Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
-
Chương 8: Hai cha con
"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ?" Khóe miệng Diệp Thao hơi co rút, vẻ mặt cổ quái nhìn Hách Quang Quang đang liều mạng lấy lòng, giễu cợt nói: " Ngươi cảm thấy từ này thích hợp dùng cho chúng ta?"
"Thích hợp! Quả thật không còn gì thích hợp hơn." Hách Quang Quang gật đầu lia lịa.
Diệp Thao nhìn về phía Tả Trầm Châu đang vỗ trán không ngừng cười trộm, cảm khái một câu: "Không có học thức thật là đáng sợ."
Tả Trầm Châu nghe vậy phụt một cái cười ra tiếng, liếc qua Hách Quang Quang đang ngơ ngác nói: "Quả thật như vậy, nếu người nào không rõ nội tình nghe được lời này chỉ e không thể không nghĩ rằng ngươi bị đoạn tụ?"
"Ít nói bậy!" Diệp Thao liếc cái tên đang hả hê một cái cảnh cáo nói.
Vẻ mặt Hách Quang Quang không hiểu gì nhìn biểu tình không quá ăn khớp của hai nam nhân, bất chấp sợ hãi hỏi "Sao vậy? Có phải lời kia tại hạ nói không ổn?"
"Không có vấn đề, ngươi cứ tiếp tục vỗ mông ngựa của ngươi đi." Tả Trầm Châu nín cười trả lời.
Mặc dù đúng là nàng đang nịnh hót, nhưng bị người ta nói trắng ra như vậy làm sao nàng nịnh tiếp được? Mặt Hách Quang Quang đen lại liếc nhìn Tả Trầm Châu rõ ràng đang muốn nhìn trò vui, áp chế căm tức đang dâng lên trong lồng ngực, cúi đầu chuyển sang hướng Diệp Thao yếu ớt nói: "Tiểu nhân không biết mấy chữ, lời nói ra không có trình độ, mặc kệ hai người nghĩ thế nào, tóm lại lòng ăn năn của tiểu nhân là thật, lòng kính sợ Trang chủ cũng là thật, trộm thiệp là lỗi của tiểu nhân, vì để bù đắp tổn thất của quý trang tiểu nhân nguyện đột nhập vào nhà Vương viên ngoại trộm lại hai tấm thiệp, không biết ý của Trang chủ ra sao?"
Hiện giờ Hách Quang Quang không dám đề cập đến sự việc Diệp Tử Thông trộm túi tiền của nàng nữa, cho dù nàng cảm thấy mình bị hại cũng không thể biểu hiện ra, tóm lại mặc kệ ai đúng ai sai, nàng đều phải dùng sức ăn năn nhận sai trước mặt Diệp Thao.
"Ngươi cảm thấy ngươi trộm lại hai cái thiệp là có thể giải quyết xong? Trên thiệp đều viết tên riêng, mất chính là mất." Diệp Thao không chút lưu tình đả kích.
"Không sợ, chuyện này tiểu nhân tất có cách giải quyết, xin Trang chủ cho tiểu nhân một cơ hội chuộc tội." Hách Quang Quang khom người lấy lòng mà khẩn cầu.
"Muốn chuộc tội cũng không phải là không có cách. . . . . ." Diệp Thao kéo dài giọng, một đôi tuấn mâu không rõ ý vị nhìn Hách Quang Quang đang nơm nớp lo sợ.
"Xin Trang chủ nói rõ." Hách Quang Quang vừa nghe có hy vọng, tinh thần chấn động, hành động vái tới càng hăng hái hơn.
"Cái này chờ Diệp mỗ nghĩ xong sẽ nói." Diệp Thao nói xong vỗ tay phát ra tiếng, gọi người chỉ vào Hách Quang Quang ra lệnh, "Dẫn vị tiểu ca này đến thiên viện, sai người mau chóng dọn dẹp một căn phòng."
"Vâng." Hạ nhân lĩnh mệnh dẫn Hách Quang Quang đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi khỏi, Tả Trầm Châu nhìn Diệp Thao như đang tính toán gì đó, khẽ cười đạm phúng nói: "Chỉ là một kẻ lỗ mãng không có danh tiếng gì, cho dù kĩ thuật trộm cũng khá, nhưng không đến mức để ngươi đích thân triệu kiến chứ? Từ lúc nào Trang chủ ngoại nhân muốn gặp một lần cũng không được lại rảnh rỗi như vậy rồi?"
"Ta chỉ muốn nhìn xem người có thể trộm đồ trên người Tả Hộ Pháp luôn tự xưng là nhạy bén hơn người có gì hơn người, hiện giờ vừa thấy. . . . . . cũng chỉ thường thôi." Diệp Thao thu lại được một quân.
"Ngươi." Bị Hách Quang Quang trộm đồ từ trên người là chuyện nội thương của Tà Trầm Châu, nếu đối phương thật sự có chỗ hơn người thì chẳng sao, nhưng lại là một tiểu tử thúi cực không thông minh lại không có nguyên tắc gì, đây đối với người luôn kiêu ngạo như hắn mà nói là một đả kích lớn.
"Ngươi cũng có thể cùng hắn ‘ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ ’, ta chỉ bị trộm mất hai cái thiệp mà thôi, có gì ghê gớm đâu." Tả Trầm Châu nghĩ tới cái này đã buồn cười, không có chuyện gì thú vị hơn việc nhìn Diệp Thao yếu thế.
Diệp Thao quét mắt về phía cửa, cười như không cười nhìn Tả Trầm Châu: "Tiểu thư Vương gia ngươi cũng đã gặp qua, như vậy dáng vẻ thiên nhân kết duyên với ngươi cũng không tính là oan ức cho ngươi, không bằng. . . . . ."
"Dừng!" Tả Trầm Châu sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt hơi hốt hoảng đối với vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc của Diệp Thao nói, "Ngàn vạn lần đừng cho thủ hạ đi cưới nàng tiểu thư Vương gia phiền phức kia, Chủ Thượng ngài anh danh, sẽ không tổn hại ý nguyện của thuộc hạ mà cường hình hôn phối."
Chỉ vào giờ phút như thế này Tả Trầm Châu mới phải xưng chính mình là thuộc hạ, không dám xấc láo với Diệp Thao.
"Không muốn cưới à, vậy cũng khiến Diệp mỗ thật khó xử." Diệp Thao cười với Tả Trầm Châu, cười đến mức làm da đầu người khác run lên.
"Thuộc hạ cam đoan sẽ không nhắc lại câu nói kia của Hách Quang Quang!" Tả Trầm Châu ngầm hối hận không nên đắc ý hí hửng, quên mất người ngồi trên kia không những là bằng hữu tình như thủ túc lớn lên cùng nhau, mà còn là chủ tử của hắn, đùa quá trớn làm sao hắn không trả miếng.
"Vậy bên ngoài. . . . . ."
"Thuộc hạ không những không đề cập đến việc này trước mặt Chủ thượng, càng sẽ không nói với những người khác nửa câu!" Vì không muốn bị ép buộc thành thân với nữ nhân không có hảo cảm, hắn tình nguyện buông tha cơ hội khó có được để cười nhạo Diệp Thao.
"Được rồi, trước giờ ta vẫn rất khoan dung với người một nhà, ngươi đã không muốn cưới thì đừng cưới." Diệp Thao rộng lượng mỉm cười với Tả Trầm Châu, tự xưng lại khôi phục thành "Ta" nói rõ tức giận của hắn đã tiêu.
Nụ cười đẹp đến mức làm nữ nhân say lòng mê hồn xem vào mắt Tả Trầm Châu lại đáng giận như hồ ly muốn ăn trộm gà vậy, chỉ dám cực kỳ khinh thường Diệp Thao đê tiện trong lòng, ngoài mặt lại không thể không làm ra bộ dạng mang ơn ôm quyền, nói câu: "Chủ Thượng anh minh."
Hai người "Quên hết ân oán trước kia" ngồi cùng một chỗ thương lượng tiếp chính sự, sắc trời dần tàn là lúc Tả Trầm Châu đứng dậy rời đi, đi qua cửa phòng quay đầu lại hỏi: "Ngươi định xử trí tiểu tử kia thế nào?"
"Đã lâu chưa có ai dám bất kính với ta, nếu ta không ‘ chiêu đãi ’ tận tình hắn một chút chẳng phải đã thất lễ hay sao?" Diệp Thao hơi híp mắt âm u nói.
Tả Trầm Châu thấy thế chợt dâng lên thương cảm với Hách Quang Quang, Diệp Thao và Diệp Tử Thông đôi cha con này không chỉ giống về dáng vẻ, tính tình không chấp nhận kẻ khác nửa điểm bất kính cũng cực giống nhau, Hách Quang Quang chọc ai không chọc, lại chọc phải một đôi phụ tử lương thiện cách biệt như vậy, đúng là kiếp trước không đốt hảo hương.
Hách Quang Quang theo hạ nhân đến thiên viện, dọc đường đi trông thấy ai cũng dùng biểu tình quái dị nhịn cười nhìn nàng, làm nàng không hiểu ra sao, chẳng biết đến phiên người thứ mấy nhìn nàng che miệng cười, rốt cuộc không nhịn được, hỏi người dẫn đường ở phía trước: "Vị đại ca này, có thể cho tiểu đệ biết vì sao vẻ mặt bọn họ nhìn thấy tiểu đệ đều quái dị như vậy không?"
Người dẫn đường không nói cười tùy tiện, nói rất ít, lạnh nhạt trả lời một câu: "Công tử muốn biết đáp án thì soi mình vào gương là được."
"Soi gương?" Hách Quang Quang nghe vậy vội vàng lấy gương đồng trong bọc quần áo, vừa soi lên, thiếu chút nữa làm nàng tức chết, rốt cuộc biết vì sao nhiều người nhìn nàng mà cười như vậy!
Râu cá trê rơi mất một cái, cái còn lại thì nửa dính trên mặt, nửa kia thuận theo nàng đi đi lại lại mà rung rung, lại thêm vì đi vào nơi lạ lẫm nên ánh mắt nàng đang trợn tròn gấp gáp nhìn chung quanh, vì vậy làm người ta cảm giác thậm thà thậm thụt giống như một tên lính tôm tướng cua lẻn vào trong quân, khóe miệng lại còn có một chấm dài cực lớn như kiểu “nốt ruồi bà mối”....
Đáng thương nàng một khắc trước tinh lực đều đặt vào ứng phó với Diệp Thao tìm cách sớm bình an rời đi, sau lại vì lo lắng cho bản thân sẽ gặp phải loại đãi ngộ nào nên không rảnh để bận tâm đến cái khác, làm sao sẽ cảm thấy không thích hợp ở trên mặt.
Lẳng lặng tháo cái râu còn lại xuống, Hách Quang Quang đối với hành vi xấu xa của Diệp Thao và Tả Trầm Châu nhìn nàng trò hề một lúc lâu cũng không nhắc nhở giận mà không dám nói gì, đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu cho được.
Chẳng trách cảm thấy ở phòng nghị sự vẻ mặt hai người kia có gì là lạ, rõ ràng sắc mặt đang âm trầm khó coi, kết quả sau một khắc đột nhiên trở nên muốn cười không cười, da mặt như thể co giật, thì ra là đang nhìn trò hề. Mà cũng đúng, vừa mới nhìn trong gương thấy bản mặt “Bà mối” mang theo mũ nỉ to cộng thêm râu rụng một bên, đối với gương mặt dở dở ương ương này thật đúng là rất khó mà bốc lên lửa giận, chỉ thấy buồn cười.
Thiên viện là nơi ở của hạ nhân tùy tùng, cấu trúc của viện lạc phòng ốc cùng bài trí trong phòng khác xa so với chính viện, kém xa khí khái tráng lệ, nhưng Hách Quang Quang nhận thấy vẫn rất tốt, có thể sánh bằng phòng trung thượng đẳng với khách điếm thông thường.
Diệp Thị Sơn Trang có tiền, ngay cả nơi ở tạm không phải là “ ổ chính”, đã cực kỳ được chú trọng, chỗ ở của bọn hạ nhân sống ở nơi này so với hạ nhân nơi khác tốt hơn không chỉ gấp một lần.
Hách Quang Quang bị đưa đến một gian phòng tương đối rộng rãi có thể ở được hai ba người, bài trí nên có đều có, nàng có thể đoán được Diệp Thao để nàng ở trong viện lạc của hạ nhân là muốn làm nhục nàng, coi như dạy dỗ một phen, nhưng hắn không biết nàng từ trước đến nay không phải là người có tiền, rừng hoang núi vắng cũng ở qua, nói thật nơi này so với nhà nàng đã sinh sống mười sáu năm còn tốt hơn nhiều.
Không hề bất mãn, Hách Quang Quang đàng hoàng đón nhận an bài này, nên khi có người mang trà cùng cơm chiều lên nàng lại càng hài lòng, mặc dù chỉ là trầm trà cực thông thường, cơm cũng chỉ là hai món một mặn một nhạt, cơm đại khái là cơm nguội nên hơi cứng, nhưng dù là vậy đối với người vừa khát vừa đói đến mức giậm chân như nàng không đáng kể chút nào, còn hơn là bị đói khát.
Một mình Hách Quang Quang ở trong phòng, chỉ cần không ra khỏi viện muốn làm gì cũng không có ai quản, người trong viện thân ai làm chuyện nấy, không có ai để ý đến nàng, nhưng chỉ cần nàng ra khỏi cửa thì những người coi nàng như không khí ấy lập tức liền tiến đến “Mời” nàng trở lại phòng.
Trước lúc ngủ có nha hoàn mang nước ấm vào phòng để nàng tắm rửa, Hách Quang Quang may mắn Diệp Thao không đối đãi nàng như khách quý, nếu không có người phục vụ nàng tắm vậy thì thân phận nữ nhân của nàng liền lộ tẩy, vậy khó mà được việc. Hiện giờ không ai quan tâm đến nàng, tắm cũng không cần che che giấu giấu.
Rửa mặt xong thay đồ xong nằm lên giường, Hách Quang Quang vẫn cảm thấy rằng mình lo lắng đến mức không ngủ được, kết quả vừa mới nằm trên đệm sạch sẽ vừa được đổi không bao lâu, sau một ngày giày vò thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi nàng liền chìm vào giấc ngủ.
(Edit by Diễm, truyện được đăng tải tại diendanlequydon.com và diemmo.wp.com)
Hôm sau trời vừa sáng Hách Quang Quang bị hạ nhân đánh thức, nàng đang mơ mơ màng màng ngủ chỉ kịp vội vàng mặc y phục rửa mặt qua loa liền bị mang khỏi phòng, nghe nói là Thiếu chủ muốn gặp nàng, nghe vậy Hách Quang Quang còn đang mang theo vài phần ngái ngủ lập tức thanh tỉnh, Diệp Tử Thông muốn gặp nàng chắc chắn không có chuyện tốt!
Diệp Tử Thông ở Đông viện, ở một viện tử cùng với Diệp Thao và Tả Trầm Châu, Hách Quang Quang đi vào viện lạc lớn gấp hai lần nơi ở của bọn hạ nhân, mắt liếc liếc không thấy Diệp Thao và Tả Trầm Châu, tâm trạng hơibuông lỏng.
Phòng của Diệp Tử Thông là một cái phòng xép lớn, phòng ngủ ở bên trong.
Vừa đi vào phòng ngoài, mùi thức ăn nồng đậm đã xông vào mũi, chính xác hơn là mùi bánh ngọt.
Thật ra trên bàn tử đàn vuông vắn bày biện bữa sáng rất đơn giản, một lồng canh thịt bò bánh bao, một bát cháo ngô cộng thêm một bát dưa muối nhỏ, nhưng bánh ngọt lại có gần mười đĩa nhỏ, bày đầy nguyên một cái bàn.
Diệp Tử Thông toàn thân hoa y, tư thái ưu nhã một miếng bánh bao một miếng điểm tâm một mình hưởng dụng thức ăn đầy bàn.
Thấy Hách Quang Quan tiến vào, Diệp Tử Thông khoát tay áo với hạ nhân trong phòng nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Nha hoàn chia thức ăn cùng hạ nhân đưa Hách Quang Quang đến đều đi ra ngoài.
Hai mắt Hách Quang Quang nhìn thấy thức ăn đầy bàn mùi hương bốn phía rất không có tiền đồ mà di chuyển không thông, mãnh liệt nuốt nuốt nước miếng nhìn về phía bánh điểm tâm sặc sỡ bày đầy bàn, bánh phù dung, bánh đậu ngọt, nước dừa, uyên ương cuốn, mứt hoa quả kim cao. . . . . . Còn cả mấy món chưa từng thấy nên không biết tên, vừa tỉnh ngủ đã bị gọi tới, còn chưa được ăn gì, vốn không đói lắm , nhưng vừa thấy cảnh tượng này sâu thèm ăn trong bụng lập tức rục rịch.
Dư quang khóe mắt của Diệp Tử Thông liếc nhìn bộ dạng thèm thuồng của Hách Quang Quang, khóe môi được như ý dương lên, gương mặt vốn đang thẫn thờ lập tức trở nên bừng bừng sức sống, cầm lấy đĩa bánh xốp giòn kim nê mà mắt sói loe lóe của Hách Quang Quang đang nhìn chòng chọc, đặt ở bên môi dùng đầu lưỡi liếm hai cái rồi hít hà dưới miệng.
"Ăn thật ngonnn!" Diệp Tử Thông cắn một miếng nếm nếm, sau đó hưởng thụ nheo mắt lại phát ra một tiếng cảm thán.
Khoảng thời gian này Diệp Tử Thông bị cấm túc, mà thức ăn ba bữa so với trước kia nhạt hơn rất nhiều, Tả Trầm Châu sợ rằng mười ngày tiếp trẻ con sẽ không chịu được, vì vậy liền trên nhiều dưới ít tâm tư sai người đưa trái cây và bánh ngọt, mỗi ngày đều làm hoặc mua ít nhất hai mươi loại điểm tâm thượng đẳng cho Diệp Tử Thông ăn, đối với lần này đã được Diệp Thao ngầm cho phép.
Hách Quang Quang ở một bên thèm đến mức ứa cả nước miếng nghe vậy máu nóng lập tức dâng lên, rõ ràng tên nhóc này đang nhử nàng! Người lớn như nàng há có thể bị một đứa nhóc nhử cho được, Hách Đại lang sẽ giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra bóp chết nàng, nàng không đủ khả năng chống lại.
Nhìn Diệp Tử Thông vừa say sưa ăn điểm tâm vừa dùng khóe mắt nhắm về phía nàng, Hách Quang Quang thu hồi vẻ mặt thèm thuồng, chỉnh chỉnh vẻ mặt, ưỡn thẳng lưng trên cao nhìn xuống khinh khỉnh liếc Diệp Tử Thông như tiểu kim đồng, bĩu môi nói: "Ấu trĩ."
"Cái gì? Ngươi dám nói bản thiếu chủ ấu trĩ?" gương mặt Diệp Tử Thông hơi cáu, khóe mắt xếch lên trợn trừng sang hừ nói, "Vốn là tiểu gia tâm tình tốt định mời ngươi cùng thưởng thức thức ăn ngon, ngươi đã không hiếm lạ thì thôi, tiểu gia tự ăn vậy."
Hách Quang Quang nghe vậy lập tức giận đến mức tay run lẩy bẩy, thật không hổ là hai cha con, nói ra đều là một giọng, hôm qua Diệp Thao cũng đã nói lời tương tự.
Diệp Tử Thông thong thả ung dung tiếp tục ăn điểm tâm, đáng thương Hách Quang Quang càng lúc càng đói lại chỉ có thể ở một bên nhìn, cảm giác nhìn được mà không ăn được rất thống khổ.
Nghĩ rằng trẻ em cần phải dụ dỗ, Diệp Tử Thông không phải muốn nàng cầu xin nó, không thích nghe người ta nói nặng với nó mà thôi.
Đối phương chỉ là đứa bé, mình là đại nhân, cần gì phải chấp nhặt với nó? Nếu nó muốn nghe lời ngon ngọt, muốn nàng thuận theo vậy thì nàng sẽ giả bộ thuận theo một lần, đứa bé từ nhỏ đã không mẹ rất đáng thương, nàng trước hết tạm thời đảm đương làm một người mẹ dụ dỗ nó vậy.
(Diễm: Chị à... chỉ vì miếng bánh mà chị tự lừa mình lừa người như thế sao?? =_=)
Hách Quang Quang nghĩ thông xong bản mặt vốn nhăn nhúm lập tức giãn ra, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Thông thái độ cực kỳ ôn hòa dụ dỗ thằng bé đang cáu kỉnh: "Tử Thông bảo bối đừng tức giận, ngươi hiểu lầm rồi, ta đâu nói ngươi, ta làm sao cam lòng nói xấu Tử Thông cơ chứ?"
Diệp Tử Thông da gà nháy mắt nổi thành một mảng , rậm rạp phủ kín toàn thân, lui về phía sau ghét bỏ dùng khóe mắt liếc Hách Quang Quang: "Không phải nói tiểu gia thì nói người nào? Chẳng lẽ là phụ thân ta?"
Hách Quang Quang hít vào một hơi, sợ đến mức liên tục xua tay lớn tiếng nói: "Không có không có, Tử Thông đừng đoán bậy."
"Ngươi có vẻ rất sợ phụ thân ta.” Diệp Tử Thông vừa khinh bỉ Hách Quang Quang nhát gan đồng thời lại râm ran có chút kiêu ngạo về phụ thân.
"Sợ, đương nhiên sợ." Hách Quang Quang không hề ngại bẽ mặt, thành thật gật đầu.
"Sao lại sợ?"
"Diệp trang chủ năng lực hơn người, uy trấn bốn phương, ta đương nhiên sợ." Hách Quang Quang thấy vẻ mặt đắc ý của tiểu tử, nghĩ rằng lần này dỗ nó vui vẻ sẽ nói chuyện dễ hơn, sờ sờ cái bụng đang điên cuồng kháng nghị, ra vẻ thanh cao mà chỉ chỉ vào một bàn đầy đồ ăn khéo léo hỏi, "Nhiều như vậy một mình ngươi ăn được hết sao?" Mau mời ta giúp ngươi ăn chút đi, tránh để lãng phí. . . . . .
"Ngươi rất muốn ăn sao?" Diệp Tử Thông hất hất cằm về phía bàn đầy điểm tâm.
"Cái này, cũng không phải vì muốn ăn, chủ yếu là sợ Tử Thông bảo bối ăn không hết nên lãng phí." Hách Quang Quang lấy lại chút thể diện ra vẻ thâm trầm sửa lại lời.
"À. . . . . ." Diệp Tử Thông kéo dài âm như đã hiểu ra nói: “Hóa ra là như vậy."
"Ha ha, chính là như vậy?" Vẻ mặt Hách Quang Quang tỏ ý khen ngợi mỉm cười với Diệp Tử Thông.
"Vậy thì đúng là tốt quá, cái này ta ăn không vào ngươi giúp ta ăn luôn đi, tránh để lãng phí." Diệp Tử Thông cười híp mắt nhét bánh xốp kim nê vừa mới liếm qua, vì bị liếm nên dính choe choét nước miếng vào trong tay Hách Quang Quang.
". . . . . ."
"Thích hợp! Quả thật không còn gì thích hợp hơn." Hách Quang Quang gật đầu lia lịa.
Diệp Thao nhìn về phía Tả Trầm Châu đang vỗ trán không ngừng cười trộm, cảm khái một câu: "Không có học thức thật là đáng sợ."
Tả Trầm Châu nghe vậy phụt một cái cười ra tiếng, liếc qua Hách Quang Quang đang ngơ ngác nói: "Quả thật như vậy, nếu người nào không rõ nội tình nghe được lời này chỉ e không thể không nghĩ rằng ngươi bị đoạn tụ?"
"Ít nói bậy!" Diệp Thao liếc cái tên đang hả hê một cái cảnh cáo nói.
Vẻ mặt Hách Quang Quang không hiểu gì nhìn biểu tình không quá ăn khớp của hai nam nhân, bất chấp sợ hãi hỏi "Sao vậy? Có phải lời kia tại hạ nói không ổn?"
"Không có vấn đề, ngươi cứ tiếp tục vỗ mông ngựa của ngươi đi." Tả Trầm Châu nín cười trả lời.
Mặc dù đúng là nàng đang nịnh hót, nhưng bị người ta nói trắng ra như vậy làm sao nàng nịnh tiếp được? Mặt Hách Quang Quang đen lại liếc nhìn Tả Trầm Châu rõ ràng đang muốn nhìn trò vui, áp chế căm tức đang dâng lên trong lồng ngực, cúi đầu chuyển sang hướng Diệp Thao yếu ớt nói: "Tiểu nhân không biết mấy chữ, lời nói ra không có trình độ, mặc kệ hai người nghĩ thế nào, tóm lại lòng ăn năn của tiểu nhân là thật, lòng kính sợ Trang chủ cũng là thật, trộm thiệp là lỗi của tiểu nhân, vì để bù đắp tổn thất của quý trang tiểu nhân nguyện đột nhập vào nhà Vương viên ngoại trộm lại hai tấm thiệp, không biết ý của Trang chủ ra sao?"
Hiện giờ Hách Quang Quang không dám đề cập đến sự việc Diệp Tử Thông trộm túi tiền của nàng nữa, cho dù nàng cảm thấy mình bị hại cũng không thể biểu hiện ra, tóm lại mặc kệ ai đúng ai sai, nàng đều phải dùng sức ăn năn nhận sai trước mặt Diệp Thao.
"Ngươi cảm thấy ngươi trộm lại hai cái thiệp là có thể giải quyết xong? Trên thiệp đều viết tên riêng, mất chính là mất." Diệp Thao không chút lưu tình đả kích.
"Không sợ, chuyện này tiểu nhân tất có cách giải quyết, xin Trang chủ cho tiểu nhân một cơ hội chuộc tội." Hách Quang Quang khom người lấy lòng mà khẩn cầu.
"Muốn chuộc tội cũng không phải là không có cách. . . . . ." Diệp Thao kéo dài giọng, một đôi tuấn mâu không rõ ý vị nhìn Hách Quang Quang đang nơm nớp lo sợ.
"Xin Trang chủ nói rõ." Hách Quang Quang vừa nghe có hy vọng, tinh thần chấn động, hành động vái tới càng hăng hái hơn.
"Cái này chờ Diệp mỗ nghĩ xong sẽ nói." Diệp Thao nói xong vỗ tay phát ra tiếng, gọi người chỉ vào Hách Quang Quang ra lệnh, "Dẫn vị tiểu ca này đến thiên viện, sai người mau chóng dọn dẹp một căn phòng."
"Vâng." Hạ nhân lĩnh mệnh dẫn Hách Quang Quang đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi khỏi, Tả Trầm Châu nhìn Diệp Thao như đang tính toán gì đó, khẽ cười đạm phúng nói: "Chỉ là một kẻ lỗ mãng không có danh tiếng gì, cho dù kĩ thuật trộm cũng khá, nhưng không đến mức để ngươi đích thân triệu kiến chứ? Từ lúc nào Trang chủ ngoại nhân muốn gặp một lần cũng không được lại rảnh rỗi như vậy rồi?"
"Ta chỉ muốn nhìn xem người có thể trộm đồ trên người Tả Hộ Pháp luôn tự xưng là nhạy bén hơn người có gì hơn người, hiện giờ vừa thấy. . . . . . cũng chỉ thường thôi." Diệp Thao thu lại được một quân.
"Ngươi." Bị Hách Quang Quang trộm đồ từ trên người là chuyện nội thương của Tà Trầm Châu, nếu đối phương thật sự có chỗ hơn người thì chẳng sao, nhưng lại là một tiểu tử thúi cực không thông minh lại không có nguyên tắc gì, đây đối với người luôn kiêu ngạo như hắn mà nói là một đả kích lớn.
"Ngươi cũng có thể cùng hắn ‘ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ ’, ta chỉ bị trộm mất hai cái thiệp mà thôi, có gì ghê gớm đâu." Tả Trầm Châu nghĩ tới cái này đã buồn cười, không có chuyện gì thú vị hơn việc nhìn Diệp Thao yếu thế.
Diệp Thao quét mắt về phía cửa, cười như không cười nhìn Tả Trầm Châu: "Tiểu thư Vương gia ngươi cũng đã gặp qua, như vậy dáng vẻ thiên nhân kết duyên với ngươi cũng không tính là oan ức cho ngươi, không bằng. . . . . ."
"Dừng!" Tả Trầm Châu sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt hơi hốt hoảng đối với vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc của Diệp Thao nói, "Ngàn vạn lần đừng cho thủ hạ đi cưới nàng tiểu thư Vương gia phiền phức kia, Chủ Thượng ngài anh danh, sẽ không tổn hại ý nguyện của thuộc hạ mà cường hình hôn phối."
Chỉ vào giờ phút như thế này Tả Trầm Châu mới phải xưng chính mình là thuộc hạ, không dám xấc láo với Diệp Thao.
"Không muốn cưới à, vậy cũng khiến Diệp mỗ thật khó xử." Diệp Thao cười với Tả Trầm Châu, cười đến mức làm da đầu người khác run lên.
"Thuộc hạ cam đoan sẽ không nhắc lại câu nói kia của Hách Quang Quang!" Tả Trầm Châu ngầm hối hận không nên đắc ý hí hửng, quên mất người ngồi trên kia không những là bằng hữu tình như thủ túc lớn lên cùng nhau, mà còn là chủ tử của hắn, đùa quá trớn làm sao hắn không trả miếng.
"Vậy bên ngoài. . . . . ."
"Thuộc hạ không những không đề cập đến việc này trước mặt Chủ thượng, càng sẽ không nói với những người khác nửa câu!" Vì không muốn bị ép buộc thành thân với nữ nhân không có hảo cảm, hắn tình nguyện buông tha cơ hội khó có được để cười nhạo Diệp Thao.
"Được rồi, trước giờ ta vẫn rất khoan dung với người một nhà, ngươi đã không muốn cưới thì đừng cưới." Diệp Thao rộng lượng mỉm cười với Tả Trầm Châu, tự xưng lại khôi phục thành "Ta" nói rõ tức giận của hắn đã tiêu.
Nụ cười đẹp đến mức làm nữ nhân say lòng mê hồn xem vào mắt Tả Trầm Châu lại đáng giận như hồ ly muốn ăn trộm gà vậy, chỉ dám cực kỳ khinh thường Diệp Thao đê tiện trong lòng, ngoài mặt lại không thể không làm ra bộ dạng mang ơn ôm quyền, nói câu: "Chủ Thượng anh minh."
Hai người "Quên hết ân oán trước kia" ngồi cùng một chỗ thương lượng tiếp chính sự, sắc trời dần tàn là lúc Tả Trầm Châu đứng dậy rời đi, đi qua cửa phòng quay đầu lại hỏi: "Ngươi định xử trí tiểu tử kia thế nào?"
"Đã lâu chưa có ai dám bất kính với ta, nếu ta không ‘ chiêu đãi ’ tận tình hắn một chút chẳng phải đã thất lễ hay sao?" Diệp Thao hơi híp mắt âm u nói.
Tả Trầm Châu thấy thế chợt dâng lên thương cảm với Hách Quang Quang, Diệp Thao và Diệp Tử Thông đôi cha con này không chỉ giống về dáng vẻ, tính tình không chấp nhận kẻ khác nửa điểm bất kính cũng cực giống nhau, Hách Quang Quang chọc ai không chọc, lại chọc phải một đôi phụ tử lương thiện cách biệt như vậy, đúng là kiếp trước không đốt hảo hương.
Hách Quang Quang theo hạ nhân đến thiên viện, dọc đường đi trông thấy ai cũng dùng biểu tình quái dị nhịn cười nhìn nàng, làm nàng không hiểu ra sao, chẳng biết đến phiên người thứ mấy nhìn nàng che miệng cười, rốt cuộc không nhịn được, hỏi người dẫn đường ở phía trước: "Vị đại ca này, có thể cho tiểu đệ biết vì sao vẻ mặt bọn họ nhìn thấy tiểu đệ đều quái dị như vậy không?"
Người dẫn đường không nói cười tùy tiện, nói rất ít, lạnh nhạt trả lời một câu: "Công tử muốn biết đáp án thì soi mình vào gương là được."
"Soi gương?" Hách Quang Quang nghe vậy vội vàng lấy gương đồng trong bọc quần áo, vừa soi lên, thiếu chút nữa làm nàng tức chết, rốt cuộc biết vì sao nhiều người nhìn nàng mà cười như vậy!
Râu cá trê rơi mất một cái, cái còn lại thì nửa dính trên mặt, nửa kia thuận theo nàng đi đi lại lại mà rung rung, lại thêm vì đi vào nơi lạ lẫm nên ánh mắt nàng đang trợn tròn gấp gáp nhìn chung quanh, vì vậy làm người ta cảm giác thậm thà thậm thụt giống như một tên lính tôm tướng cua lẻn vào trong quân, khóe miệng lại còn có một chấm dài cực lớn như kiểu “nốt ruồi bà mối”....
Đáng thương nàng một khắc trước tinh lực đều đặt vào ứng phó với Diệp Thao tìm cách sớm bình an rời đi, sau lại vì lo lắng cho bản thân sẽ gặp phải loại đãi ngộ nào nên không rảnh để bận tâm đến cái khác, làm sao sẽ cảm thấy không thích hợp ở trên mặt.
Lẳng lặng tháo cái râu còn lại xuống, Hách Quang Quang đối với hành vi xấu xa của Diệp Thao và Tả Trầm Châu nhìn nàng trò hề một lúc lâu cũng không nhắc nhở giận mà không dám nói gì, đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu cho được.
Chẳng trách cảm thấy ở phòng nghị sự vẻ mặt hai người kia có gì là lạ, rõ ràng sắc mặt đang âm trầm khó coi, kết quả sau một khắc đột nhiên trở nên muốn cười không cười, da mặt như thể co giật, thì ra là đang nhìn trò hề. Mà cũng đúng, vừa mới nhìn trong gương thấy bản mặt “Bà mối” mang theo mũ nỉ to cộng thêm râu rụng một bên, đối với gương mặt dở dở ương ương này thật đúng là rất khó mà bốc lên lửa giận, chỉ thấy buồn cười.
Thiên viện là nơi ở của hạ nhân tùy tùng, cấu trúc của viện lạc phòng ốc cùng bài trí trong phòng khác xa so với chính viện, kém xa khí khái tráng lệ, nhưng Hách Quang Quang nhận thấy vẫn rất tốt, có thể sánh bằng phòng trung thượng đẳng với khách điếm thông thường.
Diệp Thị Sơn Trang có tiền, ngay cả nơi ở tạm không phải là “ ổ chính”, đã cực kỳ được chú trọng, chỗ ở của bọn hạ nhân sống ở nơi này so với hạ nhân nơi khác tốt hơn không chỉ gấp một lần.
Hách Quang Quang bị đưa đến một gian phòng tương đối rộng rãi có thể ở được hai ba người, bài trí nên có đều có, nàng có thể đoán được Diệp Thao để nàng ở trong viện lạc của hạ nhân là muốn làm nhục nàng, coi như dạy dỗ một phen, nhưng hắn không biết nàng từ trước đến nay không phải là người có tiền, rừng hoang núi vắng cũng ở qua, nói thật nơi này so với nhà nàng đã sinh sống mười sáu năm còn tốt hơn nhiều.
Không hề bất mãn, Hách Quang Quang đàng hoàng đón nhận an bài này, nên khi có người mang trà cùng cơm chiều lên nàng lại càng hài lòng, mặc dù chỉ là trầm trà cực thông thường, cơm cũng chỉ là hai món một mặn một nhạt, cơm đại khái là cơm nguội nên hơi cứng, nhưng dù là vậy đối với người vừa khát vừa đói đến mức giậm chân như nàng không đáng kể chút nào, còn hơn là bị đói khát.
Một mình Hách Quang Quang ở trong phòng, chỉ cần không ra khỏi viện muốn làm gì cũng không có ai quản, người trong viện thân ai làm chuyện nấy, không có ai để ý đến nàng, nhưng chỉ cần nàng ra khỏi cửa thì những người coi nàng như không khí ấy lập tức liền tiến đến “Mời” nàng trở lại phòng.
Trước lúc ngủ có nha hoàn mang nước ấm vào phòng để nàng tắm rửa, Hách Quang Quang may mắn Diệp Thao không đối đãi nàng như khách quý, nếu không có người phục vụ nàng tắm vậy thì thân phận nữ nhân của nàng liền lộ tẩy, vậy khó mà được việc. Hiện giờ không ai quan tâm đến nàng, tắm cũng không cần che che giấu giấu.
Rửa mặt xong thay đồ xong nằm lên giường, Hách Quang Quang vẫn cảm thấy rằng mình lo lắng đến mức không ngủ được, kết quả vừa mới nằm trên đệm sạch sẽ vừa được đổi không bao lâu, sau một ngày giày vò thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi nàng liền chìm vào giấc ngủ.
(Edit by Diễm, truyện được đăng tải tại diendanlequydon.com và diemmo.wp.com)
Hôm sau trời vừa sáng Hách Quang Quang bị hạ nhân đánh thức, nàng đang mơ mơ màng màng ngủ chỉ kịp vội vàng mặc y phục rửa mặt qua loa liền bị mang khỏi phòng, nghe nói là Thiếu chủ muốn gặp nàng, nghe vậy Hách Quang Quang còn đang mang theo vài phần ngái ngủ lập tức thanh tỉnh, Diệp Tử Thông muốn gặp nàng chắc chắn không có chuyện tốt!
Diệp Tử Thông ở Đông viện, ở một viện tử cùng với Diệp Thao và Tả Trầm Châu, Hách Quang Quang đi vào viện lạc lớn gấp hai lần nơi ở của bọn hạ nhân, mắt liếc liếc không thấy Diệp Thao và Tả Trầm Châu, tâm trạng hơibuông lỏng.
Phòng của Diệp Tử Thông là một cái phòng xép lớn, phòng ngủ ở bên trong.
Vừa đi vào phòng ngoài, mùi thức ăn nồng đậm đã xông vào mũi, chính xác hơn là mùi bánh ngọt.
Thật ra trên bàn tử đàn vuông vắn bày biện bữa sáng rất đơn giản, một lồng canh thịt bò bánh bao, một bát cháo ngô cộng thêm một bát dưa muối nhỏ, nhưng bánh ngọt lại có gần mười đĩa nhỏ, bày đầy nguyên một cái bàn.
Diệp Tử Thông toàn thân hoa y, tư thái ưu nhã một miếng bánh bao một miếng điểm tâm một mình hưởng dụng thức ăn đầy bàn.
Thấy Hách Quang Quan tiến vào, Diệp Tử Thông khoát tay áo với hạ nhân trong phòng nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Nha hoàn chia thức ăn cùng hạ nhân đưa Hách Quang Quang đến đều đi ra ngoài.
Hai mắt Hách Quang Quang nhìn thấy thức ăn đầy bàn mùi hương bốn phía rất không có tiền đồ mà di chuyển không thông, mãnh liệt nuốt nuốt nước miếng nhìn về phía bánh điểm tâm sặc sỡ bày đầy bàn, bánh phù dung, bánh đậu ngọt, nước dừa, uyên ương cuốn, mứt hoa quả kim cao. . . . . . Còn cả mấy món chưa từng thấy nên không biết tên, vừa tỉnh ngủ đã bị gọi tới, còn chưa được ăn gì, vốn không đói lắm , nhưng vừa thấy cảnh tượng này sâu thèm ăn trong bụng lập tức rục rịch.
Dư quang khóe mắt của Diệp Tử Thông liếc nhìn bộ dạng thèm thuồng của Hách Quang Quang, khóe môi được như ý dương lên, gương mặt vốn đang thẫn thờ lập tức trở nên bừng bừng sức sống, cầm lấy đĩa bánh xốp giòn kim nê mà mắt sói loe lóe của Hách Quang Quang đang nhìn chòng chọc, đặt ở bên môi dùng đầu lưỡi liếm hai cái rồi hít hà dưới miệng.
"Ăn thật ngonnn!" Diệp Tử Thông cắn một miếng nếm nếm, sau đó hưởng thụ nheo mắt lại phát ra một tiếng cảm thán.
Khoảng thời gian này Diệp Tử Thông bị cấm túc, mà thức ăn ba bữa so với trước kia nhạt hơn rất nhiều, Tả Trầm Châu sợ rằng mười ngày tiếp trẻ con sẽ không chịu được, vì vậy liền trên nhiều dưới ít tâm tư sai người đưa trái cây và bánh ngọt, mỗi ngày đều làm hoặc mua ít nhất hai mươi loại điểm tâm thượng đẳng cho Diệp Tử Thông ăn, đối với lần này đã được Diệp Thao ngầm cho phép.
Hách Quang Quang ở một bên thèm đến mức ứa cả nước miếng nghe vậy máu nóng lập tức dâng lên, rõ ràng tên nhóc này đang nhử nàng! Người lớn như nàng há có thể bị một đứa nhóc nhử cho được, Hách Đại lang sẽ giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra bóp chết nàng, nàng không đủ khả năng chống lại.
Nhìn Diệp Tử Thông vừa say sưa ăn điểm tâm vừa dùng khóe mắt nhắm về phía nàng, Hách Quang Quang thu hồi vẻ mặt thèm thuồng, chỉnh chỉnh vẻ mặt, ưỡn thẳng lưng trên cao nhìn xuống khinh khỉnh liếc Diệp Tử Thông như tiểu kim đồng, bĩu môi nói: "Ấu trĩ."
"Cái gì? Ngươi dám nói bản thiếu chủ ấu trĩ?" gương mặt Diệp Tử Thông hơi cáu, khóe mắt xếch lên trợn trừng sang hừ nói, "Vốn là tiểu gia tâm tình tốt định mời ngươi cùng thưởng thức thức ăn ngon, ngươi đã không hiếm lạ thì thôi, tiểu gia tự ăn vậy."
Hách Quang Quang nghe vậy lập tức giận đến mức tay run lẩy bẩy, thật không hổ là hai cha con, nói ra đều là một giọng, hôm qua Diệp Thao cũng đã nói lời tương tự.
Diệp Tử Thông thong thả ung dung tiếp tục ăn điểm tâm, đáng thương Hách Quang Quang càng lúc càng đói lại chỉ có thể ở một bên nhìn, cảm giác nhìn được mà không ăn được rất thống khổ.
Nghĩ rằng trẻ em cần phải dụ dỗ, Diệp Tử Thông không phải muốn nàng cầu xin nó, không thích nghe người ta nói nặng với nó mà thôi.
Đối phương chỉ là đứa bé, mình là đại nhân, cần gì phải chấp nhặt với nó? Nếu nó muốn nghe lời ngon ngọt, muốn nàng thuận theo vậy thì nàng sẽ giả bộ thuận theo một lần, đứa bé từ nhỏ đã không mẹ rất đáng thương, nàng trước hết tạm thời đảm đương làm một người mẹ dụ dỗ nó vậy.
(Diễm: Chị à... chỉ vì miếng bánh mà chị tự lừa mình lừa người như thế sao?? =_=)
Hách Quang Quang nghĩ thông xong bản mặt vốn nhăn nhúm lập tức giãn ra, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Thông thái độ cực kỳ ôn hòa dụ dỗ thằng bé đang cáu kỉnh: "Tử Thông bảo bối đừng tức giận, ngươi hiểu lầm rồi, ta đâu nói ngươi, ta làm sao cam lòng nói xấu Tử Thông cơ chứ?"
Diệp Tử Thông da gà nháy mắt nổi thành một mảng , rậm rạp phủ kín toàn thân, lui về phía sau ghét bỏ dùng khóe mắt liếc Hách Quang Quang: "Không phải nói tiểu gia thì nói người nào? Chẳng lẽ là phụ thân ta?"
Hách Quang Quang hít vào một hơi, sợ đến mức liên tục xua tay lớn tiếng nói: "Không có không có, Tử Thông đừng đoán bậy."
"Ngươi có vẻ rất sợ phụ thân ta.” Diệp Tử Thông vừa khinh bỉ Hách Quang Quang nhát gan đồng thời lại râm ran có chút kiêu ngạo về phụ thân.
"Sợ, đương nhiên sợ." Hách Quang Quang không hề ngại bẽ mặt, thành thật gật đầu.
"Sao lại sợ?"
"Diệp trang chủ năng lực hơn người, uy trấn bốn phương, ta đương nhiên sợ." Hách Quang Quang thấy vẻ mặt đắc ý của tiểu tử, nghĩ rằng lần này dỗ nó vui vẻ sẽ nói chuyện dễ hơn, sờ sờ cái bụng đang điên cuồng kháng nghị, ra vẻ thanh cao mà chỉ chỉ vào một bàn đầy đồ ăn khéo léo hỏi, "Nhiều như vậy một mình ngươi ăn được hết sao?" Mau mời ta giúp ngươi ăn chút đi, tránh để lãng phí. . . . . .
"Ngươi rất muốn ăn sao?" Diệp Tử Thông hất hất cằm về phía bàn đầy điểm tâm.
"Cái này, cũng không phải vì muốn ăn, chủ yếu là sợ Tử Thông bảo bối ăn không hết nên lãng phí." Hách Quang Quang lấy lại chút thể diện ra vẻ thâm trầm sửa lại lời.
"À. . . . . ." Diệp Tử Thông kéo dài âm như đã hiểu ra nói: “Hóa ra là như vậy."
"Ha ha, chính là như vậy?" Vẻ mặt Hách Quang Quang tỏ ý khen ngợi mỉm cười với Diệp Tử Thông.
"Vậy thì đúng là tốt quá, cái này ta ăn không vào ngươi giúp ta ăn luôn đi, tránh để lãng phí." Diệp Tử Thông cười híp mắt nhét bánh xốp kim nê vừa mới liếm qua, vì bị liếm nên dính choe choét nước miếng vào trong tay Hách Quang Quang.
". . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook