Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 32: Cha mẹ ta cũng chưa đành lòng đánh ta

Theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành truyền xuống, mãi cho tới khi ruồi bọ cùng ruồi trâu tập kết xong chỉ mới đi qua hơn một phút thời gian, sau đó hạ lệnh cho đàn ruồi đậu trên tường, lúc này Diệp Dương Thành mới có tâm tư thao tác ruồi trâu vỗ cánh bay lên, xoay quanh trên giường Lục Đức Tường, rốt cục phát hiện một địa phương càng dễ dàng ra vào hơn lỗ điều hòa – khe hở dưới cửa phòng!

Bên dưới cửa phòng ngủ có một khe hở cao chừng 5-6cm, đừng nói là ruồi bọ bay vào được, cho dù là bọ cánh cứng cũng có thể dễ dàng ra vào!

Sau khi phát hiện khe hở này, Diệp Dương Thành lập tức bay qua, chui ra khe hở ở phòng khách, chuyển động trong phòng bếp, cùng lúc đó nếu có người nào cầm kính viễn vọng hồng ngoại quan sát mặt tường tòa lầu nhà Lục Đức Tường, nhất định sẽ bị dọa một thân mồ hôi lạnh!

Bởi vì trên mặt tường đang nằm úp sấp hơn ngàn con ruồi bọ đủ loại hình dáng! Có ruồi, nhặng xanh, ruồi đầu đỏ…rậm rạp bò đầy một mảng lớn vách tường, nếu đi vào xem tất nhiên sẽ làm cho người ta ghê tởm ba ngày ăn cơm không ngon!

Cũng may đàn ruồi bọ bị thần quyền ước thúc biểu hiện phi thường nhu thuận, ghé vào trên mặt tường vẫn không nhúc nhích, nếu không mà nói chỉ mỗi tiếng vỗ cánh của chúng vang ra thanh âm đủ làm cho những hộ gia đình khác cùng tòa lầu chú ý, nói không chừng ngày mai cũng đã đăng lên báo rồi đâu!

Nhưng Diệp Dương Thành cũng không chú ý chuyện này, chuyển động một vòng trong căn nhà của Lục Đức Tường, rốt cục ở địa phương phơi quần áo đã phát hiện một cửa sổ mở ra, đủ chất chứa vài chục con ruồi xếp thành hàng bay vào được trong nhà!

Nhìn thấy khe hở kia, bản thể hắn đang nằm trên giường trong nhà nhếch miệng cười, há mồm nói:

- Ba mươi ruồi trâu thông qua lỗ điều hòa chui vào phòng ngủ, ghé vào trên tường đợi lệnh, các ruồi bọ khác…đều đi nhà vệ sinh công cộng, đem hậu thế của các ngươi ôm về! Một ruồi bọ mang một con, thông qua khe hở cửa sổ tiến vào phòng khách, sau đó chui qua khe cửa tiến vào phòng ngủ, đem những tiểu tử mà các ngươi sinh ra đều…

Diệp Dương Thành đã chuẩn bị xong, ruồi trâu là đội hành động đặc biệt hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhóm ruồi bọ làm máy bay tiêm kích ném bom, trừ phi Lục Đức Tường là một đại biến thái, nếu không mà nói…hừ hừ!

Nương theo sau một tiếng ra lệnh của Diệp Dương Thành, hơn ngàn ruồi bọ đã tập kết bắt đầu cất cánh, tận lực giảm bớt thanh âm vo ve khi vỗ cánh, ngăn chặn khả năng bị người phát hiện.

Bên ngoài tiểu khu, bên cạnh bệnh viện nhân dân có hố phân đã có mười năm lịch sử, nơi đó là nơi sản xuất ruồi bọ tuyệt hảo, cũng là căn cứ cung cấp đạn pháo cho lần hành động ném bom đêm nay…

Một con ruồi bọ ôm một con giòi, lảo đảo vỗ cánh giữa không trung, hướng địa điểm mục tiêu bay đi, vốn theo lý thuyết mà nói muốn ruồi bọ ôm một con giòi bọ bay tuyệt không có khả năng, nhưng đêm nay cũng không biết có phải do Diệp Dương Thành hành sử thần quyền hay không, thậm chí cả một con ruồi nhỏ xíu cũng có thể ôm được một con giòi lớn hơn nó gấp hai ba lần, ra sức vỗ cánh ở giữa không trung…

Rất nhanh, Diệp Dương Thành nằm úp sấp trong phòng khách thấy được ruồi bọ từ ngoài cửa sổ bay vào, một mảnh đông nghìn nghịt nha!

Vỗ cánh rời khỏi bàn trà, bay lên phía trước đàn ruồi bọ dẫn đội, mặt sau đi theo đàn ruồi bọ đang ôm giòi, giống như một cỗ nước lũ khiến kẻ khác buồn nôn, xuyên qua phòng khách, chui qua khe cửa, thuận lợi tiến vào phòng ngủ của Lục Đức Tường.

Lục Đức Tường ngủ vô cùng an ổn, nhưng thanh âm vo ve của ruồi bọ cũng làm kinh động hắn, chẳng qua hắn còn chưa kịp mở mắt mở đèn, một cỗ tanh tưởi tràn ngập thiếu chút nữa làm hắn phát ngất, ngay sau đó hắn cảm giác được thứ gì đó giống như giọt mưa lành lạnh băng băng đã rơi lên trên người của mình…

Theo bản năng trừng lớn hai mắt, hắn bừng tỉnh vùng dậy, một màn đập vào ánh mắt khiến cho hắn sợ đến mức hét lên:

- Ah…

Ruồi bọ! Cả phòng ruồi bọ như đại tụ họp, ong ong bay khắp trong phòng ngủ, mùi tanh tưởi dày đặc.

Giòi! Giòi bọ mới bị túm ra từ trong hố phân đã bò đầy cả giường của hắn!

Trên người, trên ra giường, trên mặt đất, tất cả đều là giòi! Trước đó Lục Đức Tường cảm giác giọt mưa lạnh băng băng kia chính là những con giòi rơi trên người của hắn!

Đồng tử khuếch tán, sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Lục Đức Tường lại thét chói tai:

- Cứu mạng ah…

- Thành công trừng phạt nhẹ ác nhân, đạt được công đức huyền điểm +20, mời ngài không ngừng cố gắng, nghiêm trị ác nhân trả lại khu vực quản hạt của ngài một mảnh trời xanh trong sáng!

Lục Đức Tường giãy dụa trong phòng ngủ, thét lên chói tai như điên, Diệp Dương Thành đang nằm trong nhà mình tại đường Khê Tân, trong đầu chợt hiện lên tin tức, đợi sau khi hắn xác định cấp bậc trừng phạt Lục Đức Tường, chuẩn bị không ngừng cố gắng, ngay sau đó lại là một tin tức hiện lên trong đầu:

- Chúc mừng ngài, thông qua sự quản lý nghiêm khắc của ngài đối với khu vực quản hạt của mình, công đức huyền điểm của ngài đã đột phá hơn trăm, thần cách của ngài thành công tấn thăng thành cấp hai, ngài có thể lựa chọn hành sử thần quyền cấp hai trong khu vực quản hạt của mình, đồng thời ngài còn có thể lựa chọn mở rộng phạm vi quản hạt của ngài…

Đoạn văn tự này thật dài, Diệp Dương Thành căn bản không có thời gian đi xem kỹ, lắc lắc đầu, đem cảm giác chuyển qua trên thân ruồi trâu, không ngoài sở liệu của hắn, trải qua kinh hách ngắn ngủi, Lục Đức Tường đã bắt đầu phản kích, tuy rằng còn chưa có bao nhiêu ruồi bọ bị độc thủ, nhưng giòi bọ không thể bay đã bị giết chết không ít!

Diệp Dương Thành tranh thủ thời cơ, nhắm mắt thì thầm:

- Các chiến sĩ anh dũng…

Sau một phen siêu độ cầu nguyện theo lệ thường, Diệp Dương Thành không thu được tin tức nhắc nhở nào, nhưng hắn cũng không quản nhiều như vậy, niệm xong siêu độ tiếp theo ra lệnh:

- Ruồi trâu hài nhi môn, hung hăng cắn lão nhị của hắn cho ta! Ruồi bọ theo đường cũ lui về, nhanh chóng!

Hạ lệnh xong, đàn ruồi bọ bay loạn tìm được người tâm phúc, lập tức tụ họp, giống như cỗ nước lũ chui qua khe cửa trốn chạy, Lục Đức Tường dù bị kinh hách nhưng vẫn còn tâm tư hét to một câu:

- Súc sinh, chạy đâu!

Nhưng sau một câu hét to uy phong lẫm lẫm, còn chưa đợi hắn nhấc chân đuổi theo, bên dưới hạ bộ đã truyền đến cảm giác đau nhức thấu tận tim, vì thế tiếng hét to biến thành tiếng kêu rên càng thêm thê lương:

- Ah…

Đã chuẩn bị sẵn hai tay, Diệp Dương Thành rốt cục cảm nhận được chỗ tốt của kế hoạch!

Ruồi trâu nấp một bên phát động tập kích bất thình lình, Lục Đức Tường đã cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, cho dù bị ruồi trâu đốt một vết trên cánh tay cũng sẽ sưng lên bao lớn đau đớn vô cùng, huống chi là…hạ bộ càng thêm mẫn cảm?

Nhìn thấy Lục Đức Tường nằm dài trên sàn nhà đầy giòi bọ lăn lộn rên rỉ, Diệp Dương Thành vốn định thu tay lại nhưng chợt nhớ đến một bạt tai sáng hôm nay…

- Cha mẹ ta còn chưa đành lòng đánh ta, ngươi là thứ gì, dám đánh gia gia của ngươi?

Bản thể Diệp Dương Thành nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nảy sinh ác độc, vỗ cánh bay đến giữa không trung, ngay sau đó xếp cánh, giống như một quả bom nhắm ngay chỗ quy đầu tiểu đệ Lục Đức Tường, gương mặt lộ vẻ dữ tợn, giương nanh múa vuốt lao tới, hung hăng đâm xuống…

- Ah…

Tiếng kêu thảm thiết càng thêm kinh thiên động địa nháy mắt truyền khắp toàn bộ tòa lầu, lúc này Diệp Dương Thành mới trút khẩu ác khí, hừ hừ nói:

- Các con, theo ta triệt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương