Chiến Thần
-
Chương 10: Chiến huống bất lợi
Khoa cơ giáp là chuyên ngành nóng nhất toàn liên bang.
Nhưng cho dù người điều khiển có giỏi thế nào, không có trình tự viên tốt để phối hợp, thì tất cả cũng chỉ là nói suông.
Vì thiết kế của cơ giáp vô cùng phức tạp, còn mang hệ thống dung hợp của tinh thần lực, không ai dám bảo đảm mỗi một linh kiện nhỏ, mỗi một đường dây đều có thể vĩnh viễn vận chuyển tốt, càng không ai đảm bảo, dưới tấn công hỏa lực của quân địch, trình tự bên trong cơ giáp sẽ không bị loạn.
Cho nên, người điều khiển tốt đều sẽ phối hợp với trình tự viên cố định.
Trình tự viên không chỉ phải hiểu rõ cơ giáp của người điều khiển, cũng phải hiểu tất cả những nhân tố tạo nên ảnh hưởng cho việc điều khiển cơ giáp như thân thể, cảm xúc, độ khỏe mạnh v.v… của người điều khiển.
“Bạn hợp tác của đàn anh Lunerb không phải là người đứng đầu khoa trình tự sao, sao lại thành người đứng thứ tư?” Đường Vũ nghe có người hỏi.
“Ba người đứng đầu mấy hôm trước bị trường phái đi diễn thuyết lưu động rồi, qua một thời gian nữa mới về được.”
“Vậy… để thế được sao?”
“Tinh thần lực của đàn anh Lunerb và độ đồng bộ đều rất cao, không có vấn đề.”
Cơ giáp nặng nề cao mười lăm mười sáu mét, chạy trên sân huấn luyện, Đường Vũ cũng cảm thấy dưới chân hơi rung động.
Đường Vũ không hiểu chiến đấu cơ giáp, nhưng có thể khẳng định là, hai chiếc cơ giáp này còn linh hoạt hơn cả động tác của người bình thường, chắc đã trải qua vô số lần huấn luyện.
Cậu nhớ khi mình kiểm tra cánh tay máy ở 0773, dùng ngón tay máy so với ngón tay của mình, miễn cưỡng có thể đạt được đồng bộ.
Khi đó cậu còn cảm thấy rất thỏa mãn, bây giờ xem ra, những gì cậu làm được so với hai vị đại thần khoa cơ giáp mà nói, hoàn toàn là trò vặt.
Lunerb khom lưng húc chỏ tấn công, góc độ xảo quyệt tấn công cơ giáp do học sinh Rice điều khiển, hiện trường liền truyền đến tiếng kim loại va chạm thật lớn, còn thoáng thấy được rất nhiều tia lửa bắn xuống.
Đối phương cũng không cam lòng yếu thế, lúc thân thể bị đè xuống đồng thời co gối húc vào thắt lưng Lunerb, tiếng va chạm của máy móc chấn điếc cả tai. Hai người giống như hai cao thủ giác đấu, tới tới lui lui không phân trên dưới.
Đường Vũ được mở mắt, cậu chỉ từng thấy cuộc so tài của Lily trên mạng, cho rằng như vậy đã rất ưu tú, hiện tại xem ra là tiểu vu gặp đại vu.
Phản ứng của hai người đều cực kỳ nhạy bén, cho dù cơ giáp rất lớn, nhưng lại khống chế nó linh hoạt như một người nhỏ nhắn.
Học sinh vây xem cũng thỉnh thoảng kêu lên, vừa hoan hô cho sướng, vừa lau mồ hôi vì hai người, vừa hy vọng bên mình mau thắng lợi, vừa không muốn kết thúc cuộc thi đấu đặc sắc này.
Đường Vũ xem một hồi, đột nhiên muốn đi vệ sinh, đáng lý định nhịn đến khi xem xong, nhưng lại cảm thấy hai người đang đấu rất hăng, trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, nên dự định đi mau về mau.
Nói một tiếng với Phùng Dương, cậu lập tức chuồn ra giải quyết nhu cầu bàng quang.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Vũ quyết định đi đường vòng trở về, còn có thể xem ở các góc độ khác. Giữa đường đúng lúc đi ngang qua phòng huấn luyện của khoa trình tự.
Lúc đi đến cửa phòng huấn luyện, Đường Vũ đột nhiên dừng chân, đi lùi vài bước.
Cậu đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa không khóa, cảm thấy hơi bất thường.
Theo lý mà nói, tất cả phòng huấn luyện bất kể có người ở bên trong hay không, đều phải giữ trạng thái khóa chặt, cửa không đóng lại, nhất định là trình tự khóa cửa xảy ra vấn đề.
Đường Vũ nhíu mày, rồi vẫn do dự bước vào.
Vào phòng thao tác, Đường Vũ kinh ngạc phát hiện có người ngã trên bàn điều khiển.
Cậu giật bắn, lập tức chạy qua xem xét, phát hiện người này chỉ đang ngủ, cậu tạm yên tâm, sau đó lại cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên, phát hiện trên màn hình hiển thị đang là cuộc đấu mà cậu quan sát vừa rồi!
Trời!
Đường Vũ vội đẩy người đó, muốn đánh thức đối phương, đừng ngủ vào lúc này chứ! Chú ý đến tố chất của người điều khiển hợp tác với anh đi!
Cố gắng đẩy vài cái cũng không được, Đường Vũ hoài nghi người này bị hôn mê.
Mà tình hình trong sân huấn luyện đã biến đổi, Lunerb đang bị đè xuống, trình tự cơ giáp của Kenton xảy ra vấn đề.
Nên làm sao đây?
Lẽ nào trân mắt nhìn học viện Kenton thất bại sao?
Trên màn hình lóe qua từng dòng trình tự như ký tự ngoài hành tinh, Đường Vũ căn bản không hiểu.
Đường Vũ chỉ biết hệ thống soạn trình tự của kiếp trước, hoàn toàn khác với thế giới này, lúc này cho dù cậu muốn giúp đỡ, cũng lực bất tòng tâm!
Mà hiện tại nhất định phải phục hồi trình tự bị loạn trước, mới có thể khiến cơ giáp chịu khống chế một lần nữa.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Lúc này mà gọi Phùng Dương đến, nhất định không kịp.
Cơ giáp của Lunerb đã hoàn toàn không đứng được nữa.
Trong đầu Đường Vũ nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Đột nhiên, một suy nghĩ nảy ra, Đường Vũ giống như mới được khai thông.
Cậu có một suy nghĩ rất lớn mật, những trình tự bị tổn hại tại sao nhất định phải sửa chửa? Dùng lối tư duy mà cậu biết để soạn trình tự mới, khởi động thì có vấn đề không?
“Không kịp nghĩ nhiều nữa, làm đại đi cho rồi.” Đường Vũ cắn răng, bắt đầu kiểm tra trình tự bị tổn hại của cơ giáp, đồng thời mô phỏng ra trình tự mới trong đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cơ giáp của Lunerb đã hoàn toàn có dấu hiệu suy sụp, nếu còn không nghĩ cách, học viện Kenton sẽ thua chắc!
Hai tay Đường Vũ đặt trên màn hình thao tác, hít sâu một cái, sau đó mở mắt ra, nhìn vào màn hình trước mặt.
“Này, còn ngủ tiếp nữa, bạn hợp tác của anh sẽ thua đó.” Để giảm bớt cảm giác căng thẳng, Đường Vũ trêu chọc người đang nằm úp sấp cạnh mình, tiếp theo mở phòng của mình sử dụng nghiệm chứng.
May mà hôm nay cậu có hẹn đến đây huấn luyện.
__ Có đăng nhập không. Không.
__ Đợi kiểm tra quyền hạn. Thông qua.
__ Đợi truy cập quyền hạn. Thông qua.
Đường Vũ vẫn luôn biết hệ thống trình tự mà mình sử dụng hoàn toàn khác với liên ban, cho nên khi soạn trình tự cậu vẫn luôn chú ý che giấu bản thân, mà đây chính là nguyên nhân thứ hai cậu chưa từng đăng nhập.
Bàn điều khiển vẫn đang đọc tin tức trên con chip của Đường Vũ, bên kia, Lunerb đã nghiêng trái ngã phải, trong tình trạng hoàn toàn không có trình tự viên giúp đỡ, có thể kiên trì lâu như thế, đã vô cùng ưu tú.
“Đàn anh, tôi đến giúp anh đây, nếu thao tác không tốt xin anh nhẫn nại bao dung cho.”
Đường Vũ lầm bầm, hai tay vạch qua màn hình thao tác, ánh sáng màu lam rực lên, chiếu lên gương mặt trắng nõn của cậu, cả người trở nên sinh động dị thường.
Những trình tự hỗn tạp nhanh chóng lóe lên trên màn hình hiển thị đã chậm dần dưới sự điều khiển của Đường Vũ, rất nhanh trên màn hình đã trở nên sạch sẽ, những trình tự loạn cào cào kia đã bị cậu xóa sạch.
Sau khi xóa hết toàn bộ thông tin, Đường Vũ bắt đầu dùng phương pháp của mình để cứu chiếc cơ giáp đó.
Ngón tay nhanh đến không thể thấy rõ, ánh sáng màu lam lấp lóe liên tục, màn hình gần như chỉ chớp mắt đã tràn ra vô số trình tự.
“Tiểu Ảnh? Tiểu Ảnh? Cậu sao vậy? Trả lời tôi!”
Lunerb giơ tay lên chống lại một cú tấn công thô bạo của đối phương, độ chấn động mạnh mẽ dẫn đến trình tự ở tay bị loạn, thao tác của hắn cũng trở nên khổ sở.
“Chết tiệt!” Biết mình có gọi thế nào, cũng không có người đáp lại, Lunerb cực kỳ nóng giận.
Đáng lý hắn có lòng tin tuyệt đối có thể chiến thắng đối phương, cho dù bạn hợp tác không quen lắm, nhưng hắn có thể bảo đảm mình sẽ không xảy ra sai lầm, chỉ cần bài thực hành của Tiểu Ảnh đạt tiêu chuẩn là đã đủ dùng, ai biết người này nửa đường lại mất bóng!
Cho dù hắn có toàn lực chống đỡ, thậm chí sử dụng tinh thần lực để sửa chửa trình tự, nhưng cũng như khi hành quân không có hậu phương tiếp viện, chỉ có một kết cục là thất bại.
Tuy rằng mấy cuộc so tài trước đều là Kenton thắng, nhưng là học viện quân sự hàng đầu liên bang, nếu khoa cơ giáp thất bại, vậy đồng nghĩa với việc thua toàn cuộc.
Lunerb vừa tức vừa vội, từ trước đến nay hắn luôn mạnh mẽ, sao có thể cho phép mình thua không rõ ràng như vậy chứ?
Khi hắn còn chưa nghĩ ra nên ứng phó thế nào, tình trạng tệ hơn lại diễn ra, cơ giáp đột nhiên không cách nào thao tác được nữa, chết máy rồi?!
Sao có thể được chứ!
Mặc dù thời gian hắn điều khiển cơ giáp không lâu, nhưng chưa từng bị chết máy, huống chi hắn nghe nói chỉ khi cơ giáp hoàn toàn bị tổn hại thì hệ thống động lực mới mất linh, nhưng trước mắt cơ giáp của hắn còn mười vạn tám ngàn dặm mới tới độ hoàn toàn tổn hại!
Đây là chuyện gì chứ?!
Lunerb vừa tức vừa giận, lúc này đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể chấp nhận kết cục thất bại, khi hắn đang không cam lòng muốn từ bỏ, đột nhiên cơ giác lại có thể động.
Cảm giác đó, giống như người đang ngủ say, dần dần tỉnh lại.
Ban đầu độ đồng bộ của thân thể còn chưa cao, nhưng đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh lại, có một cảm giác sung sướng khi đoạt lại chủ quyển thân thể từ trong giấc mơ, độ đồng bộ từ từ hồi phục mức độ hàng đầu!
“Tiểu Ảnh?” Lunerb mở miệng hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì?”
Mấy giây sau, vẫn không có câu trả lời.
Nhíu mày, Lunerb thử hỏi: “Cậu không phải Tiểu ảnh, là ai?”
Lẽ nào là giáo viên của trường?
Trừ giáo viên ra, hắn không nghĩ ra còn ai có thể thuần thục sửa chữa trình tự bị tổn hại trong thời gian ngắn như thế. Nhưng giáo viên không được phép tham gia vào cuộc so tài của học sinh…
Cho nên, đây chính là nguyên nhân đối phương không nói chuyện?
Cho rằng đối phương không muốn bại lộ, Lunerb từ bỏ truy vấn, lúc này, đối phương lại chủ động nói chuyện với hắn.
“Đừng nói chuyện, độ dao động tinh thần lực của anh đang vượt mức bình thường.” Một giọng nói thanh thúy thuộc về thiếu niên vang lên, dường như gõ vào tim, nhịp đập của Lunerb đột nhiên tăng mạnh.
Đây tuyệt đối không phải là giọng của giáo viên!
Giáo viên khoa trình tự của Kenton hắn đều từng tiếp xúc, tuyệt đối không có giọng nói này.
“Nè nè, đã được rồi đó, độ dao động lại cao lên rồi, anh đang ra đề khó cho tôi sao?” Thiếu niên tuy đang oán trách, nhưng ngữ khí không hề gấp, dường như vấn đề dao động tinh thần lực khó giải quyết nhất đối với trình tự viên, đối với cậu ta thì lại không khó.
“Ba phút sau, tôi phải nói bye bye với anh rồi.” Đường Vũ đùa, đồng thời cũng đang cảnh cáo người ở trong khoang điều khiển cơ giáp, nếu còn không khống chế tinh thần lực, ba phút sau sẽ bị cơ giáp bài xích, thiếu không khí dẫn đến hôn mê.
Lunerb dường như đã chấp nhận lời cảnh cáo của cậu. Nhìn trị số đang từ từ bình ổn, Đường Vũ nhếch môi lên, bắt đầu kiểm tra trình tự, mười ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên màn hình thao tác.
Vừa rồi xóa bỏ trình tự cũ, nhất định đã dọa đàn anh này rồi, ngay cả tinh thần lực dao động cũng không khống chế được.
Ha ha, Đường Vũ cười hả hê.
“Cậu tên gì?” Người trong cơ giáp đã đứng lên, bắt đầu chuẩn bị phản kích mạnh mẽ. Nhưng sự chú tâm của người đó dường như không còn nằm trên đối thủ của mình, mà đặt vào trình tự viên đang thoải mái giúp đỡ hắn.
“Chỗ bị phá hoại thật không ít đâu.” Thiếu niên thấp giọng nói, không muốn lộ ra tên của mình.
“Cảm ơn cậu.”
“Muốn cảm ơn tôi? Không bằng đánh đối phương một trận đi, thế nào?”
Lunerb nhếch môi lên, nện tay phải vào lòng bàn tay trái, tràn đầy tự tin: “Cậu nhìn kỹ đó.”
Học sinh ngồi xem đã cam chịu chấp nhận thất bại rồi.
“Đàn anh Lunerb sao vậy? Bị người ta đè đánh như thế.”
“Cậu ngu à! Rõ ràng là trình tự viên không theo kịp anh ấy.”
“Trình tự viên đứng thứ tư sao lại kém người đứng đầu nhiều thế, chuyên ngành này cũng chẳng lợi hại như lời đồn gì cả.”
“Hừ, lợi hại gì chứ, ngay cả đứa đi cửa sau cũng có thể vào, cậu còn trông mong nó lợi hại nỗi gì?”
Nếu những người này biết, học sinh đi cửa sau kia đã cứu đàn anh của họ, xoay chuyển thế cục, nhất định sẽ giật mình nói không nên lời.
Khi mọi người không cam lòng nhưng không thể không thất vọng trở về, cuộc đấu xảy ra biến hóa!
Chỉ thấy Lunerb lại đứng lên, làm động tác mài đấm xoa tay, tiếng cảnh báo của chiếc cơ giáp phát ra trước đó cũng biến mất, từng chuỗi “tích tích tích” chứng minh từng hàng trình tự đang hồi phục vận chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp theo cơ giáp phát ra một tiếng “đinh__” vang vọng, dường như cơ giáp đã có linh hồn, sân huấn luyện được sự vui sướng vờn quanh.
Sửa chữa cơ giáp hoàn tất, trở lại trạng thái đỉnh cao ban đầu, cuộc đấu, còn chưa kết thúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook