Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 24: Không thể vãn hồi (3)

Chương 24: Không thể vãn hồi (3) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Phiên tòa xét xử của Tòa án dị giáo kéo dài đến tận nửa đêm. 

Không phải ai trong Thần Điện cũng có thể sử dụng Thần lực nên nửa sau của phiên xét xử diễn ra khá chậm. 

Không thể khác được. 

Nếu có người ở vị trí mà chỉ những người sử dụng Thần lực mới có thể đạt được nhưng không thể sử dụng nó nữa thì cần phải điều tra họ. 

Theo như thiết lập của thế giới này, Chúa có thể tước đi Thần lực của một người nếu họ làm sai điều gì đó. 

Tuy nhiên, một người ngay từ đầu không thể sử dụng Thần lực không thể gọi là tội nhân được. 

Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thẩm vấn họ một cách chi tiết và đi đến tận cùng của vấn đề. 

Không thể ngắn gọn, dễ dàng và thú vị sao? Hơn nữa, tôi không có bất kỳ liên quan nào nên tôi phải đứng sau nhìn. 

Nếu không có vấn đề về đăng xuất, tôi chắc chắn đã rời khỏi đây lâu rồi. 

Đúng thế, nếu không phải do vấn đề đăng xuất. 

“…” 

Vào buổi sáng ngày hôm sau của trò chơi. 

Vì tôi không có Nhiệm vụ nào khác và cũng không có ai cần sự giúp đỡ của tôi nên tôi có thời gian rảnh để suy nghĩ. 

Tôi đã đưa ra hai giả thuyết: hoặc là tôi đã tính sai thời gian, hoặc tôi đã không tính đến chức năng bỏ qua thời gian mà trò chơi có, chẳng hạn như ngủ. 

Điều thứ hai không chỉ là mơ tưởng của tôi, vì nhiều trò chơi khiến thời gian trôi qua nhanh hơn bằng cách ngủ. Tác dụng của nó tương tự như thời gian rút ngắn lại, hoặc ít nhất là có vẻ như vậy. 

Phải. 

Nếu đúng như vậy thì rõ ràng là sự kết thúc của Full Dive đã bị trì hoãn do khoảng thời gian tôi đi ngủ. 

Về mặt kỹ thuật, nó không thực sự bị trì hoãn. 

Tôi chỉ câu thêm chút thời gian bằng cách bỏ qua. 

“Tôi đã để anh đợi rồi.” 

Tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút sau khi đi đến kết luận đó. 

Đó là lúc Thẩm giám quay lại. 

“Phần còn lại của phiên tòa sẽ do những người khác tiến hành. Cho đến khi các Thẩm giám của Thần Điện đến, thị trấn sẽ chịu trách nhiệm giam giữ chúng.” 

Ồ. 

Tôi tưởng phiên tòa sẽ tiếp tục thêm vài ngày nữa. 

Thật tuyệt khi cô ấy đã giao được vụ việc cho người khác. 

Thật là vui khi thấy các thẩm giám, giám mục và linh mục vĩ đại bị thẩm vấn, nhưng nó trở nên khá nhàm chán sau khi chuyển sang các thành viên cấp thấp hơn, họ bị hỏi câu hỏi y hệt nhau và không có gì hơn. 

Ngay cả khi tôi không có nhiều tâm trạng để tận hưởng tất cả những điều này thì những điều này vẫn rất nhàm chán. 

“Mọi người, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.” 

Tada dada! 

Thẩm giám nói xong, âm thanh BGM Hoàn thành Nhiệm vụ vang lên trong tai tôi. 

[THĂNG CẤP!] 

Tôi cũng đã lên cấp. 

“Điều đó thực sự ổn chứ?” 

Tuy nhiên, trong khi tôi đang bận kiểm tra cấp độ của mình, tên trộm—tôi không biết tại sao hắn ta chưa rời đi—đã hỏi một câu. 

Điều đó có thể hiểu được.

Những thủ phạm đang bị phán xét bởi chính tổ chức mà họ thuộc về, nên không có gì lạ khi có một số người phản ứng như vậy. Rốt cuộc thì thuật ngữ thiên vị và thành kiến tồn tại đều có lý do. 

“Họ đều là những người bình thường, ngay cả khi là một phần của Thần Điện. Họ không ở đẳng cấp mà một người lính được đào tạo không thể ngăn chặn được. Các thẩm phán được Thần Điện cử đến cũng sẽ tới nơi trong một tuần nữa. Sẽ không có chuyện gì bất trắc đâu.” 

“Cô có nghĩ đó là điều tôi muốn nói khi tôi hỏi như vậy không?” 

“Vậy ý anh là gì?” 

Đại pháp sư và tôi đều hiểu tên Trộm muốn nói gì, nhưng thật không may, điều đó vẫn hơi quá sức đối với ‘bức tường sắt’ của chúng tôi. 

Khi hắn hỏi lại là liệu có thể theo dõi quá trình tố tụng cùng với lính canh thị trấn hay không, cô ấy có vẻ hiểu. 

"Chà. Nếu đó là điều anh muốn nói thì có lẽ điều đó sẽ không được. Tôi cũng muốn chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này cho đến cuối cùng, nhưng…” 

Thẩm giám lưỡng lự một lúc trước khi nói câu cuối cùng với vẻ chắc chắn. 

“Tôi có một nhiệm vụ ưu tiên hơn.” 

Việc Tên trộm chết lặng vì điều này là điều đương nhiên. 

Hắn ta quay lại nhìn tôi và chỉ tay vào Thẩm giám. 

Tôi không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng tôi cũng phần nào hiểu được. 

“… Những người đến đây sẽ không phải là mấy kẻ phản bội nữa, phải không?” 

“Nếu đó là điều anh đang thắc mắc thì anh không cần phải lo lắng đâu, Ma Hiệp Sĩ. Vụ việc này sẽ dẫn đến một cuộc điều tra quy mô lớn trên toàn bộ Thần Điện.” 

“Ha. Ai biết được chứ? Họ thậm chí có thể bảo vệ những kẻ phản bội đó vì họ đến từ cùng một tổ chức hay gì đó, phải không?” 

“… Ta sẽ không cho phép ngươi nói thêm bất cứ lời nói vô liêm sỉ nào nữa, tên tội phạm!” 

Thật là buồn cười khi thái độ của Thẩm giám đối với tôi và tên trộm lại khác nhau đến thế. 

“Ừm. Hơn nữa, có một điều tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi… Làm thế nào mà cậu có thể bắt được những kẻ chạy trốn này vậy?” 

Đại pháp sư hỏi một câu để thay đổi chủ đề. 

Tên Trộm nhún vai. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Tôi nghe nói rằng có kẻ phản bội trong Thần Điện nên tôi có linh cảm… Theo quan sát của tôi, có vẻ như việc tìm kiếm những kẻ đó của mọi người diễn ra quá chậm, vì vậy ngay khi tôi đến những con hẻm nhỏ, tôi đã đi theo mọi người và chờ ở xung quanh Thần Điện. Lúc đó là lúc tôi bắt được từng tên một.”

Tôi đã nghĩ đây chỉ là một phần của hiệu ứng quả cầu tuyết*, nhưng hắn thậm chí còn đưa ra một cốt truyện về hành động của mình thực sự phù hợp với thiết lập nhân vật. 

*"Snowball effect" = hiệu ứng quả cầu tuyết. Khi một khối tuyết lăn tròn từ trên cao xuống (vùng có tuyết), tuyết sẽ bám theo và tích tụ vào nó ngày càng nhiều hơn. Càng lăn thì nó lại càng to ra và lăn nhanh hơn. Hiệu ứng này cho thấy từ một hành động nào đó có thể gây ra những kết quả/hậu quả khó lường, ngày càng lớn theo thời gian.

Nếu không có mấy cái lỗi khó chịu thì quả thực đây sẽ là một tựa game thần thánh. 

Ah, lỗi đăng xuất chết tiệt đó. 

“À, nhưng tôi không làm thế để hòa giải với cô hay gì đâu, nên đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn trả ơn Ma Hiệp sĩ vì sự ưu ái của ngài ấy.” 

“…” 

Tôi không thể phán đoán từ lời nói của hắn ta rằng liệu hắn ta có thực sự sợ Thẩm giám hay không. 

Nếu có, hắn sẽ không nói như muốn khiêu chiến đến thế. 

“… Tôi vẫn muốn cảm ơn vì những gì anh đã làm, mặc dù có muộn màng. Tôi vẫn không thể tha thứ cho những tên tội phạm như anh… Tuy nhiên, sự thật là lần này anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.” 

Tuy nhiên, Thẩm giám là một NPC có ơn trả ơn. 

"Cảm ơn. Nhờ sự giúp đỡ của anh, tôi đã có thể tiêu diệt được những mầm mống tà ác đang ký sinh trong Thần Điện” 

“… Đừng cảm ơn tôi nữa. Nó không phù hợp với cô đâu. Không phải tôi đã nói tôi làm điều đó không phải vì cô mà là để trả ơn ngài Ma Hiệp Sĩ đằng kia sao?” 

Nhờ chuyện này mà tôi mới thấy được Tên Trộm ngượng ngùng quay đầu lại. 

Vẻ mặt của hắn ta như thể vừa nhìn thấy ma vậy, mặc dù tôi chỉ có thể nhìn thấy tai và phần dưới khuôn mặt của hắn ta. 

“Tuy nhiên, cảm ơn và dung túng tội ác là hai vấn đề riêng biệt. Nếu chỉ là ăn trộm xác Ma Nhân đó và—” 

“Chết tiệt, tất nhiên rồi, không đời nào cô lại cảm ơn tôi đâu nhỉ, Nữ Anh Hùng.” 

“Tôi đã cảm ơn anh bằng tất cả sự chân thành của mình rồi!” 

"Ừ, ừ." 

Tên trộm ngoáy tai, thô lỗ đáp lại cô. 

Các ngón tay của Thẩm giám co giật như thể cô muốn nắm lấy cây chùy của mình, nhưng cuối cùng cô buông nó ra và chỉ đơn giản là siết tay lại. 

Thật bất ngờ. 

Tôi nghĩ cô ấy sẽ rút nó ra cơ. 

Tôi không có ý định ngăn cô ấy lại. 

"Tôi không ăn trộm chúng nên không cần phải quá kích động. Tôi mang cái xác theo để đề phòng." 

Tuy nhiên, thấy Thẩm giám mất kiên nhẫn, hắn vẫn cho cô một câu trả lời thỏa đáng. 

Tên Trộm búng ngón tay. 

Vào lúc đó, một âm thanh nào đó lọt vào tai tôi. 

“Anh cho gọi, Sứ giả Tử Thần?” 

Chà, tôi không để ý đến họ vì [Phát hiện] không cảnh báo tôi về bất cứ điều gì… Urgh! 

“Như mọi người đã có thể nghe đó, vị linh mục đây phải thu thập thi thể.” 

Lý do mà tôi có thể nhớ được các chức nghiệp nâng cao của Kẻ trộm lại ngóc đầu lên. 

Sứ giả Tử Thần… 

Mỗi chức nghiệp thăng tiến đều có những cái tên khá hay, nhưng tên của Kẻ trộm lại cực kỳ sến đến nỗi không ai có thể quên được. 

Chắc là vì từ 'Tử thần' phù hợp với gu thẩm mỹ của người Hàn Quốc… 

Vì thế, nó trở thành cái tên chức nghiệp được mọi người nhớ đến chính xác nhất dù là chức nghiệp xếp đầu bảng không ai muốn chơi.

Thông tin thêm là chức nghiệp bị viết sai chính tả nhiều nhất là Thẩm giám. 

Khi vào Board (Bảng thông báo Cộng đồng), người ta có thể thấy nhiều cách viết khác nhau như Inkwisitor hoặc Inqisiter (Đúng ra là Inquisitor).

"… Tôi nghiêm túc đấy." 

Trong khi tôi đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác, tên trộm… Hmm, nếu tôi cứ gọi hắn ta là tên trộm thì tôi có thể nhầm lẫn hắn ta với những kẻ khác, vì vậy thay vào đó tôi nghĩ mình nên gọi hắn ta bằng danh hiệu mà đã được nếu trước đó. 

Tuy nhiên, tôi không tự tin mình có thể tiếp tục nói ‘Sứ giả Tử Thần’ với vẻ mặt chân thật, nên tôi sẽ rút ngắn nó thành Deb. 

Dù sao đi nữa, Deb đã kiểm tra xác của Ma Nhân cùng với một tên trộm khác. 

Tôi nhận thấy có thứ gì đó nhô ra khỏi cái bao họ mang theo. 

Khi họ mở nó ra, bên trong là một xác chết bị cắt xẻo một cách dã man. 

Xét đến đôi mắt của tên trộm NPC vẫn đang bừng bừng hận thù, có vẻ như hắn chính là thủ phạm. 

“…Thay vào đó, tôi cũng có điều muốn hỏi ông?” 

"Cậu muốn biết gì? Nếu đó là điều tôi có thể trả lời thì tôi sẽ nói hết cho cậu nghe.” 

“Chà, chuyện trở thành Anh hùng…” 

Tuy nhiên, Deb chỉ nói một điều khá ngẫu nhiên. 

“Có thật không?” 

"… À, đúng mà. Cậu nghe nhé." 

Đại pháp sư im lặng một lúc như thể đang cân nhắc lời nói của mình. 

Rồi ông ấy chớp đôi mắt mệt mỏi và yếu ớt gật đầu. Đôi mắt của ông ấy trông như sắt đã đóng băng vậy. 

"Chính xác thì Thẩm giám là Anh Hùng được Chúa chọn.” 

… Này, Đại pháp sư có ổn không? 

Sự mệt mỏi của ông ấy dường như đã lên đến đỉnh điểm. 

Chà, tôi nhận thấy rằng sức mạnh thể chất và sự nhanh nhẹn của ông ấy đã giảm đi một chút, nhưng vì ông ấy vẫn có thể sử dụng phép thuật nên tôi nghĩ ông ấy vẫn chưa phát huy tối đa. 

Ông ấy giữ vững được như vậy có lẽ là bởi ông ấy thuộc chủng tộc Shaggi, một chủng tộc được biết đến với nền tảng sức mạnh cao chăng? 

"…Thật ư?" 

"Đó là sự thật." 

“Không thể nào…” 

Deb há hốc mồm. 

Hắn ta dường như không thể tin rằng Thẩm giám là một Anh hùng. 

Thẩm giám, người cho rằng mình không xứng đáng với danh hiệu Anh Hùng, có thể đã đồng ý với ý kiến ​​của hắn ta nhưng lại trừng mắt nhìn hắn ta với vẻ oán giận như thể đang nuôi lòng hận thù. 

Hai NPC đó sẽ tạo nên một sự kết hợp thú vị nếu được xếp vào cùng một nhóm.

Vươn-  

Thôi kệ, dù vậy, hôm nay tôi cũng không muốn xem những trò hề của họ nữa. 

Tôi duỗi thẳng người dọc theo bức tường và bước về phía trước một bước. 

Bây giờ tôi nên hoàn thành nhiệm vụ đó. 

Tôi đã biết những kẻ phản bội sẽ bị xử lý như thế nào và xác nhận rằng người mà Deb mang theo đã được ‘chăm sóc’. 

Vì vậy, xét đến bản chất của cả nhân vật và bản thân tôi với tư cách là một người chơi, tôi không có lý do gì để ở lại đây nữa. 

“A-Aậu đi đâu vậy?” 

Tôi không muốn qua đêm trong Điện nên định tìm một quán trọ ngẫu nhiên để ngủ một giấc. 

Trò chơi chết tiệt này. Tại sao nó phải làm tôi thấy thực sự mệt mỏi và buồn ngủ chứ? 

Tôi không cảm thấy điều đó vì sự căng thẳng mà tôi phải chịu, nhưng bây giờ nỗi lo không thể đăng xuất đã được giải tỏa, tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi. 

Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. 

“Anh quay lại Tatara sao?” 

Nhưng sao cô ấy lại hiểu lầm tôi như vậy?

“Tatara… Đó không phải là thị trấn chúng ta đã ở trước đây sao?” 

“… Đó cũng là nơi có Công hội Mabel.” 

Ah. Phải. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“…! Công hội Mabel…” 

“Một trong những Ma Nhân đã đề cập đến họ, nên có lẽ ở đó đã có chuyện gì đó…” 

Tôi chỉ định đợi kết quả thẩm vấn và quay trở lại sau đó. Thực sự tôi đã quên mất vấn đề đó. 

Vấn đề với Công hội Mabel vẫn chưa được giải quyết. 

“Tôi đang nghĩ đến việc nghỉ ngơi một chút. Tôi thực sự không thể theo kịp tinh thần trách nhiệm của cô.” 

…Mặc dù tôi gần như đã quên mất vấn đề này, nhưng tôi không có ý định giải quyết mối bất hòa này. 

Không dừng chân, tôi đi tìm nơi có thể tìm được phương tiện đi lại. 

Đáng lẽ tôi đã đăng xuất khi tới Tatara, nhưng điều này cũng không quá tệ. 

Nếu tôi có thể đăng xuất, chẳng phải điều đó là tốt nhất sao? 

“Nhưng tôi nghĩ là chúng ta rời đi ngay là một ý tưởng tồi đấy. Chúng ta sẽ kiệt sức trước khi đến nơi.”

Đúng… Điều đó cũng đúng. 

“Vậy ý ông là chúng ta nên cho những kẻ đó thêm thời gian để làm bất cứ điều gì chúng đang lên kế hoạch à?” 

Tuy nhiên, kiểu logic đó không có tác dụng với tính cách nhân vật của tôi khi nhắc đến Ác quỷ! 

“Đó là vấn đề hiệu quả. Cậu nói đúng rằng nếu chúng ta rời đi bây giờ, chúng ta sẽ đến đó nhanh hơn. Tuy nhiên, nếu chúng ta đến Tatara sau khi tự hành hạ bản thân như thế, liệu chúng ta còn đủ sức để đối phó với chúng không?” 

“Đừng đánh giá tôi dựa trên tiêu chuẩn của ông.” 

“Tôi thừa nhận rằng, không giống như tôi, cậu có thể vẫn còn dư thừa sức lực. Tuy nhiên, thực tế có phải như vậy không? Cậu có thực sự có đủ sức mạnh để quay trở lại Tatara với cơ thể đã làm việc quá sức đó không, dù biết rằng cậu sẽ phải ngủ ngoài trời vài lần?” 

Tôi nên…? 

Tôi cũng thấy mệt, nhưng đó chỉ là vấn đề về con số và nó sẽ giảm đi sau một giấc ngủ. Ngoài ra, không có sự khác biệt giữa việc ngủ ngoài trời và trong quán trọ ngoại trừ tốc độ giảm mệt mỏi.

Vì nghĩ trò chơi sẽ sớm ngắt kết nối nên tôi không quan tâm đến điều đó.

"Thấy chưa. Thật là đáng buồn khi không giúp đỡ người khác ngay cả khi mình có khả năng. Tuy nhiên, nếu ta làm việc quá sức đến mức tự ngược đãi bản thân để giúp đỡ người khác, vậy có thực sự gọi là chân thành không?” 

Nhưng vì lý do nào đó, điều tôi nhận lại là câu nói uyên bác này mà tôi nên suy ngẫm sau khi đăng xuất. 

“Thế giới tồn tại bởi vì tôi tồn tại, vì vậy tôi có trách nhiệm trau dồi bản thân trước khi có thể giúp đỡ người khác.” 

Ý tôi là, tôi sẽ hết lòng đồng ý với từng lời cô ấy nói nếu nó áp dụng được vào cuộc sống thực. 

Tuy nhiên, đây là một trò chơi… 

“Vậy, bây giờ ông đang lên lớp tôi phải không?” 

Tôi sẽ không nghe lọt bất kỳ lời nào trong lúc này, với tư cách là một người chơi hay là nhân vật của tôi. 

“Tôi không lên lớp cậu…” 

“Nếu đó là cách ông muốn sống, thì hãy cứ sống như thế đi, hiền nhân. Hãy hành động theo sự thật của thế giới mà ông đã tìm thấy và hít thở theo cách mà ông cho là đúng." 

Nhân vật của tôi được thiết kế rằng, đặt sức khỏe của anh ta xuống hàng ưu tiên thấp nhất khi có một Ác quỷ xuất hiện trước mặt anh ta. 

Điều đó cũng cho thấy anh ta ghét chúng đến mức nào. 

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, tôi phải ưu tiên săn Quỷ hơn sự thoải mái của bản thân. 

Liệu một nhân vật như vậy có bỏ qua một con Quỷ mà anh ta đã thu thập được thông tin chỉ vì anh ta hơi mệt không? 

“Tôi cũng sẽ sống như thế.”

Tuyệt đối không! 

Nếu bây giờ tôi đi ngủ, tôi sẽ phá vỡ thiết lập tính cách. 

Điều đó đơn giản là không thể chấp nhận được. 

[❖ Sự thật sau bức màn 

   ∎ Di chuyển đến Tatara.] 

Và theo câu nói của tôi, một Nhiệm vụ mới đã xuất hiện. 

“Nếu cậu tiếp tục sống như thế, cậu sẽ chết sớm mất.” 

“Đó không phải việc của ông.” 

Chẳng có gì mà anh phải lo lắng cả. 

Là một game thủ, tôi sẽ không bao giờ gục ngã. 

Rồi, tôi sẽ lấy ngựa ở đâu đây? Tôi có nên mua một con ở trạm giao dịch không? 

Cơ mà có lẽ tôi không đủ tiền mua một con với số tiền hiện tại của mình. 

Ừm. 

Gửi yêu cầu tại Hội mạo hiểm giả… sẽ không hiệu quả, phải không? Ôi, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đã hành động rất ngầu lòi rồi. 

Đó là lý do tại sao những anh chàng ngầu nhất thiết phải có nhiều tiền. 

“… Tôi…” 

Sau đó Deb giơ tay. 

“Tôi có thể sắp xếp con ngựa nhanh nhất có thể tìm thấy trong thị trấn. Nó sẽ tốt hơn bất kỳ con ngựa nào được nuôi trong Thần Điện.” 

… Chết tiệt, tôi thích tên khốn này! Nhưng tôi không có nhiều tiền đến thế…! Tôi nên làm gì nếu tôi không có đủ tiền cho nó?! 

Urgh. Tình huống thật khẩn cấp. 

Đáng lẽ tôi phải nhận được năm trăm nghìn Gal đó khi bắt được Draugr! 

Hoặc ít nhất đã nhận được phần thưởng khi giải quyết được yêu cầu! 

“Nhưng sẽ mất ít nhất một hoặc hai giờ. Tùy thuộc vào tình trạng của con ngựa, có thể mất nhiều thời gian hơn. Ừm, ngài thấy ổn với điều đó chứ?” 

“…” 

Sẽ mất thời gian. 

Tuy nhiên, tôi không có cách nào để tự mình tìm những con ngựa khác, thậm chí hắn còn hứa sẽ lấy cho tôi con ngựa nhanh nhất nên những điều kiện này có thể chấp nhận được.

“Giá cả thì sao?”

Điều gì quan trọng hơn giá cả chứ…!

“…Giá cả thì…  để tôi lo." 

Tôi gần như bật khóc. Hắn có phải là một thiên thần không vậy? 

"Thay vào đó... Hãy để tôi có điều muốn hỏi." 

“Hỏi đi.” 

“… Tại sao ngài lại tận tâm với việc này đến vậy mặc dù chắc chắn sẽ không thu được gì từ nó?” 

Chỉ cần tôi có thể trả lời bằng một câu thì câu hỏi nào chả được

Tuy nhiên, sau khi tôi kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi của hắn, hắn lại hỏi tôi một điều khá kỳ lạ. 

“Ngài sẽ không nhận được sự giàu có hay danh tiếng từ nó, vậy tại sao…?” 

Việc sử dụng hệ thống của tôi kết hợp với việc nhập vai có được coi là sự cống hiến trong mắt NPC đó không…?

Tuy nhiên, tôi thực sự không nhắm đến điều đó. 

Trong suy nghĩ của tôi, động cơ đằng sau hành động của tôi là tự hành hạ bản thân, xuất phát từ sự ghê tởm bản thân chứ không phải thứ gì đó cao siêu như sự cống hiến và hy sinh bản thân. 

Ừm, cũng không cần phải giải thích chi tiết cho hắn nên tôi cứ gạt đi câu hỏi đó như thế. 

“Tôi không thể chịu đựng được những loài gây hại ăn mòn thế giới.” 

Nhân tiện, tôi cũng nắm lấy cánh tay phải của mình khi nói điều đó. 

Wa ha ha. 

Tôi không thể cưỡng lại cơ hội được diễn cảnh đó!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương