Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 5: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (5)

Chương 5: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (5) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Đã lâu lắm rồi tôi mới nghĩ đến bố mẹ mình. 

Nhưng hiếu thảo là một chuyện, nhiệm vụ lại là chuyện khác. 

Vẫn còn sáu món đồ cần phải tìm nữa. 

"Chờ đã." 

Tôi đã kiểm tra mọi khu vực khác của hệ thống cống rãnh này, vậy nên sáu kỷ vật còn lại chắc chắn phải ở đây.

Tôi tìm kiếm xung quanh nơi đứa trẻ bị trói và tìm thấy một số bộ xương ẩn dưới những bộ rễ cây. 

“M-mẹ…” 

Khi tôi làm xong, đứa trẻ nhận ra đồ đạc của một trong số những bộ xương đó là của mẹ cậu ấy và bắt đầu khóc, nhưng… Tôi không thể làm gì cho cậu ấy ngoại trừ việc chôn cất xác của bà một cách đàng hoàng. 

Dù sao đi nữa thì tôi cũng đã tìm thấy tất cả mười ba kỷ vật khác nhau, nếu căng mắt tìm chúng trong khi không có một gợi ý nào về vị trí của chúng thì chẳng khác nào tìm trong mù quáng. 

Nghiêm túc mà nói, những gã Deep Sea Pearl đó.  Công nhận là họ đã xây dựng trò chơi rất tốt nhưng thực sự họ chưa tính đến sự tiện lợi của người chơi. 

Chà, mặc dù nó không tệ đến thế. 

“Nhóc con.” 

“Mẹ… Waah.” 

Có vẻ như đứa trẻ này không tự di chuyển được nên tôi sẽ chỉ bế cậu ấy bằng một tay và rời khỏi cái động này. 

Xét đến việc tôi có thể dễ dàng vung một thanh kiếm khổng lồ bằng cả hai tay, việc bế đứa trẻ này dễ như ăn bánh. 

[Thanh tẩy: Một không gian sẽ bị quỷ hóa sau khi Ác quỷ định cư trong đó. Một khi điều này xảy ra, nó phải trải qua quá trình Thanh tẩy. Không gian bị quỷ hóa có thể được Thanh tẩy bằng cách đốt nó bằng Thánh lực hoặc Thuần Hỏa. Tùy thuộc vào chức nghiệp của mỗi người, phương pháp Thanh tẩy có thể khác nhau. 

Ác quỷ sẽ hồi sinh trong không gian chưa được thanh tẩy. 

Đừng để Ác quỷ giẫm đạp lên vùng đất này một lần nữa.」

Nó nói rằng nơi này cần được Thanh tẩy, nên tôi lấy một bình dầu từ trong túi của mình và xịt nó khắp nơi. 

Hệ thống này cũng tồn tại trong bản gốc và thực sự khá dễ thực hiện. 

Rốt cuộc thì cũng sẽ có một bình đựng dầu làm vật phẩm tân thủ. 

Ngay khi tôi chuẩn bị ném một ngọn đuốc đang cháy vào khu vực dầu tôi đã rải, những con đường bị chặn lại hiện lên trong đầu tôi.

…Tôi vừa nhớ ra những phần đó. 

Tôi chắc chắn phải đốt những chỗ này để lấp đầy thước đo đến một trăm phần trăm phải không? 

[Tiến trình Thanh tẩy: 1%]

[Tiến trình Thanh tẩy: 4%]

[Tiến trình Thanh tẩy: 7%]

Đạt được một trăm phần trăm Thanh tẩy không phải là điều kiện để hoàn thành Nhiệm vụ này, vì vậy có lẽ nó không quan trọng lắm. 

Tuy nhiên, đúng như tôi dự đoán, không làm điều đó sẽ khiến tôi không thoải mái, vì vậy tôi nên thử trên đường ra ngoài. 

Với những suy nghĩ như vậy, tôi bước ra ngoài khi thấy tiến trình Thanh tẩy đang dần tăng lên. 

Rốt cuộc thì tôi cảm thấy hơi ngột ngạt. 

Có vẻ như họ cũng đã mô phỏng tình trạng thiếu oxy do đốt lửa trong một không gian kín. 

Sẽ tốt hơn nếu họ chỉ gây ra một cơn nghẹt thở nhẹ. 

Thay vào đó, tôi thậm chí có thể cảm thấy phổi mình thắt lại và tim tôi dâng lên đến cổ họng.

Mặc dù mức độ đau được đặt ở mức khá thấp nhưng nó lại mang lại cảm giác vô cùng khó chịu. 

Dù tôi không có bất kỳ chấn thương nào liên quan đến ngạt thở nhưng điều này có thể gây ra một số tranh cãi.

Những người khác sẽ ổn chứ? 

Tôi ho một chút và bước nhanh hơn, che miệng bằng găng tay. 

Tôi vẫn phải vội vì không biết đứa trẻ này sẽ ra sao. 

Khụ khụ. 

“…Chậc.” 

Nghe thấy tiếng đứa trẻ ho, tôi liền chạy, may thay nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. 

"Nhóc không sao chứ?" 

"…Vâng ạ." 

Chúng tôi thoát khỏi không gian đó trong vòng chưa đầy ba phút, mặc dù tôi vẫn chưa rời khỏi cống. 

Tôi chỉ lao tới một nơi mà khói chưa thể chạm tới chúng tôi. 

Phần còn lại khá dễ dàng. 

Bây giờ tôi đã biết rằng việc đốt lửa sẽ chỉ gây hại cho tôi, tôi đã không cố gắng Thanh tẩy nơi này nữa nên việc tìm đường thoát ra rất dễ dàng vì đó là con đường tôi đã đi qua. 

May mắn thay, tôi có trí nhớ khá tốt khi nhắc đến việc định hướng. 

Tôi đã không chú ý khi chém lũ Goblin, nhưng những đoạn đường này dài một cách bất thường. 

Tôi có cảm giác như mình đã đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ. 

Rắc. 

Sầm! 

Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng tìm được lối ra, tôi đá cánh cửa sắt và hít một hơi thật sâu. 

Vẫn còn mùi ẩm mốc nhưng không khí trong lành hơn bên trong cống rãnh. 

Những tia nắng của buổi hoàng hôn làm tôi chói mắt. 

Vậy là tôi đã mất khoảng hai hoặc ba giờ sao? 

Tôi không thể nhớ mình đã xuống cống lúc nào, nhưng tôi biết lúc đó là ban ngày và một ngày trong trò chơi có tám tiếng. 

Chà, có lẽ tôi đã phải mất một khoảng thời gian khá dài để tìm đường đi vòng quanh cống rãnh và đánh bại tất cả lũ Quỷ đó. 

Ngoài ra, xét đến quy mô của hệ thống cống rãnh mà tôi vừa khám phá, tôi có cảm giác như thời gian đã trôi qua còn lâu hơn nữa, giống như tôi đã ở trong đó bốn hoặc năm tiếng đồng hồ vậy. 

Nếu họ mà cung cấp thứ gì đó như chức năng đồng hồ, tôi sẽ có thể biết chính xác thời gian đã trôi qua bao lâu, nên điều đó hơi thất vọng. 

"Nhóc." 

“…?” 

Dù sao thì tôi cũng đã kiểm tra đứa trẻ trong tay mình rồi. Tôi có thể thấy vẻ mơ hồ trên khuôn mặt bẩn thỉu của cậu bé. 

Nước mắt cậu nhóc vẫn tuôn rơi nhưng chỉ cần cậu nhóc còn sống là đủ với tôi rồi. 

Tôi leo lên bờ sông và từ từ quay trở lại thị trấn. 

Tôi đã được yêu cầu báo cáo với bang hội về nhiệm vụ, vì vậy đó là điều tôi cần làm bây giờ.

“Ngài Hiệp sĩ.” 

Tôi dừng lại một giây. 

Sau khi bình tĩnh lại một chút, đứa trẻ thút thít gọi tôi. 

“Mẹ sẽ hạnh phúc khi ở bên Chúa phải không?” 

Đó là một câu hỏi có câu trả lời cố định. 

"Đúng thế." 

Tôi nhanh chóng đến Hội mạo hiểm giả. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

“Ồ, Mạo hiểm giả? Chuyện gì đã xảy ra… Chuyện gì xảy ra với đứa trẻ vậy?” 

Có lẽ vì bây giờ đã là buổi tối nên hội còn ồn ào hơn trước. 

Tuy nhiên, quầy phục vụ trống hơn trước một chút vì hầu hết những người có mặt đều đến đây để say. 

Nhờ đó mà việc gặp được Izren rất dễ dàng. 

Tôi cũng phải báo cáo với cô ấy việc này và giao đứa trẻ cho cô ấy. 

"Đón lấy nhóc ấy đi." 

Tôi đẩy đứa trẻ về phía cô ấy khi cô bước ra từ phía sau quầy. 

Tôi cho rằng những người bình thường không mang theo những thanh đại kiếm khổng lồ như tôi sẽ thấy việc bế đứa nhóc tương đối khó khăn, nhưng người thư ký đã bế nhóc ấy khá tốt. 

Tuyệt vời. Tôi sẽ té nếu bế một đứa trẻ như vậy ở ngoài đời mất. 

“Đứa trẻ này…” 

“Nhóc ấy là con trai một công nhân. Nghe nói nó đã đi xuống cống để tìm mẹ. Nếu cô muốn biết thêm thông tin thì hãy nghe báo cáo chi tiết của tôi.” 

Tôi thực sự không muốn đi sâu vào chi tiết cụ thể xung quanh đứa trẻ, nên tôi chỉ tóm tắt đại khái những gì đã xảy ra. 

"Cái gì?!" 

Đương nhiên, người thư ký nhìn lại đứa trẻ mà tôi đã trao cho cô ấy như một cây dùi cui tiếp sức. 

Cậu bé im lặng ôm chặt kỷ vật của mẹ. 

“T-tôi sẽ giải quyết vấn đề này ngay lập tức. Bây giờ chúng tôi sẽ chăm sóc đứa trẻ.” 

[❖ Làm sạch cống rãnh

   ∎ Quỷ bị tiêu diệt: 71 / ?? 

   ∎ Nhiệm vụ phụ - kỷ vật được tìm thấy: 13 / 13 

   ∎ Nhiệm vụ phụ - Dấu vết của những mạo hiểm giả được tìm thấy: 10 / ?? 

   ∎ Tùy chọn: Đã cứu đứa trẻ]

Khi thư ký nói vậy, một phần của Nhiệm vụ được hiển thị là đã hoàn thành. 

Tôi đoán những phần khác cũng sẽ được giải quyết sau khi tôi báo cáo phần còn lại. 

“Tôi nên đặt đồ đạc thu hồi được ở đâu?” 

“À, anh mang đồ đạc của công nhân về sao? Bây giờ anh có thể đặt chúng xuống đây.” 

Thư ký giao đứa trẻ cho đồng nghiệp của cô và dẫn tôi đến khu phục vụ. 

Theo hướng tay của cô ấy, tôi thấy một chiếc bàn giống như một chiếc ghế dài, không rộng cũng không hẹp. 

Có vẻ như cô ấy đang yêu cầu tôi đặt chúng ở đó. 

Keng. 

Tôi đổ tất cả những kỷ vật lên trên đó mà không chút do dự. 

Tôi đã mang về những phụ kiện và quần áo có thể coi là đồ kỷ niệm. 

Với việc tìm dấu vết của những mạo hiểm giả đã chết, tôi đã lấy những thứ như thẻ của họ để ngăn chặn bất kỳ sự nhầm lẫn nào. 

“A-Anh mang về nhiều thật đấy.” 

Tất nhiên rồi. 

Làm sao tôi có thể bỏ qua Nhiệm vụ phụ trừ khi tôi ở trong tình huống không thể thực hiện chúng chứ? 

Chà, tất nhiên chính tôi là người đã tạo cho họ ấn tượng rằng tôi sẽ bỏ qua hoàn cảnh của người khác.

Tôi nhìn xuống cô thư ký với vẻ mặt nhăn nhó. 

Người thư ký hơi nuốt nước bọt và nhanh chóng xem qua các kỷ vật. 

“Đây đều là đồ đạc của cả mười ba công nhân đã chết?” 

“Nó trông như thế nào nữa sao?” 

Bất kể trong lòng tôi đang nghĩ gì, tôi thấy thư ký này phản ứng khá lo lắng, điều này khiến tôi cảm thấy có phần tội lỗi. 

“T-tôi xin lỗi. Trước tiên, chúng tôi sẽ giao đồ đạc cho khách hàng để xác minh danh tính chủ sở hữu của chúng. Còn về những tấm thẻ của các mạo hiểm giả…” 

Cô ấy nghẹn ngào một chút. 

Một tấm thẻ màu đồng đẫm máu nằm trong tầm tay cô. 

“…Thay mặt cho bang hội, tôi xin cảm ơn anh.” 

Giọng nói hơi nghèn nghẹn ấy khiến tôi cảm thấy có phần kỳ lạ vì đó là một phản ứng hết sức con người. 

Tôi đã luôn khao khát những NPC thực tế, vậy tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy khó chịu khi thấy chúng? 

Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cách Skynet* thực sự được sinh ra hay không. 

*Tên của siêu máy tính trong phim Terminator - Kẻ hủy diệt nhó, về cơ bản thì nó tạo ra những cỗ máy giết người có suy nghĩ.

Tất nhiên là nó vẫn vui nên rõ ràng là tôi sẽ tiếp tục! 

“Hôm nay anh đã đi săn xong chưa?” 

“…?”

 Cô ấy đang nói về cái gì? Tại sao người chơi lại có thể đột ngột dừng cuộc săn giữa chừng được? 

“À… Bây giờ anh có định quay lại cống rãnh không? Tuy nhiên, hãy nhớ nghỉ ngơi một chút nhé…”

“Tôi không hiểu ý cô. Tại sao tôi phải quay lại cống rãnh?” 

Hmm, có phải là vì việc Thanh tẩy không? 

Nhưng chẳng phải việc tôi phải tự mình làm việc đó có hơi kỳ lạ sao? 

“Tôi có phải thực hiện Thanh tẩy không?” 

“Anh phải bắt…cả những con quỷ khác nữa…? Cái gì? Thanh tẩy?” 

Tôi cau mày khi nhớ rằng tiến trình Thanh tẩy đã dừng lại ở mức khoảng bốn mươi ba phần trăm. 

Sẽ không phải là vấn đề lớn nếu người ta chỉ có thể sử dụng Đá Thanh tẩy để giải quyết mọi việc, nhưng Ma Hiệp sĩ chỉ có thể Thanh tẩy những nơi bị quỷ ám bằng lửa. 

Tôi có thể sẽ chết ngạt nếu tự mình thực hiện Thanh tẩy. 

Tôi muốn tránh điều đó nếu có thể. 

“Đ-để tôi hỏi một điều nhé… Anh đã tiêu diệt hết lũ Ác quỷ chưa?” 

Đó là một câu hỏi khá đột ngột. 

Tôi nhướng mày. 

“Cô nghĩ nếu tôi chưa làm vậy thì tôi có đứng trước mặt cô được không?” 

“Vì anh…Ưu tiên đưa đứa trẻ này về?” 

Nếu tôi tìm thấy cậu ấy trong lúc tôi đang khám phá thì có thể đã xảy ra trường hợp đó… 

Cô ấy nghĩ rằng tôi đã kết thúc chuyến khám phá trong ngày của mình vì tôi đã tìm thấy đứa trẻ đó sao?

NPC này có được lập trình để thể hiện phản ứng như vậy nếu thời gian dọn dẹp nhanh hơn bình thường không? 

Nhưng tôi không nghĩ mình không thể dọn sạch hầm ngục nhanh đến thế. 

“…Thật khó chịu. Cô đang coi thường tôi đấy à?” 

Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy khi vẻ mặt tôi chuyển sang nhăn nhó. 

“Không, tôi không có ý coi thường anh. Tôi xin lỗi, Mạo hiểm giả. Vậy là tất cả Ác quỷ đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại Thanh tẩy?” 

"Đúng thế." 

“…Tôi sẽ liên lạc với khách hàng ngay lập tức.” 

May mắn thay, tôi không phải lo tất cả mọi việc. 

Sẽ rất khó để thực hiện được điều kiện đó. May mắn làm sao. 

[❖ Làm sạch cống rãnh 

   ∎ Nói chuyện với khách hàng.] 

Thêm vào sự tự tin của tôi, thông tin Nhiệm vụ đã được cập nhật. 

Nhiệm vụ ở cống thoát nước đã thực sự kết thúc. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

[Hội mạo hiểm giả: Bạn có thể làm nhiều việc khác trong Hội mạo hiểm giả, chẳng hạn như nhận Nhiệm vụ, báo cáo việc hoàn thành Nhiệm vụ và nhận phần thưởng. 

Trong Quán rượu của hội, bạn có thể thưởng thức những bữa ăn và rượu rẻ tiền nhưng hương vị sẽ kém hơn. Tuy nhiên, nếu may mắn, bạn có thể nhận được một số thông tin hữu ích.]

Trong khi chờ đợi khách hàng, tôi đã hiểu rõ hơn về hệ thống của Hội và thậm chí còn ăn tối. 

Ngay khi tôi vừa ăn xong, người đưa tin của NPC giao Nhiệm vụ đã đến. 

“Đây là phí hoa hồng. Và… Chúng tôi sẽ trả phí môi giới cho anh.” 

Một thành viên cấp cao của công hội đó đã gọi cho tôi nên tôi không còn cách nào khác là phải đến gặp họ. 

Thay vào đó, họ quyết định trả phí môi giới cho tôi. 

Tôi tự hỏi liệu có điều gì sẽ thay đổi nếu tôi không thu thập hết đồ đạc của công nhân hay không. 

Thành thật mà nói, tôi là người duy nhất không hài lòng với những loại Nhiệm vụ này vì các NPC không hề e ngại khi cử người chơi đi thực hiện những nhiệm vụ như vậy. 

“Điều đó có ổn không, cô Thư ký?” 

“Nếu đó là điều ngài đã quyết định thì tôi tin là sẽ ổn thôi.” 

“Được rồi, của anh đây. Bốn trăm nghìn Gal như đã hứa.” 

Tôi biết mình sẽ nhận được số tiền lớn như vậy nhưng liệu điều đó có thực sự đúng hay không? Trước đây tôi cũng rất ngạc nhiên với số tiền này, nhưng ngay cả sau khi nhận được số tiền, tôi vẫn không thể tin được. 

Đây chẳng phải là hơi quá đáng để tặng thưởng cho việc hoàn thành phần hướng dẫn sao? 

“Tôi đã xác nhận số tiền.” 

Khoảnh khắc tôi nhét những đồng tiền vàng vào kho đồ của mình, tôi gần như không thể kìm nén được trái tim run rẩy của mình khi chiêm ngưỡng số tiền điên cuồng hiển thị lên ở góc dưới cùng. 

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cảm thấy như vậy.

Hầu hết các trò chơi, kể cả Legend of Heroes gốc, chỉ phát tiền theo đơn vị hàng trăm hoặc hàng nghìn khi hoàn thành Nhiệm vụ. 

Trong một số trường hợp, họ thậm chí còn không thanh toán bằng Gal mà thay vào đó đưa ra những phần thưởng là những thiết bị rẻ tiền hoặc vật phẩm tiêu hao. 

Đó là bởi vì người ta có thể kiếm được nhiều chiến lợi phẩm hơn chỉ bằng cách đi bộ dọc đường hoặc săn một số mob hơn là hoàn thành Nhiệm vụ. 

Tuy nhiên, bản làm lại lại khác. 

Thay vì kiếm tiền bằng cách săn quái, có vẻ như họ có thể kiếm tiền chỉ bằng cách hoàn thành Nhiệm vụ. 

Nếu không, họ sẽ không trao phần thưởng Nhiệm vụ với đơn vị hàng trăm nghìn. 

“Về chiến lợi phẩm của lũ quỷ…” 

Không, không có gì cả. 

Trước đó, tôi chủ yếu tập trung vào các kỹ năng Tấn công và Phòng thủ và thậm chí còn chưa xem xét đến bất kỳ kỹ năng Sinh tồn nào, nhưng có vẻ như có một kỹ năng gọi là [Đồ tể] có trong số đó. 

Đó là một kỹ năng cho phép tôi kiếm được chiến lợi phẩm từ xác động vật hoặc Ác quỷ. 

Nếu chọn nó, tôi có thể kiếm tiền chỉ bằng cách đi săn thay vì làm Nhiệm vụ. 

Tôi thực sự tự hỏi liệu tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn thế này bằng phương pháp đó hay không. 

“Tôi không hứng thú…” 

Nói vậy nhưng tôi không hề hối hận khi chọn [Cận chiến]. 

Xem xét các thiết lập nhân vật của tôi, tôi nghi ngờ rằng tôi thậm chí có thể nghĩ đến việc cố gắng giành chiến lợi phẩm từ Goblin. 

Mặt khác, kỹ năng [Cận chiến] và kỹ năng [Lẩn tránh] mà tôi nhận được ngay sau đó lại rất hữu ích. 

Ngay cả khi tôi biết đến sự tồn tại của [Đồ tể], tôi chắc chắn sẽ không chọn nó trước. 

“...Với những thứ trong túi mà tôi đã kiếm được từ những con sâu đó.” 

Tôi đứng vững và từ chối mọi phần thưởng thêm. 

Không phải tôi không coi đó là sự lãng phí, mà vì mục đích nhập vai của mình, tôi phải vượt qua những điều này. 

Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng tôi không cảm thấy hối tiếc chút nào trong câu trả lời của mình. 

“Tất cả đây chứ?” 

Khoanh chân, khoanh tay và nhẹ cúi đầu, tôi hỏi với giọng điệu khá chế giễu. 

NPC trung niên hiểu điều đó và trả lời 'Vâng'. 

Tada dada! 

Tiếng SFX* đã hoàn thành Nhiệm vụ vang lên trong tai tôi. 

*Tiếng động.

“Vậy thì chẳng còn lý do gì để tôi ở lại đây nữa.” 

Rất tiếc. 

Biểu cảm của tôi gần như vỡ òa. 

Tại sao họ lại đặt âm lượng hiệu ứng âm thanh cao đến vậy? 

Nếu tôi không hạ thấp nó xuống, có thể một ngày nào đó tôi sẽ bị đau tim mất. 

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” 

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi để xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình, không đặt lại chiếc ghế mà tôi đã đẩy ra.

“Vậy, tôi cũng đi đây.” 

Người thư ký cũng đứng dậy đi theo phía sau tôi. 

Cộp cộp. 

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy âm thanh chạy ngoài hành lang. Tôi có thể cảm nhận được sự khẩn trương trong bước đi của họ. 

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” 

Tôi mở cửa và bước sang một bên. 

Chẳng mấy chốc thì có người lao vào phòng, còn suýt ngã. 

Người thư ký ngạc nhiên lùi lại. 

“T-thưa ông!” 

“Chuyện gì vậy!? Cậu bị ma đuổi hay gì hả?" 

Một ông già lên tiếng. 

Tôi chờ đợi và theo dõi tình hình trong khi cố gắng nhịn cười.

Điều này có chút ngạc nhiên nhưng đây hẳn là một phần của Nhiệm vụ chính. Ngay cả khi tôi không nhớ nhiều về bản gốc, kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tôi đã cho tôi biết rằng lúc này có mùi giống như một Nhiệm vụ. 

“Chúng tôi nhận được tín hiệu cứu hộ! Một quả pháo sáng đã được bắn từ đâu đó gần đây! Đó là pháo hiệu của công hội chúng ta!” 

"Cái gì!?" 

Quả nhiên. 

“Tôi đã thông báo cho lính canh lâu đài, nhưng họ nói rằng việc di chuyển ra ngoài vào lúc này sẽ rất khó khăn và sẽ mất một khoảng thời gian…!” 

“Mấy tên khốn đó không bao giờ nhúc nhích mặc dù đã tiêu tốn tiền thuế của chúng ta ở trên đó!” 

Ông già hét lên, huyết áp rõ ràng đã tăng cao đến tận mái nhà. 

Nghiêm túc mà nói, gã đó có vẻ như có thể dễ dàng sống đến hai trăm tuổi. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

“Hãy gửi người của ta đi ngay!” 

Vào lúc đó, mắt tôi chạm phải NPC cũ đó. 

"Cậu! Cậu cũng đi đi!” 

“…Đừng ra lệnh cho tôi.” 

Không đời nào một người có tính khí như nhân vật này lại có thể đáp ứng những mệnh lệnh từ một phía. 

Người báo tin thậm chí còn không nói rằng Quỷ có liên quan. Trên thực tế, vẫn chưa chắc chắn ai đã tấn công họ. 

Sau khi hiểu được điều đó, tôi cau mày tỏ vẻ tự hào. 

“Vậy là cậu đang nói là cậu sẽ không làm sao?” 

“Tôi không có lý do gì để nghe lệnh của ông cả.” 

“Aargh, vậy cậu có định làm hay không?!” 

Tuy nhiên, sẽ hơi kỳ lạ nếu từ chối thẳng thừng. Tôi thực sự không có lý do gì để từ chối hoàn toàn. 

Tôi liếc nhìn người thư ký. Thật tình cờ là cô ấy cũng nhìn tôi. 

“Vì đây có vẻ là một vấn đề cấp bách nên chúng ta có thể hoãn việc lập hợp đồng.” 

“…Ông sẽ phải trả cho tôi một mức thù lao hợp lý.” 

“Tôi sẽ lo việc đó!” 

“Vậy thì tôi sẽ đồng ý. Dẫn đường đi." 

Chúng tôi nên đi ngay lập tức. Nhưng chúng tôi phải đi đâu? 

Sau khi thu thập thông tin, tôi nên nhanh chóng tiêu diệt mối đe dọa. 

[❖ Người gặp nguy hiểm 

∎ Tùy chọn: Tham gia lính đánh thuê.

∎ Di chuyển đến địa điểm chiến đấu. 

∎ Kẻ tấn công bị hạ: 0 / ?? 

∎ Nhiệm vụ phụ - Số người sống sót: ?? /??]

Tôi mở Cửa sổ Nhiệm vụ để đề phòng và thấy nó có chứa những thông tin hữu ích. Mặc dù hợp đồng vẫn chưa được viết nhưng một Nhiệm vụ vẫn được tạo ra.

Tôi đã kiểm tra nội dung Nhiệm vụ và cố đoán vị trí của địa điểm chiến đấu. 

Ngay cả khi không có Minimap, việc kiểm tra một số vị trí nhất định bằng Bản đồ khu vực của tôi cũng không khó; đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái khi toàn bộ Bản đồ luôn lơ lửng trước mắt tôi. 

“Chuẩn bị ngựa ngay bây giờ!” 

“V-vâng!” 

May mắn thay, người đưa tin cũng đóng vai trò là người dẫn đường cho chúng tôi. 

“Còn lính đánh thuê thì sao…” 

“Không cần thiết.” 

Đó chỉ là hướng dẫn thôi, vậy tại sao tôi phải kéo theo những tên lính đánh thuê đó? Tôi thực sự không muốn chịu đựng những phiền toái đó. 

[❖ Người gặp nguy hiểm 

∎ Tùy chọn: Tham gia lính đánh thuê 

∎ Di chuyển đến địa điểm chiến đấu 

∎ Kẻ tấn công bị hạ: 0 / ?? 

∎ Nhiệm vụ phụ - Số người sống sót: ?? /??]

Việc Nhiệm vụ phụ bảo tôi tìm người sống sót thực sự làm tôi khó chịu. 

Mặc dù nó không đưa ra con số chính xác nhưng trực giác của tôi với tư cách là một cựu chiến binh đã mách bảo tôi rằng đây là một Nhiệm vụ có tính thời gian.

Trừ khi việc mang theo lính đánh thuê là thực sự không cần thiết, tôi nghĩ tốt nhất là nên đến địa điểm chiến đấu trước. 

“N-nhưng ở đó sẽ nguy hiểm.” 

“…Có thật là anh đang ám chỉ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm không?” 

Đó chỉ là một nhiệm vụ tân thủ. 

Làm thế nào một điều như thế có thể gây nguy hiểm cho tôi? 

Tôi chỉ lo lắng về tất cả những NPC đó. 

Xem xét sẽ mất bao lâu để đến đó, tôi có thể không đủ nhanh ngay cả khi tôi đi ngay bây giờ. 

“Hãy để anh ta đi!” 

Sau đó, ông già đột nhiên bước vào. 

“Nếu anh ta có thể tự mình dọn sạch cống rãnh, thì dù có đi trước anh ta cũng sẽ không vấn đề gì đâu!” 

“V-vâng!” 

Ông ta bất ngờ giúp đỡ tôi. 

Người đưa tin dẫn tôi thẳng đến chuồng ngựa. 

“Anh có thể cưỡi con đó!” 

Con ngựa anh ấy tặng tôi có vẻ to lớn và vạm vỡ. 

Tuy nhiên, ngựa là phương tiện di chuyển phổ biến trong game nên thay vì sợ hãi, tôi lập tức leo lên lưng nó. 

Một trong những game tôi chơi trước đây là game mô phỏng đua ngựa. 

Nó thậm chí còn được đánh giá là rất gần với thực tế. 

Nhờ đó mà tôi đã khá quen với việc cưỡi ngựa. 

"Đi!" 

Đôi chân giống như cây sào của con ngựa bắt đầu phi nước đại ngay lập tức, nghiền nát mặt đất dưới móng guốc của nó.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương