Chỉ Yêu Mình Em
Chương 11: Lễ vật

Tết âm lịch sắp đến, bất luận là phía bắc phía nam, người giàu người nghèo, mọi nhà đều bận rộn đón tết, tuy rằng năm tháng không ổn định, chiến loạn không ngừng, nhưng mọi người vẫn hy vọng có thể vui vẻ đón mừng năm mới, coi như là tìm kiếm một dấu hiệu tốt cho năm mới.

Phủ đại soái ở Bắc Bình, từ mười tám tháng chạp sẽ không còn yên tĩnh như trước, thống lĩnh ở các nơi đóng quân đều sẽ trở về kinh đô, đương nhiên phải đến phủ đại soái thăm viếng trước.

Phủ đại soái là một đình viện thật lớn kiểu xưa, nghe nói trước đây là phủ đệ của một vị vương gia, mùa đông ở phía bắc vốn đã lạnh lẽo, vào ban đêm, gió thổi vào khuôn mặt như là dao cắt, trong phòng khách của phủ đại soái lại vô cùng náo nhiệt, không thấy một dấu hiệu của sự lạnh giá. Hoá ra, Tiêu Hữu Thành đang ở nơi này mở tiệc chiêu đãi các vị thống lĩnh các nơi.

Những vị này đều không mang theo người nhà, một bàn toàn là đàn ông, chủ đề nói chuyện không phải quân lính thì cũng là đánh trận, qua ba ly rượu, đề tài nói chuyện tự nhiên kéo phụ nữ vào, lúc thì có người cưới thêm vợ bé, người khác thì có tình nhân bên ngoài, hoặc là thấy cô bé nhà nào vừa ý thì nghĩ biện pháp để lấy tới tay. Có một vị Nghiêm thống lĩnh dường như uống rượu hơi nhiều, lại dám lấy chuyện riêng của Tiêu Hữu Thành ra nói, “Tôi nói này, vợ bé hay tình nhân của ai, tất cả đều thua kém bạn gái của Tiêu thiếu soái, tôi đã nghe một tên tay sai nói qua, mẹ nó rất nhiều điều tốt, so với xinh đẹp còn hơn vài phần, chậc chậc chậc, thiếu soái thật có diễm phúc quá!”

Người bên cạnh sớm đã phát hiện vẻ mặt khó chịu của Tiêu Hữu Thành, âm thầm ra hiệu với vị Nghiêm thống lĩnh kia, nhưng người này thật sự uống quá nhiều làm sao có thể để ý tới, vẫn không biết chừng mực nói: “Lúc trước, bạn gái của thiếu soái ở Thượng Hải cũng rất lợi hại, là quản lý bang phái gì đó! Đàn bà mà lăn lộn trong bang phái, mẹ nó với kiến thức của ông đây còn chưa thấy bao giờ, thiếu soái, người đàn bà kia phải có sở thích đặc biệt hay không?”

“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!” Không ai thấy rõ khi nào Tiêu Hữu Thành rút súng ra, chỉ thấy anh bắn loạn xạ dưới chân của vị Nghiêm thống lĩnh kia, khiến ông ta sợ đến mức phải liên tục giơ chân lên, thiếu chút nữa là không kiểm soát được tình hình, tất cả mọi người đều ngớ ra đứng tại chỗ, không dám phát ra một tiếng động nào cả, đạn trong súng của Tiêu Hữu Thành đều đã bắn hết, ngay cả khi súng trống không vẫn tiếp tục bắn ra, lúc này anh mới từ từ thu súng lại, chậm rãi nói: “Thật ngại, thời tiết hanh khô, súng nổ nhất thời. Hữu Thành thấy không được thoải mái, xin cáo lui, mời các vị tiếp tục.” Nói xong anh thực sự xoay người rời khỏi, để lại mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.

Trở về phòng ngủ đã là mười một giờ, đoán rằng có lẽ cô đã ngủ, anh do dự một hồi lâu, vẫn là cầm lấy điện thoại, chỉ vang lên hai tiếng liền bắt máy, “A lô?” Giọng nói của cô có phần miễn cưỡng, có lẽ đang ngủ.

“Là anh.”

“Hôm nay không phải đã gọi điện rồi à, tại sao lại gọi nữa?” Nghe được cô có phần kinh ngạc vui mừng.

“Nhớ em.”

Đại Lê không nói lời nào, dường như khẽ cười, anh cũng vô thức mà cười theo, buồn bực trong lòng đã biến mất.

“Hôm nay đã làm gì?”

“Đã nói với anh rồi.”

“Lặp lại lần nữa.”

Thế là cô lại nói lần nữa, từ sáng đến tối đã ăn gì… Rốt cục anh phát hiện giọng nói của cô không bình thường, “Tại sao giọng mũi lại nặng như vậy?”

“Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ mà.”

“Không đúng! Em bị cảm!”

“A! Tiêu đạo sĩ đoán mò!”

“Còn cười! Có phải mặc ít quần áo hay không? Bác gái làm sao lại nuông chiều em như vậy! Đã tiêm thuốc chưa? Không cần hỏi khẳng định là em chưa làm! Dù sao vẫn phải uống thuốc? Nên uống thuốc gì đây? Phải uống nhiều nước sôi biết không? Còn phải nghỉ ngơi nhiều, ngày mai không được ra ngoài, chuyện trong bang dặn dò người khác đi làm, buổi tối khi ngủ phải đắp nhiều chăn, đừng lo đổ mồ hôi ¥#%&(*&%¥#@¥%¥#&*(%*¥@#¥%..”

“…”

“Lê? Lê?”

“Ừm.”

“Em có nghe không?”

“Vâng.”

“Chê anh lải nhải sao?”

“Ừm.”

“… Lê… Thực ra anh chỉ trách bản thân… Em bị bệnh, anh cũng không ở bên cạnh em…”

“…”

“…”

“Hữu Thành, bây giờ anh có thể thấy bầu trời bên ngoài không?”

“Có thể, sao vậy?”

“Từ cửa sổ nhà, em nhìn thấy ánh trăng rất sáng đấy, anh có thấy không?”

“Thấy được, rất sáng.” Thực ra Bắc Bình đã mấy ngày liền trời u ám, bầu trời tối đen nặng nề, không thể thấy gì cả.

Qua tết âm lịch vài ngày, do vẫn còn trong tháng giêng nên tiệc tùng còn rất nhiều, Dung Đình Hiên gọi điện thoại đến nói muốn hẹn cô ngày tám cùng nhau ăn tối, Đại Lê thấy hôm đó không có việc gì nên nhận lời.

Từ ngày gặp lại nhau ở đêm chi hội, Dung Đình Hiên liên tục hẹn gặp cô, Đại Lê có lẽ phát hiện ý tứ của anh ta, nên khéo léo tỏ vẻ với anh ta là mình đã có bạn trai, Dung Đình Hiên buồn rầu mấy ngày, rồi lại gọi điện thoại tới: “Đại tiểu thư, lúc trước quả thật tôi muốn theo đuổi cô, nếu chúng ta không có duyên phận này, vậy thì, có thể làm bạn bè bình thường không?”

Đại Lê không ngại ngùng, thấy anh ta thành thật nên đồng ý, Dung Đình Hiên chỉ thỉnh thoảng hẹn cô ra uống cà phê, quả thực nếu không đề cập đến chuyện tình cảm, Đại Lê thật muốn làm bạn với anh ta.

Hôm nay là ngày tám, ra ngoài nhìn thấy nhiều cô bé cầm rổ bán hoa hồng, lúc này Đại Lê mới nhớ tới hôm nay là ngày mười bốn tháng hai dương lịch, lễ tình nhân của phương Tây, tuy rằng cô du học ở nước ngoài, nhưng lễ tình nhân đối với người độc thân như cô không quan hệ, cho nên lúc trước không để ý. Cũng không biết Dung Đình Hiên có cố ý chọn ngày hôm nay không, nhưng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, cô không thể mất lịch sự, nếu đã đồng ý với người ta, dù sao đi nữa vẫn phải đến nơi hẹn.

Khoảng bảy giờ tối, địa điểm là một nhà hàng trong tô giới Pháp, lúc trước cô và Tiêu Hữu Thành đã đến đây, biết nhà hàng kia mời đầu bếp từ Pháp, nấu món ăn Pháp chính hiệu.

Xuống xe, Đại Lê cảm thấy không bình thường, trước nhà hàng một chiếc xe cũng không có, người Pháp thích nhất là sự lãng mạn, tại sao lễ tình nhân lại không có ai đến nhà hàng ăn cơm? Vào trong, quả nhiên là vắng vẻ, người bồi bàn dẫn cô lên lầu hai, phòng lớn như thế, chỉ có Dung Đình Hiên đang ngồi vào bàn bên cửa sổ chờ đợi, thấy cô anh ta lập tức đứng dậy đón chào cho đến khi cô được đưa vào chỗ ngồi.

“Chuyện này là như thế nào?”

Dung Đình Hiên mỉm cười, “Hôm nay tôi bao chỗ này.”

Đại Lê có chút phản cảm, giọng nói không được vui, “Phương Tây không phải nói công bằng tự do sao? Vậy mà cũng vì tiền làm loại chuyện này?”

Dung Đình Hiên cười nhẹ, “Tôi là chủ của nhà hàng này.”

Đại Lê càng khinh thường, mấy ngày nay cô có ấn tượng tốt với anh ta nhưng bây giờ đã gần như biến mất.

Trên mặt Dung Đình Hiên vẫn lộ vẻ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia ngày càng cô đơn, “Tôi biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, cô cho rằng tôi khoe của. Thực ra không phải, nếu tôi thật muốn phô bày sự giàu sang thì đã không dùng cách ngây thơ như vậy, hơn nữa, chuyện này cũng không có gì lớn.”

Đại Lê cúi đầu xoay ly nước trong tay, không nói tiếp.

Bồi bàn đưa cơm lên, tốc độ nhanh như vậy, nhất định là đã sớm chuẩn bị, hai người im lặng ăn cơm, không có ai lên tiếng, cuối cùng, Đại Lê cầm tách cà phê nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu nhìn Dung Đình Hiên, anh ta mỉm cười: “Cô rốt cục đã nhớ năm đó chúng ta ở Paris, chính là ngồi trong một nhà hàng ăn tối như vậy, cùng vị trí, cùng thức ăn, ngay cả năm của rượu vang cũng giống thế.”

Đại Lê hơi chau mày, Dung Đình Hiên lập tức nói: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản muốn ôn lại chuyện xưa, kỷ niệm của hai chúng ta.”

Sao trên trời giống như đều lọt vào trong mắt anh ta, phát ra ánh sáng lấp lánh, Đại Lê buông tách cà phê xuống, “Tôi phải đi.”

Dung Đình Hiên tiễn cô đến cửa nhà hàng, muốn lái xe đưa cô về nhưng bị cô từ chối, vừa ngồi vào trong xe mình thì có một bó hoa tulip hồng phấn đưa đến trước mặt, cô nhíu mày nhìn anh ta, Dung Đình Hiên cười nói: “Chỉ là quà tặng, không cần nghĩ nhiều, cũng không phải là hoa hồng.”

Dung Đình Hiên đã nói như vậy, cô cũng không từ chối nữa, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy bó hoa. Về đến nhà, cô tìm một bình hoa thuỷ tinh cắm vào, lúc này mới nhớ tới, mùa này, hình như chưa bao giờ thấy hoa tulip hồng phấn ở chợ hoa.

Tắm rửa xong ngồi ở bên giường, Đại Lê muốn gọi điện cho Tiêu Hữu Thành, ngay lúc này thì chuông điện thoại vang lên, quả nhiên là anh, nhưng chỉ có một câu, “Anh có một món quà tặng cho em, mười phút sau ra cổng nhà em lấy.”

Không đợi cô nói câu nào thì cúp máy, cô sững sờ nhìn ống nghe một hồi lâu, mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn thay quần áo ra ngoài. Mới vừa đứng ở cổng không lâu, thấy ánh sáng của hai bóng đèn xe chiếu tới đây, cô đoán rằng hẳn là có người giúp anh đưa quà đến, chuẩn bị chào hỏi thì cửa xe đột nhiên mở ra, một cánh tay kéo cô vào trong xe, lúc cô định lấy súng ra thì động tác chợt dừng lại.

Hương vị này, sự ấm áp này, vòng tay này… Đây là Hữu Thành của cô.

Trong tô giới cũng không có không khí sôi nổi của năm mới, khu này vẫn im lặng, ngọn đèn đường gần xe nhất đúng lúc bị hỏng, đèn xe tắt đi, chỉ còn lại một mảng đen tối, không nhìn thấy cái gì cả.

Cô ngồi trên đầu gối anh, ngả vào lòng anh, nhắm mắt lại. Nhịp tim của anh ngay bên tai, bắt đầu có chút dồn dập, dần dần trở lại bình thường, cô nghe nhịp tim của anh, cảm nhận được một sự an tâm trước giờ chưa từng có, những ngày anh không ở đây, cô một mình đối mặt với nhiều chuyện, gặp rất nhiều khó khăn, một mình cô lặng lẽ chịu đựng, không thể nói ra chuyện rủi ro đau khổ, bây giờ rốt cục cô có thể bỏ xuống sự đề phòng, đem bản thân giao cho anh, ở trong lòng anh nghỉ ngơi, tuy rằng cô không hề đem chuyện khó khăn của mình kể cho anh nghe, nhưng anh có thể cho cô một chỗ dựa, cho cô sự ấm áp, cho cô thêm sức mạnh.

Đại Lê thoả mãn hít một hơi thật sâu, khắp nơi đều là hơi thở của anh, một loại hơi thở duy nhất chỉ thuộc về anh mà cô ngày ngày mong nhớ, hơi thở anh như một chiếc lưới vô hình, nhẹ nhàng dịu dàng, bao bọc cả con người cô vào trong chiếc lưới đó, khiến cho cô chìm đắm như trong thế giới của mình, chỉ có một mình anh.

Anh ôm cô vào trong lòng, thân thể mềm mại mảnh khảnh như vậy, rốt cục lại một lần nữa chặt chẽ hoà hợp vào anh, xa nhau đằng đẵng sáu mươi mốt ngày, đêm ngày đều nhớ nhung, cuối cùng anh đã được ôm cô vào lòng. Không phải là âm thanh xa xôi qua điện thoại, không phải là vẻ mặt lạnh như băng trên tấm ảnh, cũng không phải trong giấc mơ, tình cảm dịu dàng hư ảo.

Tóc của cô hơi ẩm ướt chạm vào hai má của anh, mái tóc mơ hồ toả ra hương thơm tươi mát, nhè nhẹ từng đợt, như có như không, vương vấn trong hơi thở của anh, giống như giấc mơ thật sự. Qua hồi lâu, anh không cảm thấy đó là mái tóc cô, hơi thở cô bao bọc trái tim và thân thể của anh, tràn ngập tất cả, giống như trong thế giới anh, chỉ có một mình cô.

Thỉnh thoảng mơ hồ truyền đến tiếng pháo nổ, xa như thế, thoáng như cảnh trong mơ, chỉ có thế giới nhỏ bé của anh và cô mới là chân thật.

Không biết đã qua bao lâu, cô ngủ thiếp đi trong lòng anh, Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng lấy áo khoác bao bọc người cô, cho cô sự ấm áp khiến cô thoả mãn, Đại Lê phát ra một tiếng ưm thoải mái rất nhỏ, vô thức cọ cọ trước ngực anh rồi im lặng mà quay về giấc ngủ, nhưng anh không nỡ nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ muốn cảm nhận cô thật sự đang trong lòng anh.

Màn đêm tối đen chuyển thành nhàn nhạt, dần dần chuyển thành lờ mờ xám xịt, một đêm không động đậy, thân thể anh đã tê dại, gần như không còn cảm giác, cô nhẹ nhàng ngáp một cái, lúc này anh mới phát hiện cô thức dậy.

“Trời sáng rồi sao?” Đại Lê xoa xoa đôi mắt, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn anh.

“Em ngủ thiếp đi.” Tiêu Hữu Thành cúi đầu, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng hoạt động hai tay của mình.

Đại Lê cố gắng chớp mắt, rốt cuộc đã tỉnh táo, cô dường như có chút ngượng ngùng, nhếch môi rủ mắt xuống, không biết đang nhìn gì.

“Lê.”

“Ừm, a ~~~~~~~~” cô vừa nhấc đầu lên lập tức bị anh ngậm lấy đôi môi, anh trằn trọc liếm mút cánh môi mềm mại ấm áp của cô, sau một lúc, cô vô thức hé miệng ra, lưỡi anh thừa cơ trượt vào trong, cùng triền miên nhảy múa với lưỡi cô. Ngay từ đầu, hai người hôn nhau rất dịu dàng, theo cảm xúc mà nóng lên, nụ hôn cũng trở nên ngày càng kịch liệt, hai tay cô vòng qua cổ anh, tay anh lại trượt vào trong áo ngủ của cô, vì Đại Lê nhanh chóng ra ngoài, phía dưới áo len kỳ thật còn mặc áo ngủ, chất vải mềm mại, anh dễ dàng từ vạt áo ngủ rộng thùng thình kia dò xét đi vào, thân thể cô nóng bỏng, còn tay anh thì lạnh lẽo, lòng bàn tay anh sờ qua mỗi một tấc da thịt, đều có thể cảm giác cô đang run rẩy.

Đại Lê không mặc áo lót, anh đưa tay lên phía trên tìm tòi, trực tiếp nắm lấy bộ ngực đẫy đà của cô, Đại Lê bỗng nhiên run lên, rời khỏi môi anh, cách lớp quần áo bắt lấy bàn tay to không an phận của anh, trên mặt cô nóng ran không dám nhìn anh, chỉ tựa đầu vào trong ngực anh. Tiêu Hữu Thành vẫn kiên nhẫn, do cái nắm tay của cô, cuối cùng anh nhượng bộ, chậm rãi buông ra, sau đó anh từ từ xoa người cô, lúc trước cách lớp quần áo, cảm giác đúng là khác biệt như vậy, cô mềm mại trơn mềm khiến anh phải run sợ, anh không dám dùng sức như là đối xử với bảo bối trân quý nhất mà dịu dàng vuốt ve. Bởi vì cầm súng nhiều năm, ngón tay anh có vết chai mỏng manh, chạm vào da thịt của cô mang đến từng đợt tê dại không thể tả, cô nhanh chóng cắn môi dưới, mười ngón tay khoá chặt bên hông anh, thân thể đè nén không được mà run nhè nhẹ.

Trong không khí lững lờ, hơi thở thơm mát dày đặc pha trộn với hô hấp cực nóng gần như muốn cắn nuốt lý trí của anh. Khi Tiêu Hữu Thành ý thức được bản thân không thể kiềm chế dục vọng, anh liền mạnh mẽ cắn răng, khó khăn lấy tay ra khỏi quần áo của cô. Thân thể căng thẳng của Đại Lê rốt cục được thả lỏng, mềm nhũn tê liệt ngã trong lòng anh, thở dốc kịch liệt.

Trời xám xịt dần sáng lên ngoài cửa sổ, hai người lưu luyến chấm dứt nụ hôn thắm thiết cuối cùng, Đại Lê xuống xe về nhà, người gác cổng đương nhiên biết tiểu thư ra ngoài đêm qua, sáng sớm mới trở về, cũng không nhiều chuyện, Thường Phi chưa thức dậy, Đại Lê lặng lẽ trở về phòng, đúng là không bị phát hiện.

Nhiều ngày tiếp theo, hai người đều ở cùng nhau, ngày mười lăm tháng giêng, Đại Lê và Thường Phi đến bệnh viện thăm Đại Mặc Tường trước, bởi vì buổi tối có hẹn với Tiêu Hữu Thành, gần tối cô mới quay về Đại phủ thay quần áo, vừa cởi áo khoác ra, Tiểu Thanh gõ cửa, “Đại tiểu thư, thiếu soái đã đến.”

“Để anh ấy chờ một lát.” Động tác của Đại Lê nhanh chóng.

Nhưng mà vài phút sau, Tiểu Thanh lại gõ cửa, “Đại tiểu thư, Dung tiên sinh đến.”

“Đã biết.” Đại Lê chau mày, tốc độ càng nhanh hơn.

Trong phòng khách, hai người đàn ông cao quý tuấn nhã giống nhau ngồi đối diện, trên mặt đều hiện ra một nụ cười khiến người ta khó mà nắm bắt.

“Sau khi Dung thiếu về nước, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

“Lúc tôi trở về Thượng Hải, thiếu soái đã quay về Bắc Bình, vốn định chờ qua mấy ngày mới đến quý phủ thăm hỏi, cũng không lường trước có thể gặp nhau ở đây.”

Bên cạnh sô pha là một cái bàn thấp, trên đó đặt lên một bình hoa thuỷ tinh, trong bình cắm đầy hoa tulip hồng phấn, Tiêu Hữu Thành tiện tay rút ra một cành hoa, vừa ngắm nghía, vừa nhàn nhã mở miệng: “Nghe nói, Dung thiếu vì vận chuyển một bó hoa tulip, mà không tiếc sử dụng xe riêng, vừa lịch thiệp lại hào phóng, nhưng hoa này hoá ra là tặng cho người phụ nữ của tôi.” Anh trượt tay, cành hoa tulip mềm mại rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.

Dung Đình Hiên khẽ cười: “Thiếu soái, lời này tôi nghe không hiểu, nam chưa kết hôn nữ chưa gả chồng, cái gì gọi là người phụ nữ của anh?”

Tiêu Hữu Thành không cười nữa, liếc Dung Đình Hiên một cái, “Tôi rất nghiêm túc.”

Dung Đình Hiên cũng không cười, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng nghiêm túc.”

Không khí trong phòng khách đột nhiên căng thẳng, chỉ cần quẹt diêm là có thể bốc cháy, nhưng vào lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, hai người đồng thời quay đầu nhìn, cùng lúc sững sờ tại chỗ.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ mỏng, màu đỏ tươi đẹp, thường ngày cô không mặc màu sắc như vậy, nước da trắng nõn được tôn lên qua màu áo đó.

Đại Lê không tiếp đón Tiêu Hữu Thành, chỉ hỏi thăm Dung Đình Hiên, ba người tán gẫu vài câu không liên quan đến chuyện cảm tình, Dung Đình Hiên đứng dậy cáo từ, Tiêu Hữu Thành giống như chủ nhân cùng Đại Lê tiễn anh ta tới cửa.

Khách đã rời khỏi, chủ nhân cũng ra ngoài hẹn hò, hai người rất ăn ý không nhắc đến Dung Đình Hiên, tay trong tay đi dạo.

(ý nghĩa của hoa tulip hồng phấn: tình yêu vĩnh viễn)

Cô dẫn anh đi ăn chợ đêm, nói là chợ đêm, thật ra cũng chỉ là một con hẻm chật hẹp, hai bên đông nghịt cửa của các quán ăn nhỏ, có một cửa hàng bán các loại thức ăn nhẹ, cũng có một tấm vải bố trải ra bên ven đường bán một chút hoa quả khô.

Đá dưới đường từ lâu đã bị sứt mẻ, gồ ghề; mặt đường ướt sũng, thỉnh thoảng còn có người dội nước ra ngoài; khói dầu từ bên trong các tiệm bay ra, làm cho ngõ hẻm phủ lên một lớp sương trắng mỏng manh, đèn dầu trong tiệm phát sáng, cũng có cửa hàng treo lồng đèn, ánh sáng mờ nhạt, chiếu xuống mặt đường những hình bóng nhợt nhạt.

Có rất nhiều đứa nhỏ chạy trong hẻm, rượt nhau vui đùa ầm ĩ, mặc quần áo thật dày, lại nghịch ngợm, cầm pháo nhỏ phóng khắp nơi, vừa vặn có một cái nổ dưới chân Đại Lê, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhảy vào lòng Tiêu Hữu Thành, sau đó mới ý thức được mình đã làm một chuyện mất mặt, cô đường đường là tổng đường chủ của bang Hải Thiên, làm sao lại để một tiếng pháo hù dọa? Vì thế cô tránh ra khỏi người anh, muốn giả bộ giống như không có việc gì xảy ra, Tiêu Hữu Thành hé miệng cười, cười đến mức dịu dàng như một ánh mặt trời sáng lạn, vài cô gái trẻ đứng đối diện, ngây người nhìn anh đỏ mặt, cuối cùng Đại Lê đưa ra một ánh mắt cảnh cáo mới làm cho nụ cười rạng rỡ của thiếu soái vụt tắt.

Hai người vào một quán ăn tên là “Lại ký thang viên” (lại nhớ bánh trôi), phía trước quán ăn tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, ông chủ và người hầu bàn đều là người Tứ Xuyên, Đại Lê hình như quen biết với bọn họ, dùng tiếng Tứ Xuyên chào hỏi, họ nói gì đó mà Tiêu Hữu Thành nghe không hiểu, anh chỉ cảm thấy giọng nói của cô rất êm tai.

Sau khi hai người ngồi xuống, ông chủ chỉ vào một cái đỉnh bằng đồng ở giữa quán, hỏi Tiêu Hữu Thành: “Tiên sinh ngài cảm thấy cái đỉnh kia như thế nào?” Chỉ là một cái đỉnh bằng đồng bình thường, không thấy có gì đặc biệt, Tiêu Hữu Thành không hiểu nhìn Đại Lê, phát hiện cô đang cười trộm, anh khó khăn đối phó với ông chủ xong mới từ lời Đại Lê biết được, ông chủ này vốn cho rằng cái đỉnh kia là đồ cổ thời Lạc Bình, luôn hỏi mọi người câu này, hy vọng có thể tìm được người trong nghề biết hàng.

“Tại sao không nói trước cho anh biết?”

Đại Lê cười như một tiểu hồ ly, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Bộ dạng vừa rồi của anh rất đáng yêu.”

Không đợi anh nổi giận, bánh trôi đã được bưng lên trong chén sứ hình vuông, một chén có bốn viên tròn vo màu trắng, bộ dáng thèm nhỏ dãi của Đại Lê, nhắm mắt hít sâu mùi hương, lập tức chuẩn bị ăn, Tiêu Hữu Thành chưa chuẩn bị thiếu chút nữa đã bị độ nóng làm phỏng miệng, vì thế anh vô cùng lo lắng cho Đại Lê, không ngừng dặn dò, “Cẩn thận nóng.” “Cẩn thận.” “Ăn từ từ.”

Đại Lê ăn xong rồi nhìn trước mặt mình, trong chén Tiêu Hữu Thành còn lại hai cái, đôi mắt cô mở to nhìn rõ ràng, “Trong chén anh còn gì đó?” Anh múc một viên đưa lên mép cô, cô há to miệng ăn một ngụm rồi nuốt xuống, đôi má nhỏ phồng ra, khoé miệng dính hạt mè, anh chuẩn bị lấy khăn lau cho cô, đến lúc đó lại thay đổi chủ ý, cúi người gần sát bên môi cô, nhẹ nhàng liếm, quả nhiên hương vị thật ngọt ngào.

Mặt cô đỏ bừng làm nổi bật chiếc áo màu đỏ tươi, hết sức kiều diễm. Anh bỗng nhiên khó có thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế, anh kéo tay cô chạy đi, chạy đến một hẻm nhỏ mờ tối yên tĩnh, say sưa ôm hôn.

Bên ngoài hẻm huyên náo ồn ào, như xa như gần, hai người trốn trong góc bí mật này, chia sẻ hương vị ngọt ngào của tình yêu.

“Anh chị đang làm gì vậy?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng trẻ con, hai người nhanh chóng tách ra, cùng nhìn qua, vốn không biết giới tính của đứa nhỏ mặc quần áo giống như cái bánh chưng đang tò mò trừng mắt nhìn, “Tại sao anh chị ăn miệng?”

Hai người vừa buồn cười vừa xấu hổ, Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng ho một tiếng, Đại Lê cào tóc, đưa tay tìm trong túi áo, lấy ra một cây kẹo que màu sắc rực rỡ, đứa trẻ trong hẻm chưa thấy qua cây kẹo đẹp như vậy, lập tức đã quên đi vấn đề “Ăn miệng”, ôm cây kẹo que vui vẻ chạy đi.

Họ quay về quán bánh trôi trả tiền, ông chủ hỏi: “Còn một viên bánh trôi đấy, không ăn sao?”

Đại Lê cười lắc đầu rồi kéo Tiêu Hữu Thành rời khỏi.

Rất nhiều năm sau, khi Đại Lê lẻ loi một mình, việc làm ăn của quán “Lại ký thang viên” ngày càng náo nhiệt, cái đỉnh bằng đồng kia vẫn ở giữa quán ăn, ông chủ vẫn hỏi từng người khách về nó, nhưng mà, Đại Lê không nhớ nữa, không ăn bánh trôi nữa.

Cảnh còn người mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương