Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
-
Chapter 22: Không thể vãn hồi (1)
Chương 22 | Không thể vãn hồi (1)
[Dịch giả: Moseyuh]
[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]
Lăn!
Tôi vẩy máu khỏi lưỡi kiếm khi cái đầu rơi xuống sàn.
Những kẻ khác có lẽ đã nhìn thấy số phận của chúng trong hắn, nhanh chóng đảo mắt ngoảnh đi.
Đó là phản ứng khá tự nhiên.
“Đã đến lúc các ngươi phải trả giá cho tội lỗi của mình rồi, lũ tốt thí của quỷ!”
Tuy nhiên, không chỉ có tôi là người muốn trừng phạt chúng.
Thẩm giám cũng bước tới.
“Lũ Anh hùng chó—!”
Rắc!
Khi tôi liếc nhìn sang, đập vào mắt là lũ Ma nhân đang lần lượt nằm rạp xuống dưới cán chùy của bánh bao kim chi.
Mặc dù tôi có phần mong đợi điều này, nhưng tôi lại không nhận được điểm kinh nghiệm nào nếu Thẩm giám giết thứ gì đó.
Có một chút xấu hổ.
"Ừm."
May là Đại pháp sư và tên trộm quyết định lùi lại. Chà, thực sự sẽ ổn nếu họ tham gia. Sẽ có đủ điểm kinh nghiệm cho tất cả chúng tôi.
"Ờm, mọi người có thể để lại cho tôi một ít được không?"
Tuy nhiên, đúng lúc đó thì Tên trộm đột nhiên lên tiếng.
Thẩm giám và Đại Pháp sư ngay lập tức quay về phía hắn ta.
"Ý cậu là gì?"
Mặc dù không đóng vai trò tích cực như Thẩm giám, nhưng ít nhất tên trộm đã bảo vệ Đại pháp sư ra trò.
Có lẽ vì thế mà Thẩm giám không còn có vẻ thù địch như trước nữa. Tuy nhiên, vẫn nghe thấy sự không đồng tình xen lẫn trong đó.
“Đó không phải là vấn đề lớn…”
Tên trộm đứng trước những xác chết chất đống trên tế đàn bị tiêu diệt hoàn toàn sau khi Knucker được triệu hồi.
Toàn bộ máu của chúng đã bị hút ra khỏi cơ thể, bị nghiền nát thành từng mảnh, tạo thành một khối khổng lồ không có một bộ phận nào còn nguyên vẹn.
“Một trong những đồng nghiệp của tôi có liên quan đến một trong những đứa trẻ bị bắt cóc. Tôi chỉ muốn cho anh ta một cơ hội để trả thù thôi.”
Xét về quá khứ của tên trộm đã được xây dựng là hắn ta sẽ đi vào những con hẻm nhỏ để giết tên quý tộc đã sát hại bạn mình thì cảm xúc của hắn ta cũng khá dễ hiểu.
Hơn nữa, trong nguyên tác, không phải một trong những nhánh của Chức nghiệp Trộm có Kẻ báo thù sao? Tôi nhớ nó bởi vì tôi thấy nhánh chức nghiệp này có chút kì lạ.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
"Nếu tôi không thể mang gia đình quý giá của họ trở lại, ít nhất tôi có thể thay họ báo thù."
“Báo thù?"
“Việc trả thù cá nhân bị pháp luật nghiêm cấm.”
Tuy nhiên, Thẩm giám của chúng tôi là một bức tường sắt khổng lồ.
Khi tôi thấy vẻ mặt của Tên trộm dần trở nên tồi tệ, tôi tóm lấy gáy một trong những Ma nhân.
Hắn vẫn còn sống.
Quăng.
"Urgh!"
Tốt.
Tôi ném chúng đến trước mặt tên trộm.
"Ma hiệp sĩ...?"
"Ngài..."
"Nhớ cho kỹ. Mày mà để tên khốn đó trốn thoát, tao sẽ chặt đầu mày."
"...Tôi hiểu rồi. Giám sát là chuyên môn của chúng tôi nên tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu."
Cá nhân tôi không chủ trương trả thù cá nhân nhưng không phải là tôi không thông cảm.
Hơn nữa, trong trường hợp của Ma hiệp sĩ, anh ta thậm chí còn mất đi cơ hội trả thù đàng hoàng.
Anh ấy chắc chắn sẽ ban cho ai đó loại ân huệ tầm thường này.
Nhiệm vụ không nói rằng tôi phải giết tất cả nhưng phải khuất phục chúng, vì vậy những việc như thế này vẫn được cho phép.
"Ma hiệp sĩ!"
Tuy nhiên, Thẩm giám có vẻ không thích quyết định này của tôi.
Nếu cô ấy là một nhân vật D&D, cô ấy chắc chắn sẽ trung lập về mặt pháp lý.
"Urgh, ta sẽ nguyền rủa... Ta dâng máu thịt của mình...!"
Xoẹt.
Hắn nghĩ tôi sẽ không nghe thấy hắn đang tụng kinh à?
“Đại pháp sư…!”
“Những ma nhân rất nguy hiểm. Nếu không thể kiểm soát chúng bằng Thần lực, tốt hơn hết là giết chúng. Chúng ta không biết chúng có thể làm gì khác.”
"Cắt lưỡi và cắt gân ở tay chân của chúng thì không được sao?"
“Không nên để chúng sống. Năng lượng ma quỷ rất khác biệt với ma thuật thông thường. Không nên mất cảnh giác với chúng."
"Đừng lo lắng; chúng sẽ chết ngay khi tôi tới cạnh chúng.”
Tôi nghĩ việc này hơi lãng phí điểm kinh nghiệm, nhưng tôi quyết định tập trung vào việc dọn dẹp lại lần nữa.
Tôi đã giết tất cả những kẻ cố gắng niệm lời nguyền.
Thẩm giám chỉ giết một vài người trong số chúng vì đang mải tranh cãi với tên Trộm nên hơn một nửa thanh kinh nghiệm của tôi bỗng nhiên đầy lên.
“Tuân thủ pháp luật…!”
Ah. Chúng đã chết hết rồi phải không?
[Phát hiện] cũng không cảnh báo tôi về bất kỳ sự hiện diện nào nữa.
Nhiệm vụ cũng đã được cập nhật.
Tốt. Có lẽ bây giờ chúng ta có thể rời khỏi căn hầm này.
Hmm. Giờ không còn gì đáng bận tâm nữa. Tôi có nên đăng xuất ở đây không?
Thông báo kết thúc Full Dive có thể sẽ xuất hiện sau khoảng một giờ nếu tôi tiếp tục ở đây.
Tôi có thể hoàn thành hoàn toàn Nhiệm vụ trong khoảng thời gian đó không?
Nếu tôi phải dừng lại giữa chặng của Nhiệm vụ thì dừng lại ở đây sau khi mọi thứ đã được giải quyết gọn gàng cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Ngoài ra, nếu tôi nhìn thấy một địa điểm đặc biệt như thế này sau khi đăng nhập lại, tôi sẽ dễ nhớ nơi mình đã dừng lại hơn.
Dù sao thì, các NPC trong trò chơi này lại quá thực tế so với các trò chơi khác.
Có thể họ sẽ thấy rất lạ nếu tôi bối rối sau khi đăng nhập lại.
Tôi thực sự muốn ngăn chặn việc phá vỡ hình tượng nhân vật nhiều nhất có thể.
"Đăng xuất."
Tôi đã đi đến quyết định và hành động ngay lập tức.
[Lệnh không thể thực thi.]
Nhưng thông báo đó là cái quái gì vậy?
“…? Đăng xuất."
[Lệnh không thể thực thi.]
“…???”
…Có thể là một lỗi hay gì đó thôi nhỉ?
Không, trò chơi nào lại bị lỗi khi người ta cố gắng sử dụng chức năng đăng xuất chứ? Công ty trò chơi muốn phá sản à?
Cho dù trò chơi được làm tốt đến đâu, nếu người ta không thể đăng xuất khỏi trò chơi VR, danh tiếng và giá trị của trò chơi sẽ tan thành tro bụi.
"Đăng xuất."
[Lệnh không thể thực thi.]
“…Đăng xuất!”
[Lệnh không thể thực thi.]
Cái gì? Tại sao điều này lại xảy ra?
Đối mặt với sự xuất hiện lặp đi lặp lại của thông báo lỗi đó, tôi choáng váng.
Tôi không thể làm gì được.
Đây không phải là điều tôi từng mong đợi, một cảnh tượng mà không game thủ nào có thể tưởng tượng được sẽ gặp phải.
“Ma hiệp sĩ?”
…Không, mình nên bình tĩnh lại.
Không thể nào công ty trò chơi lại không sửa loại lỗi đó trong quá trình thử nghiệm nếu họ không hoàn toàn phát điên.
Có lẽ nó có liên quan gì đó tới nơi này.
Ý tôi là, không phải một số trò chơi có khu vực không thể đăng xuất sao?
Có lẽ đó là vậy.
Tin nhắn đó rất mơ hồ, khiến tôi sợ hãi.
"…Đừng bận tâm."
Có vẻ như tôi còn sốc hơn tôi nghĩ.
Tôi đã nói điều gì đó hơi khác so với hình tượng nhân vật của mình.
Bất cứ ai nhìn thấy loại tin nhắn thông báo đó cũng sẽ không còn hăm hở được nữa.
"Này, anh định đi đâu sao?"
Tôi cảm thấy mất kiên nhẫn nên vội vã ra ngoài.
“Tôi sẽ tiêu diệt những tên khốn thối nát đã bắt tay với Ác quỷ.”
Vì tôi không thể nói với cô ấy rằng tôi sẽ rời khỏi căn hầm này để đăng xuất, nên tôi tự nhiên đọc lại những gì Nhiệm vụ cập nhật nói.
[❖ Dấu hiệu đáng ngại
∎ Khuất phục/tiêu diệt tất cả kẻ thù
∎ Di chuyển đến Thần Điện
∎ Truy tìm những kẻ phản bội đã bắt tay với các ma nhân.]
Tất nhiên là tôi thực sự không có ý làm điều đó ngay bây giờ.
Tôi sẽ đăng xuất khỏi trò chơi ngay khi rời khỏi căn hầm.
“…! A-anh này, đợi một chút!”
Thẩm giám vội gọi tôi lại trước khi cô ấy bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện.
Có lẽ cô ấy làm vậy để thanh lọc nơi này.
Vì lý do nào đó, nó khiến tôi ớn lạnh sống lưng.
"Ma hiệp sĩ."
Tuy nhiên, việc đăng xuất lúc này quan trọng hơn.
Tôi phớt lờ những lời kêu gọi chờ đợi khác nhau và đi về phía hành lang nơi chúng tôi vừa xuất phát.
Có người vội đuổi theo tôi.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Thẩm giám vẫn đang thanh lọc khu vực và Đại pháp sư ở bên cạnh cô ấy nên người duy nhất còn lại là tên trộm.
"Cảm ơn."
Giọng điệu hắn dùng để truyền đạt những lời này rất kiên quyết và nghiêm túc, không giống như giọng điệu lớn tiếng và khiêu khích thường ngày của hắn.
Mặc dù tôi vẫn có thể nghe thấy một số tiếng rên rỉ yếu ớt từ Ma Nhân đó, tôi chỉ có thể coi chúng là nhạc nền.
“… Những tên trộm không bao giờ từ bỏ mối hận thù. Tuy nhiên, họ cũng không bao giờ quên ân huệ họ nhận được. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn cho ngài.”
"Không cần đâu."
Vì hắn ta là nhân vật đại diện của chức nghiệp Trộm nên rõ ràng hắn sẽ tham gia nhóm của chúng tôi với tư cách là Người đồng hành.
“… Dù ngài có nói vậy, tôi vẫn sẽ trả ơn ngài.”
“Tao đã nói với mày rằng điều đó là không cần thiết.”
Hành lang có dài như thế này không? Tôi bước nhanh hơn một chút.
Trạng thái tinh thần của tôi lúc này khá bấp bênh.
"Ai đó?!"
“Chúa ơi. Các lính canh."
Sau đó, tôi gặp phải những lính canh đang đi xuống cầu thang.
Có phải [Phát hiện] không nhận dạng ra họ vì họ không có sự thù địch với tôi?
“N-ngươi là ai!”
“Giơ tay lên!”
Có lẽ vì hiện giờ người tôi toàn máu là máu nên lính canh run rẩy giơ vũ khí về phía tôi. Tôi không muốn tấn công họ, nhưng tôi cảm thấy mình sẽ chết nếu không tự vệ, nên cái họ thấy là tôi nắm chặt thanh kiếm và thủ thế.
"Đầu hàng?"
Tôi nghịch nghịch chuôi kiếm của mình.
Theo như thiết lập hình tượng của tôi, tính cách nhân vật của tôi không quá biến dạng đến mức anh ta sẽ vung kiếm chống lại những thường dân không phải là tội phạm hoặc liên quan đến Quỷ.
Tuy nhiên, thế này là ổn.
Tôi không cần phải che giấu sự bực tức của mình.
“Ma hiệp sĩ!”
"Xin hãy chờ đã!"
May mắn thay, hai mươi giây sau khi tôi và lính canh chạm mặt nhau, Thẩm giám và Đại pháp sư chạy theo sau tôi.
Thời gian của họ thực sự rất chuẩn xác, mặc dù Đại pháp sư có vẻ hơi hụt hơi ngay khi đến chỗ chúng tôi.
Cũng phải thôi khi mà chúng tôi không chỉ lang thang suốt đêm mà còn lao vào trận chiến không một phút ngừng nghỉ.
Một Pháp sư có thể lực thấp chắc chắn sẽ kiệt sức vào lúc này.
“C-các người là ai?!”
“Tôi là Thẩm giám của Thần Điện!”
Tôi cảm thấy thật khó chịu khi phải giải thích tất cả những điều này.
Nhân vật của tôi cũng sẽ không làm điều này nên bây giờ có lẽ sẽ ổn thôi.
Khi đang tính toán điều đó, tôi bước sang một bên.
Tên trộm cũng làm như vậy khi Thẩm giám nhanh chóng đứng trước mặt chúng tôi.
Cô đưa ra Thánh tích của Thần Điện để chứng minh danh tính của mình.
“T-Thần Điện…?”
“Chúng tôi đến đây sau khi phát hiện ra một số Năng lượng ma quỷ theo con đường ngầm này và đã xử chết tất cả các Ma Nhân mà chúng tôi tìm thấy. Và những người này là bạn đồng hành của tôi. Hạ vũ khí xuống.”
“Q-Quỷ ư!”
“… Đó là thật sao?”
Thẩm giám không nói thêm nữa.
Một sức mạnh thần thánh chảy ra từ cơ thể cô ấy, bao bọc lối đi tối tăm này trong ánh sáng ấm áp.
Đám lính canh nhìn nhau rồi vội vàng hạ vũ khí xuống.
“Hãy tha thứ cho sự khiếm nhã của chúng tôi, thưa vị anh hùng đáng kính.”
“Mọi người chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi. Không cần phải xin lỗi.”
Ngay lúc tôi đang tự hỏi liệu Thẩm giám có cấp bậc cao hơn tôi nghĩ hay không, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ bên cạnh.
Đó là tên trộm.
“Có gì đáng vinh dự ở mấy tên côn đồ đó…?”
… Này, chẳng lẽ nếu có một người làm Linh mục thì anh chàng này sẽ không trở thành Bạn đồng hành hay sao?
Tôi có cảm giác như hắn vẫn chưa sẵn sàng tham gia cùng chúng tôi.
Tôi đã nghĩ Ma hiệp sĩ sẽ có tính cách bẩn thỉu nhất, nhưng có vẻ như Kẻ trộm cũng là một đối thủ nặng ký.
Tôi đã không đọc kỹ các tương tác của chức nghiệp đó vì câu chuyện về Kẻ trộm quá khó chịu.
"Đi nào."
Trong lúc tôi đang trầm tư giây lát, có vẻ như cô ấy đã kết thúc cuộc trò chuyện với những lính canh.
Thẩm giám nhìn tôi như muốn bảo tôi đi ra ngoài. Hoặc ít nhất đó là điều tôi đã hy vọng.
“Này, giao nộp tên tội phạm đó đi.”
"Cái gì? Tên đó là của tao.”
“Thẩm giám bảo tao đi bắt tên Ma Nhân này.”
“… A, tên côn đồ này….”
"Mày vừa nói cái gì?"
“Ở đây ngột ngạt quá nên tao đã nói là tao sẽ giao nộp tên đó khi chúng ta ra ngoài, mày có nghe thấy không?”
“…Tao không nhớ là nó dài đến thế.”
“Đó là vì tao nói nhanh.”
Tôi đi lên cầu thang và rời khỏi cửa hàng rau.
Ánh nắng giữa trưa làm tôi chói mắt.
“À, nhưng tôi có chuyện gấp. Tôi sẽ trở lại ngay."
“…! Đợi đã, đứng lại!”
“Bắt lấy hắn!”
“Tên điên đó—!”
“Chúa ơi.”
“Ồ, Ngài Đại pháp sư, ngài ổn chứ?”
“Ha ha… Tôi ổn. Nhưng mà, chặng đường này dường như đã gây tổn thất khá lớn cho cơ thể của ông già này rồi.”
“À, tôi, ờm…”
“Đừng lo, tôi vẫn có thể di chuyển. Chẳng phải chúng ta nên đi tìm những kẻ phản bội đó trong Thần Điện sao?”
Tôi tập trung vào âm thanh của tên trộm đang chạy trốn, những lính canh đuổi theo và lời phàn nàn của Thẩm giám cùng với việc Đại pháp sư thu hút sự chú ý của Thẩm giám vốn đã tập trung nửa chừng vào tên trộm.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
[Somon: Khu thương mại.]
Chúng tôi đã sang bản đồ khu vực khác. Bây giờ thì tôi đã có thể đăng xuất.
…Tôi buộc phải làm vậy.
"Đăng xuất."
Tôi nhìn chằm chằm vào không trung trước mặt và lặp lại mệnh lệnh.
Sau đó, một Cửa sổ thông báo lại xuất hiện trước mắt tôi.
[Lệnh không thể thực thi.]
“Cái thứ điên này—!”
Chết tiệt, hệ thống trò chơi khốn kiếp này…!
“Ma hiệp sĩ?”
Một tiếng rít từ kẽ răng của tôi khiến Thẩm giám quay về phía tôi.
Tuy nhiên, tôi không tự tin rằng mình có thể kiểm soát được biểu cảm của mình lúc này.
Bất cứ ai khác cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Tại thời điểm này, tôi không thể đổ lỗi cho cương vị của mình nữa.
Không thể nào tôi không thể đăng xuất trong khi vẫn còn một Nhiệm vụ đang mở và không có lý do gì để tôi bị hạn chế đăng xuất trong khu vực này.
Điều đó có nghĩa là không có lý do gì khiến chức năng đăng xuất bị chặn.
Nhưng tôi vẫn không thể đăng xuất?
Nếu kiện hãng game thì chắc chắn tôi sẽ thắng, không cần thắc mắc gì cả.
Chết tiệt, đây là một vấn đề nghiêm trọng, các người biết không?
“Cài đặt.”
Tôi đã thử mở mục Cài đặt để thử nhấp vào nút đăng xuất theo cách thủ công.
Tôi muốn tránh sử dụng nó vì sợ các NPC nhìn tôi một cách kỳ lạ do mức độ thông minh quá cao của họ—rốt cuộc thì họ sẽ không thể nhìn thấy Cửa sổ hệ thống—nhưng đó không phải là điều tôi nên lo lắng lúc này .
[Lệnh không thể thực thi.]
[Lệnh không thể thực thi.]
[Lệnh không thể thực thi.]
[Lệnh không thể thực thi…]
Tuy nhiên, tất cả những gì xảy ra là cùng một Cửa sổ Lỗi hiển thị liên tục.
"…Chuyện này là sao?."
Tôi-không thể nào được.
Tôi cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống nhanh chóng khi tôi lẩm bẩm lệnh đăng xuất như một kẻ điên.
Nhưng tất cả những gì nó làm chỉ là hiện lại Cửa sổ Lỗi đó.
“Ma hiệp sĩ? Có chuyện gì à?”
"Anh…?"
Trò chơi kinh dị sao có thể so sánh với điều này? Chết tiệt, lúc này tôi thực sự cảm thấy kinh hãi.
Tôi cắn môi và nắm tóc mình vì sợ hãi.
Tôi nên làm gì bây giờ? Thực sự, tôi nên làm gì?
Mặc dù tôi đã gặp nhiều lỗi khác nhau nhưng tôi chưa bao giờ không thể đăng xuất. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghe nói về một cái gì đó như thế xảy ra.
Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì như thế trước đây…
“…! Giao thức khẩn cấp.”
Sau đó tôi nhớ ra một chức năng nào đó và vội vàng hét lên. Đó là một chức năng được tích hợp sẵn trong Full Dive.
Tôi đã suýt quên mất nó vì trước đây tôi chưa bao giờ phải sử dụng nó, nhưng bây giờ khi tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng thực sự, tôi lại nhớ đến nó.
“Cưỡng chế chấm dứt Full Dive.”
"Cái gì?"
[Lệnh không thể thực thi.]
“Giao thức khẩn cấp, Buộc chấm dứt Full Dive!”
[Lệnh không thể thực thi.]
“Chó má!”
Tuy nhiên, điều đó cũng không hiệu quả.
Tôi liên tục hét lên 'đăng xuất' và 'Giao thức khẩn cấp' trước khi nói ra tất cả những lời chửi thề mà tôi biết.
Thật không may, hoặc rõ ràng.
Không có chức năng nào tôi biết hoạt động.
“Ma Hiệp Sĩ, chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
"Anh đang làm gì vậy?"
Nó muốn tôi làm gì? Nếu tôi không thể đăng xuất và giao thức khẩn cấp cũng không hoạt động, làm sao tôi có thể tắt trò chơi? Làm sao tôi có thể thoát ra được?!
Làm thế quái nào mà lũ khốn công ty game này lại tạo ra trò chơi này trong khi lại để lại một lỗi chết tiệt như vậy…?!
“Ma Hiệp Sĩ. Sao thế, có chuyện gì vậy?! Có lẽ nào, Ác quỷ…!”
Thẩm giám tóm lấy cánh tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Một cảm giác bất mãn và khó chịu khủng khiếp bò khắp người tôi.
“Không thể nào…”
“Cái gì?”
“Đăng xuất…”
Không, không. Tôi phải bình tĩnh lại.
Sau khi chất dinh dưỡng được bơm vào người dùng trong quá trình Full Dive hết, Full Dive sẽ tự động kết thúc.
Tất nhiên, trò chơi cũng sẽ tắt.
Tính năng đó tuyệt đối cần thiết bởi vì mọi người có thể chết đói nếu họ quên thoát ra khỏi khoang chứa sau khi hết chất dinh dưỡng, vì vậy nó sẽ hoạt động bất kể điều gì.
Tôi hoàn toàn chắc chắn về điều đó.
Vì vậy tôi cần phải bình tĩnh lại. Bình tĩnh.
Tôi chỉ… Tôi chỉ phải đợi thêm vài giờ nữa thôi.
Chỉ còn vài giờ nữa là Full Dive sẽ kết thúc—
“Hãy tỉnh táo lại đi!”
Thịch!
Một cơn đau khủng khiếp lan khắp bụng tôi.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh HP của tôi đang cạn dần trong tai.
"Hự!"
Chết tiệt, cái quái gì vậy?
Tôi đã điều chỉnh mức độ đau của mình xuống mức thấp nhất rồi, vậy tại sao nó vẫn đau đến thế…?!
"Cô…!"
Tôi theo phản xạ đặt tay lên bụng và trừng mắt nhìn kẻ đã đánh tôi: Thẩm giám.
"Ồ! Rốt cuộc anh cũng đã tỉnh táo lại rồi?!”
Bánh bao kim chi, tại sao cô ấy lại tự hào như vậy sau khi đánh vào bụng người khác như thế…?! Và tại sao cô ấy lại cười như vậy?! Đầu của cô ấy đã biến thành một cái bánh bao kim chi thật rồi à?!
“Cô làm cái quái gì—!”
“Tôi xin lỗi vì đã đánh vào chỗ quan trọng như vậy! Tuy nhiên, có vẻ như anh cần sự giúp đỡ của tôi.”
"…Cái gì?"
Tôi thực sự cảm thấy tức giận khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô ấy, không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy tin rằng mình đã làm gì sai.
Ngay cả vấn đề nghiêm trọng là không thể đăng xuất cũng biến mất khỏi tâm trí tôi trong giây lát.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Tôi cảm thấy Năng lượng ma quỷ trong cánh tay phải của anh đang di chuyển. Không phải con quỷ mà anh đang trấn áp vừa mới bắt đầu nổi cơn thịnh nộ sao?”
“…?”
Cô ấy đang nói về điều vô nghĩa gì vậy?
"Đừng lo lắng. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì anh. Ngay cả khi anh có dao động trong chốc lát, tôi tin rằng anh sẽ có thể vượt qua Ác ma và sẽ không bao giờ khuất phục trước nó!
“…?”
“Đó là lý do tại sao, Ma hiệp sĩ! Nếu điều này xảy ra lần nữa, hãy tin tưởng vào tôi! Ít nhất tôi có thể câu cho anh chút thời gian!”
“…??”
“Tôi sẽ đảm bảo điều đó!”
… Bánh bao kimchi, tôi thực sự thích cô ấy, nhưng cô ấy đang nói cái quái gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook