Bà nội liền vào thẳng vấn đề luôn.
_ Thì chuyện cưới xin của con Dương với thằng Mạnh cháu bà Lê đây.

Bà Lê cũng đã xem ngày giờ tốt rồi, chỉ cần chờ đến đó rồi tổ chức thôi.
Cậu Huy thoáng chốc sửng sốt với những gì mà tai cậu vừa nghe.

Đôi tay cậu run run bấu chặt vào thành bàn.

Nét mặt cậu như không thể chấp nhận được việc này.

Giọng nói run run của cậu cất lên.
_ Bác… bác nói gì cơ?.
_ Cậu nghe không rõ à.

Tôi nói là con Dương sắp lấy chồng.

Chồng nó đây nè.

Vừa đẹp trai vừa giàu có.
_ Tôi không bao giờ đồng ý.

Bác biết thừa là con Dương nó chưa tròn 18 tuổi nữa.

Mà lại đi đồng ý cho nó lấy chồng chứ.
Cậu lại quay sang gọi tôi, tôi thấy hơi thở cậu có chút khó khăn, tay cậu đưa lên giữ lấy ngực mình.
_ Dương, con nói cho cậu biết, những lời bà nội con nói có đúng hay không?.
_ Dạ….

Con….
_ Nói nhanh.
Tên Mạnh liền nhanh miệng nói.
_ Dạ em ấy không nói được thì cháu sẽ nói cho cậu biết.

Cháu và em ấy sẽ lấy nhau, đám cưới sẽ được diễn ra vào tuần sau.
_ Cái gì tuần sau.

Tôi cho phép chưa mà cậu dám nói ở đây.
Tôi sợ cậu tức giận mà không chịu đựng nổi sự đã kích này.

Liền quay ra lườm Mạnh một cái, rồi nói.
_ Anh không nói thì không ai nghĩ anh câm đâu.


Tốt nhất anh khoá cái miệng mình lại đi.
_ Em… em nói chuyện với anh kiểu vậy sao?.
_ Hiện tại tôi chưa là vợ của anh.

Nên tôi muốn nói sao là quyền của tôi.
Thấy cậu cứ ôm khư khư ngực mình, tay còn lại ôm lấy đầu thì tôi gấp gáp van xin cậu.
_ Cậu ơi cậu bình tĩnh lại đã, cậu vừa khỏi bệnh đừng suy nghĩ nhiều.

Mọi chuyện không có gì cả đâu.
_ Bây giờ cậu muốn con phải nói hết mọi chuyện cho cậu biết.

Nhanh lên.

Con làm cậu tức chết mất.
_ Con xin cậu, cậu đừng nghe họ nói.

Không có chuyện gì đâu cậu.
Anh Hưng lúc này cũng chạy xe về kịp.

Thấy chiếc xe hơi trước mắt thì dự cảm có chuyện chẳng lành rồi.

Vứt chiếc xe nằm chỏng chơ giữa đường anh Hưng vội chạy vào trong nhà.

Vừa vào trong thấy tình hình không tốt cho lắm.

Anh thấy sắc mặt cậu Huy thì tái đi, còn Dương thì đang ôm tay cậu mà khóc lóc.

Bà ngoại hình như đi đâu chưa về.

Hưng chạy vào đến bên cạnh cậu.
_ Cậu ơi, cậu sao thế?.

Có gì cậu bình tĩnh, đừng kích động quá mà ảnh hưởng sức khỏe.
_ Trong thời gian cậu bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì rồi hả?.

Mà bây giờ mấy người này lại nói là con Dương sắp lấy chồng?
_ Dạ không có gì cả ạ.
Bà Lê thấy vậy mới nói.
_ Thôi được rồi.

Nếu cậu chưa biết thì để tôi nói thẳng vào vấn đề luôn nhé.

Con Dương nhà cậu đã đồng ý lấy thằng Mạnh nhà tôi.

Ngày tốt đã có sẵn chỉ chờ đến 15 tháng 7 tức là trong tuần sau sẽ cưới.

Số tiền mà nó đã mượn cũng xí xóa theo như hợp đồng.

Và chúng tôi cũng sẽ đưa thêm 200 triệu như yêu cầu.

Thế nhé.Đúng thật sự, người có tiền và người không có tiền nó khác nhau lắm.

Ỷ mình có tiền có tài sản thì muốn kiểu gì cũng được.

Thái độ, cách nói chuyện thể hiện rất rõ sự khinh người, chê bai người khác.
Bà Lê đi ra mắt với họ nhà gái mà làm như là đi mua cháu dâu cho cháu trai mình.

Từng câu từng chữ bà ấy nói ra khiến cho cậu Huy và anh Hưng kể cả tôi nữa phải đứng hình ngạc nhiên.
Cậu Huy nghe những lời đó thì liền dùng hết sức mình mà quát lên.
_ Tôi bảo không cưới xin gì hết.

Nợ bao nhiêu nhà tôi sẽ trả.

Còn muốn cưới cháu tôi thì tuyệt đối không đồng ý.
Bà nội tôi lúc này sợ làm phật ý của bà Lê với tên Mạnh liền vội vàng nói.
_ Cậu không có quyền gì mà cấm cản hết.

Cậu cũng chỉ là cậu mà thôi.

Tôi là bà nội của nó tôi nói đồng ý thì phải đồng ý.
_ Bác… bác nói mình là bà nội sao?.


Bà nội mà nỡ lòng đuổi cháu gái ruột của mình đi không thèm nuôi dưỡng à.

Bà nội mà cháu bệnh cũng không thèm về thăm hay gửi cho nó một hộp sữa hay cái bánh, cái kẹo để ăn à.

Như vậy mà cũng đáng nói mình là bà nội không?.
_ Tôi bận thì tôi không chăm, không về thăm được.

Nhưng nó dù sao vẫn là con thằng Cường, cháu gái của tôi.

Nên cậu tốt nhất là đừng có xía vào chuyện hôn nhân của nó.
_ Bác nói nghe thật vô lý.

Tôi nuôi nó từ nhỏ tôi có quyền làm thế.
Thấy cậu và bà nội cứ lời qua tiếng lại thì tôi mới lên tiếng can ngăn.

Tôi bây giờ đứng ở giữa hai người thì biết phải làm sao đây.

Cũng chẳng thể bênh bên nào cả vì họ đều là người thân của mình.

Từ chối hôn sự cũng chẳng được vì hợp đồng là do tôi bày ra cũng đã kí.

Mà nếu đồng ý thì chắc chắn cậu Huy sẽ thật sự thấy thất vọng về đứa cháu gái cậu nuôi dưỡng cưng chiều này lắm.

Đành miễn cưỡng chấp nhận thôi giờ phóng lao thì phải theo lao thôi thế nên tôi liền nói.
_ Thôi được rồi.

Mọi người đừng gây gỗ nhau nữa được không.

Bà nội à bà cũng bớt nói vài lời đi, cậu con sức khỏe không được tốt.

Nếu cậu ấy có làm sao thì thân bà cũng không gánh nỗi đâu.
Tôi ngồi xuống bên người cậu, nhìn cậu tôi chỉ biết nói lời xin lỗi.
_ Cậu ơi.

Con xin lỗi cậu nhiều lắm.

Con là một đứa cháu không ra gì, chẳng biết nghe lời.

Chuyện này con cũng không muốn nhưng con… con… cũng đã chấp nhận với bên gia đình của anh Mạnh đây rồi.

Nên mong cậu đừng giận, đừng buồn con nhé.
Tôi vừa nói vừa khóc.

Nhìn thấy rõ trong ánh mắt kia của cậu là một nỗi buồn.

Có phải cậu thất vọng về tôi lắm không?.
Bà nội tôi với bà Lê thì cười khoái chí, bà còn nói.
_ Nó được gả vào nhà bà Lê đây là có phước có phần lắm đó.

Mấy ai mà được như con Dương được cháu Mạnh đây để ý, mà không nghĩ đến gia cảnh nghèo khổ.

Cậu Huy tạm thời chưa thể nào chấp nhận được.

Lại thêm cái miệng của bà nội khinh khi nhà mình mà tản bốc nhà kia.

Cậu tức quá chịu không nổi, tay thì ôm đầu còn tay còn lại thì chỉ thẳng về phía bọn họ.
_ Cút, cút hết khỏi nhà tôi.

Cút đi
Tôi thấy tâm lý cậu không ổn thì cũng không giữ họ lại làm gì nữa mà nói gấp.
_ Mọi người về đi, có gì tôi sẽ liên lạc lại.

Đi về nhanh đi.
Quay qua đỡ cậu cùng với anh Hưng.
_ Cậu ơi cậu đừng nóng giận được không?.

Cậu bình tĩnh đi không sẽ ảnh hưởng đến não nữa đó.

Con xin cậu… cậu ơi.
_ Anh Hưng lấy thuốc… lấy hộp thuốc trên đầu giường giúp em.

Nhanh đi anh.
Bà nội, bà Lê cùng với Mạnh thấy một cảnh trước mắt thì sợ cậu Huy sẽ có vấn đề gì, nếu như vậy thì họ cũng không tránh khỏi bị liên quan.

Cả ba người họ cùng nhau đi ra về.
Hưng đi lấy thuốc đến rồi lấy ra hai viên thuốc đưa cho cậu Huy.

Tôi thấy cậu đau thì hoảng hốt, lo sợ cậu sẽ xảy ra vấn đề gì thì người ân hận nhất chính là tôi.

Từ ngoài sân bà ngoại vừa mới đi đâu về, bà cũng đã thấy chiếc xe hơi đi từ hướng này ra.

Vừa đi vào vừa nói:
_ Không biết xe hơi ở đâu mà về đây vậy ta?.

Dương ơi… Dương.
Tôi thấy tiếng của bà ngoại bên ngoài thì lên tiếng gọi gấp.
_ Con đây ngoại ơi.

Ngoại vào đây nhanh đi.

Cậu con….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương