Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
-
Chương 50: Rời Giường Rồi, Tổng Thống
Đêm hôm đó, Đào Du Du nói chuyện với Đào Tú Quyên đến khuya mới đi ngủ.
Tiểu Nho ầm ĩ muốn Đào Du Du bồi bé đi ngủ, bởi vì ban ngày vui đùa quá mệt mỏi, không bao lâu liền thiếp đi trên ghế sô pha, đến lúc Đào Du Du đứng dậy trở về phòng ngủ, ôm cô bé đi về phòng nghỉ ngơi.
Cả buổi tối hôm nay hầu như Đào Du Du không thể ngủ được, Tiểu Nho đá chăn liên tục, cô chỉ có thể đắp chăn cho con bé, cả một đêm lại lăn qua lăn lại, sáng sớm hôm sau cô mang cặp mắt gấu trúc đi đến Phủ Tổng Thống.
Đi đến Phủ Tổng Thống, vừa lúc tám giờ hai mươi phút, theo đạo lý cô phải đi lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường như trước.
Nhưng bởi vì bi kịch ngày hôm qua làm cho cô xuất hiện tâm lý sợ hãi lớn đối với phòng ngủ chính lầu ba, cô sống chết cũng không chịu lên lầu.
“Đào quản gia, nếu cô làm chậm trễ thời gian ngài Tổng thống rời giường, đến lúc đó ngài ấy giận dữ tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với buổi sáng ngày hôm qua đâu….” Dương quản gia nhìn thấy vẻ mặt kháng cự lại của Đào Du Du, có lòng tốt nhắc nhở bên tai cô.
“Đúng vậy, Đào quản gia, công việc này sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt, hiện tại chỉ là mất thời gian, chờ cô thích ứng một chút thì tốt rồi. Tuy rằng ngài Tổng thống lúc còn trên giường hơi tức giận một chút, nhưng sau khi ngài ấy rời giường thì cũng không có gì, cô cứ đứng vững là tốt rồi.” Triệu Nho ở một bên cũng nói phụ họa theo.
Phải biết rằng, chuyện này nếu Đào Du Du không đi, sẽ rơi vào người Dương quản gia, cho nên hai người bọn họ phải hy sinh Đào Du Du rồi.
Không biết có phải lời đoe dọa của Dương quản gia có tác dụng không, Đào Du Du chỉ cần suy nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần bởi vì anh ta rời giường làm chậm trễ chuyện quốc gia đại sự, liền nhịn không được mà run cả người, kết quả là, cô bi thống chạy lên lầu.
Cô không biết, sau lưng cô lúc này Dương quản gia và Triệu Nho cười rất gian trá.
Đi đến lầu ba, cô đi dọc theo hành lang về phía trước vài chục mét, đứng trước phòng ngủ chính, hít sâu một hơi, cô quyết định hôm nay sẽ điều chỉnh chiến lược, tuyệt đối không thể như hôm qua nữa, trực tiếp lấy nước lạnh hắc Tổng thống, hôm nay cô sẽ điềm đạm lại một chút.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, phóng mắt nhìn xung quanh, Vũ Văn Vĩ Thân đang ngáy o o trên chiếc giường lớn màu trắng mềm mại, có ánh sáng mờ ảo chiếu vào, nhưng không hề chói mắt.
Chậm rãi đi đến bên giường, cô nhẹ nhàng gọi “Tổng thống”, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không có phản ứng một chút nào.
Kết quả là, cô chỉ có thể đề cao âm lượng, đưa miệng đến gần tai anh, dùng sức gầm lên một câu: “Tổng thống, trời sáng rồi, rời giường thôi.”
Lần này quả thật có hiệu quả, Vũ Văn Vĩ Thần bị giọng nói thét chói tai của cô đánh thức, phản xạ có điều kiện như muốn đứng dậy, đụng đầu vào người Đào Du Du, nhất thời Đào Du Du cảm thấy trán mình đau nhói, cô nhíu mày đưa tay sờ lên trán.
Mà cố gắng ngẩng đầu, tầm mắt của cô rơi trên gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, không nhìn không biết, vừa nhìn đã làm cô hoảng sợ.
Tiểu Nho ầm ĩ muốn Đào Du Du bồi bé đi ngủ, bởi vì ban ngày vui đùa quá mệt mỏi, không bao lâu liền thiếp đi trên ghế sô pha, đến lúc Đào Du Du đứng dậy trở về phòng ngủ, ôm cô bé đi về phòng nghỉ ngơi.
Cả buổi tối hôm nay hầu như Đào Du Du không thể ngủ được, Tiểu Nho đá chăn liên tục, cô chỉ có thể đắp chăn cho con bé, cả một đêm lại lăn qua lăn lại, sáng sớm hôm sau cô mang cặp mắt gấu trúc đi đến Phủ Tổng Thống.
Đi đến Phủ Tổng Thống, vừa lúc tám giờ hai mươi phút, theo đạo lý cô phải đi lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường như trước.
Nhưng bởi vì bi kịch ngày hôm qua làm cho cô xuất hiện tâm lý sợ hãi lớn đối với phòng ngủ chính lầu ba, cô sống chết cũng không chịu lên lầu.
“Đào quản gia, nếu cô làm chậm trễ thời gian ngài Tổng thống rời giường, đến lúc đó ngài ấy giận dữ tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với buổi sáng ngày hôm qua đâu….” Dương quản gia nhìn thấy vẻ mặt kháng cự lại của Đào Du Du, có lòng tốt nhắc nhở bên tai cô.
“Đúng vậy, Đào quản gia, công việc này sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt, hiện tại chỉ là mất thời gian, chờ cô thích ứng một chút thì tốt rồi. Tuy rằng ngài Tổng thống lúc còn trên giường hơi tức giận một chút, nhưng sau khi ngài ấy rời giường thì cũng không có gì, cô cứ đứng vững là tốt rồi.” Triệu Nho ở một bên cũng nói phụ họa theo.
Phải biết rằng, chuyện này nếu Đào Du Du không đi, sẽ rơi vào người Dương quản gia, cho nên hai người bọn họ phải hy sinh Đào Du Du rồi.
Không biết có phải lời đoe dọa của Dương quản gia có tác dụng không, Đào Du Du chỉ cần suy nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần bởi vì anh ta rời giường làm chậm trễ chuyện quốc gia đại sự, liền nhịn không được mà run cả người, kết quả là, cô bi thống chạy lên lầu.
Cô không biết, sau lưng cô lúc này Dương quản gia và Triệu Nho cười rất gian trá.
Đi đến lầu ba, cô đi dọc theo hành lang về phía trước vài chục mét, đứng trước phòng ngủ chính, hít sâu một hơi, cô quyết định hôm nay sẽ điều chỉnh chiến lược, tuyệt đối không thể như hôm qua nữa, trực tiếp lấy nước lạnh hắc Tổng thống, hôm nay cô sẽ điềm đạm lại một chút.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, phóng mắt nhìn xung quanh, Vũ Văn Vĩ Thân đang ngáy o o trên chiếc giường lớn màu trắng mềm mại, có ánh sáng mờ ảo chiếu vào, nhưng không hề chói mắt.
Chậm rãi đi đến bên giường, cô nhẹ nhàng gọi “Tổng thống”, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không có phản ứng một chút nào.
Kết quả là, cô chỉ có thể đề cao âm lượng, đưa miệng đến gần tai anh, dùng sức gầm lên một câu: “Tổng thống, trời sáng rồi, rời giường thôi.”
Lần này quả thật có hiệu quả, Vũ Văn Vĩ Thần bị giọng nói thét chói tai của cô đánh thức, phản xạ có điều kiện như muốn đứng dậy, đụng đầu vào người Đào Du Du, nhất thời Đào Du Du cảm thấy trán mình đau nhói, cô nhíu mày đưa tay sờ lên trán.
Mà cố gắng ngẩng đầu, tầm mắt của cô rơi trên gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, không nhìn không biết, vừa nhìn đã làm cô hoảng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook