Cho Vay Để Cưới
-
Chương 7
Cả hai bên đều kí vào bản hợp đồng.
Mọi việc coi như xong.
Khỏi phải nói bà nội tôi là người vui nhất, vết thương ở trên trán bây giờ cũng không nhằm nhò gì nữa rồi.
Bà cười tươi hí hửng rót nước để mời bà cháu Mạnh.
Tôi cũng không muốn ở lại đó nữa mà quay trở về bệnh viện khi có điện thoại của anh Hưng.
_ Alo em nghe đây.
_ Em xong việc chưa về đi bà ngoại lên đang hỏi em đó, mà anh nói em đi mua đồ.
_ Dạ em cũng xong rồi đây.
Giờ em về liền nè.
Ngay sau đó tôi chào họ rồi bước đi ra ngoài.
Hôm nay từng bước chân của tôi sao mà cảm giác nó nặng nề lắm.
Muốn gục ngã và khóc thật to nhưng chẳng thể được.
Bởi tôi biết mình phải chấp nhận mọi chuyện, bây giờ tôi không chỉ nghĩ cho một mình mình mà còn bà ngoại đã già và cậu đang bệnh.
Cố bước đi thật nhanh để rồi khỏi đây.
Chú xe ôm từ lúc nãy giờ chắc chờ tôi lâu nên sẽ nóng ruột lắm đây.
Ra đến đầu đường, chú ấy thấy tôi thì hỏi:
_ Cuối cùng cô cũng chịu ra rồi à?.
Tôi tính đi về luôn đấy, có khách gọi mà nghĩ cô ra đây không thấy tôi thì lại đi bộ về nên cũng hủy họ mà ráng chờ đấy.
_ Dạ cháu cảm ơn chú nhiều lắm.
Nhìn nét mặt tôi không được vui, chú ấy liền nói:
_ Cô làm sao thế?.
Có chuyện gì sao?.
_ Dạ cũng không có gì đâu ạ.
Chỉ là cháu sắp phải lấy chồng, lấy người mà cháu chẳng hề có tình cảm thôi.
Mà mình đi về thôi chú.
Tôi muốn nói ra hết những phiền muộn trong lòng mình với một người đối diện, mặc dù chỉ là người lạ.
Chắc tôi sẽ tự kỉ nếu như cụ giữ khư khư trong lòng mình mất.
Chú xe ôm nghe tôi nói thế thì cũng chở tôi đi, trên đường về chú ấy dù là người xa lạ nhưng lại an ủi động viên tôi.
_ Lấy chồng sao?.
Cô còn nhỏ lắm hãy suy nghĩ thật kĩ càng trước khi quyết định nhé.
Nếu mà đã không có tình cảm thì lấy nhau về cô chỉ thêm khổ thôi.
_ Cháu biết thế nhưng cháu không thể nào làm khác được chú ạ.
Nếu không lấy thì bà ngoại và cậu cháu sẽ phải ra đường ở mất.
Ông chú nghe đến đó cũng hiểu ra được đôi chút về vấn đề của tôi.
_ Tôi thì chẳng biết khuyên cô như thế nào.
Hạnh phúc của cô nằm ở trong bàn tay cô.
Tôi sẽ cầu chúc cho cô hạnh phúc.
Về đến bệnh viện, tôi trả thêm tiền cho chú vì đã đứng chờ tôi.
Nhưng mà chú ấy chỉ lấy đúng số tiền mà mình chạy chứ không lấy thêm.
_ Cô giữ lại đi.
Tôi không lấy thêm đâu.
Nói rồi chú ấy rời đi luôn.
Chú ấy đi rồi nên tôi cũng không đứng đo nữa mà đi vào trong.
Vào trong phòng tôi thấy ngoại đang ngồi bên giường bệnh cậu nằm.
Thấy tôi ngoại nói.
_ Con về rồi đấy à, ngoại đem áo quần lên thêm cho nè.
Với ít bánh ú bà Mười cho đó.
Tôi không muốn bà lo lắng nên cố gượng ra nụ cười rồi vui mừng nói
_ Ôi có bánh ú hả ngoại?.
Bánh bà Mười làm là ngon lắm.
_ Ừ con ăn đi.
Mà sáng giờ đi đâu về đó, bà lên cả buổi rồi mới thấy về?.
_ Cháu đi có chút việc ấy mà.
Bà ngoại thấy tôi cứ là lạ nên nhìn tôi quan sát từ nãy đến giờ.
Thấy bà đang nhìn, tôi cố ý lảng đi chỗ khác.
Bà gọi một phát làm tôi hết hồn:
_ Dương.
_ Dạ.
_ Cháu có gì giấu bà phải không?.
_ Dạ có đâu ạ.
Mà cháu đứng đây bà gọi làm cháu hết hồn luôn đấy.
_ Thật không?.
Thế sáng giờ đi đâu?.
_ Cháu…
Bà ngoại vẫn thấy tôi không chịu nói thì bà bực lắm.
Tôi nhìn qua anh Hưng thì thấy anh ấy nháy mắt với tôi.
Biết là không thể qua mắt được bà rồi.
Bà ngoại lại nói:
_ Từ bao giờ cháu giấu giếm bà vậy hả?.
Cháu về đó làm gì nữa, hay là bà Hai lại bắt cháu làm gì rồi.
_ Dạ không có ạ.
Bà nội không làm gì cháu cả.
_ Nếu như bà biết cháu có chuyện gì mà giấu giếm chịu đựng một mình thì lúc đó đừng bà cháu gì nữa đấy, biết chưa hả?.
Tôi đi đến ôm bà rồi nhõng nhẽo.
_ Không có chuyện đó đâu ạ.
Bà phải tin cháu chứ.
Thật sự những chuyện này tôi làm sao mà có thể nói cho bà biết đây.
Rồi chắc chắn bà không chịu mà đòi bán nhà bán đất nữa thì chúng tôi phải ở đâu.
Chuyện mà tôi đã giao kèo với tên Mạnh trước sau gì cũng phải thực hiện.
Nên tôi đành lựa chọn việc nói dối thôi.
_ Mà bà ơi cháu có việc này muốn nói với bà.Bà ngoại đang lau tay cho cậu Huy, nghe tôi nói là có chuyện muốn nói thì mọi động tác của bà liền dừng lại, sự chú ý tập trung nhìn về phía tôi.
Anh Hưng cũng vì thế mà đi đến chỗ tôi ngồi nghe.
_ Con muốn nói là con sẽ lấy chồng.
Bà ngoại và anh Hưng, hai người họ cũng chẳng biết mình đang nghe cái gì đây nữa.
Bà lắp bắp hỏi lại tôi, để xem mình có nghe nhầm không.
_ Dương con đang nói gì vậy?.
Con nói con lấy chồng, rồi lấy ai?
Anh Hưng cũng ngạc nhiên không kém, anh đập bốp vào tay tôi.
_ Này em đang đùa đúng không?.
Em vừa mới đậu đại học, còn phải đi học nữa, cả tương lai của em đang ở phía trước thì sao lại nghĩ đến chuyện đi lấy chồng chứ.
_ Em… em không muốn đi học nữa.
Tiếng quát của bà ngoại làm tôi và anh Hưng giật bắn cả mình.
_ Nhảm nhí.
Con bị làm sao vậy Dương.
Tự dưng khi không lại đòi lấy chồng.
Con có biết mình đang nói gì không vậy?.
_ Bà ngoại à con bình thường không có sao hết.
Con biết rõ mình đang nói gì.
Chỉ tại con chán học rồi thôi.
Con sẽ lấy người giàu có rồi con sẽ có tiền để lo cho bà và cậu.
Học nhiều để làm gì chứ chỉ thêm tốn tiền thôi.
Tôi nói ra những lời đó mà cảm thấy đau lòng tột độ.
Học đối với tôi mà nói là điều tôi rất thích, từ nhỏ đến giờ tôi luôn cố gắng để học thật giỏi với ước mơ sau này sẽ làm bác sĩ để cứu người bị bệnh.
Vậy mà bây giờ miệng tôi cũng phải ráng thốt ra những lời như thế.
Bà ngoại không chịu nổi với những lời mà tôi vừa nói ra.
Một cái tát như trời giáng in hằn ngay trên má tôi.
” Bốp”
_ Con im ngay cho bà.
Nuôi nấng con ăn học biết bao nhiêu năm tháng qua, cậu con ngày đêm cực khổ để kiếm tiền cho con được ăn học được đến trường bằng bạn bằng bè.
Vậy mà giờ con nói là con không muốn học.
Tôi ôm má, nước mắt tôi cũng trực trào rơi xuống.
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu bà đánh tôi, nhưng tôi lại không hề trách móc gì.
Tôi hiểu bà đang rất sốc vì quyết định vội vàng của mình.
_ Bà ngoại à, bà cũng biết nhà mình nghèo, nếu con đi học thì tiền đâu mà đóng.
Bây giờ cậu nằm đây rồi, thì ai đi làm rồi tiền đâu cho con đi học.
Bà yên tâm đi, gia đình bên đó giàu lắm nói chỉ cần con đồng ý cưới thì bà và cậu sẽ không phải lo cuộc sống về sau này đâu.
_ Con im đi cho bà.
Bà không cần những điều đó.
Gia đình nhà đó là ai, ở đâu?.
_ Anh ấy tên Mạnh, cháu nội của bà Lê.
Chỗ quen biết với bà nội con.
Bà ngoại tôi khi nghe tôi nhắc đến bà nội thì trong lòng nghi hoặc.
_ Có phải là bà nội con ép con đúng không?.
Chắc chắn là bà ta rồi.
Thằng Hưng đi, đi xuống lấy xe chở bà đến đó.
Bà phải nói cho bà ấy một trận mới được.
Thấy bà ngoại tính đi thì tôi can ngăn bà lại.
Giờ mà bà làm to chuyện lên thì lại rắc rối thêm.
Hợp đồng cũng đã kí, mà tôi thì lại không muốn bà biết đến việc này nên mới níu tay bà lại rồi năn nỉ.
_ Bà ơi, con xin bà đấy.
Con thật sự thương người ta, mà nhà bên đó cũng tốt lắm, bà đừng lo.
Nếu như sau này con muốn thì cũng có thể đi học tiếp mà.
Bà đừng giận con nha bà.
Bà ngoại tức quá, hất tay tôi ra rồi bỏ đi ra ngoài.
Tôi định chạy theo bà thì anh Hưng ngăn tôi lại.
Anh nói:
_ Em ở đây đi, để cho bà bình tĩnh lại đã.
Mà anh không ngờ em lại làm như vậy luôn đó Dương.
Em gặp phải chuyện gì thì phải nói ra để cả nhà cùng tìm cách, chứ bây giờ em đòi lấy chồng.
Nếu sau khi cậu Huy tỉnh lại biết mọi việc thì em nghĩ cậu sẽ như thế nào.
Tôi bây giờ mệt mỏi quá, không chịu đựng hay cứng rắn được nữa nên òa lên khóc.
_ Em cũng không muốn đâu anh Hưng à.
Nhưng em không còn cách nào khác.
_ Em nói rõ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao em lại đòi lấy chồng?.
_ Em sẽ nói cho anh biết nhưng anh đừng nói lại với bà ngoại và cậu.
Số tiền 50 triệu đó em đã mượn của anh ta, và anh ta nói nếu em đồng ý cưới thì sẽ không tính đến số tiền ấy.
_ Ra là vậy sao.
Nếu vậy thì anh sẽ nhờ ba anh đi vay mượn rồi trả giúp em chứ việc cưới xin là hạnh phúc cả đời của em sao có thể dễ dàng chấp nhận vậy được.
Từ chối anh ta đi.
Với lại cũng chẳng có tình cảm gì chỉ khiến em thêm khổ mà thôi.
Tôi lắc đầu, một lát tôi lại nói tiếp:
_ Không những là 50 triệu đó không, mà còn..
bà nội em đã không hỏi ý kiến của em mà đã nhận một số tiền và vàng của gia đình anh ta nữa.
Anh ta nói nếu không muốn thì trả lại nhưng làm gì còn đâu để trả.
_ Ý em là sao.
Vậy số tiền vàng ấy đâu.
Kêu bà nội em trả đi.
_ Bà đã lấy đi đánh bài với bị giựt hụi hết rồi.
Ít ra tôi còn nói ra được cho anh Hưng nghe, vừa ấm ức vừa tủi thân tôi không kìm nén được mà bật khóc.
Anh Hưng đi đến ôm lấy tôi vào lòng.
Anh đau lòng vì người con gái anh thương phải chịu bao nhiêu chuyện như thế này mà anh thì chẳng giúp gì được.
_ Anh Hưng, anh giữ kín chuyện này giúp em nhé.
Nếu không bà ngoại mà biết thì lại đòi bán đất bán nhà đi thì khi đó không biết bà và cậu sẽ phải làm sao nữa.
Nha anh, đừng nói với ngoại nha.
Anh Hưng đành miễn cưỡng mà đồng ý giấu chuyện này giúp tôi.
_ Được rồi, để anh đi xem bà sao rồi đã.
Có gì anh lựa lời nói giúp cho.
_ Dạ cảm ơn anh.
Bà ngoại tôi cảm thấy buồn và bất lực với quyết định của tôi nên bà đi ra ngoài ghế đá ngồi.
Hưng đi ra tìm thì thấy bà ngồi ngoài ghế đá một mình.
Anh đi tới ngồi xuống cạnh bên.
_ Bà đừng buồn đừng giận Thuỳ Dương mà tội.
Bây giờ em ấy đã quyết định vậy rồi thì thôi bà cứ để như thế.
Em ấy cũng đã lớn rồi nên biết thế nào là đúng thế nào là sai.
_ Nhưng con bé còn nhỏ, chỉ chưa tròn 18 tuổi nữa thì làm vợ người ta kiểu gì.
Sau này nếu không hợp lại khổ ra.
Học hành lại đang dang dở.
Bà thật sự thất vọng về nó.
_ Bà ơi, bà đừng trách Dương mà tội nghiệp em ấy.
Cũng vì hoàn cảnh gia đình mình nghèo thôi.
Bà ngoại tôi biết rõ là Hưng có tình cảm với tôi nhưng mà lại không dám thổ lộ.
_ Hưng à, cháu cũng thấy việc này là đúng sao?.
Chẳng phải là cháu cũng thích con Dương nhà bà thì sao cháu lại tán thành chứ.
_ Cháu… cháu cũng có thích Dương, nhưng cháu cũng tôn trọng mọi quyết định của em ấy.
Nếu sự lựa chọn đó khiến Dương hạnh phúc thì cháu cũng không ngăn cản đâu ạ.
Nhìn em ấy vui là cháu yên tâm rồi.
_ Cháu thật tốt.
Bỏ qua một người như cháu thì quả thật con Dương nhà bà không có phước.
_ Thôi được rồi.
Bây giờ bà đừng buồn đừng giận Dương nữa nhé.
Chúng ta phải chúc phúc cho em ấy.
Hy vọng anh ta sẽ tốt với Dương nếu không thì cháu mà gặp ở đâu là cháu đánh ở đó
Bà ngoại nghe thế thì phì cười.
Cũng bớt tức giận đi, rồi hai người lại đi vào trong.
Tôi sợ bà ngoại giận lên rồi lại làm mệt nên cũng không dám nói gì..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook