Cho Thuê Bạn Trai
Chương 4-3: Đơn hàng số bốn: Yểu điệu cũng có mùa xuân (Đuôi)

Lương Ánh trong mắt ngập nước, hai má cũng đỏ bừng. Nếu là một cô gái, mẹ Trần có lẽ sẽ thương xót một chút, nhưng trước mắt là một người đàn ông.

Anh trai Trần Trạch, Trần Ân bước vào, vừa lúc nhìn thấy một màn này, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ hiểu lầm thành bạo lực gia đình.

“Đây là có chuyện gì?”

Thấy đứa con lớn nhất trở về, mẹ Trần cảm thấy tinh thần vững vàng lên, “Trần Ân, con mau nói em trai con đi. Thích một tên không ra nam cũng không ra nữ, đầu óc nó có vấn đề rồi.”

Lời này nói ra thật quá tổn thương người khác, Trần Trạch vừa đỡ người dậy vừa chỉ trích: “Trương tiểu thư, bà nói chuyện nên tôn trọng người khác một chút có được không?”

Lương Ánh không nói gì, Trần Trạch cho rằng hắn bị mẹ anh dọa sợ rồi.

Nhìn bóng lưng hắn, Trần Ân thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra đã nhìn thấy ở nơi nào.

Lương Ánh xoa xoa mắt, hít một hơi sâu, sau đó xoay người, vui vẻ ra mặt nhìn Trần Ân: “Đã lâu không gặp, Trần Ân.”

Chuyện này thật đúng là trùng hợp, Trần Ân cư nhiên là anh trai Trần Trạch. Lương Ánh nghĩ chắc hôm nay cậu ra được không xem lịch(1) rồi. Tuy rằng lúc đầu nhìn thấy Trần Ân, hắn có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng để đối mặt với Trần Ân.

Ba mẹ Trần gia cùng Trần Trạch đều ngạc nhiên vô cùng.

“Các con biết nhau?”

Trần Ân nhìn Lương Ánh, sắc mặt phức tạp, “Vâng, chúng con là bạn đại học.”

Ánh mắt mẹ Trần sáng lên, tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng mà bắt lấy tay Trần Ân, “Con có thể nói cậu ta đừng quấn lấy em trai con không? Đàn ông đàn ang mà ăn mặc kiều này thật quá mất mặt.”

“Con thích anh ấy như thế.” Trần Trạch bỗng nhiên vững vàng nắm lấy tay Lương Ánh, dường như sợ anh bị người khác đoạt đi.

Lương Ánh nhíu nhíu mày, nhưng không buông tay Trần Trạch ra.

Dựa vào mấy lời này, Trần Ân rất nhanh đã hiểu hết tình huống.

“Lương Ánh… cậu…”

Còn chưa nói xong, Lương Ánh đã ngắt lời anh ta. “Đúng vậy, tôi biết, thế này rất kinh tởm, nhưng không có cách nào khác đâu, Tiểu Trạch thích tôi như vậy. Chỉ cần cậu ấy thích là được.”

Trên mặt Lương Ánh lóe lên chút hả hê, trước biểu tình kinh ngạc của Trần Ân, hắn đột nhiên nghiêng người sang hôn một phát lên khóe miệng Trần Trạch, rất nhanh đã lui ra.

Ba mẹ Trần gia mặt mày trắng bệch.

Trần Trạch có thể cảm nhận được thân thể Lương Ánh đang run rẩy, thấy thái độ của hắn và Trần Ân, Trần Trạch nảy ra suy đoán kỳ quái.

“Chúng ta đi thôi.”

Trần Trạch đưa Lương Ánh ra ngoài, quả nhiên, đối phó với ba mẹ anh không thể chỉ dựa vào mồm mép. Bọn họ giống anh, rất cố chấp, nói không thông được. Trái lại còn khiến Lương Ánh phải chịu khổ sở, trong lòng Trần Trạch có chút băn khoăn.

Đi tới cửa, ba Trần hét lên một tiếng rõ to, mang theo uy hiếp: “Trần Trạch, nếu con dám bước ra khỏi cái cửa này thì đừng hòng trở về!”

Một chân Trần Trạch đã bước ra ngoài, anh dũng cảm bước nốt chân kia ra ngoài: “Không hề gì, dù sao các người cũng có một đứa con trai ưu tú rồi.”

Phanh—–

Cánh cửa đáng thương lần nữa bị sập thật mạnh, đồng thời cắt đứt tiếng mắng chửi nổi giận đùng đùng trong phòng.

Về tới nhà trọ, Trần Trạch vừa định nói tiếng xin lỗi với Lương Ánh thì hắn đã nói trước: “Xin lỗi, cậu bị dọa rồi đúng không, tôi vừa rồi đột nhiên hôn cậu.”

Thấy bộ dạng trầm mặc của Trần Trạch, Lương Ánh sốt ruột: “Thực sự xin lỗi, lúc nãy tôi có chút hoang mang lo sợ.”

Trần Trạch bỏ qua vấn đề nàu, trong đầu hầu như chỉ muốn biết chuyện khác, “Anh cùng anh trai tôi… Anh thích anh tôi à?”

Hỏi ra miệng, Trần Trạch lại có chút hối hận, nhưng cũng mong chờ kết quả cuối cùng không giống như mình tưởng. Vừa nghĩ tới chuyện Lương Ánh thích Trần Ân, trong lòng Trần Trạch tràn ngập đố kị cùng không muốn tin. Mặc dù anh biết Trần Ân là trai thẳng, thẳng tới không thẳng nổi nữa, hai người bọn họ không có cơ hội.

“A? Cậu suy nghĩ rồi.” Hắn đã hai năm không gặp Trần Ân, chuyện cũ trước đây đã sớm quên sạch sẽ rồi, cũng không muốn nghĩ tới nữa. “Tôi mặc đồ nữ, bị bạn tốt nhất ghét bỏ ghê tởm, người kia chính là anh cậu.”

Hóa ra là vậy, trong lòng Trần Trạch thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh nhớ tới ánh mắt thiển cận của Trần Ân mà cười nhạt, “Tôi đã nói anh ta không có mắt mà.”

Chợt nhận ra hai người vẫn còn đang nắm tay, Lương Ánh tránh ra, muốn nhắc Trần Trạch buông tay, nào ngờ anh càng nắm chặt hơn.

Lương Ánh nghi hoặc nhìn Trần Trạch. Biểu hiện của anh có chút bất an, cái miệng hé ra nhắm lại, sợ Lương Ánh không chờ nổi thì anh mới thở sâu nói rằng: “Tôi không giống với anh trai.”

Hắn tán thành gật đầu: “Tôi biết.”

“Anh mặc đồ nữ rất đẹp.”

“Lần trước cậu đã khen rồi.”

Nhận ra trong lời của Trần Trạch còn có ý khác, Lương Ánh chờ anh nói ra trọng điểm.

“Vừa rồi khi anh hôn tôi, tôi có cảm giác điện giật, hơn nữa, thiết chút nữa… cứng luôn.”

“A?”

= 皿 =  Đây là thổ lộ sao?

Trần Trạch đột nhiên nắm chặt tay hắn kéo vào ngực mình, thần tình kích động cùng khẩn trương, “Tôi nghĩ tôi thích anh rồi, chúng ta hẹn hò đi!”

Tựa hồ có một quả bom nổ bùm trong đầu óc vốn luôn bình tĩnh như nước của hắn, làm nổi lên xao động như sóng to gió lớn.

“Tôi tin vào tình yêu sét đánh, cũng tin vào lâu ngày sinh tình.”

Lương Ánh lộ ra thần tình bất đắc dĩ, nói thầm: “Cậu quả nhiên không giống với anh trai cậu.”

“Anh nghĩ sao? Hay là, anh thực sự thích anh em?” Lần thứ hai Trần Trạch truy vấn nói: “Lần này không phải em thuê bạn trai, mà là tìm một người làm bạn trai em.”

Đây là lần đầu tiên Lương Ánh được người ta theo đuổi, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Đối với Trần Trạch đang dùng ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm, hắn ngại ngùng, ấp úng nói: “Không có, anh…”

Trần Trạch không nói gì, lẳng lặng đợi Lương Ánh nói xong, rốt cục cũng đợi được một câu đáp lại. “Nếu sau này ở bên nhau, em thấy không quen hoặc thấy xấu hổ, thì phải nói ngay với anh.”

Lương Ánh hạ mi, cúi đầu thấp. Ánh mắng thoáng qua thấy Lương Ánh thở phào nhẹ nhõm,Trần Trạch cũng ầm thầm thở ra một hơi.

“Giờ em có thể hôn anh một cái không?”

Môi Lương Ánh bất giác nhếch lên, lửa nóng trong mắt Trần Trạch khiến trái tim hắn đập kịch liệt, “… Bây giờ còn ở bên ngoài.”

Trần Trạch không thèm để ý nhìn nhìn xung quanh, tốp năm tốp ba người đi đường nhưng chẳng hề chú ý đến hai người họ.

“Kệ bọn họ.” Trần Trạch trực tiếp hành động, tóm lấy gáy Lương Ánh, in một nụ hôn lên bờ môi căng mọng của hắn, còn cảm thấy không đủ mà dần dần thâm nhập vào.

Lương Ánh nghe thấy tiếng chân dần dần vang lên xung quanh, muốn cự tuyệt. Nhưng Trần Trạch càng ôm hắn chặt hơn, ghé vào thì thầm bên tai hắn: “Bọn họ chỉ nghĩ chúng ta là đôi tình nhân bình thường.”

Dù sao bóng lưng Lương Ánh hoàn toàn giống một cô gái.

Lương Ánh nghe thấy tiếng người bàn tán: “Ai… Thanh niên thời nay thật là…”

Không bị người ngoài phát hiện, hắn cũng thoáng yên tâm. Trần Trạch đột nhiên vươn tay sờ sờ mặt Lương Ánh, “Thật thần kỳ, mặt dính rượu vang, sao lớp trang điểm không trôi?” Trần Trạch đột nhiên hỏi.

Đáy mắt Lương Ánh không che giấu chút tự đắc, hắn trả lời: “Anh đây mới không thèm dùng đồ trang điểm rẻ tiền.”

Trần Trạch cười cười, tỏ vẻ suy tư, trêu ghẹo nói: “Thật sợ sau này em không nuôi nổi anh.”

Lương Ánh tàn bạo đạp Trần Trạch một phát, lời nói ra cực kỳ dũng cảm lại làm Trần Trạch càng thêm hoảng hốt, “Anh đây có tiền.”

Nếu như Lương Ánh đã đồng ý trở thành người nhà Trần Trạch, xưng hô của anh đối với hắn cũng tự động thăng cấp, “Bà xã, anh quả thực quá man.” Tuy rằng lúc này Lương Ánh mặc đồ nữ, chẳng xứng với giọng điệu dũng mãnh của hắn chút nào.

Lương Ánh nghiến răng nghiến lợi, “Dù nội tâm người ta có chút mềm yếu, nhưng vẫn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.” Bộ dáng hùng hổ của hắn chỉ còn thiếu xắn tay áo lên hằm hè.

Không đợi Trần Trạch kịp phản ứng, người qua đường lại nói một câu: “Chậc chậc, thanh niên thời nay thật là…”

Chắc là bị nghe được lời mình vừa nói, Lương Ánh lúng túng kinh hãi, kéo Trần Trạch chạy ù về phía đường cái, càng nhanh càng tốt.

***

Kế tiếp chính là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cảm tình của Trần Trạch và Lương Ánh chỉ tăng không giảm, ngay cả những điều Lương Ánh từng lo lắng cũng không xảy ra với Trần Trạch.

Hôm nay, Lương Ánh thay bộ quần áo mới mua để khoe khoang với Trần Trạch, là một bộ đồ bó lót màu hồng nhạt, mặc lên thể hiện được hết vóc người đẹp của hắn.

“Thế nào?”

Trần Trạch chỉ nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói, “Mặc lẳng lơ như thế để quyến rũ ai?”

“Quyến rũ em.”

Lương Ánh cười, tách hai chân ngồi lên người Trần Trạch, hung hăng căn môi anh một cái, rồi vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, đốt lửa dục trên thân Trần Trạch.

Hứng thú tới, ngay khi bọn họ đang định mây mưa một phen, chuông cửa đột nhiên rất đáng ghét vang lên. Trần Trạch cực kỳ không tình nguyện đi dép ra mở cửa.

Nhìn thấy người đến, vẻ mặt của Trần Trạch càng đen hơn.

“Anh tới làm gì? Nếu muốn thuyết phục, không cần phí lời.”

Trần Ân thản nhiên nói: “Anh tìm Lương Ánh.”

Trần Ân tới để nói lời xin lỗi vì trước đây đã từng tổn thương hắn. Nói xong, Lương Ánh chấp nhận rồi Trần Ân mới rời đi. Trần Trạch thấy Lương Ánh ngây ngốc nhìn theo bóng Trần Ân, chua loét nói: “Người đi rồi còn muốn anh ta sao?”

Tất nhiên Lương Ánh hiểu tâm tư của Trần Trạch, cười sâu xa, “Vừa rồi chuyện tốt bị cắt ngang, ông xã, chúng ta tiếp tục.”

Sau đó dùng tư thế chủ động tấn công.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương