Chim Trong Lồng
-
Chương 8: Gửi nhầm thư
Editor: Tịch Yên Vũ
Beta: Tửu Thanh
Tại kinh đô Thái Diên, nước Ngụy.
Trong điện Hàm Chương, chiếc lư bằng bạc tỏa hương khói mịt mù, bức rèm thủy tinh lấp lánh qua ngọn đèn dầu. Đằng sau bức rèm ấy có hai mỹ nhân mặc trang phục trong cung ngồi đối diện nhau. Một người ôm tỳ bà, người còn lại thì đang dùng đôi tay trắng muốt chọn quả mận đỏ tươi trong chiếc đĩa vàng.
Tiếng tỳ bà chậm rãi vang lên, mỗi nhịp mỗi phách đều mang đầy vẻ lả lướt, ung dung và mơ màng.
Hoàng đế mười sáu tuổi của nước Ngụy, Tiêu Vũ Xuyên đang gối đầu lên đùi mỹ nhân, tay cầm một cuốn sách.
Cuốn sách hắn đang đọc có tên là “Chuyện Vặt Vãnh Không Có Thật Ở Phần Mộ”, một cuốn sách ghi chép lại những câu chuyện ma quái và kì lạ xảy ra ở tiền triều.
Tiêu Vũ Xuyên đọc hết vài trang sách rồi lại lật sách đọc thêm vài chương, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hứng thú.
Mỹ nhân đút cho Tiêu Vũ Xuyên một quả mận đỏ thắm. Hắn ngậm vào miệng rồi nuốt xuống cổ, đôi mày thanh tú lập tức nhíu chặt, miệng kêu to: “Chát quá! Chát quá đi…”
Mỹ nhân mắt ngọc mũi cao lấy khăn che mặt, cười thầm.
Lúc Tiêu Vũ Xuyên đang chăm chú ngắm nhìn vị mỹ nhân dị tộc kia thì một giọng nói truyền đến.
“Cạnh Lăng vương xin cầu kiến bệ hạ.”
Tiêu Vũ Xuyên vội vàng hô một tiếng “Truyền” rồi nhanh chóng bật dậy, chẳng khác chú nai con bị lửa đốt cháy mông là mấy.
Hắn quăng sách lên bàn, nhét cả mâm trái cây và đàn tỳ bà trong tay mỹ nhân vào tháp La Hán. Nhưng đàn tỳ bà hơi to, khe hở của tháp La Hán lại nhỏ nên không thể nhét vừa được, Tiêu Vũ Xuyên bèn giơ chân đạp một cái thật mạnh…
Hai vị mỹ nhân dáo dác nhìn xung quanh, vội vàng chui ra sau tấm bình phong quen thuộc, thậm chí còn không quên giấu mép váy một cách cẩn thận.
Chật vật một lúc, Tiêu Vũ Xuyên mới sắp xếp đâu vào đấy. Ngay lúc đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Bệ hạ.”
Tiêu Vũ Xuyên dùng vạt áo che kín một nửa chiếc đàn tỳ bà bị lộ ra ngoài, phất tay áo tỏ vẻ uy phong lẫm liệt, quay đầu lại hỏi: “Cạnh Lăng vương đấy à? Tìm trẫm có chuyện gì không?”
Người đàn ông đứng trước mặt Tiêu Vũ Xuyên im lặng, không nói lời nào.
Trên ngón cái tay phải Tiêu Tuấn Trì đeo một chiếc nhẫn ngọc quý giá, viên ngọc mang sắc xanh và độ bóng tự nhiên. Lúc này, hắn đang dùng ngón tay từ từ ma sát viên ngọc như một cách để giết thời gian.
Đây là thói quen của Tiêu Tuấn Trì lúc đang trầm tư suy nghĩ.
Rồi hắn chợt cúi người xuống, nhặt quả mận đỏ rơi bên chân Tiêu Vũ Xuyên lên xem. Quả mận đỏ như son, chậm chạp xoay tròn trong tay hắn, càng làm nổi bật lên chiếc nhẫn ngọc trong suốt trên ngón tay.
Một lúc sau, Tiêu Tuấn Trì mới thong thả cất lời: “Bệ hạ, Hào Châu vương lại làm trái quy định, chu cấp thêm chi phí cho điện Hàm Chương đúng không?”
Lúc hắn nói chuyện, người hơi cúi, mái tóc đen dài vén bên tai trượt xuống như thác đổ.
Tiêu Tuấn Trì vừa dứt lời, khuôn mặt Tiêu Vũ Xuyên đã lộ vẻ rối rắm: “Tam hoàng thúc! Thúc đừng phạt Nhị hoàng thúc mà…” Hắn vội giải thích: “Chỉ là mấy quả mận thôi… Nếu không có Nhị hoàng thúc, trẫm sẽ buồn chán đến chết mất.”
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, búng tay một cái, ném quả mận ra ngoài, tiếp tục hỏi: “Làm xong bài tập mà Thái phó (1) giao chưa?”
(1) Thái phó: Một chức quan đảm nhận việc dạy học cho vua chúa thời xưa.
Tiêu Vũ Xuyên lập tức ngoan ngoãn trở lại, ngượng ngùng nói: “Còn một chút nữa thôi, ngày mai trẫm nhất định sẽ làm xong.”
Tiêu Tuấn Trì lại sờ nhẫn ngọc ban chỉ, thong thả nói: “Vậy thì… Xin bệ hạ nói lời phải giữ lấy lời. Thần cáo lui.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.
Ánh mắt Tiêu Vũ Xuyên lóe lên một cái, vội vàng chạy tới cạnh Tiêu Tuấn Trì.
Hôm nay Tiêu Tuấn Trì đeo một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm đen nhánh, chuôi kiếm khắc hình một con diều hâu với đôi mắt uy nghiêm và cái mỏ sắc bén. Tiêu Vũ Xuyên nhìn thanh kiếm kia đầy tha thiết: “Tam hoàng thúc, thanh kiếm này…”
“Hử?” Tiêu Tuấn Trì dừng bước. Ngay sau đó, hắn cởi thanh đoản kiếm bên hông xuống, đặt lên bàn trà, nói: “Đất này là đất của vua. Thiên hạ này đều là của bệ hạ, hơn nữa đây chỉ là một thanh kiếm. Chẳng qua, mong rằng bệ hạ hãy nhớ kỹ nguồn gốc của thanh kiếm này.”
“Nguồn gốc ư?” Tiêu Vũ Xuyên không hiểu.
“Thanh kiếm này vốn thuộc về một vị đại nho nước Tề. Vị đại nho ấy đã dùng chính thanh kiếm này đâm vào hai đùi của mình để có thể giữ được sự tỉnh táo cả ngày lẫn đêm mà gắng sức học tập, cũng giống như câu “Huyền lương thứ cổ” (2) vậy. Nếu bệ hạ cầm thanh kiếm này thì phải chăm chỉ học hành, đừng ham chơi, cũng đừng làm mấy chuyện trẻ con kiểu… “Nhét đàn tỳ bà vào trong giường” như vừa nãy.”
(2) Huyền lương thứ cổ: Một thành ngữ của Trung Quốc để chỉ sự chăm chỉ và quyết tâm trong học tập. Câu thành ngữ này được viết dựa theo tích có chàng học trò nọ vì quyết tâm học tập để đỗ khoa cử nên đã lấy dây thừng buộc tóc lên xà nhà để mỗi lần ngủ gật sẽ bị đau mà tỉnh dậy học tiếp, một cậu học trò khác cũng vì muốn chăm chỉ học hành nên đã lấy dùi đâm vào đùi khi buồn ngủ để lấy lại sự tỉnh táo.
Tiêu Vũ Xuyên nhíu mày, chậm chạp nói: “Được…”
Tiêu Tuấn Trì bình thản gật đầu rồi bước ra khỏi điện Hàm Chương.
Bước đến cửa điện Hàm Chương, tay phải của Tiêu Tuấn Trì khẽ chuyển động, hắn lấy một chuỗi tràng hạt từ trong tay áo ra. Tràng hạt được làm từ hạt bồ đề, trên mười tám hạt ngọc ấy có khắc Lục Căn, Lục Trần, Lục Thức (3)bằng chữ Phạn, hạt nào cũng mang trong mình một màu đỏ tinh khiết, những viên ngọc xinh đẹp ấy đang chuyển động thật chậm rãi quanh ngón tay Tiêu Tuấn Trì.
(3) Lục căn, Lục trần, Lục thức: Trong phật giáo, Lục Căn là sáu giác quan của con người, gồm: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân xác và ý thức. Lục Trần là sáu thứ khiến chúng sinh say đắm. Lục Trần bao gồm: Sắc trần (màu sắc), Thinh trần (âm thanh), Hương trần (hương thơm), Vị trần (mùi vị), Xúc trần (cảm xúc),Pháp trần (kí ức). Còn Lục Thức bao gồm: Nhãn thức (nhìn), Nhĩ thức (nghe), Thiệt thức (nếm), Thân thức (sờ), Tỷ thức (ngửi), Ý thức (nghĩ).
Một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng chờ ở ngoài điện Hàm Chương. Mặt của ông nhiều nếp nhăn y như một cái bánh mì bị người ta bóp chặt, nhưng nét mặt lại rất vui vẻ. Thấy Tiêu Tuấn Trì bước ra, ông lão tiến lên gọi, “Vương gia.”
Tiêu Tuấn Trì ngước lên, bình thản giấu chuỗi hạt vào trong tay áo.
“Phí tiên sinh.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
“Nghe nói Tống tiểu tướng quân đã trở lại từ quận Giao Châu, không biết chuyến đi có thuận lợi không?” Phí Tư Bật vuốt chòm râu bạc trắng, chậm rãi cất lời.
“Chẩm Hà chưa trở về Thái Diên.” Tiêu Tuấn Trì đáp: “Phí tiên sinh muốn gì thì cứ nói thẳng với Cạnh Lăng là được.”
“Chỉ có Vương gia hiểu ta… ” Phí Tư Bật duỗi tay trái làm tư thế mời, hai người thong thả tiến về phía trước, ông nói một cách lơ đãng: “Nghe nói Hà Dương công chúa của nước Tề lặn lội ngàn dặm gả tới Cạnh Lăng. Trước tiên lão hủ chúc mừng Vương gia có được giai nhân.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng một lúc rồi mới thấp giọng đáp: “Cảm ơn lời chúc của Phí tiên sinh.”
Hai người đi men theo đường nhỏ trong cung, bên cạnh là rừng ngô đồng tươi mát um tùm, từng chiếc lá xanh như những viên ngọc lục bảo trong vắt trải đầy đất. Bỗng nhiên tiếng sáo của ca khúc “Thiên Hạ Thái Bình” vang lên, âm thanh sắc bén như xuyên thấu trời xanh.
“Nhưng mà Vương gia cũng biết….” Phí Tư Bật dùng tay nâng một cành ngô đồng đang rủ xuống, thong thả nói: “Tấn Hiến Công mất trí vì Ly Cơ (4), Lý Quý mất nước vì Mạt Hi (5), Hán Thành đế chết trên giường Triệu Nghi Chủ (6), Hán Tuyên đế mất con vì Hoắc Thành quân (7). Tiểu dung vi hinh, đại dung vi họa (8), mong rằng Vương gia nhớ kỹ những lời ấy.”
(4) Ly Cơ (hay còn gọi là Lệ Cơ): Là một phi tần của Tấn Hiến công thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Bà được cho là nguyên nhân dẫn đến cuộc tranh giành quyền lực giữa các hoàng tử sau khi Hiến công qua đời.
(5) Mạt Hi (hay còn gọi là Mạt Hỉ hoặc Muội Hỉ): Là một vương phi của Hạ Kiệt (Lý Quý) vị vua cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Bà được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hồ ly tinh” và là một trong những nguyên nhân khiến nhà Hạ diệt vong.
(6) Triệu Nghi Chủ (hay Triệu Phi Yến): Là hoàng hậu thứ hai của vị hoàng đế thứ 12 đời nhà Hán, Hán Thành đế. Khi bà vào cung làm Tiệp dư, có một vị nữ quan đã nói rằng “Thử họa thủy dã, diệt họa tất hĩ”- Một cách nói ví von: Nhà Hán là Hỏa, mĩ nhân là Thủy, nước dập lửa, đây chính là câu gốc của thành ngữ “Hồng nhan họa thủy” ta thường thấy ngày nay.
(7) Hoắc Thành Quân: Là vị hoàng hậu thứ hai của Hán Tuyên Đế, vị hoàng đế thứ 10 đời nhà Hán. Trong suốt thời gian làm Hoàng hậu, bà đã không ít lần lập mưu hãm hãi các hoàng tử của Hán Tuyên đế và cuối cùng bị ông phế truất rồi tự sát.
(8) Tiểu dung vi hinh, đại dung vi họa: Người phụ nữ đẹp vừa phải thì mang đến tiếng thơm, nhưng quá đẹp thì lại mang đến tai họa.
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày hỏi: “Ý Phí tiên sinh là…?”
“Nghe nói Hà Dương công chúa mang một vẻ đẹp ít ai sánh bằng, có thể nói là người con gái đẹp nhất thế gian, thần sợ Vương gia cũng sẽ lầm đường như Tấn Hiến công và Lý Quý xưa kia.” Phí Tư Bật vuốt bộ râu dài trắng xóa khẽ cười.
Mắt Tiêu Tuấn Trì tối sầm lại, khuôn mặt u ám tựa bầu trời trước cơn dông bão.
Hắn có một gương mặt đẹp trời sinh, nhưng khi khuôn mặt ấy nghiêm lại thì chẳng khác gì sói hoang, uy mãnh đến mức làm người khác không thở nổi.
Dường như Phí Tư Bật không thèm để ý đến khuôn mặt đáng sợ của Tiêu Tuấn Trì, vẫn cười ha hả như trước. Ông bình tĩnh dùng vẻ hiền hòa của mình để đối diện với sự uy nghiêm của Tiêu Tuấn Trì, tuyệt đối không chịu lùi bước.
Lông mày Tiêu Tuấn Trì dần giãn ra.
Rồi Tiêu Tuấn Trì cúi đầu xuống, nói thầm với Phí Tư Bật.
Ông chăm chú lắng nghe, Tiêu Tuấn Trì đang nói ngôn ngữ của dân tộc Hạt… Hắn dám nói Phí tiên sinh cứng nhắc như khúc gỗ vậy.
Phí Tư Bật âm thầm lắc đầu.
Ngôn ngữ của người Hạt mà Tiêu Tuấn Trì nói do chính Phí Tư Bật dạy lại. Ông dốc lòng dạy dỗ Tiêu Tuấn Trì, nhìn thấy đứa học trò này trưởng thành từng ngày, giờ nó lại bắt đầu dùng chính những thứ mình dạy oán trách mình.
Phí Tư Bật không nói ra, chỉ dùng tiếng dân tộc Đê (9) và dân tộc Khương (10) đáp lại rồi cười ha hả nhìn Tiêu Tuấn Trì, như đang thách thức hắn vậy.
(9) Dân tộc Đê: dân tộc thời cổ ở Trung Quốc.
(10) Dân tộc Khương: dân tộc thiểu số thời cổ ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận, Trung Quốc
Tiêu Tuấn Trì hơi nhíu mày nhưng lại không đáp lời nào. Một chiếc lá ngô đồng rơi trên tóc hắn, màu xanh biếc của lá thật nổi bật trên mái tóc đen tuyền ấy. Hắn đưa tay phủi chiếc lá trên tóc xuống.
Phí Tư Bật nhìn hắn: “Sao Vương gia không nói nữa?”
Trước mặt Phí Tư Bật, vị Nhiếp Chính vương quyền thế ngập trời này chậm rãi xoa chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, khẽ than thở: “Để Phí tiên sinh chê cười rồi. Từ lâu Cạnh Lăng không dùng tiếng dân tộc Đê và tiếng dân tộc Khương, giờ đã quên rất nhiều.”
“Vậy Vương gia có nghe lọt tai những lời vừa rồi của lão hủ không?” Phí Tư Bật hỏi lại.
“Có.” Lần này Tiêu Tuấn Trì không nói nhiều, chỉ cung kính đáp: “Cạnh Lăng cảm ơn tiên sinh đã dạy bảo.” Dừng một chút, hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Cạnh Lăng lấy con gái Khương gia chỉ để củng cố quyền lực, không phải ý muốn của Cạnh Lăng.”
Phí Tư Bật gật đầu nhưng vẫn nhắc lại: “Tuy nói vậy nhưng dù sao thì đứa con gái Khương gia cũng là một Công chúa mang phong hào. Vương gia vẫn nên thu xếp cho thỏa đáng mới được.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng gật đầu.
Đương nhiên là phải thu xếp ổn thỏa rồi.
Vì để Hà Dương công chúa không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, Tiêu Tuấn Trì đã tự tay viết một bức thư rồi sai Phó Huy mang tới chỗ nàng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tuấn Trì vô thức sờ vào cái túi ở bên hông.
Không ngờ trong túi hắn lại có một thứ đồ khác, chính là bức thư vuông vắn được đóng gói chỉnh tề, bên trên có viết mấy chữ “Ái thê Linh Châu thân mến”.
Trong chốc lát, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiêu Tuấn Trì sờ chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, sắc mặt cứng rắn đến đáng sợ.
Suýt nữa hắn đã bóp nát chiếc nhẫn ngọc ban chỉ nằm trên tay mình suốt mười hai năm.
… Hắn gửi nhầm thư rồi!!!
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng lúc giao thư.
Hắn ngồi sau bàn, trước mặt đặt giấy, bút mực, tấu chương và mấy bức thư quan trọng của quân đội mà chưa kịp cất.
Nếu chỉ gửi nhầm một quyển tấu chương thì chẳng sao. Sợ là hắn đã gửi nhầm một bức thư quan trọng nào đó của quân đội…
Vậy thì chết chắc!
***
Tại phủ Cạnh Lăng vương.
Khương Linh Châu nhận được một bức thư từ Phó Huy.
Nghe nói bức thư này do chính tay Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì viết.
Tiêu Tuấn Trì hy vọng Khương Linh Châu có thể tự tay mở bức thư này.
Khương Linh Châu đuổi tỳ nữ ra ngoài, ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi mở thư. Gương đồng phản chiếu một cô nương có làn da trắng nõn, dải tơ lụa đỏ tươi khoác trên vai đung đưa nhẹ nhàng. Ngón tay nhỏ dài và thon gọn của nàng từ từ mở thư ra rồi vuốt nhẹ góc thư cho phẳng phiu.
Đôi môi mỹ nhân hé mở, nhẹ giọng đọc thư.
“Yến Xuân lâu có một cô nương tên Hàm Yên, dáng người đẹp đẽ, mắt như lưu ly, chỉ cần bỏ ra hai mươi ngân lượng là có thể chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nhân; Phượng Lai viện có Ngọc Tước giỏi đánh tỳ bà, mười ngón tay thon nhỏ và trắng nõn, tính tình trong sáng, thuần khiết; Lăng Giác viện có cặp tỷ muội tên Kim Đài và Ngân Trì, thân thể đẫy đà, hai nàng mà cười lên là lúm đồng tiền ẩn hiện bên má, đẹp một cách lạ lùng. Ở bên hai nàng thì chỉ có mất hồn mất vía. Có điều để gặp được hai nàng ấy thì cần hơi nhiều tiền…”
Khương Linh Châu: …???
Khương Linh Châu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tiêu Tuấn Trì, cái đồ đáng ghét!!!
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Cọp cái không phát uy thì ngươi nghĩ ta là Hello Kitty luôn đấy à!?
… Đúng vậy, ta là một con Hello Kitty đúng chuẩn.
Beta: Tửu Thanh
Tại kinh đô Thái Diên, nước Ngụy.
Trong điện Hàm Chương, chiếc lư bằng bạc tỏa hương khói mịt mù, bức rèm thủy tinh lấp lánh qua ngọn đèn dầu. Đằng sau bức rèm ấy có hai mỹ nhân mặc trang phục trong cung ngồi đối diện nhau. Một người ôm tỳ bà, người còn lại thì đang dùng đôi tay trắng muốt chọn quả mận đỏ tươi trong chiếc đĩa vàng.
Tiếng tỳ bà chậm rãi vang lên, mỗi nhịp mỗi phách đều mang đầy vẻ lả lướt, ung dung và mơ màng.
Hoàng đế mười sáu tuổi của nước Ngụy, Tiêu Vũ Xuyên đang gối đầu lên đùi mỹ nhân, tay cầm một cuốn sách.
Cuốn sách hắn đang đọc có tên là “Chuyện Vặt Vãnh Không Có Thật Ở Phần Mộ”, một cuốn sách ghi chép lại những câu chuyện ma quái và kì lạ xảy ra ở tiền triều.
Tiêu Vũ Xuyên đọc hết vài trang sách rồi lại lật sách đọc thêm vài chương, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hứng thú.
Mỹ nhân đút cho Tiêu Vũ Xuyên một quả mận đỏ thắm. Hắn ngậm vào miệng rồi nuốt xuống cổ, đôi mày thanh tú lập tức nhíu chặt, miệng kêu to: “Chát quá! Chát quá đi…”
Mỹ nhân mắt ngọc mũi cao lấy khăn che mặt, cười thầm.
Lúc Tiêu Vũ Xuyên đang chăm chú ngắm nhìn vị mỹ nhân dị tộc kia thì một giọng nói truyền đến.
“Cạnh Lăng vương xin cầu kiến bệ hạ.”
Tiêu Vũ Xuyên vội vàng hô một tiếng “Truyền” rồi nhanh chóng bật dậy, chẳng khác chú nai con bị lửa đốt cháy mông là mấy.
Hắn quăng sách lên bàn, nhét cả mâm trái cây và đàn tỳ bà trong tay mỹ nhân vào tháp La Hán. Nhưng đàn tỳ bà hơi to, khe hở của tháp La Hán lại nhỏ nên không thể nhét vừa được, Tiêu Vũ Xuyên bèn giơ chân đạp một cái thật mạnh…
Hai vị mỹ nhân dáo dác nhìn xung quanh, vội vàng chui ra sau tấm bình phong quen thuộc, thậm chí còn không quên giấu mép váy một cách cẩn thận.
Chật vật một lúc, Tiêu Vũ Xuyên mới sắp xếp đâu vào đấy. Ngay lúc đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Bệ hạ.”
Tiêu Vũ Xuyên dùng vạt áo che kín một nửa chiếc đàn tỳ bà bị lộ ra ngoài, phất tay áo tỏ vẻ uy phong lẫm liệt, quay đầu lại hỏi: “Cạnh Lăng vương đấy à? Tìm trẫm có chuyện gì không?”
Người đàn ông đứng trước mặt Tiêu Vũ Xuyên im lặng, không nói lời nào.
Trên ngón cái tay phải Tiêu Tuấn Trì đeo một chiếc nhẫn ngọc quý giá, viên ngọc mang sắc xanh và độ bóng tự nhiên. Lúc này, hắn đang dùng ngón tay từ từ ma sát viên ngọc như một cách để giết thời gian.
Đây là thói quen của Tiêu Tuấn Trì lúc đang trầm tư suy nghĩ.
Rồi hắn chợt cúi người xuống, nhặt quả mận đỏ rơi bên chân Tiêu Vũ Xuyên lên xem. Quả mận đỏ như son, chậm chạp xoay tròn trong tay hắn, càng làm nổi bật lên chiếc nhẫn ngọc trong suốt trên ngón tay.
Một lúc sau, Tiêu Tuấn Trì mới thong thả cất lời: “Bệ hạ, Hào Châu vương lại làm trái quy định, chu cấp thêm chi phí cho điện Hàm Chương đúng không?”
Lúc hắn nói chuyện, người hơi cúi, mái tóc đen dài vén bên tai trượt xuống như thác đổ.
Tiêu Tuấn Trì vừa dứt lời, khuôn mặt Tiêu Vũ Xuyên đã lộ vẻ rối rắm: “Tam hoàng thúc! Thúc đừng phạt Nhị hoàng thúc mà…” Hắn vội giải thích: “Chỉ là mấy quả mận thôi… Nếu không có Nhị hoàng thúc, trẫm sẽ buồn chán đến chết mất.”
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, búng tay một cái, ném quả mận ra ngoài, tiếp tục hỏi: “Làm xong bài tập mà Thái phó (1) giao chưa?”
(1) Thái phó: Một chức quan đảm nhận việc dạy học cho vua chúa thời xưa.
Tiêu Vũ Xuyên lập tức ngoan ngoãn trở lại, ngượng ngùng nói: “Còn một chút nữa thôi, ngày mai trẫm nhất định sẽ làm xong.”
Tiêu Tuấn Trì lại sờ nhẫn ngọc ban chỉ, thong thả nói: “Vậy thì… Xin bệ hạ nói lời phải giữ lấy lời. Thần cáo lui.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.
Ánh mắt Tiêu Vũ Xuyên lóe lên một cái, vội vàng chạy tới cạnh Tiêu Tuấn Trì.
Hôm nay Tiêu Tuấn Trì đeo một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm đen nhánh, chuôi kiếm khắc hình một con diều hâu với đôi mắt uy nghiêm và cái mỏ sắc bén. Tiêu Vũ Xuyên nhìn thanh kiếm kia đầy tha thiết: “Tam hoàng thúc, thanh kiếm này…”
“Hử?” Tiêu Tuấn Trì dừng bước. Ngay sau đó, hắn cởi thanh đoản kiếm bên hông xuống, đặt lên bàn trà, nói: “Đất này là đất của vua. Thiên hạ này đều là của bệ hạ, hơn nữa đây chỉ là một thanh kiếm. Chẳng qua, mong rằng bệ hạ hãy nhớ kỹ nguồn gốc của thanh kiếm này.”
“Nguồn gốc ư?” Tiêu Vũ Xuyên không hiểu.
“Thanh kiếm này vốn thuộc về một vị đại nho nước Tề. Vị đại nho ấy đã dùng chính thanh kiếm này đâm vào hai đùi của mình để có thể giữ được sự tỉnh táo cả ngày lẫn đêm mà gắng sức học tập, cũng giống như câu “Huyền lương thứ cổ” (2) vậy. Nếu bệ hạ cầm thanh kiếm này thì phải chăm chỉ học hành, đừng ham chơi, cũng đừng làm mấy chuyện trẻ con kiểu… “Nhét đàn tỳ bà vào trong giường” như vừa nãy.”
(2) Huyền lương thứ cổ: Một thành ngữ của Trung Quốc để chỉ sự chăm chỉ và quyết tâm trong học tập. Câu thành ngữ này được viết dựa theo tích có chàng học trò nọ vì quyết tâm học tập để đỗ khoa cử nên đã lấy dây thừng buộc tóc lên xà nhà để mỗi lần ngủ gật sẽ bị đau mà tỉnh dậy học tiếp, một cậu học trò khác cũng vì muốn chăm chỉ học hành nên đã lấy dùi đâm vào đùi khi buồn ngủ để lấy lại sự tỉnh táo.
Tiêu Vũ Xuyên nhíu mày, chậm chạp nói: “Được…”
Tiêu Tuấn Trì bình thản gật đầu rồi bước ra khỏi điện Hàm Chương.
Bước đến cửa điện Hàm Chương, tay phải của Tiêu Tuấn Trì khẽ chuyển động, hắn lấy một chuỗi tràng hạt từ trong tay áo ra. Tràng hạt được làm từ hạt bồ đề, trên mười tám hạt ngọc ấy có khắc Lục Căn, Lục Trần, Lục Thức (3)bằng chữ Phạn, hạt nào cũng mang trong mình một màu đỏ tinh khiết, những viên ngọc xinh đẹp ấy đang chuyển động thật chậm rãi quanh ngón tay Tiêu Tuấn Trì.
(3) Lục căn, Lục trần, Lục thức: Trong phật giáo, Lục Căn là sáu giác quan của con người, gồm: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân xác và ý thức. Lục Trần là sáu thứ khiến chúng sinh say đắm. Lục Trần bao gồm: Sắc trần (màu sắc), Thinh trần (âm thanh), Hương trần (hương thơm), Vị trần (mùi vị), Xúc trần (cảm xúc),Pháp trần (kí ức). Còn Lục Thức bao gồm: Nhãn thức (nhìn), Nhĩ thức (nghe), Thiệt thức (nếm), Thân thức (sờ), Tỷ thức (ngửi), Ý thức (nghĩ).
Một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng chờ ở ngoài điện Hàm Chương. Mặt của ông nhiều nếp nhăn y như một cái bánh mì bị người ta bóp chặt, nhưng nét mặt lại rất vui vẻ. Thấy Tiêu Tuấn Trì bước ra, ông lão tiến lên gọi, “Vương gia.”
Tiêu Tuấn Trì ngước lên, bình thản giấu chuỗi hạt vào trong tay áo.
“Phí tiên sinh.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
“Nghe nói Tống tiểu tướng quân đã trở lại từ quận Giao Châu, không biết chuyến đi có thuận lợi không?” Phí Tư Bật vuốt chòm râu bạc trắng, chậm rãi cất lời.
“Chẩm Hà chưa trở về Thái Diên.” Tiêu Tuấn Trì đáp: “Phí tiên sinh muốn gì thì cứ nói thẳng với Cạnh Lăng là được.”
“Chỉ có Vương gia hiểu ta… ” Phí Tư Bật duỗi tay trái làm tư thế mời, hai người thong thả tiến về phía trước, ông nói một cách lơ đãng: “Nghe nói Hà Dương công chúa của nước Tề lặn lội ngàn dặm gả tới Cạnh Lăng. Trước tiên lão hủ chúc mừng Vương gia có được giai nhân.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng một lúc rồi mới thấp giọng đáp: “Cảm ơn lời chúc của Phí tiên sinh.”
Hai người đi men theo đường nhỏ trong cung, bên cạnh là rừng ngô đồng tươi mát um tùm, từng chiếc lá xanh như những viên ngọc lục bảo trong vắt trải đầy đất. Bỗng nhiên tiếng sáo của ca khúc “Thiên Hạ Thái Bình” vang lên, âm thanh sắc bén như xuyên thấu trời xanh.
“Nhưng mà Vương gia cũng biết….” Phí Tư Bật dùng tay nâng một cành ngô đồng đang rủ xuống, thong thả nói: “Tấn Hiến Công mất trí vì Ly Cơ (4), Lý Quý mất nước vì Mạt Hi (5), Hán Thành đế chết trên giường Triệu Nghi Chủ (6), Hán Tuyên đế mất con vì Hoắc Thành quân (7). Tiểu dung vi hinh, đại dung vi họa (8), mong rằng Vương gia nhớ kỹ những lời ấy.”
(4) Ly Cơ (hay còn gọi là Lệ Cơ): Là một phi tần của Tấn Hiến công thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Bà được cho là nguyên nhân dẫn đến cuộc tranh giành quyền lực giữa các hoàng tử sau khi Hiến công qua đời.
(5) Mạt Hi (hay còn gọi là Mạt Hỉ hoặc Muội Hỉ): Là một vương phi của Hạ Kiệt (Lý Quý) vị vua cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Bà được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hồ ly tinh” và là một trong những nguyên nhân khiến nhà Hạ diệt vong.
(6) Triệu Nghi Chủ (hay Triệu Phi Yến): Là hoàng hậu thứ hai của vị hoàng đế thứ 12 đời nhà Hán, Hán Thành đế. Khi bà vào cung làm Tiệp dư, có một vị nữ quan đã nói rằng “Thử họa thủy dã, diệt họa tất hĩ”- Một cách nói ví von: Nhà Hán là Hỏa, mĩ nhân là Thủy, nước dập lửa, đây chính là câu gốc của thành ngữ “Hồng nhan họa thủy” ta thường thấy ngày nay.
(7) Hoắc Thành Quân: Là vị hoàng hậu thứ hai của Hán Tuyên Đế, vị hoàng đế thứ 10 đời nhà Hán. Trong suốt thời gian làm Hoàng hậu, bà đã không ít lần lập mưu hãm hãi các hoàng tử của Hán Tuyên đế và cuối cùng bị ông phế truất rồi tự sát.
(8) Tiểu dung vi hinh, đại dung vi họa: Người phụ nữ đẹp vừa phải thì mang đến tiếng thơm, nhưng quá đẹp thì lại mang đến tai họa.
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày hỏi: “Ý Phí tiên sinh là…?”
“Nghe nói Hà Dương công chúa mang một vẻ đẹp ít ai sánh bằng, có thể nói là người con gái đẹp nhất thế gian, thần sợ Vương gia cũng sẽ lầm đường như Tấn Hiến công và Lý Quý xưa kia.” Phí Tư Bật vuốt bộ râu dài trắng xóa khẽ cười.
Mắt Tiêu Tuấn Trì tối sầm lại, khuôn mặt u ám tựa bầu trời trước cơn dông bão.
Hắn có một gương mặt đẹp trời sinh, nhưng khi khuôn mặt ấy nghiêm lại thì chẳng khác gì sói hoang, uy mãnh đến mức làm người khác không thở nổi.
Dường như Phí Tư Bật không thèm để ý đến khuôn mặt đáng sợ của Tiêu Tuấn Trì, vẫn cười ha hả như trước. Ông bình tĩnh dùng vẻ hiền hòa của mình để đối diện với sự uy nghiêm của Tiêu Tuấn Trì, tuyệt đối không chịu lùi bước.
Lông mày Tiêu Tuấn Trì dần giãn ra.
Rồi Tiêu Tuấn Trì cúi đầu xuống, nói thầm với Phí Tư Bật.
Ông chăm chú lắng nghe, Tiêu Tuấn Trì đang nói ngôn ngữ của dân tộc Hạt… Hắn dám nói Phí tiên sinh cứng nhắc như khúc gỗ vậy.
Phí Tư Bật âm thầm lắc đầu.
Ngôn ngữ của người Hạt mà Tiêu Tuấn Trì nói do chính Phí Tư Bật dạy lại. Ông dốc lòng dạy dỗ Tiêu Tuấn Trì, nhìn thấy đứa học trò này trưởng thành từng ngày, giờ nó lại bắt đầu dùng chính những thứ mình dạy oán trách mình.
Phí Tư Bật không nói ra, chỉ dùng tiếng dân tộc Đê (9) và dân tộc Khương (10) đáp lại rồi cười ha hả nhìn Tiêu Tuấn Trì, như đang thách thức hắn vậy.
(9) Dân tộc Đê: dân tộc thời cổ ở Trung Quốc.
(10) Dân tộc Khương: dân tộc thiểu số thời cổ ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận, Trung Quốc
Tiêu Tuấn Trì hơi nhíu mày nhưng lại không đáp lời nào. Một chiếc lá ngô đồng rơi trên tóc hắn, màu xanh biếc của lá thật nổi bật trên mái tóc đen tuyền ấy. Hắn đưa tay phủi chiếc lá trên tóc xuống.
Phí Tư Bật nhìn hắn: “Sao Vương gia không nói nữa?”
Trước mặt Phí Tư Bật, vị Nhiếp Chính vương quyền thế ngập trời này chậm rãi xoa chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, khẽ than thở: “Để Phí tiên sinh chê cười rồi. Từ lâu Cạnh Lăng không dùng tiếng dân tộc Đê và tiếng dân tộc Khương, giờ đã quên rất nhiều.”
“Vậy Vương gia có nghe lọt tai những lời vừa rồi của lão hủ không?” Phí Tư Bật hỏi lại.
“Có.” Lần này Tiêu Tuấn Trì không nói nhiều, chỉ cung kính đáp: “Cạnh Lăng cảm ơn tiên sinh đã dạy bảo.” Dừng một chút, hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Cạnh Lăng lấy con gái Khương gia chỉ để củng cố quyền lực, không phải ý muốn của Cạnh Lăng.”
Phí Tư Bật gật đầu nhưng vẫn nhắc lại: “Tuy nói vậy nhưng dù sao thì đứa con gái Khương gia cũng là một Công chúa mang phong hào. Vương gia vẫn nên thu xếp cho thỏa đáng mới được.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng gật đầu.
Đương nhiên là phải thu xếp ổn thỏa rồi.
Vì để Hà Dương công chúa không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, Tiêu Tuấn Trì đã tự tay viết một bức thư rồi sai Phó Huy mang tới chỗ nàng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tuấn Trì vô thức sờ vào cái túi ở bên hông.
Không ngờ trong túi hắn lại có một thứ đồ khác, chính là bức thư vuông vắn được đóng gói chỉnh tề, bên trên có viết mấy chữ “Ái thê Linh Châu thân mến”.
Trong chốc lát, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiêu Tuấn Trì sờ chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, sắc mặt cứng rắn đến đáng sợ.
Suýt nữa hắn đã bóp nát chiếc nhẫn ngọc ban chỉ nằm trên tay mình suốt mười hai năm.
… Hắn gửi nhầm thư rồi!!!
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng lúc giao thư.
Hắn ngồi sau bàn, trước mặt đặt giấy, bút mực, tấu chương và mấy bức thư quan trọng của quân đội mà chưa kịp cất.
Nếu chỉ gửi nhầm một quyển tấu chương thì chẳng sao. Sợ là hắn đã gửi nhầm một bức thư quan trọng nào đó của quân đội…
Vậy thì chết chắc!
***
Tại phủ Cạnh Lăng vương.
Khương Linh Châu nhận được một bức thư từ Phó Huy.
Nghe nói bức thư này do chính tay Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì viết.
Tiêu Tuấn Trì hy vọng Khương Linh Châu có thể tự tay mở bức thư này.
Khương Linh Châu đuổi tỳ nữ ra ngoài, ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi mở thư. Gương đồng phản chiếu một cô nương có làn da trắng nõn, dải tơ lụa đỏ tươi khoác trên vai đung đưa nhẹ nhàng. Ngón tay nhỏ dài và thon gọn của nàng từ từ mở thư ra rồi vuốt nhẹ góc thư cho phẳng phiu.
Đôi môi mỹ nhân hé mở, nhẹ giọng đọc thư.
“Yến Xuân lâu có một cô nương tên Hàm Yên, dáng người đẹp đẽ, mắt như lưu ly, chỉ cần bỏ ra hai mươi ngân lượng là có thể chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nhân; Phượng Lai viện có Ngọc Tước giỏi đánh tỳ bà, mười ngón tay thon nhỏ và trắng nõn, tính tình trong sáng, thuần khiết; Lăng Giác viện có cặp tỷ muội tên Kim Đài và Ngân Trì, thân thể đẫy đà, hai nàng mà cười lên là lúm đồng tiền ẩn hiện bên má, đẹp một cách lạ lùng. Ở bên hai nàng thì chỉ có mất hồn mất vía. Có điều để gặp được hai nàng ấy thì cần hơi nhiều tiền…”
Khương Linh Châu: …???
Khương Linh Châu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tiêu Tuấn Trì, cái đồ đáng ghét!!!
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Cọp cái không phát uy thì ngươi nghĩ ta là Hello Kitty luôn đấy à!?
… Đúng vậy, ta là một con Hello Kitty đúng chuẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook