Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
-
Chương 29:
Giống như hoàn toàn không phải là một người xách thắt lưng mấy ngày trước. ......
Nhưng cùng với người đưa đồ ăn cho cậu ta, lại là cùng một người.
Yến Văn Bách liếm liếm môi, đè nén bản năng nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần nữa.
Cậu ta nôn nóng quay đầu, nhưng mà rất nhanh đã nhận ra không khí trong biệt thự không giống như bình thường: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Tuyết Nghi không trả lời câu hỏi này của cậu ta mà hỏi ngược lại: "Ăn hết chưa?"
Yến Văn Bách: "..."
Ngón tay của Yến Văn Bách càng siết chặt hơn: "Không có."
Cố Tuyết Nghi: "Ồ … Vậy lần sau để cho đầu bếp làm ít hơn.”
Cuộc đối thoại giữa hai người có vẻ bình tĩnh như nói chuyện thường ngày, giống như thật sự chỉ là vấn đề quan tâm đến nhau không thể bình thường hơn giữa các thành viên trong gia đình.
Thoáng cái vẻ nghịch đảo trên người Yến Văn Bách đã bị xoa dịu.
Ngay cả nỗi lo lắng vô hình kia cũng được giảm bớt.
Yến Văn Bách theo bản năng cầm hộp giữ nhiệt đi lên lầu, chờ bước lên bậc thang được vài bước, cậu ta mới căng mặt, ngón tay siết chặt, nói: "…Đầu sư tử lạnh.”
"Cảm ơn." Một tiếng nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy.
Cố Tuyết Nghi cũng không cảm thấy động tác như vậy có cái gì đặc biệt.
Nếu như Yến Văn Gia cũng đang đi học, cô cũng sẽ giao đồ ăn.
Cho dù là Cố gia hay Thịnh gia thì cũng đều có quy củ.
Bọn họ đối đãi với việc học tập của con cháu trong gia tộc đều yêu cầu nghiêm khắc. Nhưng cũng không có nghĩa là trong đại gia tộc như vậy, lúc nào cũng là lãnh huyết vô tình, một chút ôn nhu cũng không có. Thay vào đó, bọn họ cực kỳ ôn nhu.
Tổ phụ của Cố Tuyết Nghi từng nói qua, nếu ngay cả thân tình gia tộc mà con cháu trong tộc cũng không để ý, tương lai nói về đại trung đại nghĩa? Lên chiến trường, chỉ sợ cũng chỉ là một kẻ đào binh ngu xuẩn ích kỷ, máu lạnh bạc tình.
Vì thế, cả Cố gia lẫn Thịnh gia, đều bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, để cho con cháu trong tộc cảm nhận được sự quan tâm chiếu cố của gia đình.
Cố Tuyết Nghi thuận miệng hỏi một người giúp việc: "Yến Văn Gia ở phòng nào?"
"Lầu hai, rẽ trái, phòng cuối cùng."
Cố Tuyết Nghi gật đầu, ghi nhớ trong lòng, sau đó chậm rãi đi lên lầu.
Ngày hôm sau, Giản Xương Minh đáp máy bay hạ cánh xuống sân bay.
Tào Gia Diệp, Giản Nhuế đều đứng ở sân bay đón.
"Chú nhỏ muốn đi Yến gia? Có phải vì chuyện Yến Văn Gia mất tích không?" Giản Nhuế chủ động tiến lên nhận lấy hành lý.
"Yến Văn Gia không mất tích." Giản Xương Minh thản nhiên nói.
Giản Nhuế: "Hả? Phải không? Không phải là trong đoàn làm phim náo loạn rất lợi hại sao?"
Giản Xương Minh không có ý muốn giải thích thêm.
Giản Nhuế đã quen với tính tình của anh ta, cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là ngược lại nói đến một đề tài khác: "Lại nói tiếp, hình như con còn chưa từng gặp Qua Cố Tuyết Nghi."
Giản Xương Minh thản nhiên nói: "Không phải là người tốt đẹp gì.”
Yến Văn Bách đi lên lầu, đột nhiên cánh cửa đang đóng chặt của phòng Yến Văn Gia mở ra.
Hai người liếc nhau một cái, đáy mắt đều là vẻ hờ hững.
Ánh mắt của Yến Văn Gia di chuyển xuống, rơi xuống hộp giữ nhiệt kia.
"Cô ta đưa cho em?"
Yến Văn Bách lãnh đạm đáp: "Ừm."
"Hiện tại mới tới lấy lòng người Yến gia, cô ta không cảm thấy quá muộn sao?" Trong lời nói của Yến Văn Gia không có ý tứ trào phúng, tựa hồ thật sự chỉ đơn thuần cảm giác được hoang mang, tò mò.
Yến Văn Bách không trả lời được câu hỏi này.
Vốn dĩ bọn họ không hiểu biết nhiều lắm về cô...
Yến Văn Bách mím môi, cảm thấy mình còn cầm hộp giữ nhiệt trong tay nữa thì sẽ có chút ngốc. Cậu ta chuyển hướng đi đến phòng bếp dưới lầu, một bên không kiên nhẫn nói: "À, có thể là quỷ nhập thân đi."
Yến Văn Gia lẳng lặng nhìn cậu ta đi xa, sau đó mới đóng cửa phòng ngủ lại.
Yến Văn Gia lười biếng nghiêng người dựa trên sô pha, đầu tiên là lật tạp chí một lát, sau đó chơi ba ván trò chơi, lại lướt Weibo, thưởng thức một chút lời nói ngây ngô hôm nay... Thậm chí còn xem một bộ phim.
Anh ta vẫn không thể đợi được Cố Tuyết Nghi tới cửa.
Yến Văn Gia mím chặt môi.
...... Như vậy liền xong rồi?
Anh ta cho rằng cô muốn mượn cơ hội phát tác trắng trợn, bưng lên cái giá "chị dâu", rót canh gà với anh ta, giảng đạo lý lớn, thậm chí là trực tiếp chửi ầm lên ... Hận không thể xé tay anh ta.
Nhưng ... Tất cả đều không có.
Giao điểm của họ bắt đầu khi cô ấn anh ta xuống nước, cũng kết thúc luôn từ lúc đó.
Dường như anh ta chỉ là một con kiến tầm thường ở dưới mí mắt cô.
Với lòng từ bi, cô nhặt con kiến lên rồi đặt nó sang một bên. Sau đó ... Sau đó, không có sau đó.
Trong đoàn làm phim, cô không nói chuyện với anh ta nữa, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không chia cho anh ta.
Trở lại Yến gia cũng giống như vậy... Ánh mắt mà cô phân cho anh ta, thậm chí còn không chú ý nhiều hơn cho Yến Văn Bách.
Yến Văn Gia mạnh mẽ bóp tai nghe trong tay khiến cho nó biến dạng, sau đó đứng dậy đi lên giường.
Nhìn lên trần nhà...
Nhưng cùng với người đưa đồ ăn cho cậu ta, lại là cùng một người.
Yến Văn Bách liếm liếm môi, đè nén bản năng nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần nữa.
Cậu ta nôn nóng quay đầu, nhưng mà rất nhanh đã nhận ra không khí trong biệt thự không giống như bình thường: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Tuyết Nghi không trả lời câu hỏi này của cậu ta mà hỏi ngược lại: "Ăn hết chưa?"
Yến Văn Bách: "..."
Ngón tay của Yến Văn Bách càng siết chặt hơn: "Không có."
Cố Tuyết Nghi: "Ồ … Vậy lần sau để cho đầu bếp làm ít hơn.”
Cuộc đối thoại giữa hai người có vẻ bình tĩnh như nói chuyện thường ngày, giống như thật sự chỉ là vấn đề quan tâm đến nhau không thể bình thường hơn giữa các thành viên trong gia đình.
Thoáng cái vẻ nghịch đảo trên người Yến Văn Bách đã bị xoa dịu.
Ngay cả nỗi lo lắng vô hình kia cũng được giảm bớt.
Yến Văn Bách theo bản năng cầm hộp giữ nhiệt đi lên lầu, chờ bước lên bậc thang được vài bước, cậu ta mới căng mặt, ngón tay siết chặt, nói: "…Đầu sư tử lạnh.”
"Cảm ơn." Một tiếng nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy.
Cố Tuyết Nghi cũng không cảm thấy động tác như vậy có cái gì đặc biệt.
Nếu như Yến Văn Gia cũng đang đi học, cô cũng sẽ giao đồ ăn.
Cho dù là Cố gia hay Thịnh gia thì cũng đều có quy củ.
Bọn họ đối đãi với việc học tập của con cháu trong gia tộc đều yêu cầu nghiêm khắc. Nhưng cũng không có nghĩa là trong đại gia tộc như vậy, lúc nào cũng là lãnh huyết vô tình, một chút ôn nhu cũng không có. Thay vào đó, bọn họ cực kỳ ôn nhu.
Tổ phụ của Cố Tuyết Nghi từng nói qua, nếu ngay cả thân tình gia tộc mà con cháu trong tộc cũng không để ý, tương lai nói về đại trung đại nghĩa? Lên chiến trường, chỉ sợ cũng chỉ là một kẻ đào binh ngu xuẩn ích kỷ, máu lạnh bạc tình.
Vì thế, cả Cố gia lẫn Thịnh gia, đều bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, để cho con cháu trong tộc cảm nhận được sự quan tâm chiếu cố của gia đình.
Cố Tuyết Nghi thuận miệng hỏi một người giúp việc: "Yến Văn Gia ở phòng nào?"
"Lầu hai, rẽ trái, phòng cuối cùng."
Cố Tuyết Nghi gật đầu, ghi nhớ trong lòng, sau đó chậm rãi đi lên lầu.
Ngày hôm sau, Giản Xương Minh đáp máy bay hạ cánh xuống sân bay.
Tào Gia Diệp, Giản Nhuế đều đứng ở sân bay đón.
"Chú nhỏ muốn đi Yến gia? Có phải vì chuyện Yến Văn Gia mất tích không?" Giản Nhuế chủ động tiến lên nhận lấy hành lý.
"Yến Văn Gia không mất tích." Giản Xương Minh thản nhiên nói.
Giản Nhuế: "Hả? Phải không? Không phải là trong đoàn làm phim náo loạn rất lợi hại sao?"
Giản Xương Minh không có ý muốn giải thích thêm.
Giản Nhuế đã quen với tính tình của anh ta, cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là ngược lại nói đến một đề tài khác: "Lại nói tiếp, hình như con còn chưa từng gặp Qua Cố Tuyết Nghi."
Giản Xương Minh thản nhiên nói: "Không phải là người tốt đẹp gì.”
Yến Văn Bách đi lên lầu, đột nhiên cánh cửa đang đóng chặt của phòng Yến Văn Gia mở ra.
Hai người liếc nhau một cái, đáy mắt đều là vẻ hờ hững.
Ánh mắt của Yến Văn Gia di chuyển xuống, rơi xuống hộp giữ nhiệt kia.
"Cô ta đưa cho em?"
Yến Văn Bách lãnh đạm đáp: "Ừm."
"Hiện tại mới tới lấy lòng người Yến gia, cô ta không cảm thấy quá muộn sao?" Trong lời nói của Yến Văn Gia không có ý tứ trào phúng, tựa hồ thật sự chỉ đơn thuần cảm giác được hoang mang, tò mò.
Yến Văn Bách không trả lời được câu hỏi này.
Vốn dĩ bọn họ không hiểu biết nhiều lắm về cô...
Yến Văn Bách mím môi, cảm thấy mình còn cầm hộp giữ nhiệt trong tay nữa thì sẽ có chút ngốc. Cậu ta chuyển hướng đi đến phòng bếp dưới lầu, một bên không kiên nhẫn nói: "À, có thể là quỷ nhập thân đi."
Yến Văn Gia lẳng lặng nhìn cậu ta đi xa, sau đó mới đóng cửa phòng ngủ lại.
Yến Văn Gia lười biếng nghiêng người dựa trên sô pha, đầu tiên là lật tạp chí một lát, sau đó chơi ba ván trò chơi, lại lướt Weibo, thưởng thức một chút lời nói ngây ngô hôm nay... Thậm chí còn xem một bộ phim.
Anh ta vẫn không thể đợi được Cố Tuyết Nghi tới cửa.
Yến Văn Gia mím chặt môi.
...... Như vậy liền xong rồi?
Anh ta cho rằng cô muốn mượn cơ hội phát tác trắng trợn, bưng lên cái giá "chị dâu", rót canh gà với anh ta, giảng đạo lý lớn, thậm chí là trực tiếp chửi ầm lên ... Hận không thể xé tay anh ta.
Nhưng ... Tất cả đều không có.
Giao điểm của họ bắt đầu khi cô ấn anh ta xuống nước, cũng kết thúc luôn từ lúc đó.
Dường như anh ta chỉ là một con kiến tầm thường ở dưới mí mắt cô.
Với lòng từ bi, cô nhặt con kiến lên rồi đặt nó sang một bên. Sau đó ... Sau đó, không có sau đó.
Trong đoàn làm phim, cô không nói chuyện với anh ta nữa, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không chia cho anh ta.
Trở lại Yến gia cũng giống như vậy... Ánh mắt mà cô phân cho anh ta, thậm chí còn không chú ý nhiều hơn cho Yến Văn Bách.
Yến Văn Gia mạnh mẽ bóp tai nghe trong tay khiến cho nó biến dạng, sau đó đứng dậy đi lên giường.
Nhìn lên trần nhà...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook