Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 25 Không thể vãn hồi (4)

Chương 25 Không thể vãn hồi (4) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

“Aizzz, chết tiệt.” 

Tôi đã khá tự hào về những gì mình vừa nói, nhưng Deb đột nhiên chửi thề sau khi nghe nó. 

Hắn nói rằng hắn sẽ lấy cho tôi một con ngựa, vì vậy tôi để hắn đi lấy, nhưng tôi không biết tại sao hắn lại khó chịu như vậy. 

"...Này, tôi nói ngài nghe. Tôi thực sự ghét những kẻ ở Thần điện." 

Tôi biết. 

Tôi biết hắn ghét họ đến mức thẳng thắn thảo luận chuyện đó với tôi, người mà anh ấy thậm chí còn không hề thân thiết, ngay trước mặt người của Thần Điện. 

“Tuy nhiên… Tôi thậm chí còn ghét Ác quỷ hơn. Tôi cũng thực sự ghét những người không hơn gì Ác quỷ." 

Có phải mức độ ưa thích của tất cả các NPC liên quan đến cốt truyện bị sai lệch không? Nếu không, hắn sẽ không bao giờ nói với một người mà hắn mới gặp là tôi những điều tương tự. 

Khi tôi đi đến kết luận đó, tôi lắng nghe phần còn lại của những lời hắn nói: 

“Vậy, hãy mang cái này theo bên mình.” 

Theo phản xạ, tôi bắt được thứ gì đó vừa bay về phía mình. 

“… Ở bất kỳ thành phố phát triển nào, ngài cũng sẽ có thể tìm thấy một quán rượu có phù hiệu này ở phía trước.” 

Lúc tôi định kiểm tra những gì hắn ném cho, Deb thì thầm với tôi. 

Tôi không biết hắn đã đưa gì cho tôi, chắc là hắn đang giới thiệu một quán rượu nào đó. 

"Nếu tìm được, hãy đưa cho họ cái này. Ngài có thể mua bất kỳ loại thông tin nào ngài muốn." 

Tôi liếc nhìn thứ trong tay mình. Đó là một mảnh gỗ có khắc hình con chuột chồng lên con rắn. 

Đó là thứ mà bất cứ ai chơi Legend of Heroes đều quen thuộc: Biểu tượng của Hiệp hội Thông tin. 

"Ngài xứng đáng có nó." 

Thật điên rồ. 

Đây là thẻ ra vào của Hội Thông tin. 

Nó tương tự như của Hội Mạo hiểm giả nhưng có một vai trò hơi khác. 

Tôi cảm thấy phía sau đầu mình hơi râm ran. 

Tôi đã nghĩ Deb sẽ đi cùng chúng tôi vì sự việc lần này nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng tất cả chỉ là để hắn giao tấm thẻ này cho người chơi. 

Tôi rất hoan nghênh sự thay đổi này. Tuy nhiên, tôi có thể sẽ có thể đăng xuất trước khi tôi kịp sử dụng nó 

“Cậu thực sự muốn đưa cái này cho tôi à…?" 

“Tôi vừa nói với ngài rồi. Tôi ghét những kẻ ở Thần điện đó, nhưng tôi còn ghét Ác quỷ và những kẻ liên quan đến chúng hơn. Và chẳng phải ngài, một Ma Hiệp Sĩ, sẽ tận dụng điều đó tốt hơn chúng tôi, những kẻ chỉ nắm giữ thông tin hay sao." 

Anh ta nói đúng. 

Sau khi NPC cung cấp thông tin cho người chơi, người chơi sẽ điều tra và giải quyết tình huống theo Nhiệm vụ. 

Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng hắn đã cho tôi thứ đó khi biết điều này. 

"Cậu muốn gì?" 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Tôi hỏi trong khi đặt thẻ vào kho đồ của mình. Khóe miệng Deb nhếch lên. 

"Không. Tôi đã có thứ mình muốn rồi.” 

… Tôi sẽ phải kiểm tra xem trong kho đồ của mình có thứ gì để đưa cho hắn không. Tôi chưa cho hắn thứ gì cả, vậy tại sao hắn lại hành động như vậy?

“Và con ngựa… Tôi sẽ cố gắng lấy nó cho ngài nhanh nhất có thể. Trong lúc đó, hãy nghỉ ngơi một chút. Tôi có thể tự làm được." 

Chà, dịch vụ tốt quá. 

Gì chứ? Tôi đã làm gì để hắn phải làm như vậy vì tôi? Tôi thậm chí không thể giải thích nó là một phần của cốt truyện nữa. Đây là vì tôi đã đưa cho hắn một Ma nhân sao? Như vậy có hơi nhiều không? 

“Chờ đã.”

Trong khi tôi đang cố đọc suy nghĩ của Deb, lần này Thẩm giám lại lên tiếng. 

Đôi mắt sâu thẳm của cô ấy lấp lánh dưới ánh trăng. 

"Tôi sẽ đi cùng anh." 

Đó không phải là điều tôi đặc biệt mong muốn xảy ra hoặc không thể đoán trước. Những NPC đồng hành có liên quan đến cốt truyện này sẽ không ngừng theo tôi. Ngay cả khi họ làm vậy, tôi cũng không bận tâm. 

“Ngài Đại pháp sư…” 

“… Làm sao tôi có thể để anh ấy đi một mình?” 

Mặc dù vẻ mặt của Đại pháp sư có vẻ khá kiên định nhưng cuối cùng ông ấy cũng đồng ý. 

Ông ấy ấn ấn đường bằng ngón tay to lớn của mình. 

“Nhưng, các người thực sự không phiền sao?” 

“Tôi đã trải qua những thử thách như vậy rồi, cậu không cần phải lo lắng cho tôi. Kể từ khi tôi quyết định tham gia cùng Thẩm giám, tôi đã quyết sẽ luôn ở bên hỗ trợ rồi." 

Tốt, có vẻ như họ đã quyết định đi cùng. 

Nhưng mà, tại sao họ lại nói như vậy? 

“… Mấy người thì phải tự lo liệu phương tiện di chuyển." 

“Ừm. Tôi sẽ trả giá gốc. Cậu vẫn chưa thể sắp xếp cho chúng tôi phải không?" 

"Chà, nếu là vậy..." 

Deb nhún vai và ra hiệu cho tên trộm NPC khác—một kẻ đang vác bao tải—hắn ngay lập tức biến mất vào một con hẻm khác. 

"Hai người sẽ phải trả giá gốc, vì vậy tốt nhất mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng." 

Vừa nói, Deb vừa chậm rãi bước lùi về hướng tên trộm kia vừa đi và quay hẳn người chạy mất. 

Kỹ năng biến mất ngay lập tức đó thực sự khiến hắn trông giống như nhân vật đại diện của chức nghiệp Trộm. 

“… Dù sao thì tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi.” 

“À, vậy chúng ta nên về ký túc. Chắc không có vấn đề gì đâu.”

Ký túc của Thần điện… Tôi đoán không đến đó sẽ phù hợp với tính cách của tôi hơn nhỉ? 

“Anh cũng nên đi cùng chúng tôi, Ma Hiệp Sĩ. Chẳng phải tốt hơn là nên nghỉ ngơi sao, chỉ một chút thôi?” 

Hmm, nếu họ nói như vậy thì có vẻ đó không phải là một ý tưởng tồi.

Tôi chỉ cần tránh nằm trên giường thôi. 

Bất kể tôi ngủ đứng, ngồi hay nằm, mức độ mệt mỏi của tôi đều giảm như nhau.
"Đường này." 

Tôi cẩn thận quan sát bóng lưng của Thẩm giám và đi theo vào thời điểm cuối cùng nhất có thể. 

“Cậu muốn tự hủy hay sao vậy?” 

Đại pháp sư hỏi tôi bằng giọng nhỏ để Thẩm giám không nghe thấy.

Tôi quyết định không trả lời Đại pháp sư. 

Bởi vì câu hỏi của ông ấy đã mô tả hoàn hảo hình ảnh mà tôi hướng tới. 

Wa ha ha. 

* * * 

Deb trở về vào lúc bình minh. 

Việc này mất nhiều thời gian hơn tôi dự đoán, nhưng tôi cũng chỉ bỏ qua sau khi nói: “Cậu đến muộn”. 

Những con ngựa quá tốt làm tôi không thể dở tính khí cuồng nộ của mình ra. 

Thực ra cũng nhờ hắn đến muộn nên tôi có thể nghỉ ngơi được một khoảng thời gian khá dài. 

"Sao lại có năm con?" 

“Con ngựa dù có tốt đến đâu cũng sẽ rất nhanh mệt nếu chở một chiến binh mặc giáp toàn thân như cô. Đó là lý do tại sao.”
Vậy ý hắn là Thẩm giám nên giảm bớt gánh nặng cho hai con ngựa. 

Tuy nhiên, vẫn còn một điều nữa. 

“… Đây là những con ngựa rất quý giá. Họ bảo tôi là phải có ai đó đi cùng để đảm bảo chúng không bị thương.” 

Sau khi nói chuyện khá thẳng thắn với Thẩm giám, Deb lập tức hướng ánh mắt về phía tôi. 

Hai người đó thật lạ lùng. 

Tại sao họ lại tỏ ra thân thiện với một người luôn tận dụng mọi cơ hội để dở cái tính khí thất thường là tôi, nhưng lại coi nhau là mối phiền toái thế nhỉ? 

“Và anh là người họ chọn?” 

“Ừ…” 

[???(Sứ giả Tử Thần) đã tham gia cùng bạn.] 

Đúng rồi. 

Tôi liếc nhìn Cửa sổ trạng thái hiện lên trước mắt mình. 

“Anh có bất mãn chỗ nào không? Nếu có thì tôi sẽ lấy lại những con ngựa đó.” 

Một giọng nói từ bên cạnh làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. 

Mặc dù tôi không đặc biệt bất mãn… Mà, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói đó. 

Tôi liếc nhìn về hướng nó phát ra. 

“...! Chị!”

Tôi có thể thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của các linh mục đến tiễn chúng tôi. Nếu họ nhận ra cô ấy thì cô ấy hẳn phải khá nổi tiếng ở thị trấn này.

“Cô ấy là?”

"Chà, cô ấy là người hỗ trợ nhiệt thành cho Thần điện của chúng tôi. Cô ấy cũng làm rất nhiều công việc từ thiện ở khu ổ chuột.".

“… Vậy là cô ấy không có tiền án tiền sự hay gì à?” 

"Dĩ nhiên là không!" 

Nhờ có Thẩm giám, tôi đã thu được rất nhiều thông tin. 

Đúng thế, rất nhiều. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

"Chỉ cần nhìn là tôi có thể biết. Anh là Ma Hiệp Sĩ mà cậu nhóc của tôi yêu quý, phải không?" 

“Tôi không có yêu với ngài ấy!” 

“Cậu chạy đến chỗ tôi vào cái giấc này để xin tôi cho anh ta mượn ngựa, rồi cậu lại nói với tôi rằng cậu không có à?” 

“Ugh.” 

Nghe cô ấy nói chuyện với Deb, có vẻ như cô ấy là chủ của những con ngựa này. 

Tôi quay lại nhìn lũ ngựa, đè nén sự mệt mỏi còn sót lại. 

Bây giờ tôi có thể nhìn rõ người kia. 

Cô ấy thuộc chủng tộc 'Sland', có đôi tai nhọn và thân hình mảnh khảnh. Mùi hương thoang thoảng của thuốc thảo dược trên người cô ấy có chút thoải mái.

"Chà, tôi chỉ nói đùa về việc lấy lại chúng thôi. Tôi chỉ tò mò xem ai đã mượn ngựa của tôi, nên đừng lo lắng." 

"Cô là?" 

"Tôi hoạt động một hiệu thuốc nhỏ. Anh có thể gọi tôi là Skyley." 

Tôi thấy khá lạ khi chủ một hiệu thuốc lại sở hữu năm con ngựa chất lượng như vậy, nhưng tôi quyết định mặc kệ. 

Cô ấy có thể là cộng tác viên hoặc thành viên của Hiệp hội Thông tin. 

Tất nhiên, cũng có thể là do cô ấy có một mối quan hệ thân thiết với Deb… 

Tôi không tò mò lắm. 

Nếu cô ấy là một NPC quan trọng thì tôi cũng sẽ gặp lại cô ấy thôi. 

“Cô có phải là chủ sở hữu của những con ngựa này không?” 

Thẩm giám đã thành công cởi bỏ áo giáp của mình với sự giúp đỡ của một số linh mục, tiến tới. Họ chỉ tháo các phiến kim loại và để lại bộ giáp xích, khiến cô ấy có vẻ rất nản chí. 

“Trước tiên là tôi muốn bày tỏ lời cảm ơn với cô. Vậy, giá cho thuê những con ngựa này là…” 

“À, không sao đâu. Tôi nghe nói có người trong Thần điện muốn hỏi mượn, vậy làm sao tôi có thể yêu cầu thanh toán? Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc như thế này.” 

“Nhưng…” 

“Cô cần nó vì một lý do chính đáng, phải không?” 

Skyley nói với nụ cười trên môi: 

“Tôi đã nuôi dạy những đứa trẻ này bằng tất cả tình yêu của mình, vì vậy hãy đảm bảo chúng không bị tổn thương nhé.” 

Tuy nhiên, cô ấy nói điều đó trong khi nhìn tôi chứ không phải Thẩm giám. 

Ngoài ra, tay cô ấy vẫn ấn xuống đầu Deb khi hắn đứng cạnh cô.

“À, sao chị cứ làm vậy thế?!”
“Nếu chúng bị thương… Tôi có thể sẽ hơi tức giận.” 

Vậy, cô ấy đang gián tiếp bảo tôi hãy đảm bảo chăm sóc Deb. 

Các NPC ở thị trấn này thực sự giỏi nói chuyện vòng vo. 

“Điều đó sẽ không xảy ra đâu.” 

Vẻ mặt của Thẩm giám, người tất nhiên có thể đã bỏ lỡ ý nghĩa ẩn giấu, trở nên có phần kiên quyết. 

Không giống như khi xưng hô với Deb, cô ấy rất lịch sự. 

Mặc dù quen biết với một tên tội phạm, Skyley dường như không làm Thẩm giám khó chịu chừng nào cô ấy chưa có tiền án tiền sự, hoặc có vẻ như vậy. 

“Nếu thế thì tôi có thể nhẹ nhõm rồi.” 

“Ừm, nhưng… Về những gì cô nói về việc trả lại ngựa.” 

“À, nghĩa đen đó. Những đứa trẻ này đối với tôi quý giá đến mức tôi khá lo lắng khi gửi chúng đến một nơi không xác định.” 

“… Trong trường hợp đó, Thần điện có thể—” 

“Tất nhiên là tôi biết nếu tôi hỏi Thần điện, họ sẽ đảm bảo ngựa của tôi trở về an toàn, nhưng đó chỉ là lưu tâm chút thôi. Tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút nếu có người quen đi cùng.” 

“V-vậy…” 

“Tôi đã biết đứa trẻ này khá lâu rồi, vì vậy tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu giao việc đó cho cậu ấy. À, có vấn đề gì với chuyện đó à?” 

“Ừm…” 

“Cậu ấy hơi thô lỗ nhưng thường giúp tôi làm công việc từ thiện. Cậu ấy rất nhanh trí nên tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không gây rắc rối cho cô đâu, thưa Thẩm giám.” 

Có vẻ như Thẩm giám muốn đuổi Deb đi hoặc thay thế anh ta bằng người khác… Tôi không biết tại sao cô ấy lại nhất quyết yêu cầu chúng tôi đem theo Deb - có thể vì một âm mưu gì đó - nhưng có vẻ như chúng tôi không thể làm gì được.

Chà, tôi thực sự không quan tâm ai đi cùng. 

“Các người định tiếp tục lảm nhảm à?” 

Tôi thực sự xin lỗi. 

Chúng tôi chỉ trao đổi vài lời nhưng tôi không thể lãng phí thời gian thêm nữa. 

Ngay khi tôi vừa lên ngựa, Đại pháp sư cũng lê bước tới. 

“Tôi là người cuối cùng nhỉ?” 

Ông ấy thậm chí còn không hỏi tại sao lại có năm con ngựa hay người mới đến này là ai. 

Ngay cả đôi tai của một người bình thường cũng có thể nghe được một nửa cuộc trò chuyện giữa Thẩm giám và Skyley, vì vậy với thính giác của mình, có lẽ ông ấy đã nắm bắt được tình hình. 

“Ôi trời, có vẻ như tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người rồi. Mọi người thượng lộ bình an nhé.” 

“Ừm, vâng. Cám ơn… Cô đã cân nhắc."

Thẩm giám bị đánh bại bởi tài hùng biện của Skyley, cuối cùng đã lên ngựa với vẻ mặt ủ rũ. 

Deb đã ở trên ngựa của mình nên tất cả những gì chúng tôi cần làm là rời đi. 

“À, đợi đã. Này, nghe này.” 

“Huh, còn gì nữa không?”

… Tất cả những gì chúng tôi cần làm là đợi người chủ ngựa nói chuyện xong với người đại diện của cô ấy rồi rời đi. 

“Chúc mọi người may mắn.”

“Cầu Chúa ở bên cô.”

Họ không nói nhiều. 

Tôi không cảm thấy cần phải nghe những lời chúc phúc này nên tôi mới bắt đầu cưỡi ngựa. 

“Cha!” 

Hí! 

Con ngựa lớn ngay lập tức bắt đầu di chuyển chân theo lệnh của tôi. 

Tốc độ và sự nhanh nhạy của nó khá tốt. 

“Cái-cái đó.” 

“Hooh.” 

Các linh mục đằng sau tôi đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt khá mãnh liệt, nhưng nhân vật của tôi không phải là người quan tâm đến cảm nhận của người khác. 

Wa ha ha.

“…! Thật tuyệt!”

“… Có vẻ như mình đã được nuông chiều đến chết ở đây. Haiz, tôi đáng bị như vậy.” 

Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu của Thẩm giám và lời lẩm bẩm của Deb lọt vào tai tôi. 

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Deb cưỡi ngựa. 

“Với tốc độ này, chúng ta sẽ đến nơi sau ba ngày nữa.” 

“Lâu thế cơ à?” 

“Ừ.” 

Ngay khi tôi nghe thấy Đại pháp sư đang than thở ở gần đó, một con ngựa tiến đến gần tôi.

“… Ờ, thưa ngài. Xin hãy quên những gì ngài vừa nghe đi.” 

Đó là Sứ giả Tử Thần. 

“Tôi đã gặp cô ấy  lúc nãy trong con hẻm, và cô ấy hơi tọc mạch nên…” 

“Tôi không quan tâm.” 

Thực ra, tôi sẽ khắc ghi sự việc đó trong tâm trí tôi, nhưng chỉ là tôi thôi. 

Nhân vật của tôi sẽ không quan tâm đến điều đó. 

“Vậy sao.” 

Tôi tự hỏi không biết hắn hiểu những lời này như thế nào. 

Sau khi im lặng cưỡi ngựa bên cạnh tôi một lúc, Deb lại mở miệng. 

“… Thưa ngài, ngài có bao giờ hối hận không?” 

Câu hỏi đó có vẻ hơi kỳ lạ trong tình huống này. 

Ngoài ra, chẳng phải những chủ đề nhạy cảm như vậy chỉ nên được đề cập sau khi chúng tôi đã biết nhau một thời gian, hay nói cách khác là sau khi chúng tôi đã xây dựng được mối quan hệ nào đó hay sao? 

Phải chăng bằng cách nào đó, sự yêu thích của anh chàng đó đã tăng lên mà tôi không cần phải làm gì cả, chẳng hạn như với Thẩm giám?

“…”

Tôi có nên phớt lờ hắn không, hay là không nhỉ? 

Nếu tôi quyết định không phớt lờ hắn, tôi nên trả lời thế nào? 

Tôi nhanh chóng nghĩ xem nhân vật của mình sẽ làm gì và một câu trả lời thích hợp nhanh chóng thốt ra từ miệng tôi. 

“Thật là một câu hỏi vô nghĩa.” 

Bởi vì anh ta không đủ mạnh mẽ, anh ta đã không thể ngăn chặn sự diệt vong của gia đình mình. 

Bởi vì anh ta không đủ mạnh nên anh ta là người duy nhất sống sót. 

Và vì anh ta chưa đủ mạnh nên tất cả những gì anh ta có thể làm bây giờ là săn những con quỷ đó. 

Theo quan điểm của anh ta, có còn điều gì đáng tiếc hơn không?

Sự hối tiếc chỉ có thể xảy ra khi người ta nhận ra mình đã làm sai điều gì đó hoặc lẽ ra đã có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn. 

Không áp dụng cho Ma Hiệp Sĩ.
        * * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Nói cách khác, anh ta thậm chí chưa bao giờ có cơ hội để cảm thấy hối tiếc. 

Tất cả sự tuyệt vọng của anh ta đều là kết quả của một thảm họa không thể ngăn cản. 

Tuy nhiên…

“… Thực phẩm bổ sung lẽ ra đã hết rồi, vậy tại sao mình vẫn không thể đăng xuất được?” 

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu hành trình tới Tatara. 

Đã bao lâu rồi, điều này không thể xảy ra do tính năng timeskip của chức năng ngủ, nhưng tôi vẫn không thể đăng xuất. 

Ngay cả khi chúng tôi đến Tatara, trò chơi vẫn chưa kết thúc. 

"Tại sao…?" 

Tôi đã có rất nhiều điều hối hận. 

Kết nối với trò chơi này. 

Quá đắm chìm vào vai diễn của bản thân. 

Đặt mọi lo lắng của tôi sang một bên, Tự an ủi rằng có lẽ cuối cùng tôi sẽ có thể đăng xuất. Đây là tất cả những điều tôi đáng lý đã có thể ngăn chặn được! 

Chết tiệt!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương