Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Thiếu niên thiếu nữ thời kỳ trưởng thành chơi đùa trong phòng, nói nhỏ thì là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, nói lớn thì là, ít nhiều gì thì cũng có chút thân mật quá đáng, không biết có chừng mực. Đổi lại mẹ Quan đi vào thấy cảnh tượng như vậy, chắc chắn trong lòng lộp bộp một chút, nhưng ba của con trai không thể so với mẹ của con gái được, phương diện này không chạp rất nhiều. LQĐ

Trang Minh Huy đẩy cửa bước vào, thấy Chi Chi hành hung con trai nhà mình, phản ứng đầu tiên chính là: “Gia Minh, không được bắt nạt em gái.”

“Con không bắt nạt cô ấy.” Ba không nhận ra, Trang Gia Minh vẫn cảm thấy xấu hổ, tai đỏ bừng.

Chi Chi thấy cậu xấu hổ, mới nhớ ra mình là thiếu nữ thanh xuân, cần phải chú ý có chừng mực giữa người khác phái, ngại ngùng bước xuống giường, giả vờ rụt rè chào hỏi: “Chào chú Trang.”

“Chi Chi à.” Trang Gia Minh cười điềm đạm nhìn cô: “Có muốn uống chút gì không, chú lấy cho con.”

Cô vội lắc đầu: “Không cần không cần ạ, con tới tìm anh Gia Minh mượn máy tính, về ngay đây ạ.”

“Về sớm vậy làm gì, trong nhà con cũng đâu có ai.” Trang Minh Huy ra mở tủ lạnh, muốn lấy kem đãi khách nhưng bên trong trống rỗng, ngay cả quả trứng gà cũng không có, trong lòng lập tức đau xót.

Nhưng ông không dám biểu lộ nỗi nhớ vợ trước mặt con trai, cố nén nước mắt chua xót, móc bóp da từ trong túi quần ra, tìm tờ trăm đồng màu xanh lén đưa cho con trai: “Dẫn em gái đi mua kem đi.”

Trang Gia Minh thấy mắt ông đầy tơ máu, trầm mặc xuống: “Tự con đi mua đồ, ba ở nhà ngủ một giấc đi.”

“Không sao không sao, ba đi tắm rửa một cái là được, phải mua đồ nhiều như vậy, một mình con xách sao được.” Trang Minh Huy dặn dò: “Các con xuống lầu ăn chút gì đó đi, ba lập tức xuống liền.”

“Tự con đi được mà.” Trang Gia Minh hơi mím môi, giọng điệu kiên quyết.

Trang Minh Huy lắc đầu, không cho từ chối: “Ba đi với con.”

Hai ba con giằng co nhau.

Chi Chi vội giảng hòa, kéo tay áo Trang Gia Minh: “Chúng ta đi mua kem, em muốn ăn que kem ba màu, đi thôi anh Gia Minh.”

“Con và em gái xuống dưới trước đi.” Trang Minh Huy bắt đầu thu dọn quần áo.

Trang Gia Minh bị Chi Chi kéo ra cửa, nhưng rõ ràng không mấy vui vẻ, chỉ là được nuôi dạy tốt từ nhỏ, không thể nổi giận với người bên cạnh mà thôi.

“Đừng có xụ mặt nữa, chú đặc biệt về chính là vì đi mua đồ với anh đó.”

Cậu nói: “Nhưng anh muốn tự mua, cũng không mua gì nhiều.”

Chi Chi bật cười, giải thích cho cậu nghe: “Ngốc, không phải chú cảm thấy anh không mua được đồ, mà là muốn đi mua cùng anh. Anh sắp học trung học rồi, làm ba mà cái gì cũng không làm trong lòng chắc chắc sẽ băn khoăn. Hôm đó em và mẹ cùng đi mua đồ, em mua xong rất nhanh, nhưng bà lại không chịu, phải kéo em đi mua thêm đôi giày chơi bóng.”

Trang Gia Minh ngẩn ra, quay đầu nhìn cô.

Cô gái cười khanh khách, “Bây giờ chúng ta có thể đi ăn kem rồi chứ?”

Buổi sáng ngày ba mươi mốt, trên cửa quán mì Quan Gia dán một tờ giấy trắng “Đưa con đi nhập học, buổi chiều mở cửa,” rồi cả nhà xách hành lý túi lớn túi nhỏ bước xuống lầu.

Trang Minh Huy vội vàng mở cốp xe: “Để được không?”

“Không thành vấn đề.” Ba Quan xếp hành lý ngay ngắn từng món một, khen, “Xe này khá rộng.”

“Trong gara xe, tôi đã nói trước với họ là muốn mượn đưa con đi nhập học.” Trang Minh Huy cười, mấy năm nay ông không tích góp được chút tiền nào, mặc dù đã thi bằng lái, nhưng không mua nổi xe, cũng may phúc lợi ở công ty không tệ, với chức vị của ông bây giờ, hoàn toàn có thể mượn xe của công ty để chạy.

Mẹ Quan rất cảm kích: “Lần này nhờ có ông, nếu không nhiều đồ đạc như vậy bọn tôi thật sự không dễ giải quyết.”

“Lời này quá khách sáo, hiếm khi hai đứa nhỏ chung một trường.” Trang Minh Huy khoát khoát tay, lại hỏi: “Qua hôm nay biết phân ban?”

Nhắc tới chuyện này, mẹ Quan có hơi buồn: “Cũng không phải vậy, nếu thi không vào….”

“Thi không vào thì không vào, mới năm đầu, đừng nên ép con chặt quá.” Trang Minh Huy vội khuyên nhủ. Theo ông, vợ chồng nhà họ Quan tốt bụng mà người cũng chịu khó, nhưng quá ép buộc con cái, Chi Chi từ nhỏ đã bị nhìn chằm chằm vào bảng thành tích, thật sự rất đáng thương.

Bây giờ lo lắng cũng vô dụng nên mẹ Quan thôi nói.

Trong hành lang, Chi Chi và Trang Gia Minh xách theo cặp của mình đi xuống.

Ba Quan hỏi: “Kiểm tra lại lần nữa, các con không quên thứ gì đấy chứ?”

“Không ạ, con đã kiểm tra lại rồi.” Chi Chi liếc nhìn chiếc xe chở hàng nhỏ trước mắt, trong lòng thở phào một hơi, xem ra hành lý đã được chất lên hết, không cần phải gạt ra ngồi – Cô thật sự sợ sẽ được hưởng đãi ngộ người gầy ngồi lên đùi người khác.

Các phụ huynh liên tục kiểm tra, xác nhận không lấy nhầm hành lý, bắt đầu lên đường tới trường học.

Trước cửa trường Nhất Trung người người tấp nập, xe đỗ đầy đường, trong đó có không ít là xe Mercedes-Benz BMW. Trang Minh Huy thấy vậy, trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy đã hỏi gara mượn chiếc Audi rồi, xe chở hàng này tuy rộng nhưng khiến bọn nhỏ xấu mặt, ngộ nhỡ bị bạn học nhìn thấy thì không hay cho lắm.

“Trước cổng xe nhiều lắm, hay là chúng ta đỗ xa một chút?” Ông hỏi ba Quan.

Hai ông ba có vẻ ăn ý, vừa định đồng ý, Chi Chi nằm úp sấp trên ghế lái, đề nghị: “Chú Trang, bên kia có một cửa nhỏ thấy trống kìa, là bãi đậu xe bên cửa hông, chú dừng ở đó đi, cách ký túc xá cũng gần.”

“Đỗ ở cửa dán thành tích phân ban đi.” Mẹ Quan nói, “Tôi thấy có khá nhiều người đứng ở đấy.”

Cô nói: “Con và anh Gia Minh xuống đi xem chia lớp và ký túc, mọi người chờ bọn con ở bãi đậu xe là được.”

“Ừ.”

Chiếc xe hàng nhỏ dừng lại ở khúc cua, Chi Chi nhảy xuống xe, dặn dò: “Sau khi vào bãi đậu xe rồi thì chạy về phía Bắc, tìm chỗ cách ký túc xá gần một chút ạ, nếu không không tiện khiêng đồ.”

“Con đứa nhỏ này sao lại sai người lớn hả?” Mẹ Quan hùng hổ nghiêm mặt, “Quên đi, mẹ đi cùng hai đứa.”

Chi Chi vội vàng đóng cửa xe: “Thôi mẹ à, cổng vào ký túc xá xa lắm, chân mẹ không tốt nên tiết kiệm sức đi ạ.”

Tất cả mọi người đều bật cười, Trang Minh Huy nói: “Chi Chi thương mẹ thật đấy.”

“Nó không chọc giận tôi đã là không tệ rồi.”

Họ nói xong, nhìn hai đứa nhỏ nhanh chóng băng qua dòng xe, bước vội xông vào trong đám người chen chúc vào cửa trường học.

Trước bảng thông báo đầy người đứng.

Chi Chi đầu hơi lùn, nhón chân lên nhìn hồi lâu vẫn không thấy, không thể làm gì khác hơn là dùng sức đẩy Trang Gia Minh: “Anh xem đi.”

Trang Gia Minh buộc lòng phải vừa nói xin lỗi vừa chen vào bên trong. truyện chính chủ của LÊ*QUÝ)ĐÔNN

Chia lớp từ trái sang phải, cậu nhanh chóng thấy được tên mình ở trang đầu tiên, nhìn xuống chút nữa, xuống nữa, xuống nữa, trong tình hình nguy hiểm lại càng nguy hiểm thì thấy được ba chữ “Quan Tri Chi” ở tờ cuối cùng, cậu hung hăng thở phào nhẹ nhõm.

“Hai ta cùng lớp.”

“Lớp mấy?”

“Lớp 10 ban 1, ở lầu 1, ký túc của anh là phòng 504 lầu E, em là phòng 303 lầu D.”

“Ổn rồi, lui thôi!”

Cô quen cửa quen nẻo dẫn Trang Gia Minh vòng qua đường nhỏ trở lại bãi đậu xe, ở đó người cũng đông nghìn nghịt, xe đậu kín chỗ.

Ba vị phụ huynh đã xách hết hành lý xuống, thấy họ chạy tới vội hỏi: “Sao rồi.”

“Một lớp ạ.” Chi Chi làm tư thế chiến thắng, tự đáy lòng vui vì mình tiết kiệm được một vạn đồng.

Ba Quan, mẹ Quan đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt quá.”

Cổng phía Bắc bãi đậu xe đi là hướng đi lên lầu ký túc xá, họ từ đó đi vào, tiết kiệm được không ít lộ trình. Ký túc xá Nhất Trung phân ranh giới nam nữ rõ ràng, lầu A-D là ký túc xá nữ sinh, sau đó là học sinh trong sự quản lý, tiếp theo lầu E-H là ký túc xá nam sinh.

Đời trước Chi Chi cũng ở lầu D, nhưng không phải là 303 mà là 305, bạn cùng phòng cũng thay đổi.

“Trình Uyển Ý?” Cô gọi tên bạn cùng phòng, có chút bất ngờ, “Ôi trời ơi, hai chúng ta ở cùng phòng.”  chính chủ L^ÊQUYSĐÔNN

Trình Uyển Ý vẫn là thiếu nữ có dáng điệu văn nghệ, dịu dàng im lặng ngồi trên giường, thấy Chi Chi đi vào, khóe miệng cong lên mỉm cười: “Quan Tri Chi.”

Chi Chi liếc nhìn giường cô ta, phát hiện đã dọn dẹp xong, nên cũng không để ý gì nhiều, tìm vị trí giường của mình, giường cô đặt cạnh gần cửa sổ.

Trên giường có một túi lớn, bên trong là bốn thứ chăn chiếu gối ga giường của ký túc xá. Ba Quan nhấc túi lên, “Thứ này được đó, đỡ mình phải mua.”

Chi Chi đạp rơi giày, nhanh chóng leo lên giường: “Mẹ, đưa màn trong đó đây cho con.”

“Con xuống đi, để mẹ mắc cho con, con đâu biết mắc màn.”

“Con đâu bị ngốc, đưa đây cho con.” Cô chìa tay ra.

Mẹ Quan không thể làm gì khác hơn là đưa màn qua, miệng lẩm bẩm không ngớt: “Đừng mắc ngược, cửa quay ra ngoài…..”

Chi Chi cầm lấy, nhanh chóng tìm được bốn cái móc trong góc, hơi run rẩy tìm trái phải, thuần thục buộc các mối ban đầu, sau đó kéo buộc từng góc một cho chặt và căng ra, một lát đã làm xong tất cả.

Người mẹ đang bận rộn giường đối diện thấy vậy, nói với vợ chồng nhà họ Quan: “Con gái hai người giỏi thật đấy.” Rồi tức giận mắng con nhà mình đang đứng ngây ngốc bên dưới, “Con nhìn con đi!”

“Con chúng tôi ở nhà cũng không giỏi gì đâu, làm biếng vô cùng.” Mẹ Quan cũng không muốn con gái không kết giao được với bạn bè, lập tức móc một hộp sữa tươi Vượng Tử đưa cho bạn học kia, “Cô gái nhỏ cầm lấy.”

Cô gái có ý xấu hổ, đẩy đẩy từ chối, không ngờ ba cô ta cầm lấy sữa tươi Vượng Tử, rồi móc một túi lớn mứt ra: “Nhà tôi sấy hoa quả khá ngon, nếm thử một chút xem.”

“Ba!” Cô gái vô cùng thẹn thùng, thấp giọng nói: “Sao ba lại mang cái này đi, chẳng phải con đã nói đừng cầm đi rồi sao, mất mặt xấu hổ với người ta quá.” đứa nào reup là chó cả lò

Cũng chẳng phải là thứ gì tốt, mất mặt xấu hổ không nói, cầm đồ đạc nông thôn vào trong trường, chẳng phải mọi người đều sẽ biết nhà cô ta không phải ở trong thành phố à? Nhất định sẽ xem thường cô ta. Ba Tố bị cô ta nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng và ngượng ngùng, tay cương cứng trong không trung, nhất thời không biết nên thu tay về hay không.

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Chi Chi thò người qua: “Mứt táo ạ? Con thích ăn, cho con một ít với.”

Điều này làm người ba được giải vây, ông ta cầm một hộp to đưa cho cô: “Bạn học thích thì ăn nhiều một chút, không đáng bao tiền đâu.”

Chi Chi nhận lấy nểm thử, cười: “Ngọt lắm.”

Mẹ Quan lặng lẽ nhìn con gái, rút khăn giấy ra: “Đưa cho mẹ, mẹ để bên này, đợi lát nữa ăn.”

Chi Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đưa cho mẹ cô.

Quả nhiên, con gái ghét ăn táo, làm mẹ sao lại không biết chứ. Nhưng mẹ Quan không nói gì, bọc táo lại để lên bàn nhỏ bên cạnh, cùng phía bên kia câu được câu chăng trò chuyện.

Chi Chi nhanh chóng xử lý xong phần ga giường, bắt đầu dọn dẹp tủ treo quần áo.

Ba Quan vốn cho rằng mình sẽ mệt cả buổi sáng, không ngờ lại thành ông chủ đứng phất tay, không thể làm gì khác hơn là dạo qua một vòng ký túc xá từ trên xuống dưới, về nói lại mấy chuyện vụn vặt mà ông kiểm tra thấy cho con gái: “Các con muốn tắm thì tới nhà tắm, ở đó mới có nước nóng, ba đã hỏi quản lý ký túc xá, nói là sử dụng thẻ học sinh để thanh toán….”

Chuyện ông nói Chi Chi đã biết, nhưng vừa nghe vẫn gật đầu, bảo họ yên tâm.

Sau một lát, mẹ Trình từng gặp mặt một lần đi tới, trang điểm khá nhạt, quần dài giày cao gót, khí chất đánh bại tất cả các bậc phụ huynh trong ký túc xá. Bà ta đứng trước cửa, quét một vòng phòng ký túc ngổn ngang hành lý, không bước vào: “Uyển Uyển.”

“Mẹ.” Trình Uyển Ý bước ra ngoài.

“Mẹ đã chào hỏi hiệu trưởng Vương rồi, con có chuyện gì thì cứ đi tìm ông ấy.” Giọng mẹ Trình không lớn lắm, nhưng trong phòng ký túc không ai nói chuyện nên tất cả mọi người đều nghe thấy, “Hàng ngày gọi điện thoại cho mẹ, muốn ăn món gì thì mẹ bảo dì làm xong đưa tới cho con, thân thể không khỏe không phải chống…”

Các bậc phụ huynh đều hiểu cô gia cảnh cô gái nhỏ này không tệ, thoạt nhìn còn có chút quan hệ, không đắc tội nỗi.

Chi Chi uống xong lon coca lạnh ba cô mua cho (Tội quá tội quá), cảm thấy mình đã giải thích được một mối nghi ngờ - Chẳng trách Trình Uyển Ý hình như không có bạn bè gì cả, thì ra là như vậy!

Hết chương 10

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương