Chiến Thần Phục Thù
-
Chương 36: Ký xong hợp đồng
Trưa ngày hôm đó, bà cụ Tô đích thân lái xe đến dưới nhà Tô Duệ Hân. Bà ta lái chiếc Bentley Flying Spur đưa Tô Duệ Hân đến tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.
“Duệ Hân, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô chúng ta, nếu Công đoàn Trung Hải vẫn giữ im lặng thì nhà họ Tô chúng ta sẽ tiêu đời. Bà nội xin cháu đấy”, bà cụ Tô đích thân mở cửa cho Tô Duệ Hân, sau đó đưa tay tiễn: “Bà không vào trong đâu, bà sẽ đợi cháu ở đây”.
Đám người Hàn Đông, Tô Toàn, Tô Thần, Tô Ba và Tô Mộng Như cũng lái một chiếc xe khác dừng lại ở bên cạnh, dùng ánh mắt tiễn một mình Tô Duệ Hân vào tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.
Cuộc đàm phán lần này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô, bọn họ đều không đợi được mà chạy tới đây.
Nếu lát nữa Tô Duệ Hân thuận lợi mang hợp đồng ra thì chứng tỏ nguy cơ của nhà họ Tô được giải quyết, nếu không nhà họ Tô sẽ bị dừng kinh doanh ngay.
Tô Thần đến bên cạnh bà cụ Tô, không cam lòng nói: “Bà nội, rốt cuộc Tô Duệ Hân đã dùng thủ đoạn gì, vì sao lại được lãnh đạo cấp cao của Công đoàn Trung Hải công nhận chứ?”
Bà cụ Tô ngẩng đầu lên, ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời tượng trưng cho quyền thế lớn nhất thành phố Trung Hải, không nói lời nào.
Tô Thần lại tiếp tục: “Có phải con bé Hân và Mã Đằng có quan hệ mờ ám hay không?”
Bà cụ Tô nói: “Nếu đúng là như vậy thì cũng là may mắn của nhà họ Tô chúng ta”.
Tô Thần nói: “Cháu lo…”
“Im miệng”, bà cụ Tô nói: “Bà biết cháu lo điều gì, nhưng mọi chuyện phải đợi Duệ Hân lấy được hợp đồng rồi mới tính. Nếu không, nhà họ Tô không còn, cháu lo lắng tới địa vị của mình có ý nghĩa gì không?”
Tô Thần lập tức hiểu ra, cung kính nói: “Bà nội dạy rất phải”.
Từ trước tới nay Tô Thần luôn là người thừa kế tương lai mà bà cụ Tô chỉ định, công trạng những năm qua rõ ràng trước mắt. Theo quy trình vốn có thì mấy ngày nữa, vào bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, bà cụ Tô sẽ công bố một tin tức: Tô Thần tạm thời thay quyền tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.
Đó là bước quan trọng để chuyển giao quyền hành.
Mặc dù bây giờ Tô Thần là phó chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng thực ra vẫn chỉ là hư danh. Tổng giám đốc mới là tượng trưng cho quyền lực thực sự. Bây giờ tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị vẫn do bà cụ Tô kiêm nhiệm.
Tuy nhiên, giờ đây Công đoàn Trung Hải làm như vậy khiến Tô Thần cảm nhận được nguy cơ đang đến gần.
Tô Duệ Hân cũng vô cùng lo sợ, chính cô cũng không biết chuyện này là sao. Khi cô đi vào tầng một thì có người dẫn cô lên thẳng tầng 107. Đến khu làm việc ở tầng 107, Tô Duệ Hân lại nhìn thấy Giang Nhược Ly lần nữa.
Cô thư ký của Mã Đằng vẫn có ánh mắt tinh tường, phong thái duyên dáng như trước.
“Cô Tô, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy”, Giang Nhược Ly rót một tách cà phê cho Tô Duệ Hân: “Đi đường vất vả, mời cô uống tách cà phê bình tĩnh lại”.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Duệ Hân nhìn thấy văn phòng hào hoa, xa xỉ như thế. Nơi này có thể quan sát được cả thành phố Trung Hải, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Tô Duệ Hân thấp thỏm nhấp ngụm cà phê, sau đó lấy can đảm nói: “Thư ký Giang, tôi đến để bàn chuyện hợp đồng…”
Cô còn chưa nói hết, Giang Nhược Ly đã đưa một bản hợp đồng mới cho cô: “Đây là hợp đồng mới soạn lại của Công đoàn Trung Hải chúng tôi. Cô ký tên lên đó là sẽ có hiệu lực ngay”.
Việc này thuận lợi trót lọt.
Tô Duệ Hân có thể cảm giác được có một đôi tay vô hình đang giúp đỡ mình đằng sau lưng.
Ký tên xong, Tô Duệ Hân không kìm lòng hỏi: “Thư ký Giang, nhà họ Tô chúng tôi đã bị Công đoàn Trung Hải gạch tên có thể gia nhập lại không?”
Giang Nhược Ly lại lấy một bản hợp đồng khác ra, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là thỏa thuận gia nhập lại Công đoàn Trung Hải, hội trưởng đã ký tên đóng dấu, cô ký tên xong là có hiệu lực”.
Sau khi ký tên lần nữa, cuối cùng Tô Duệ Hân cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Tôi có thể hỏi rốt cuộc là ai đang giúp tôi không?”
Giang Nhược Ly mỉm cười đáp lại: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, hội trưởng Mã của chúng tôi chưa từng quan tâm đến những chuyện nhỏ thế này bao giờ. Tôi cũng muốn biết đáp án mà cô cần. Nhưng tôi không rõ. Hôm nay tôi vẫn còn mấy cuộc họp phải tham dự, không thể tiếp cô rồi”.
Tô Duệ Hân tỏ ra thất vọng, cầm hai bản hợp đồng rời khỏi văn phòng.
Khi Tô Duệ Hân đi ra khỏi tòa cao ốc, bà cụ Tô sốt ruột tiến lên, vô cùng hồi hộp: “Duệ Hân, thương lượng xong rồi sao?”
Tinh thần của Tô Duệ Hân hơi lơ đãng, hoàn toàn không có vẻ gì như niềm vui thắng lợi, chỉ gật đầu đáp: “Vâng, Công đoàn Trung Hải đã ký lại hợp đồng dự án thảo dược, ngoài ra cũng ký lại thỏa thuận gia nhập Công đoàn”.
Bà cụ Tô kích động giành lấy hợp đồng trên tay Tô Duệ Hân, lật xem kĩ càng một lượt, kích động đến run cả người: “Tốt, tốt lắm. Duệ Hân, cháu cứu được nhà họ Tô chúng ta rồi, sau này bà nhất định sẽ đối tốt với cháu. Ba ngày sau cháu đến tham gia bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà, bà sẽ thưởng lớn cho cháu”.
Nói xong, bà cụ Tô cầm theo hợp đồng, dẫn đám người Tô Thần rời đi.
Để lại một mình Tô Duệ Hân đứng lúng túng trước cửa chính.
Tô Duệ Hân âm thầm thở dài, cảm thấy lòng lạnh lẽo vô cùng.
“Lúc cần em thì xe sang hộ tống, dùng xong rồi thì bỏ lại em ở đây một mình. Thói đời nóng lạnh, tình người bạc bẽo mà”, Lăng Khôi lái xe máy tiến lại gần: “Vợ à, anh đưa em về nhà”.
Lúc nhìn thấy Lăng Khôi, tâm trạng Tô Duệ Hân bỗng khá lên được một chút, cô ngồi lên sau xe, cười thật xinh: “Bây giờ tôi không muốn về nhà, tôi muốn ăn cá nướng”.
“Ăn ở đâu? Anh đưa em đi”.
“Đến quán bên cạnh nhà Trương Lộ đi”.
Trương Lộ là giáo viên khoa Biểu diễn Học viện Hý kịch Trung Hải, thu nhập không thấp, là một trong những người bạn thân tốt nhất của Tô Duệ Hân. Nơi cô ấy ở cũng là một khu chung cư cao cấp, trước cổng có một khu phố thương mại cỡ lớn, vô cùng tiện lợi.
“Duệ Hân, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô chúng ta, nếu Công đoàn Trung Hải vẫn giữ im lặng thì nhà họ Tô chúng ta sẽ tiêu đời. Bà nội xin cháu đấy”, bà cụ Tô đích thân mở cửa cho Tô Duệ Hân, sau đó đưa tay tiễn: “Bà không vào trong đâu, bà sẽ đợi cháu ở đây”.
Đám người Hàn Đông, Tô Toàn, Tô Thần, Tô Ba và Tô Mộng Như cũng lái một chiếc xe khác dừng lại ở bên cạnh, dùng ánh mắt tiễn một mình Tô Duệ Hân vào tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.
Cuộc đàm phán lần này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô, bọn họ đều không đợi được mà chạy tới đây.
Nếu lát nữa Tô Duệ Hân thuận lợi mang hợp đồng ra thì chứng tỏ nguy cơ của nhà họ Tô được giải quyết, nếu không nhà họ Tô sẽ bị dừng kinh doanh ngay.
Tô Thần đến bên cạnh bà cụ Tô, không cam lòng nói: “Bà nội, rốt cuộc Tô Duệ Hân đã dùng thủ đoạn gì, vì sao lại được lãnh đạo cấp cao của Công đoàn Trung Hải công nhận chứ?”
Bà cụ Tô ngẩng đầu lên, ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời tượng trưng cho quyền thế lớn nhất thành phố Trung Hải, không nói lời nào.
Tô Thần lại tiếp tục: “Có phải con bé Hân và Mã Đằng có quan hệ mờ ám hay không?”
Bà cụ Tô nói: “Nếu đúng là như vậy thì cũng là may mắn của nhà họ Tô chúng ta”.
Tô Thần nói: “Cháu lo…”
“Im miệng”, bà cụ Tô nói: “Bà biết cháu lo điều gì, nhưng mọi chuyện phải đợi Duệ Hân lấy được hợp đồng rồi mới tính. Nếu không, nhà họ Tô không còn, cháu lo lắng tới địa vị của mình có ý nghĩa gì không?”
Tô Thần lập tức hiểu ra, cung kính nói: “Bà nội dạy rất phải”.
Từ trước tới nay Tô Thần luôn là người thừa kế tương lai mà bà cụ Tô chỉ định, công trạng những năm qua rõ ràng trước mắt. Theo quy trình vốn có thì mấy ngày nữa, vào bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, bà cụ Tô sẽ công bố một tin tức: Tô Thần tạm thời thay quyền tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.
Đó là bước quan trọng để chuyển giao quyền hành.
Mặc dù bây giờ Tô Thần là phó chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng thực ra vẫn chỉ là hư danh. Tổng giám đốc mới là tượng trưng cho quyền lực thực sự. Bây giờ tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị vẫn do bà cụ Tô kiêm nhiệm.
Tuy nhiên, giờ đây Công đoàn Trung Hải làm như vậy khiến Tô Thần cảm nhận được nguy cơ đang đến gần.
Tô Duệ Hân cũng vô cùng lo sợ, chính cô cũng không biết chuyện này là sao. Khi cô đi vào tầng một thì có người dẫn cô lên thẳng tầng 107. Đến khu làm việc ở tầng 107, Tô Duệ Hân lại nhìn thấy Giang Nhược Ly lần nữa.
Cô thư ký của Mã Đằng vẫn có ánh mắt tinh tường, phong thái duyên dáng như trước.
“Cô Tô, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy”, Giang Nhược Ly rót một tách cà phê cho Tô Duệ Hân: “Đi đường vất vả, mời cô uống tách cà phê bình tĩnh lại”.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Duệ Hân nhìn thấy văn phòng hào hoa, xa xỉ như thế. Nơi này có thể quan sát được cả thành phố Trung Hải, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Tô Duệ Hân thấp thỏm nhấp ngụm cà phê, sau đó lấy can đảm nói: “Thư ký Giang, tôi đến để bàn chuyện hợp đồng…”
Cô còn chưa nói hết, Giang Nhược Ly đã đưa một bản hợp đồng mới cho cô: “Đây là hợp đồng mới soạn lại của Công đoàn Trung Hải chúng tôi. Cô ký tên lên đó là sẽ có hiệu lực ngay”.
Việc này thuận lợi trót lọt.
Tô Duệ Hân có thể cảm giác được có một đôi tay vô hình đang giúp đỡ mình đằng sau lưng.
Ký tên xong, Tô Duệ Hân không kìm lòng hỏi: “Thư ký Giang, nhà họ Tô chúng tôi đã bị Công đoàn Trung Hải gạch tên có thể gia nhập lại không?”
Giang Nhược Ly lại lấy một bản hợp đồng khác ra, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là thỏa thuận gia nhập lại Công đoàn Trung Hải, hội trưởng đã ký tên đóng dấu, cô ký tên xong là có hiệu lực”.
Sau khi ký tên lần nữa, cuối cùng Tô Duệ Hân cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Tôi có thể hỏi rốt cuộc là ai đang giúp tôi không?”
Giang Nhược Ly mỉm cười đáp lại: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, hội trưởng Mã của chúng tôi chưa từng quan tâm đến những chuyện nhỏ thế này bao giờ. Tôi cũng muốn biết đáp án mà cô cần. Nhưng tôi không rõ. Hôm nay tôi vẫn còn mấy cuộc họp phải tham dự, không thể tiếp cô rồi”.
Tô Duệ Hân tỏ ra thất vọng, cầm hai bản hợp đồng rời khỏi văn phòng.
Khi Tô Duệ Hân đi ra khỏi tòa cao ốc, bà cụ Tô sốt ruột tiến lên, vô cùng hồi hộp: “Duệ Hân, thương lượng xong rồi sao?”
Tinh thần của Tô Duệ Hân hơi lơ đãng, hoàn toàn không có vẻ gì như niềm vui thắng lợi, chỉ gật đầu đáp: “Vâng, Công đoàn Trung Hải đã ký lại hợp đồng dự án thảo dược, ngoài ra cũng ký lại thỏa thuận gia nhập Công đoàn”.
Bà cụ Tô kích động giành lấy hợp đồng trên tay Tô Duệ Hân, lật xem kĩ càng một lượt, kích động đến run cả người: “Tốt, tốt lắm. Duệ Hân, cháu cứu được nhà họ Tô chúng ta rồi, sau này bà nhất định sẽ đối tốt với cháu. Ba ngày sau cháu đến tham gia bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà, bà sẽ thưởng lớn cho cháu”.
Nói xong, bà cụ Tô cầm theo hợp đồng, dẫn đám người Tô Thần rời đi.
Để lại một mình Tô Duệ Hân đứng lúng túng trước cửa chính.
Tô Duệ Hân âm thầm thở dài, cảm thấy lòng lạnh lẽo vô cùng.
“Lúc cần em thì xe sang hộ tống, dùng xong rồi thì bỏ lại em ở đây một mình. Thói đời nóng lạnh, tình người bạc bẽo mà”, Lăng Khôi lái xe máy tiến lại gần: “Vợ à, anh đưa em về nhà”.
Lúc nhìn thấy Lăng Khôi, tâm trạng Tô Duệ Hân bỗng khá lên được một chút, cô ngồi lên sau xe, cười thật xinh: “Bây giờ tôi không muốn về nhà, tôi muốn ăn cá nướng”.
“Ăn ở đâu? Anh đưa em đi”.
“Đến quán bên cạnh nhà Trương Lộ đi”.
Trương Lộ là giáo viên khoa Biểu diễn Học viện Hý kịch Trung Hải, thu nhập không thấp, là một trong những người bạn thân tốt nhất của Tô Duệ Hân. Nơi cô ấy ở cũng là một khu chung cư cao cấp, trước cổng có một khu phố thương mại cỡ lớn, vô cùng tiện lợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook