Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
-
Chapter 26 Hậu Quả Của Sự Lựa Chọn (1)
Chương 26 Hậu Quả Của Sự Lựa Chọn (1)
[Dịch giả: Moseyuh]
[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]
Trong cuộc đời mình, tôi đã nhận ra hai điều, một lớn và một nhỏ.
Một là: Không có từ nào vô dụng bằng từ 'không bao giờ'.
Và hai là: Do đó, sẽ tốt hơn nếu tập trung vào hiện tại.
Tóm lại, với rất nhiều điều tưởng chừng như khó tin đang xảy ra trên thế giới, người ta không bao giờ nên thừa nhận hay phủ nhận bất cứ điều gì mà chỉ nên chấp nhận chúng khi chúng đến.
Đó là lý do tại sao tôi đã rất tự tin rằng trò chơi cuối cùng sẽ kết thúc mặc dù có lỗi đăng xuất chết tiệt này.
Mặc dù tôi biết không có gì là chắc chắn nhưng tôi vẫn quyết định tập trung vào trò chơi như cũ.
"Đăng xuất."
[Lệnh không thể thực thi.]
Tất nhiên, một số người có thể coi đó là sự tự mãn.
"…Đăng xuất."
[Lệnh không thể thực thi.]
Tôi thừa nhận.
Ở một góc độ nào đó, sự lạc quan của tôi có thể bị coi là sơ suất.
“…Chết tiệt, tôi đã bảo đăng xuất mà!”
[Lệnh không thể thực thi.]
Tuy nhiên, nếu tôi bi quan hơn, liệu tình hình và kết luận trước mắt của tôi có khác đi không?
“Làm ơn, để tôi đăng xuất đi mà…”
[Lệnh không thể thực thi.]
Cũng không có câu trả lời chính xác nào, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi và bản thân tôi cũng không thể giải quyết được.
Đó chỉ là vấn đề người ta tiếp cận mọi việc như thế nào.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Trước khi đến Tatara, chúng tôi dựng một trại nhỏ để ăn uống và nghỉ ngơi.
Tôi gọi nó là trại, nhưng thực ra chúng tôi chỉ đốt lửa trại và nằm ngủ quanh nó trong khi quấn chặt áo choàng.
Nhưng dù sao thì cũng đã đến lúc chất bổ sung dinh dưỡng được tiêm vào ống nhộng đã cạn kiệt.
Thật kỳ lạ, một thông báo về vấn đề đó cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Đúng rồi, có thể ống nhộng đã bị vỡ.
Tôi thậm chí đã mua một chiếc đắt ngang một chiếc ô tô.
Chà, những người không may mắn thì cũng sẽ bị gãy mũi ngay cả khi họ ngã ngửa.
Không thể nào giao thức Ống Nhộng Khẩn Cấp lại không hoạt động trừ khi toàn bộ máy bị hỏng.
“Giao thức khẩn cấp, cưỡng chế ngắt ống nhộng.”
[Lệnh không thể thực thi.]
Mặc dù biết nó sẽ không có tác dụng nhưng tôi vẫn lẩm bẩm không vì lý do gì cả.
Rắc rắc.
Ngoài Cửa sổ Lỗi đáng ghét đó, tôi chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa trại đang cháy rực.
Ngoài ra, không có gì khác.
Có lẽ vì là ban đêm nên rất yên tĩnh.
Những người khác đều đã ngủ say, tin tưởng vào kết giới mà Đại pháp sư đã tạo ra.
“… Ha.”
Vậy đã đến lúc phải thừa nhận rồi phải không?
Tôi bị mắc kẹt trong trò chơi này và không biết làm cách nào để thoát ra.
“… Chết tiệt.”
Tôi xoa xoa cánh tay phải của mình, nó bắt đầu ngứa ran và như đang chửi rủa.
Bây giờ tôi đang thèm một điếu thuốc, mặc dù tôi đã bỏ thuốc hơn chục năm rồi.
Tôi thực sự muốn xả hơi.
“Mình thực sự sẽ chết thế này sao…?”
Nếu vậy, liệu tôi có xuất hiện trên bản tin với tư cách là người chết do lỗi trò chơi kết hợp với trục trặc của ống nhộng không? Tôi thực sự không đánh giá cao kiểu nổi tiếng đó.
Không, liệu họ có tìm thấy xác của tôi không?
Bố mẹ tôi sống rất xa tôi nên họ sẽ không biết về tình trạng của tôi.
Bạn bè của tôi.
Tôi đã nói với họ rằng tôi rất mong chờ trò chơi này, nên họ sẽ nghĩ rằng tôi chỉ đang tận hưởng thời gian Full Dive của mình.
Mọi người đã quá quen với việc này rồi.
Mọi chuyện có thể sẽ khác nếu tác phẩm của tôi vẫn được đăng nhiều kỳ, nhưng khi nó hoàn thành, tôi cũng không cần phải liên hệ với người phụ trách nữa.
Ngay cả khi tôi đã cố gắng để nói với ai đó bằng Chức năng nhiều người chơi, thì tôi thậm chí còn không kết nối với internet…
Còn quỹ tài trợ của tôi… Không. Sẽ tốt hơn nếu tôi không liên hệ với họ.
Dù sao thì tôi cũng đã thiết lập tính năng chuyển tiền tự động.
Những đứa trẻ sẽ rất buồn nếu biết người bảo trợ cho mình qua đời.
Thực ra, nếu người bảo trợ chết thì liệu nguồn tài trợ có ngừng không? Tôi không biết vì tôi chưa tìm hiểu về nó.
Nhưng mà, với số tiền còn lại trong tài khoản, tôi có thể nuôi chúng đến khi chúng trưởng thành.
“…”
Mắt dán chặt vào đống lửa, tôi tiếp tục bàng hoàng suy nghĩ, chủ yếu là về hậu quả của cái chết của tôi.
Cha mẹ già của tôi, những người bạn sẽ đến dự đám tang của tôi, những người đồng nghiệp của tôi và những độc giả sẽ viết lời cầu nguyện của họ trong phần bình luận…
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết như thế này.”
Kỳ lạ thay, tôi không thực sự buồn.
Có lẽ bởi vì tất cả những điều này quá vô lý, nó không có vẻ thực tế.
Tôi giống như một con ếch trong nồi vậy. Nếu người ta thả một con ếch vào nước và đun sôi từ từ, con ếch sẽ không nhận thấy sự thay đổi dần dần của nhiệt độ và sẽ ngồi yên cho đến khi chết.
Tuy nhiên, điều đó không hoàn toàn đúng.
“… Nếu có một người để ý.”
Nếu có một người nhận thấy có điều gì đó không ổn và đưa tôi ra ngoài.
Có lẽ tôi vẫn có thể sống sót thoát khỏi chuyện này.
Liệu tôi có thể đặt hy vọng vào điều gì đó như thế không?
“Hah… Ai mà để ý chứ?”
Không đời nào chuyện như thế lại xảy ra.
Và ngay cả nếu nó xảy ra thì cũng phải mất ít nhất hai tuần nữa.
Tôi không chắc mình có thể sống sót lâu đến thế.
Ngoài chất dinh dưỡng ra, con người không có nước thì không thể sống lâu được, nhiều nhất là ba bốn ngày. Tôi dựa hoàn toàn nguồn dinh dưỡng bổ sung.
Tôi nhận thấy không có cách nào thoát khỏi cái chết không thể tránh khỏi này của mình nên mất hết sức lực.
“Nếu mình thực sự chuyển sinh thì sao…”
Ngay sau đó, chỉ có những suy nghĩ vô nghĩa chợt chiếm giữ tâm trí tôi.
Chắc là vì tôi thường đọc những loại tiểu thuyết đó nhỉ? Hay tâm trí tôi đang cố gắng thoát khỏi tình huống bất lực này?
Tuy nhiên, khung cảnh xung quanh tôi chân thực đến mức khó có thể tin rằng tôi đang ở trong một trò chơi.
Các NPC cũng quá giống con người.
Kết cấu của nó và việc thiếu một số tiện ích nhất định cũng khiến tôi không khỏi ảo tưởng.
Trong tiểu thuyết, những bước nhảy vọt này thường dẫn đến một bước ngoặt của câu chuyện rằng “thực ra đó là một thế giới khác”.
Tất nhiên, việc tin vào một điều như vậy là khá khó khăn, xét đến sự tồn tại của hệ thống và giao diện người dùng.
Nhân vật cũng trông giống hệt như cách tôi sắp đặt. Tôi cũng có những vũ khí và cả kho đồ. Ngay cả tính năng tự động làm sạch và phục hồi vải cũng hoạt động.
Những tiện ích này sẽ không tồn tại nếu đây là hiện thực, phải không?
Tuy nhiên, lý do tôi không thể dễ dàng buông bỏ suy nghĩ ngẫu nhiên đó là vì bị chiếm hữu và chuyển sinh vẫn tốt hơn là chết đói.
Trong mọi trường hợp, phương châm sống của tôi là luôn cởi mở với mọi khả năng, và tôi thích sống hơn là chết.
“… Khoan.”
Không phải tôi đã hoàn toàn tập trung vào việc nhập vai cho đến thời điểm này sao?
… Hả?
Tôi suy nghĩ lại về tất cả hành động của mình cho đến bây giờ, mặt tôi cắt như không còn giọt máu.
Tất cả mấy chuyện chết tiệt đó là thật ? Không thể nào. Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận điều đó.
Bỏ qua việc tôi đang liều mạng để đánh bại Quỷ vương, nếu tất cả các NPC tôi gặp đều là người thật và tôi đã thực sự đã xúc phạm họ bằng tính cách đó của mình, thanh danh của tôi nay còn đâu?!
Giống như tôi vừa tụt quần vừa ra mở cửa vậy, thậm chí tôi còn không cảm thấy cần phải thể hiện sự tôn trọng nào vì tôi đang đón một người bạn thân sẽ ghé qua, nhưng lại gặp một người hoàn toàn xa lạ mà bạn tôi dẫn đến cùng vậy.
Tôi cảm thấy rất xấu hổ và muốn chui vào cái lỗ nào đó.
Ít nhất thì tôi có thể đổ lỗi cho ai đó về những lỗi và trục trặc này, nhưng nếu đây là thật thì tôi không thể đổ lỗi cho ai cả vì chính tôi đã lựa chọn làm điều đó!
“Àizzz, chết tiệt.”
Tình huống đó vẫn tốt hơn là chết đói nhưng ở khía cạnh nào đó, nó còn đau đớn hơn nhiều, nên tôi vẫn cầu nguyện rằng đây không phải là sự thật .
Tình huống này thực sự oái oăm mà.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Anh tỉnh rồi à?”
Dù sao đi nữa, kể từ khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình của mình, tôi đã không thể ngủ ngon được.
“…”
“... Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Tuy nhiên, chỉ vì mọi thứ trông thậm tệ không có nghĩa là tôi không muốn sống. Dù sao thì tôi cũng không thể làm gì khác nên tôi quyết định tiếp tục chơi trò chơi này.
Ngoài ra, tôi thề sẽ cải thiện mối quan hệ của mình với các NPC đồng hành của mình và giảm bớt việc nhập vai một chút.
“…?”
Tôi không chắc liệu đây có thực sự là một thế giới khác, nhưng dù sao đi nữa, làm điều đó có lợi hơn cho tôi rất nhiều.
Đặc biệt là giảm bớt vai trò nhập vai.
Nếu đây chỉ là một trò chơi, sẽ không có vấn đề gì nếu tôi hành động như trước đây, nhưng nếu đây là thế giới thực… Tôi phải cố gắng hết sức để hợp tác với những người xung quanh để tiêu diệt Satan.
Tôi chỉ đang cố gắng hợp tác hơn một chút để bao quát mọi thứ tốt hơn.
Tất nhiên, đây rõ ràng không thể là một thế giới khác.
Nhưng nếu vậy thì sao?!
“Ma Hiệp Sĩ.”
“Cái gì?”
Nhưng tại sao Thẩm giám lại nhìn tôi như vậy? Cái gì? Bây giờ là gì nữa đây? Phải chăng độ ưa thích của cô ấy đối với tôi đã giảm đi mà tôi không hề hay biết, chỉ là nó tăng lên như thế nào ngay cả khi tôi không làm gì cả?
“Anh có muốn ăn gì không?”
“… Chắc chắn rồi.”
“…!”
Trong khi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với mái tóc đỏ của cô ấy, tôi đưa ra câu trả lời.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm giám mở to mắt và nhấc cây chùy lên bằng một tay.
Ánh sáng trắng bao bọc nó.
“Ngươi là Quỷ Dữ đúng không?”
… Cái gì?
“… Cô đang nói gì thế?”
Vì phải phản ứng với từ Quỷ dữ nên tôi cúi mặt xuống và nắm lấy chuôi kiếm.
Sau đó Deb, người vừa mới đốt lửa trại và Đại pháp sư, người vừa mới mở mắt ra một chút, cả hai đều có vẻ bị sốc.
Tôi hiểu cảm giác của họ. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
“C-chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Hả…?”
Tôi cũng không biết.
Cô ấy đột nhiên gây sự với tôi. Mà tôi vừa quyết định sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn kể từ hôm nay.
Chẳng phải vấn đề với Ác ma trên cánh tay phải của tôi đã được giải quyết rồi sao?
“Đứng sau tôi!”
Tuy nhiên , thay vì giải thích, Thẩm giám chỉ đơn giản bắt hai người còn lại đang rất bối rối đứng đằng sau cô ấy. Chuyện này thật điên rồ.
Tại sao cô ấy lại làm vậy? Ít nhất cô ấy nên cho tôi biết lý do chứ!
“Ngươi cho rằng ngươi có thể gạt được ta sao?!"
“Mới sáng sớm mà cô đang nói cái gì thế—”
“Ma Hiệp Sĩ không nói chuyện nhẹ nhàng thế!”
… Tôi có thể nói gì bây giờ?
“Anh ấy sẽ không trả lời ta như thế, và nếu ta gọi anh ấy là Ác quỷ, anh ấy sẽ rút kiếm ra mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào!”
…????
“Chỉ vì ngươi may mắn chiếm được cơ thể của anh ấy trong chốc lát, sao ngươi dám giả làm anh ấy trước mặt ta?!”
Tôi không thể hiểu được những điều mà Thẩm giám đang hét lên. Cái quái gì vậy? Ý tôi là, không, cái gì cơ?
“Những mánh khóe nhỏ đó không có tác dụng với ta đâu!”
… Cô ấy đang nói đùa phải không?
“C-cô đang làm gì vậy? Tại sao đột nhiên cô lại nói với ngài—!"
“... Cứ đợi ở đó đi.”
Tôi thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu để sửa chữa sự hiểu lầm của Thẩm giám, vì vậy cuối cùng, tôi đã cố gắng chuyển sang Đại pháp sư.
Tôi nghĩ người khôn ngoan như ông ấy sẽ có thể giải thích cho Thẩm giám về việc cô ấy đang hành động lố bịch đến mức nào.
“Ông còn chờ gì nữa?!”
“Thẩm giám nói đúng.”
Tuy nhiên, Đại pháp sư cũng phản bội lại kỳ vọng của tôi!
Môi tôi co giật khi huyết áp tăng chậm nhưng chắc chắn là vậy.
“Đừng lo lắng, Ma Hiệp Sĩ! Tôi sẽ không bao giờ rơi vào sự lừa dối ghê tởm của Ác quỷ! Như đã hứa, tôi sẽ câu cho anh chút thời gian để loại bỏ ý thức của Ác quỷ!”
Không, cái sự hiểu lầm chết tiệt này bắt đầu từ khi nào vậy?
Tại sao cô ấy lại nghĩ rằng tôi đang bị Ác quỷ chiếm hữu vào lúc này chứ?
Và lần trước, tôi đã thắc mắc tại sao cô ấy lại nói sẽ câu giờ cho tôi.
Có phải là điềm báo cho điều này?
Tôi phát điên mất.
“…”
Điều đáng buồn hơn nữa là cả Đại pháp sư và Thẩm giám đều mang vẻ mặt kiên quyết như vậy.
Họ sẽ không lắng nghe bất kỳ lời giải thích hay lời bào chữa nào.
Ngay cả khi tôi nói với họ sự thật rằng tôi đã hành động ngu ngốc suốt thời gian qua, họ có thể sẽ chỉ nói những điều như: ‘Chúng ta sẽ không bị lừa bởi những lời lừa dối hèn hạ của Ác quỷ!’.
Đặc biệt là bánh bao kim chi với ý chí như sắt đá đó!
Ổn thôi, dù thế nào đi chăng nữa.
Tôi có nên giả vờ tức giận trước sự giúp đỡ mà tôi đã bất chợt từ chối cô ấy không?
Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ có ai trong số họ sẽ tin điều đó.
Tôi thậm chí còn không đủ tự tin để diễn đạt một cách thuyết phục những điều như thế ngay từ đầu.
Tôi đoán tôi có thể tức giận quay đi và đi đâu đó một mình, nhưng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ để tôi yên.
"Nếu anh không đến với tôi, tôi sẽ đến với anh!"
… Hơn nữa, tôi có cảm giác như cô ấy sẽ hành động như thế này lần nữa nếu sau này tôi lại phá vỡ thiết lập tính cách!
“… Ha ha.”
Tôi né đòn tấn công của Thẩm giám và chạm vào trán mình.
“B-bị phát hiện rồi…”
Một thực tế rất nghiêm trọng vừa ập đến với tôi.
“Hay là chúng ta dừng lại ở đây nhé…?”
Tôi cảm thấy hoàn toàn buồn cười khi diễn điều này. Hơn nữa, điều này đơn giản là quá sức.
Tôi có phải đi xa đến mức này không?
Cho dù tôi có thích nhập vai đến đâu đi chăng nữa, liệu tôi có phải đóng hai vai khác nhau với những tính cách cực kỳ khác nhau chỉ vì những NPC đó diễn giải nhân vật của tôi theo cách đó không?
Không, đúng hơn, cách giải thích của họ về nhân vật có phải là cách giải thích thực tế?
Chắc chắn là tôi đã cố tình thay đổi cách hành động của mình, nhưng làm sao cô ấy có thể nói tôi không còn là tôi nữa chỉ vì tỏ ra tử tế hơn?
Điều này đơn giản là… Đơn giản là không thể chấp nhận được.
Chuyện điên rồ như thế không thể nào là sự thật được! Đây phải là một trò chơi! “Quả nhiên! Mắt ta không bao giờ sai!”
Nghe bánh bao kim chi hét lên như vậy, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đóng vai này.
Tôi không thể làm gì được.
Lý do duy nhất khiến tôi có thể diễn nhân vật của mình một cách trơ trẽn cho đến tận bây giờ là vì đó là điều tôi làm chỉ vì bản thân mình, và ngay cả khi tôi lôi kéo người khác tham gia vào hành động của mình, tôi chỉ làm như vậy sau khi được họ ngầm cho phép.
Nói cách khác, tôi chỉ có thể nhập vai một cách dễ dàng vì tôi nghĩ đây là một trò chơi.
Tuy nhiên, bây giờ có khả năng là không phải vậy.
Bất kể đó có phải là sự thật hay không, chỉ nghĩ đến nó là sự thật thôi cũng khiến tôi thấy xấu hổ.
Tôi vô cùng muốn chui xuống một cái lỗ.
“Lần sau… Ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Ngay cả khi tôi tự tạo ra lời thoại, tôi cảm thấy như mình sắp chết vì xấu hổ.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng tôi không thể dừng lại.
Tôi chỉ muốn vùi đầu vào cát mà chết.
“Ma Hiệp Sĩ!”
Cuối cùng, tôi ngã xuống, lấy tay che mặt.
Tôi có thể cảm nhận được ba người đang chạy về phía mình, có lẽ vì tôi bị ngã.
Tuy nhiên, tôi không thể đối mặt với họ lúc này.
Thế nên tôi quyết định thực sự bất tỉnh.
Làm điều đó không khó lắm khi sử dụng hệ thống.
[▲ Ngủ 0 giờ 10 phút ▼ ]
Làm ơn, khi tôi thức dậy, hãy để tôi trở về thực tại.
Hãy để tôi thức dậy với thực tế!
Làm ơn, trước khi quan hệ xã hội của tôi thực sự sụp đổ!
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
"Ma Hiệp Sĩ!"
Thẩm giám lao tới khi nhìn thấy người đó ngã xuống.
Anh ấy kiệt sức vì cuộc đấu tranh nội tâm chống lại Ác quỷ sao? Mặt anh có vẻ đỏ hơn bình thường rất nhiều.
“Anh?!”
Cô theo phản xạ sử dụng Thần lực của mình để chữa lành vết thương cho anh nhưng nhanh chóng rút lại khi thấy anh cau mày.
Cô đã quên rằng sức mạnh của Chúa giống như chất độc đối với cơ thể anh, vì anh là vật chủ của Ác quỷ.
Điều đó giải thích điều mà Đại pháp sư đã nói với cô khi anh tham gia cùng họ.
“May mắn làm sao, anh ấy chỉ ngủ một lát thôi. Cô không cần phải lo lắng quá nhiều.”
“V-vậy à?”
“Này, có chuyện gì với ngài ấy vậy? Cái gì mà con quỷ ấy? Tại sao ngài ấy đột nhiên ngã xuống…?”
Cô cảm thấy mừng vì anh chỉ ngủ, nhưng tại sao nó lại đột ngột xảy ra như thế…?
Có lẽ bây giờ anh ấy đang chiến đấu với Ác quỷ để giành quyền điều khiển cơ thể.
『Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết như thế này.』
Cô nhớ lại những gì đã nghe thấy qua giọng nói của anh đêm qua.
『…Nếu có một người để ý.』
Ngay lập tức nói về cái chết của chính mình, thốt ra một lời cầu xin tuyệt vọng bằng giọng nói u ám, rạn nứt của mình.
Có lẽ Ma Hiệp Sĩ đã thấy trước tình huống này.
Tuy nhiên, lý do anh không nói với họ về điều đó có lẽ là vì anh vẫn chưa tin tưởng họ.
“Cô đang phớt lờ tôi đấy à?”
“Câm miệng.”
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn.
Cô trừng mắt nhìn Deb.
Tuy nhiên, cô không thể yên tâm nên đã nhấc Ma Hiệp Sĩ lên.
Vì cô không thể bỏ mặc anh trên nền đất lạnh lẽo nên cô muốn đặt anh nằm trên một tấm chăn mà họ vẫn chưa cất đi.
“Anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Cô dễ dàng đặt Ma Hiệp Sĩ lên một tấm chăn và đắp áo choàng cho anh.
Xét đến tính cách của anh, Ma Hiệp Sĩ có lẽ sẽ không hài lòng với hành động của cô, nhưng cô không thể không làm điều đó.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh lạnh như băng dù chỉ chạm vào anh một lúc.
“… Anh ấy chắc chắn sẽ tỉnh dậy. Tôi chỉ không biết bên nào sẽ thắng.”
Sự nghi ngờ của Đại pháp sư là có cơ sở.
Cô ấy cũng có suy nghĩ tương tự sau lần đầu chạm trán với Ma Hiệp Sĩ.
“Ừm. Tôi nghĩ tôi biết đó sẽ là bên nào.”
Tuy nhiên, cô không còn nghi ngờ anh nữa.
“Anh ấy không thể bị đánh bại bởi Ác quỷ.”
Ma Hiệp Sĩ sẽ không bao giờ bị đánh bại bởi con quỷ đó.
“À, vậy chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”
“Câm miệng! Đừng có quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh ấy, đồ tội phạm!”
“Cô vừa nói gì thế hả, tên côn đồ cuồng tín kia?!”
“Đồ trộm hèn hạ!”
… Vì vậy, cô tin rằng anh sẽ trở lại bình thường sau khi tỉnh dậy.
Cô chỉ cần giải quyết tên tội phạm đó trước thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook