đến Yến gia.

Cuối cùng Cố Học Dân cũng chờ được chiếc xe mà ông ta muốn chờ.

Nhưng cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lộ ra từ bên trong cũng không phải là Giản Xương Minh, mà là gương mặt của một người phụ nữ khác khoảng ba mươi tuổi.

"Tôi là Giản Nhuế, đến đây chào hỏi Yến phu nhân."

"Chú nhỏ của tôi đã ở Yến thị chờ Trần tổng."

Giản Xương Minh cảm thấy đi Yến gia một chuyến cũng rất không cần thiết, anh ta trở về thủ đô là vì chuyện của Yến Triều. Chuyện của Yến triều tìm Trần Vu Cẩn là đủ rồi.

Về phần trấn an gia quyến của Yến Triều, giao cho Giản Nhuế là được rồi.

Mà lúc này Trần Vu Cẩn đang ngồi đối diện với Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi đã đổi sang một cuốn sách, trong tay cô bày một cuốn sách đã lật được một nửa, trên bìa ngoài viết —— "Ghế nhân gian".

Ánh mắt Trần Vu Cẩn chậm lại.

Là một cuốn sách mà anh ta khá thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương