Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý
-
Chương 12: Quà tặng tuyệt hảo lúc đi xa [Trung]
Dạo gần đây tính tình của Tôn Thừa Nghiệp càng lúc càng tệ, làm ăn không thuận lợi, tình hình bên Dương Vi khiến
hắn nhiều lần sinh nghi, mà vợ cả là ta lại phản đối chuyện hắn lấy vợ
lẽ nên giở trò chiến tranh lạnh, một loạt sự tình khiến hắn dứt khoát
quay về với kiểu sống lang bạt hàng đêm ngủ lầu xanh.
Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày kết thúc, thư của cha mẹ chồng nói chỉ còn ba ngày nữa sẽ về nhà. Ta bảo Phúc thẩm đưa thư đến cho Tôn Thừa Nghiệp, Phúc thẩm mặt mày rạng rỡ nói đáng ra thiếu phu nhân nên làm vậy từ lâu rồi, trong mắt bà thì đây là một bước tiến rất tốt. Ta cười khoe lúm đồng tiền, không nói gì hết.
Chuyện làm ăn đã hết hy vọng, Tiền Hạo Vân hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, hơn nữa theo giao hẹn, hắn trả thù lao cho ta, ta cũng đưa quyển sổ lấy từ Bích Thủy lâu đến cho hắn. Cũng may Tiền Hạo Vân không phải một kẻ tệ bạc, hình như hắn đã biết sau chuyện này ta sẽ không ở lại Tôn gia nữa, cho nên không có hành vi gì mang vẻ muốn thu xếp hậu quả đã xảy ra, cũng không đuổi ‘bằng hữu thiện lương vô tội’ La Thanh Thanh của ta đi. Ta không nghĩ rằng kẻ thường xuyên theo Tôn Thừa Nghiệp ra ra vào vào lầu xanh lại không biết La Thanh Thanh, càng không nghĩ có thể lừa gạt Tiền Hạo Vân, nhưng sự thoải mái của Tiền Hạo Vân khiến cho một chút chán ghét của ta với hắn đang tồn tại cũng tan thành mây khói.
Bên Dương Vi, nhìn diễn xuất của hai đứa nhỏ lanh lợi Tiểu Thuận và Tiểu Đa là biết, phỏng chừng chuyện châm ngòi thổi gió vu oan hãm hại bọn họ đã làm không ít. Tôn Thừa Nghiệp tất nhiên cũng không vội vàng muốn đưa Dương Vi về như trước, lần này mặc cho Dương Vi sử dụng muôn vàn chiêu thức thì hắn cũng không lung lay. Cha mẹ chồng sắp trở về, muốn lấy Dương Vi hay không chỉ có thể trông vào quyết định của Tôn Thừa Nghiệp, chứ không, một khi cha mẹ chồng có mặt, chỉ xét đến thanh danh của Dương Vi thôi là nàng ta đã tuyệt đối không có cơ hội, huống chi còn cả Phúc thẩm.
Trời chưa tối hẳn Tôn Thừa Nghiệp đã về nhà. Ta đuổi hết người làm trong viện đi, nói rằng muốn hầu tướng công một bữa. Dưới ánh mắt ám muội của mọi người, ta làm bộ như không có việc gì mà bắt tay vào bày biện rượu và đồ ăn.
Tôn Thừa Nghiệp vừa vào cửa đã thấy gương mặt tươi cười đón chào của ta, hắn không khỏi lơ là ngồi xuống ghế, ăn mấy miếng uống mấy ngụm liền khen ta là vợ hiền, tiện thể khen luôn bản thân nhìn xa trông rộng đã rước ta vào nhà. Ta cứ diễn cái bộ dáng muốn cười mà không cười, ngồi đối diện thong thả nhìn nét cười biến mất trên mặt hắn, cử động cũng càng lúc càng chậm.
Ta lựa đúng lúc nói: “Nhất định tướng công đã mệt rồi, để thiếp đỡ tướng công đi nghỉ.” Vì thế ta đứng dậy, vừa nâng vừa kéo Tôn Thừa Nghiệp đặt lên giường. Hắn há miệng mà thở, có điều không phát ra âm thanh.
Ta quan sát vẻ mặt kinh sợ của hắn, vô tội nói: “Tướng công chớ lo lắng, mưu sát chồng sẽ bị lăng trì xử tử, thiếp vẫn quý cái mạng nhỏ của mình lắm, cho nên sáng sớm mai tướng công có thể khôi phục như bình thường.”
Tôn Thừa Nghiệp khẽ thở phào.
Ta tiếp tục: “Chẳng qua thấy mấy hôm nay tướng công mệt mỏi quá, cho nên thiếp mới dùng thuốc để tướng công nghỉ ngơi chút thôi. Không lẽ trước đây tướng công chưa bao giờ dùng thuốc này ư? Không thể nào, thiếp tìm được thuốc này trên người tướng công mà, nếu tướng công mang theo bên mình thì đáng ra phải thường xuyên dùng mới đúng chứ?”
Nét mặt của Tôn Thừa Nghiệp lập tức trắng xanh.
“A, thiếp quên nói với tướng công, thuốc này vốn có tác dụng thúc tình, nhưng thiếp thay đổi một ít nên mất tác dụng này rồi, chắc tướng công không quen nhỉ.”
Tôn Thừa Nghiệp mở lớn hai mắt, hình như hắn không ngờ ta sẽ làm được loại chuyện này. Ta nhướng mày cười: “Thôi thì tướng công hãy thành thật kể với ta đi, chàng đã dùng loại thuốc hạng ba(1) này hại bao nhiêu nữ tử rồi?”
Tôn Thừa Nghiệp nhắm mắt, sự việc vỡ lở khiến hắn không thể đối mặt với ta. Đột nhiên ta cảm thấy nói chuyện một mình chẳng thú vị lắm, vì thế lấy ra một tờ giấy, mang chu sa tới, ấn dấu tay của Tôn Thừa Nghiệp lên trên.
Tuy thân thể của Tôn Thừa Nghiệp cứng ngắc không thể cử động, nhưng xúc giác của hắn vẫn còn, hắn lập tức mở mắt, im lặng hỏi ta đã làm gì.
Ta cầm tờ giấy kia phe phẩy trước mặt hắn, sau đó đọc: “Nguyện thề từ xưa kết duyên phu thê, ân sâu nghĩa nặng. Phàm là phu phụ, ba kiếp trước đã gắn bó mới xin được sánh đôi vợ chồng kiếp này, nhưng nếu kết duyên không hợp, tựa như oan gia, tình cũ đã mất. Phu muốn chọn người hiền xứng đáng, thê khó đáp ứng, thê buồn tiêu điều, trách cứ phu phản bội. Đến nước hai lòng chia rẽ, đồng sàng dị mộng, khó hợp một ý, thể theo lời người xưa khuyên răn, mong thê có thể vấn lại đầu thiền tấn,(2) trông phu có thể nối lương duyên. Giải oán tháo nút, không cần hận nhau. Hai bên từ biệt, cuộc sống vui vẻ. Thê chúc cha mẹ chồng an khang, không lấy lại hồi môn, hai người đừng quá mong nhớ. Giờ đây ly biệt, cúi xin hai nhà sắp xếp ổn thỏa, được như ý nguyện.”
Ánh mắt Tôn Thừa Nghiệp nhìn ta có trách móc, có hối hận, có hổ thẹn, có oán hận, còn có cả khó hiểu. Mặt ta không chút thay đổi nói: “Tướng công vừa ấn dấu tay lên tờ giấy, từ nay hai phu thê chúng ta đã đứt duyên.” Nói xong liền thở dài: “Thừa Nghiệp, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được ta sẽ viết ly thư(3) này phải không. Phó Tĩnh Nhã trước đây thích ngươi, yêu ngươi, mù quáng nguyện ý nhốt mình cả đời trong nhà để không nghe chuyện phong lưu ái ân bên ngoài của ngươi, mù quáng dâng cả tính mạng mình. Nhưng Phó Tĩnh Nhã đang đứng trước mặt ngươi bây giờ tuyệt đối không yêu ngươi, tuyệt đối không! Là ngươi tự tay bóp chết tình yêu kia, tự tay giết người yêu ngươi!”
Tâm tình Tôn Thừa Nghiệp bị kích động, thân thể cứng ngắc run bần bật. Ta ngồi bên cạnh hắn, nói tiếp: “Giờ đây ngươi còn muốn nói gì, muốn mắng ta hay là muốn cầu xin ta?” Hắn lập tức bất động: “Hẳn là ngươi cũng thích Phó Tĩnh Nhã đi? Có thể nói là rất thích nữa, nếu không ngươi đã không thành thân với nàng. Bản tính ngươi phong lưu nhưng lại khăng khăng muốn lấy người mình yêu, vậy nên mặc cho có nghe thấy những chuyện phong lưu của ngươi, Phó Tĩnh Nhã vẫn bằng lòng giả câm giả điếc mà yêu ngươi. Nhưng ngươi lại muốn lấy cả Dương Vi.”
Ta mỉm cười: “Ngươi thích Dương Vi ở điểm gì chứ? Nàng xinh đẹp đầy sức sống như ngọn lửa, biết làm nũng, còn có tính cách ngang bướng không tầm thường? Ngươi rất tham lam, vừa lưu luyến dịu dàng như nước lại vừa muốn có ấm áp như lửa. Chẳng lẽ ngươi không biết nước và lửa không thể sống chung sao? Không phải ngươi không biết tính tình của Dương Vi, ngươi có dám chắc sau khi nàng về nhà rồi Phó Tĩnh Nhã còn có thể sống yên ổn? Nam nhân ư, có sen trắng, nhìn lâu cũng thấy gai mắt như một thùng cơm, mà hoa hồng vẫn ngang tàng phóng khoáng như trước. Ngược lại, nếu có hoa hồng, nhìn lâu sẽ tưởng như một con muỗi hút máu trên tường, nhưng sen trắng vẫn thanh đạm tao nhã không đổi. Tôn Thừa Nghiệp, ngươi nói xem có phải ngươi nghĩ như vậy hay không?”
Sắc mặt Tôn Thừa Nghiệp xanh mét, hai mắt nhắm chặt, tựa như mắt điếc tai ngơ trước lời ta nói. Tất nhiên ta không buông tha cho hắn: “Trong lòng ngươi nghĩ gì sao Phó Tĩnh Nhã lại không biết chứ? Vậy nên nàng mới phản ứng mạnh về chuyện ngươi muốn thành thân với Dương Vi. Nhưng sự kiên quyết của ngươi, sự mất kiên nhẫn của ngươi, sự gay gắt của ngươi dần dần đẩy nàng vào đường cùng, khiến cho tình yêu của nàng với ngươi tiêu tan hoàn toàn. Nay ta đứng trước mặt ngươi thậm chí còn không mang một chút oán hận nào, ngày mai khi mặt trời lên, chúng ta đã là hai người xa lạ.”
Khóe mắt nhắm chặt của Tôn Thừa Nghiệp dường như trào ra hai hàng lệ trong, lòng ta rung động, mạch suy nghĩ không khỏi bay tới không gian khác nơi có một nam tử đang sống, thân thể đã phản ứng trước đầu óc, hôn nhẹ lên trán hắn. Đột nhiên ta cũng muốn rơi lệ, nhưng cầm lòng cười nói: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã từng cho ta bao ngày tốt đẹp như vậy, ta sẽ không quên.” Cũng cảm ơn nam tử đã từng tổn thương ta sâu sắc kia.
Không để ý biểu tình của Tôn Thừa Nghiệp phía sau, ta cầm lấy bọc đồ bên cạnh ra khỏi cửa, chỉ để lại tờ ly thư cùng quyển sổ điều tra thông tin của Bích Thủy lâu, những thông tin mà hẳn Tôn Thừa Nghiệp không có gan đọc lại. Cũng phải thôi, một tay lão luyện trên tình trường trăng gió lại bị một tiểu nữ tử đùa giỡn trong lòng bàn tay quả thực là chuyện mất mặt. Chắc chắn sau khi Tôn Thừa nghiệp xem xong sẽ không còn muốn lấy Dương Vi nữa…
*
Chú thích:
(1) Hạng ba: Nguyên văn là ‘hạ tam lam’, chỉ ba nghề nghiệp thấp kém nhất, bị người xem thường: Kỹ nữ, đào kép, khất cái.
(2) Thiền tấn: Một kiểu tóc của phụ nữ thời xưa, chải tóc hai bên thái dương phồng lên thành một tầng mỏng giống như cánh ve.
(3) Ly thư: Còn gọi là ‘hưu thư’, giấy tờ để hủy bỏ quan hệ vợ chồng thời cổ đại, nôm na là đơn ly hôn.
Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày kết thúc, thư của cha mẹ chồng nói chỉ còn ba ngày nữa sẽ về nhà. Ta bảo Phúc thẩm đưa thư đến cho Tôn Thừa Nghiệp, Phúc thẩm mặt mày rạng rỡ nói đáng ra thiếu phu nhân nên làm vậy từ lâu rồi, trong mắt bà thì đây là một bước tiến rất tốt. Ta cười khoe lúm đồng tiền, không nói gì hết.
Chuyện làm ăn đã hết hy vọng, Tiền Hạo Vân hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, hơn nữa theo giao hẹn, hắn trả thù lao cho ta, ta cũng đưa quyển sổ lấy từ Bích Thủy lâu đến cho hắn. Cũng may Tiền Hạo Vân không phải một kẻ tệ bạc, hình như hắn đã biết sau chuyện này ta sẽ không ở lại Tôn gia nữa, cho nên không có hành vi gì mang vẻ muốn thu xếp hậu quả đã xảy ra, cũng không đuổi ‘bằng hữu thiện lương vô tội’ La Thanh Thanh của ta đi. Ta không nghĩ rằng kẻ thường xuyên theo Tôn Thừa Nghiệp ra ra vào vào lầu xanh lại không biết La Thanh Thanh, càng không nghĩ có thể lừa gạt Tiền Hạo Vân, nhưng sự thoải mái của Tiền Hạo Vân khiến cho một chút chán ghét của ta với hắn đang tồn tại cũng tan thành mây khói.
Bên Dương Vi, nhìn diễn xuất của hai đứa nhỏ lanh lợi Tiểu Thuận và Tiểu Đa là biết, phỏng chừng chuyện châm ngòi thổi gió vu oan hãm hại bọn họ đã làm không ít. Tôn Thừa Nghiệp tất nhiên cũng không vội vàng muốn đưa Dương Vi về như trước, lần này mặc cho Dương Vi sử dụng muôn vàn chiêu thức thì hắn cũng không lung lay. Cha mẹ chồng sắp trở về, muốn lấy Dương Vi hay không chỉ có thể trông vào quyết định của Tôn Thừa Nghiệp, chứ không, một khi cha mẹ chồng có mặt, chỉ xét đến thanh danh của Dương Vi thôi là nàng ta đã tuyệt đối không có cơ hội, huống chi còn cả Phúc thẩm.
Trời chưa tối hẳn Tôn Thừa Nghiệp đã về nhà. Ta đuổi hết người làm trong viện đi, nói rằng muốn hầu tướng công một bữa. Dưới ánh mắt ám muội của mọi người, ta làm bộ như không có việc gì mà bắt tay vào bày biện rượu và đồ ăn.
Tôn Thừa Nghiệp vừa vào cửa đã thấy gương mặt tươi cười đón chào của ta, hắn không khỏi lơ là ngồi xuống ghế, ăn mấy miếng uống mấy ngụm liền khen ta là vợ hiền, tiện thể khen luôn bản thân nhìn xa trông rộng đã rước ta vào nhà. Ta cứ diễn cái bộ dáng muốn cười mà không cười, ngồi đối diện thong thả nhìn nét cười biến mất trên mặt hắn, cử động cũng càng lúc càng chậm.
Ta lựa đúng lúc nói: “Nhất định tướng công đã mệt rồi, để thiếp đỡ tướng công đi nghỉ.” Vì thế ta đứng dậy, vừa nâng vừa kéo Tôn Thừa Nghiệp đặt lên giường. Hắn há miệng mà thở, có điều không phát ra âm thanh.
Ta quan sát vẻ mặt kinh sợ của hắn, vô tội nói: “Tướng công chớ lo lắng, mưu sát chồng sẽ bị lăng trì xử tử, thiếp vẫn quý cái mạng nhỏ của mình lắm, cho nên sáng sớm mai tướng công có thể khôi phục như bình thường.”
Tôn Thừa Nghiệp khẽ thở phào.
Ta tiếp tục: “Chẳng qua thấy mấy hôm nay tướng công mệt mỏi quá, cho nên thiếp mới dùng thuốc để tướng công nghỉ ngơi chút thôi. Không lẽ trước đây tướng công chưa bao giờ dùng thuốc này ư? Không thể nào, thiếp tìm được thuốc này trên người tướng công mà, nếu tướng công mang theo bên mình thì đáng ra phải thường xuyên dùng mới đúng chứ?”
Nét mặt của Tôn Thừa Nghiệp lập tức trắng xanh.
“A, thiếp quên nói với tướng công, thuốc này vốn có tác dụng thúc tình, nhưng thiếp thay đổi một ít nên mất tác dụng này rồi, chắc tướng công không quen nhỉ.”
Tôn Thừa Nghiệp mở lớn hai mắt, hình như hắn không ngờ ta sẽ làm được loại chuyện này. Ta nhướng mày cười: “Thôi thì tướng công hãy thành thật kể với ta đi, chàng đã dùng loại thuốc hạng ba(1) này hại bao nhiêu nữ tử rồi?”
Tôn Thừa Nghiệp nhắm mắt, sự việc vỡ lở khiến hắn không thể đối mặt với ta. Đột nhiên ta cảm thấy nói chuyện một mình chẳng thú vị lắm, vì thế lấy ra một tờ giấy, mang chu sa tới, ấn dấu tay của Tôn Thừa Nghiệp lên trên.
Tuy thân thể của Tôn Thừa Nghiệp cứng ngắc không thể cử động, nhưng xúc giác của hắn vẫn còn, hắn lập tức mở mắt, im lặng hỏi ta đã làm gì.
Ta cầm tờ giấy kia phe phẩy trước mặt hắn, sau đó đọc: “Nguyện thề từ xưa kết duyên phu thê, ân sâu nghĩa nặng. Phàm là phu phụ, ba kiếp trước đã gắn bó mới xin được sánh đôi vợ chồng kiếp này, nhưng nếu kết duyên không hợp, tựa như oan gia, tình cũ đã mất. Phu muốn chọn người hiền xứng đáng, thê khó đáp ứng, thê buồn tiêu điều, trách cứ phu phản bội. Đến nước hai lòng chia rẽ, đồng sàng dị mộng, khó hợp một ý, thể theo lời người xưa khuyên răn, mong thê có thể vấn lại đầu thiền tấn,(2) trông phu có thể nối lương duyên. Giải oán tháo nút, không cần hận nhau. Hai bên từ biệt, cuộc sống vui vẻ. Thê chúc cha mẹ chồng an khang, không lấy lại hồi môn, hai người đừng quá mong nhớ. Giờ đây ly biệt, cúi xin hai nhà sắp xếp ổn thỏa, được như ý nguyện.”
Ánh mắt Tôn Thừa Nghiệp nhìn ta có trách móc, có hối hận, có hổ thẹn, có oán hận, còn có cả khó hiểu. Mặt ta không chút thay đổi nói: “Tướng công vừa ấn dấu tay lên tờ giấy, từ nay hai phu thê chúng ta đã đứt duyên.” Nói xong liền thở dài: “Thừa Nghiệp, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được ta sẽ viết ly thư(3) này phải không. Phó Tĩnh Nhã trước đây thích ngươi, yêu ngươi, mù quáng nguyện ý nhốt mình cả đời trong nhà để không nghe chuyện phong lưu ái ân bên ngoài của ngươi, mù quáng dâng cả tính mạng mình. Nhưng Phó Tĩnh Nhã đang đứng trước mặt ngươi bây giờ tuyệt đối không yêu ngươi, tuyệt đối không! Là ngươi tự tay bóp chết tình yêu kia, tự tay giết người yêu ngươi!”
Tâm tình Tôn Thừa Nghiệp bị kích động, thân thể cứng ngắc run bần bật. Ta ngồi bên cạnh hắn, nói tiếp: “Giờ đây ngươi còn muốn nói gì, muốn mắng ta hay là muốn cầu xin ta?” Hắn lập tức bất động: “Hẳn là ngươi cũng thích Phó Tĩnh Nhã đi? Có thể nói là rất thích nữa, nếu không ngươi đã không thành thân với nàng. Bản tính ngươi phong lưu nhưng lại khăng khăng muốn lấy người mình yêu, vậy nên mặc cho có nghe thấy những chuyện phong lưu của ngươi, Phó Tĩnh Nhã vẫn bằng lòng giả câm giả điếc mà yêu ngươi. Nhưng ngươi lại muốn lấy cả Dương Vi.”
Ta mỉm cười: “Ngươi thích Dương Vi ở điểm gì chứ? Nàng xinh đẹp đầy sức sống như ngọn lửa, biết làm nũng, còn có tính cách ngang bướng không tầm thường? Ngươi rất tham lam, vừa lưu luyến dịu dàng như nước lại vừa muốn có ấm áp như lửa. Chẳng lẽ ngươi không biết nước và lửa không thể sống chung sao? Không phải ngươi không biết tính tình của Dương Vi, ngươi có dám chắc sau khi nàng về nhà rồi Phó Tĩnh Nhã còn có thể sống yên ổn? Nam nhân ư, có sen trắng, nhìn lâu cũng thấy gai mắt như một thùng cơm, mà hoa hồng vẫn ngang tàng phóng khoáng như trước. Ngược lại, nếu có hoa hồng, nhìn lâu sẽ tưởng như một con muỗi hút máu trên tường, nhưng sen trắng vẫn thanh đạm tao nhã không đổi. Tôn Thừa Nghiệp, ngươi nói xem có phải ngươi nghĩ như vậy hay không?”
Sắc mặt Tôn Thừa Nghiệp xanh mét, hai mắt nhắm chặt, tựa như mắt điếc tai ngơ trước lời ta nói. Tất nhiên ta không buông tha cho hắn: “Trong lòng ngươi nghĩ gì sao Phó Tĩnh Nhã lại không biết chứ? Vậy nên nàng mới phản ứng mạnh về chuyện ngươi muốn thành thân với Dương Vi. Nhưng sự kiên quyết của ngươi, sự mất kiên nhẫn của ngươi, sự gay gắt của ngươi dần dần đẩy nàng vào đường cùng, khiến cho tình yêu của nàng với ngươi tiêu tan hoàn toàn. Nay ta đứng trước mặt ngươi thậm chí còn không mang một chút oán hận nào, ngày mai khi mặt trời lên, chúng ta đã là hai người xa lạ.”
Khóe mắt nhắm chặt của Tôn Thừa Nghiệp dường như trào ra hai hàng lệ trong, lòng ta rung động, mạch suy nghĩ không khỏi bay tới không gian khác nơi có một nam tử đang sống, thân thể đã phản ứng trước đầu óc, hôn nhẹ lên trán hắn. Đột nhiên ta cũng muốn rơi lệ, nhưng cầm lòng cười nói: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã từng cho ta bao ngày tốt đẹp như vậy, ta sẽ không quên.” Cũng cảm ơn nam tử đã từng tổn thương ta sâu sắc kia.
Không để ý biểu tình của Tôn Thừa Nghiệp phía sau, ta cầm lấy bọc đồ bên cạnh ra khỏi cửa, chỉ để lại tờ ly thư cùng quyển sổ điều tra thông tin của Bích Thủy lâu, những thông tin mà hẳn Tôn Thừa Nghiệp không có gan đọc lại. Cũng phải thôi, một tay lão luyện trên tình trường trăng gió lại bị một tiểu nữ tử đùa giỡn trong lòng bàn tay quả thực là chuyện mất mặt. Chắc chắn sau khi Tôn Thừa nghiệp xem xong sẽ không còn muốn lấy Dương Vi nữa…
*
Chú thích:
(1) Hạng ba: Nguyên văn là ‘hạ tam lam’, chỉ ba nghề nghiệp thấp kém nhất, bị người xem thường: Kỹ nữ, đào kép, khất cái.
(2) Thiền tấn: Một kiểu tóc của phụ nữ thời xưa, chải tóc hai bên thái dương phồng lên thành một tầng mỏng giống như cánh ve.
(3) Ly thư: Còn gọi là ‘hưu thư’, giấy tờ để hủy bỏ quan hệ vợ chồng thời cổ đại, nôm na là đơn ly hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook