Chí Tôn
-
Chương 766: Tình hà dĩ kham
Tào Hữu Đạo cũng tràn đầy kích động. Nhưng sự tình phát sinh ngay sau đó, khiến cho tâm tình của hắn lập tức bắt đầu không xong.
- Các ngươi đang làm gì?
Hắn gầm lên.
Bốn người thuộc hạ mắt điếc tai ngơ, mặc kệ hắn gầm thét, cả đám hai mắt tỏa sáng, la lớn.
- Đoạt, cướp được một ngọc giản, ta cần gì phải làm Tào gia thập bát kỵ nữa!
- Đây là cơ duyên nghìn năm khó cầu, ta có thể đi vào đại điện, chứng minh ta cũng là người hữu duyên!
Bốn người trước sau, lập tức xuất thủ, sắc mặt vặn vẹo đến cực độ, ánh mắt tràn ngập điên cuồng.
Ngoài trừ khế ước linh quang, nếu không sẽ không có trung thành tuyệt đối. Kỳ thực Tào gia thập bát kỵ đều trung thành, nhưng loại trung thành này cũng phải đổi lại một cái giá lớn. Nếu như hấp dẫn từ ngoại giới vượt qua cái giá đổi lấy sự trung thành, như vậy việc bọn họ làm phản cũng hoàn toàn có thể lý giải.
- Hừ! Đợi một lát nữa sẽ tính sổ với các ngươi!
Tào Hữu Đạo không ngăn cản nổi, sắc mặt âm trầm đến cực độ. Hắn cũng triệu ra yêu vật, gia nhập hàng ngũ tranh đoạt.
Thập tứ kỵ đứng ngoài thấy vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Yến thì lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, không hề ra tay mà đợi thời cơ. Bỗng nhiên trong đầu
nàng vang lên thanh âm của Sở Vân.
- Tiên nang Hồng Nhung Tuyết Biên ở trước mặt!
Tiêu Yến ra tay nhanh như chớp, chỉ huy yêu vật đoạt lấy tiên nang.
Mở ra xem xét, không gian bên trong vô cùng rộng lớn, so với tiên nang thượng đẳng phổ thông còn rộng hơn nhiều.
Theo suy đoán của Sở Vân. Đây là sản phẩm của một vị Đế Hoàng nào đó khi luyện chế tiên nang tuyệt phẩm nhưng thất bại. Không hề nghi ngờ đây là tiên nang nửa
tuyệt phẩm. Giá trị của nó tuyệt đối có thể đạt tới năm bảo vật quý giá nhất trong điện.
Tiêu Yến thu lấy tiên nang, lập tức trở về, lẳng lặng quan sát cuộc chiến nảy lửa trong đại điện.
Tào Hữu Đạo hung hăng ép bốn người thủ hạ phản chủ xuống thế hạ phong, đủ loại đạo pháp liên miên bất tuyệt, thế công cuồn cuộn như sóng cả khiến cho bốn người không ngừng kêu khổ. Lúc đầu bọn hắn còn thu liễm một chút, nhưng rất nhanh bọn hắn đã phát hiện ra. Cung điện thủy tinh này cực kỳ kiên cố, ngay cả những bảo vật lơ lửng trên không trung cũng được một tầng ánh sáng che chở, căn bản hoàn toàn không bị
ảnh hưởng từ dư ba của trận chiến. Vì vậy chiến đấu càng thêm nảy lửa.
- Tiểu tử, đừng ép chúng ta.
- Các huynh đệ cùng nhau tiến lên, bằng không chúng ta nhất định phải chết!
Rất nhanh, bốn người thủ hạ đã liều mạng. Tuy rằng Tào Hữu Đạo vẫn chiếm được thượng phong, nhưng cuối cùng, rốt cục hắn vừa mới tấn thăng Hào Hùng sơ đoạn. Mà địch thủ của hắn lại là bốn Kỳ Nhân đỉnh phong. Chênh lệch chỉnh thể cũng không quá lớn.
Tiêu Yến sống chết mặc bay, trong chốc lát lại nghe được thanh âm của Sở Vân!
- Tấm kính phía bên phải.
Giờ phút này, đủ loại đạo pháp va chạm, dư ba của cuộc chém giết khiến cho tất cả bảo vật trong đại điện nhảy múa loạn xạ.
Tiêu Yến ngẩn người, chỉ thấy tấm kính cùng vài món bảo vật va chạm vào nhau, bắn đến địa phương khác. Ngược lại ba viên ngọc giản bay thẳng tới phía nàng. Sở Vân thấy thế cười lạnh, nói với Tiêu Yến.
- Nghìn vạn lần không được tiếp xúc cùng những ngọc giản này, mau đuổi theo tấm kính kia.
Thiếu nữ lập tức nghe theo, không có người quấy nhiễu, rất nhanh nàng đã đoạt được tấm kính.
- Toàn Cơ Kính là yêu binh của toán sư, có thể đoán trước được tương lai. Tuyệt đối là bảo vật có thể đạt tới ba vị trí đầu trong điện! Nó bị phong ấn, không được bỏ niêm phong, nhanh cất kỹ nó.
Sở Vân cười ha hả.
Thiếu nữ cũng tràn đầy vui vẻ, lập tức cất Toàn Cơ Kính vào trong ngực.
Một kỵ thừa dịp hỗn loạn trong lúc vô tình bắt được một ngọc giản. Ngọc giản lập tức tỏa sáng, bao phủ lấy hắn, hình thành một màn ánh sáng bảo hộ cường đại, mang theo hắn lập tức thoát ly trận chiến.
- Ta trở thành môn đồ của Lịch Đế rồi. Trời ạ, ta thành công rồi!
Tiếng hét tràn đầy kích động của hắn dẫn tới vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét.
- Các ngươi xem, ngọc giản trong tay hắn phát ra ánh sáng. Chẳng lẽ, ngọc giản phát ra ánh sáng chính là ngọc giản môn đồ?
Không biết là do ai lên tiếng nhắc nhở. Đến lúc này, mọi người trong tràng mới phát hiện ra. Chẳng biết từ lúc nào, những bảo vật đang lơ lửng này tỏa ra hào quang không giống lúc trước. Đại bộ phận bảo vật vẫn được tầng ánh sáng bảo hộ, nhưng một vài ngọc giản trong số đó lại phát ra ánh sáng rất đặc biệt.
- Ta thử xem!
Một kỵ cắn răng, chợt thò tay bắt lấy một ngọc giản phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Dạ Đế, Dạ Đế là sư tôn của ta rồi!
Hắn lệ rơi đầy mặt, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho người khác lập tức tỉnh ngộ. Hai người còn lại cũng không ham chiến, ánh mắt dời đến một vài ngọc giản lấp lánh. Chỉ cần chú ý một chút, lập tức có thể phát hiện ra rất nhiều ngọc giản tụ tập bên người Tào Hữu Đạo, tiếp theo là bên người Tiêu Yến. Tuy rằng hai người này còn trẻ, nhưng không dễ chọc một chút nào.
Hai kỵ liếc mắt nhìn nhau, chuyển dời đến một vài ngọc giản tỏa ra ánh sáng ở trong góc.
Kỳ thực ngọc giản tỏa ra ánh sáng trong điện rất nhiều, hoàn toàn không cần tranh đoạt.
Thậm chí Tiêu Yến chỉ cần tiện tay bắt lấy cũng có thể thu hoach được. Nhưng nàng tuân theo dạy bảo của Sở Vân, không động đến bất cứ ngọc giản nào.
- Thời gian không còn nhiều, bên cạnh ngươi là một chiếc bình ngọc. Ngươi giả bộ bắt lấy ngọc giản bên cạnh bình ngọc, nửa đường lập tức biến đổi, đoạt lấy chiếc bình ngọc. Lấy được rồi, lập tức xông ra khỏi cung điện, nhanh đi mau!
Sở Vân chỉ điểm.
- Vâng!
Tiêu Yến giả bộ nhìn chằm chằm vào ngọc giản bên cạnh chiếc bình ngọc, ra tay nhanh như tia chớp. Ngọc giản bên cạnh chiếc bình ngọc thoáng run rẩy một cái, không có né tránh mà chậm rãi bay về phía Tiêu Yến.
Bỗng nhiên động tác của Tiêu Yến biến đổi, bắt lấy chiếc bình ngọc, dưới chân đạp một cái. Trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài cửa điện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
- Ngăn nàng lại!
Kinh ngạc qua đi, thập tứ kỵ ngoài điện lập tức rống to.
Nhưng Tiêu Yến đã sớm có dự mưu, lập tức gọi ra Trớ Chú Nha bay thẳng lên trời, rất nhanh đã rời khỏi núi xương người. Quỷ Châu tam hoàng ngũ đế một mực ẩn ở sau màn ngây người.
Chạy mất rồi.
Tình huống tựa như Tinh Châu, bọn hắn cũng muốn thống nhất tín ngưỡng. Bởi vậy mới dựng lên tòa cung điện thủy tinh này, quang chiêu môn đồ. Nhưng tình huống trong Quỷ Châu lại càng thêm phức tạp. Chúng Đế Hoàng thương lượng rất lâu, cuối cùng mới định ra quy củ. Trong cung điện thủy tinh bố trí ngọc giản môn đồ, khi vận chi tử chọn ngọc giản của người nào, sẽ trở thành môn đồ của người đó.
- Các ngươi đang làm gì?
Hắn gầm lên.
Bốn người thuộc hạ mắt điếc tai ngơ, mặc kệ hắn gầm thét, cả đám hai mắt tỏa sáng, la lớn.
- Đoạt, cướp được một ngọc giản, ta cần gì phải làm Tào gia thập bát kỵ nữa!
- Đây là cơ duyên nghìn năm khó cầu, ta có thể đi vào đại điện, chứng minh ta cũng là người hữu duyên!
Bốn người trước sau, lập tức xuất thủ, sắc mặt vặn vẹo đến cực độ, ánh mắt tràn ngập điên cuồng.
Ngoài trừ khế ước linh quang, nếu không sẽ không có trung thành tuyệt đối. Kỳ thực Tào gia thập bát kỵ đều trung thành, nhưng loại trung thành này cũng phải đổi lại một cái giá lớn. Nếu như hấp dẫn từ ngoại giới vượt qua cái giá đổi lấy sự trung thành, như vậy việc bọn họ làm phản cũng hoàn toàn có thể lý giải.
- Hừ! Đợi một lát nữa sẽ tính sổ với các ngươi!
Tào Hữu Đạo không ngăn cản nổi, sắc mặt âm trầm đến cực độ. Hắn cũng triệu ra yêu vật, gia nhập hàng ngũ tranh đoạt.
Thập tứ kỵ đứng ngoài thấy vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Yến thì lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, không hề ra tay mà đợi thời cơ. Bỗng nhiên trong đầu
nàng vang lên thanh âm của Sở Vân.
- Tiên nang Hồng Nhung Tuyết Biên ở trước mặt!
Tiêu Yến ra tay nhanh như chớp, chỉ huy yêu vật đoạt lấy tiên nang.
Mở ra xem xét, không gian bên trong vô cùng rộng lớn, so với tiên nang thượng đẳng phổ thông còn rộng hơn nhiều.
Theo suy đoán của Sở Vân. Đây là sản phẩm của một vị Đế Hoàng nào đó khi luyện chế tiên nang tuyệt phẩm nhưng thất bại. Không hề nghi ngờ đây là tiên nang nửa
tuyệt phẩm. Giá trị của nó tuyệt đối có thể đạt tới năm bảo vật quý giá nhất trong điện.
Tiêu Yến thu lấy tiên nang, lập tức trở về, lẳng lặng quan sát cuộc chiến nảy lửa trong đại điện.
Tào Hữu Đạo hung hăng ép bốn người thủ hạ phản chủ xuống thế hạ phong, đủ loại đạo pháp liên miên bất tuyệt, thế công cuồn cuộn như sóng cả khiến cho bốn người không ngừng kêu khổ. Lúc đầu bọn hắn còn thu liễm một chút, nhưng rất nhanh bọn hắn đã phát hiện ra. Cung điện thủy tinh này cực kỳ kiên cố, ngay cả những bảo vật lơ lửng trên không trung cũng được một tầng ánh sáng che chở, căn bản hoàn toàn không bị
ảnh hưởng từ dư ba của trận chiến. Vì vậy chiến đấu càng thêm nảy lửa.
- Tiểu tử, đừng ép chúng ta.
- Các huynh đệ cùng nhau tiến lên, bằng không chúng ta nhất định phải chết!
Rất nhanh, bốn người thủ hạ đã liều mạng. Tuy rằng Tào Hữu Đạo vẫn chiếm được thượng phong, nhưng cuối cùng, rốt cục hắn vừa mới tấn thăng Hào Hùng sơ đoạn. Mà địch thủ của hắn lại là bốn Kỳ Nhân đỉnh phong. Chênh lệch chỉnh thể cũng không quá lớn.
Tiêu Yến sống chết mặc bay, trong chốc lát lại nghe được thanh âm của Sở Vân!
- Tấm kính phía bên phải.
Giờ phút này, đủ loại đạo pháp va chạm, dư ba của cuộc chém giết khiến cho tất cả bảo vật trong đại điện nhảy múa loạn xạ.
Tiêu Yến ngẩn người, chỉ thấy tấm kính cùng vài món bảo vật va chạm vào nhau, bắn đến địa phương khác. Ngược lại ba viên ngọc giản bay thẳng tới phía nàng. Sở Vân thấy thế cười lạnh, nói với Tiêu Yến.
- Nghìn vạn lần không được tiếp xúc cùng những ngọc giản này, mau đuổi theo tấm kính kia.
Thiếu nữ lập tức nghe theo, không có người quấy nhiễu, rất nhanh nàng đã đoạt được tấm kính.
- Toàn Cơ Kính là yêu binh của toán sư, có thể đoán trước được tương lai. Tuyệt đối là bảo vật có thể đạt tới ba vị trí đầu trong điện! Nó bị phong ấn, không được bỏ niêm phong, nhanh cất kỹ nó.
Sở Vân cười ha hả.
Thiếu nữ cũng tràn đầy vui vẻ, lập tức cất Toàn Cơ Kính vào trong ngực.
Một kỵ thừa dịp hỗn loạn trong lúc vô tình bắt được một ngọc giản. Ngọc giản lập tức tỏa sáng, bao phủ lấy hắn, hình thành một màn ánh sáng bảo hộ cường đại, mang theo hắn lập tức thoát ly trận chiến.
- Ta trở thành môn đồ của Lịch Đế rồi. Trời ạ, ta thành công rồi!
Tiếng hét tràn đầy kích động của hắn dẫn tới vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét.
- Các ngươi xem, ngọc giản trong tay hắn phát ra ánh sáng. Chẳng lẽ, ngọc giản phát ra ánh sáng chính là ngọc giản môn đồ?
Không biết là do ai lên tiếng nhắc nhở. Đến lúc này, mọi người trong tràng mới phát hiện ra. Chẳng biết từ lúc nào, những bảo vật đang lơ lửng này tỏa ra hào quang không giống lúc trước. Đại bộ phận bảo vật vẫn được tầng ánh sáng bảo hộ, nhưng một vài ngọc giản trong số đó lại phát ra ánh sáng rất đặc biệt.
- Ta thử xem!
Một kỵ cắn răng, chợt thò tay bắt lấy một ngọc giản phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Dạ Đế, Dạ Đế là sư tôn của ta rồi!
Hắn lệ rơi đầy mặt, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho người khác lập tức tỉnh ngộ. Hai người còn lại cũng không ham chiến, ánh mắt dời đến một vài ngọc giản lấp lánh. Chỉ cần chú ý một chút, lập tức có thể phát hiện ra rất nhiều ngọc giản tụ tập bên người Tào Hữu Đạo, tiếp theo là bên người Tiêu Yến. Tuy rằng hai người này còn trẻ, nhưng không dễ chọc một chút nào.
Hai kỵ liếc mắt nhìn nhau, chuyển dời đến một vài ngọc giản tỏa ra ánh sáng ở trong góc.
Kỳ thực ngọc giản tỏa ra ánh sáng trong điện rất nhiều, hoàn toàn không cần tranh đoạt.
Thậm chí Tiêu Yến chỉ cần tiện tay bắt lấy cũng có thể thu hoach được. Nhưng nàng tuân theo dạy bảo của Sở Vân, không động đến bất cứ ngọc giản nào.
- Thời gian không còn nhiều, bên cạnh ngươi là một chiếc bình ngọc. Ngươi giả bộ bắt lấy ngọc giản bên cạnh bình ngọc, nửa đường lập tức biến đổi, đoạt lấy chiếc bình ngọc. Lấy được rồi, lập tức xông ra khỏi cung điện, nhanh đi mau!
Sở Vân chỉ điểm.
- Vâng!
Tiêu Yến giả bộ nhìn chằm chằm vào ngọc giản bên cạnh chiếc bình ngọc, ra tay nhanh như tia chớp. Ngọc giản bên cạnh chiếc bình ngọc thoáng run rẩy một cái, không có né tránh mà chậm rãi bay về phía Tiêu Yến.
Bỗng nhiên động tác của Tiêu Yến biến đổi, bắt lấy chiếc bình ngọc, dưới chân đạp một cái. Trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài cửa điện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
- Ngăn nàng lại!
Kinh ngạc qua đi, thập tứ kỵ ngoài điện lập tức rống to.
Nhưng Tiêu Yến đã sớm có dự mưu, lập tức gọi ra Trớ Chú Nha bay thẳng lên trời, rất nhanh đã rời khỏi núi xương người. Quỷ Châu tam hoàng ngũ đế một mực ẩn ở sau màn ngây người.
Chạy mất rồi.
Tình huống tựa như Tinh Châu, bọn hắn cũng muốn thống nhất tín ngưỡng. Bởi vậy mới dựng lên tòa cung điện thủy tinh này, quang chiêu môn đồ. Nhưng tình huống trong Quỷ Châu lại càng thêm phức tạp. Chúng Đế Hoàng thương lượng rất lâu, cuối cùng mới định ra quy củ. Trong cung điện thủy tinh bố trí ngọc giản môn đồ, khi vận chi tử chọn ngọc giản của người nào, sẽ trở thành môn đồ của người đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook