Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 13: Người mua bí ấn

Ba ngày sau tại biệt thự nhà họ Tô.

Bà cụ đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng Tô Nghênh Hạ, cả dòng họ nhà họ Tô đều có mặt.

Trong bữa tiệc, Tô Nghênh Hạ đứng ra trình bày hạng mục mà cô hợp

tác với bất động sản Nhược Thủy. Bà cụ rằt vui khi nghe tin đó, còn

đám họ hàng nhà họ Tô lòng dạ rối bởi, Tô Nghênh Hạ đã chắc chắn

leo lên vị trí cao hơn, địa vị của cô ở công ty giờ cực ki vững chắc.

Dù sao bất động sản Nhược Thủy muốn biến phía tây thành phố trở thành khu đô thị chính, mà thời gian hoàn thành chắc chắn rất dài.

Hạng mục không kết thúc, ai có đủ sức để lung lay địa vị của Tô Nghênh Hạ?

Sắc mặt Tô Hải Siêu cực kì khó coi, anh ta thuộc thế hệ trẻ có địa vị cao trong công ty, là người được kỳ vọng trở thành người kế thừa chức vị chủ tịch nhà họ Tô. Hiện giờ Tô Nghênh Hạ lại nắm quyền khiến thể lực ở công ty của anh ta giảm sút. Nhung may cho anh ta, Tô Nghênh Hạ là phụ nữ, Tô Hải Siêu tin bà anh ta sẽ không giao toàn bộ công ty cho cô.

Ngoại trừ tiệc chúc mừng ngày hôm nay, thành phố Thiên Vân còn cỏ sự kiện khác, đó chính là buổi đấu giả biệt thự Sơn Yêu trong khu biệt thự Đình Vân.

Tuy người nhà họ Tô không dám mơ tưởng mình sẽ mua được nhưng ai cũng quan tâm tới chuyện này.

"Hôm nay đầu giá biệt thự Sơn Yêu, không biết ai thành công giành được nhỉ."

"Tại thành phố Thiên Vân này chỉ có ba nhà có bối cảnh lớn để ra giá thôi, ai ra giá cao hơn người ấy được."

"Nghe nói giá sẽ dao động trong 60 triệu nhân dân tệ, một núi tiền đó."

"Mấy người đứng đầu vi danh dự bản thân ai lại để ý chút tiền đó."

Tô Diệc Hàm, chị họ của Tô Nghênh Hạ cực ki tự tin tự nhận sính lễ mà

nhà họ Hàn đưa tới cho cô ta. Lúc này cô ta nhàn nhã nói: "Có lẽ biệt thự này sẽ bị người khác cướp được đó."

"Diệc Hàm, ý của cô..."

"Nhà họ Hàn đã đưa sinh lễ cho chủng ta, thể mà chưa tới ra mắt, chúng ta không biết bên đó giả thần giả quỷ cái gì, không chửng bên đó sẽ cho chúng ta bất ngờ lớn." Tô Diệc Hàm tự tin cười nói, cô ta dường

như đã xác định nhà họ Hàn hỏi cưới cô ta.

Mấy cô gái trẻ khác trong nhà họ Tô không vui khi nghe thấy vậy.

Nhưng mà Tô Diệc Hàm đúng là người xinh đẹp nhất ở đây, có thể người ta để ý cô ta thật.

"Nếu đúng như thế, nhà chủng ta chẳng phải có cơ hội sống trong khu biệt thự Đỉnh Vân?"

Bà cụ cũng cảm thấy rung động khi nghe điều này, tuy rằng việc hợp tác với bất động sản Nhược Thủy cũng có khả năng thúc đẩy nhà họ Tô trở thành một gia tộc lớn tại thành phố Thiên Vân. Nhưng nếu nhà họ Hàn ra tay mua biệt thự Sơn Yêu, nhà họ cũng có chút mặt mũi. Hơn nữa nếu hai nhà hợp lực với nhau, rất có khả năng địa vị của nhà họ Tô vượt qua ba gia tộc lớn tại đây. Chuyện này bà cụ không dàm nghĩ tới.

"Thật tiếc, cậu ta chưa xuất hiện." Bà cụ thở dài, không hiểu vì sao bên đó đưa sinh lễ quý giá như thế mà nhân vật chính lại chẳng lộ mặt.

"Nguời đàn ông như vậy, khi xuất hiện chắc chắn sẽ gây chấn động, chờ anh ta chuẩn bị tốt nhất định sẽ tới đón tôi." Tô Diệc Hàm nói.

Hàn Tam Thiên đang vùi đầu ăn cơm, không tham gia chủ đề này.

Tô Hải Siêu khinh bi nhìn anh rồi nói: “Hàn Tam Thiên, không ai cướp đồ ăn của mày đâu. Cứ như chưa từng ăn qua đồ ngon như này vậy?"

Nghe thấy thế, nhiều người bắt đầu cười nhạo anh, bọn họ không dám động tới Tô Nghênh Hạ, nhưng thằng ở rể như này thi không cần nể mặt.

"Sơn hào hải vị như này tôi ăn chán rồi."

"Người nghèo mà, chưa ăn bao giờ là bình thường."

"Không biết cảm giác nghèo đói là như nào nhỉ."

Bà cụ phải khu một tiếng, những lời châm chọc đó mới dừng lại.

Tô Quốc Lâm nhận điện thoại, khiếp sợ than: "Cao vậy! Không phải bảo trong tầm 60 triệu thôi sao?"

"Ai đấu giá thành công?"

Nghe Tô Quốc Lâm hỏi han, đám người nhà họ Tô đang bàn luận về việc đầu giả biệt thự Sơn Yêu đều ngũng lại, tập trung tinh thần nhìn Tô Quốc Lâm.

“Tôi biết rồi."

Tô Quốc Lâm cúp điện thoại, thở dài ngao ngán.

"Ba, bao tiền vậy?" Tô Hải Siêu sốt ruột hỏi.

"89 triệu." Tô Quốc Lâm nói.

Con số này khiến mọi người phải sững sở, bà cụ cũng không bình tĩnh nổi, vượt qua mức giá dự tinh tới 20 triệu. Họ có thể tưởng tượng được cuộc đấu giá khốc liệt tới chừng nào, điều quan trọng hơn là, giá trị thực tế của biệt thự kia không cao như thế, chi 89 để giữ danh dự.

"Đúng như Diệc Hàm đã nói, biệt thự được người khác mua, nhưng không biết ai mua." Tô Quốc Lâm nói tiếp.

Trải tim Tô Diệc Hàm đập thật nhanh, cô ta chỉ nói bừa thôi, ai ngờ lại

thành sự thật!

Nếu người bí ẩn kia là người họ Hàn, mà cô ta là người được chọn, điều này chẳng khác gi chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi.

"Anh mau đến đây đi." Tô Diệc Hàm mong chờ nói, tuy cô ta không biết đối phương là người như nào, xấu đẹp ra sao, cho dù xấu ma chê quỷ

hờn thì cô ta cũng chấp nhận được.

"Bà, nhà chủng ta chắc chắn có cơ hội sống trong khu biệt thự Đinh Vân, thậm chỉ ở trong biệt thự Sơn Yêu xa hoa nhất nơi đó." Tô Diệc Hàm nói với bà cụ.

Bà cụ từng này tuổi rồi, cũng không kim được hưng phấn. Ai mưa biệt thự bà không biết, nhưng sinh lễ kia thực sự thuộc về nhà họ, mặc kệ cậu ta để ý đứa con gái nào nhà họ, thì đó vẫn là chuyện tốt.

"Hy vọng cậu ta xuất hiện sớm, bà mất ngủ mấy hôm vì chuyện này

rồi." Bà cụ nói.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ cùng đi bộ ở vườn hoa sau biệt thự, hai người đi cách nhau một mét, giữ khoảng căch an toàn.

"Hâm mộ không?" Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên đang nói tới vấn đề sính lễ thì gật đầu nói: "Em là người bình thường, đương nhiên hâm mộ người ta rồi, chẳng qua việc đó không quan trọng lắm, mọi việc giờ với em cũng khả tốt."

Câu trả lời thẳng thắn của Tô Nghênh Hạ khiến Hàn Tam Thiên phải bật cười, nếu cô nói không hâm mộ anh còn cảm thấy cô là kẻ đạo đức giả. Nhưng chắc chắn cô sẽ không đưa ra câu trả lời như vậy.

"Có thể bỏ 89 triệu mua biệt thự, anh nói xem, mấy người đó coi tiền bạc là gì nhỉ?" Tô Nghênh Hạ tò mò hỏi Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Có lẽ đó chỉ là tiền tiêu vật của người ta thô."

Tô Nghênh Hạ chép miệng, hơi giật mình, 89 triệu tiền tiêu vặt đó, gì mà khoa trương như vậy.

"Người mua biệt thự có thể là người đưa sinh lễ không?" Tô Nghênh Hạ nói,

"Có lẽ vậy, dù sao sinh lễ cũng không nhỏ." Hàn Tam Thiên nói.

"Tô Diệc Hàm may mắn thật đó, lấy được người có tiền, không biết cuộc sống sau này thế nào." Tô Nghênh Hạ không hâm mộ, cô chỉ tò mở mà thôi.

"Em cũng nghĩ người ta cưới Tô Diệc Hàm sao?" Hàn Tam Thiên cười.

"Không nghĩ cũng không được, cô ấy là người đẹp nhất trong nhà em, người có tiền cũng chỉ vừa ý người như thế." Tô Nghênh Hạ nói với vẻ đương nhiên rồi.

"Em cũng rất đẹp." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ trừng mất, liếc Hàn Tam Thiên một cái: "Anh có bị điện không, em kết hôn rồi, chuyện này liên quan gì tới em."

Hån Tam Thiên ngại ngùng cười, không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, Tô Nghênh Hạ bị bà cụ gọi, hắn có việc gì cần bàn bạc.

Hàn Tam Thiên một mình đi dạo trong vườn, mới đầu hè nên hoa nở

khắp nơi.

"Hàn Tam Thiên, đừng có quên chuyện mày đành tao." Tô Hài Siêu ở đằng sau Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên xoay người, nhìn Tô Hải Siêu chỉ có một mình, anh khinh bỉ nói: "Nếu anh muốn báo thủ, tôi khuyên anh tìm thêm mấy người nữa giúp đi."

Tô Hải Siêu lắc đầu: "Tao so đo với loại như mày làm gì, mày không hiểu thân phận ở rể của minh à? Tao cần gi hạ thấp minh như vậy."

"Vậy anh tim tôi có việc gì?" Hàn Tam Thiên không hiểu.

Tô Hải Siêu: "Tao nói cho mày biết, đừng nghĩ Tô Nghênh Hạ được người lớn coi trọng thì mày có thể cáo mượn oai hùm. Mày vĩnh viễn chỉ là phế vật, là thắng ở rể nhà tạo thôi."

Hàn Tam Thiên tặc lưỡi cười, anh chẳng hứng thủ với việc này.

Thấy Hàn Tam Thiên không tức giận, cũng không cãi lại, Tô Hải Siêu nghiến răng nói: "Đúng là thắng vô dụng, bị chửi cũng đéo biết cãi lại, như con chó chỉ biết vẫy đuôi."

"Tô Hải Siêu, tường khich tưởng khiến tôi đánh anh để anh đi mách với bà nội à, anh chỉ nghĩ có thế? Đầu óc thông minh một chút được không, trò hề này vô dụng thôi." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Hải Siêu nghiến răng, anh ta không ngờ mình tốn công tổn sức nghĩ kể đối phó với Hàn Tam Thiên vậy mà bị nhận ra dễ như vậy.

Hơn nữa phế vật này còn dám nói anh ta không có đầu óc!

"Tiện nhắc anh một câu, nếu tôi muốn đánh anh thì mặc kệ ở đâu, thời điểm nào, ngay cả tru mặt bà nội tôi cũng đánh được, anh muốn nằm viện chơi à?" Hàn Tam Thiên tiến lên.

Tô Hải Siêu hoảng hốt lùi lại hai bước, nhìn cực kì chật vật.

Hàn Tam Thiên cười, rời khỏi khu vườn.

Tô Hài Siêu tức giận dậm chân tại chỗ, anh muốn đánh minh một cái, vừa rồi vì lại lùi lại, sợ phế vật này làm gi? Tô Nghênh Hạ có địa vị tại công ty thi sao, phế vật này làm gi có.

"Hàn Tam Thiên, tạo nhất định để mày dập đầu quỳ gối xin lỗi tao, không làm được tao không mang họ Tô!"

Tô Nghênh Hạ nói chuyện với bà cụ gần nửa tiếng, Hàn Tam Thiên không hỏi chuyện gi, nhưng từ biểu hiện của cô bây giờ, anh cũng đoán được chút ít.

Bà cụ từng nói với anh, bảo anh đừng mơ ước tài sản nhà họ Tô, đoản

chủng bà ta cũng nói với cô điều này.

"Chiều nay anh rảnh không?" Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.

"Rảnh, anh làm gì có chuyện để làm đâu." Hàn Tam Thiên nói.

"Vậy đi dạo phố với em đi, em hẹn với bạn rồi, anh làm cu li được không?" Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiền trả lời: "Không có vấn đề gi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương