Đặt ở trước mặt Ân Triệu Lan là hai món đồ, một là lọn tóc của Ân phu nhân, hai là tờ giấy đăng ký kết hôn.

Gina Majors Chelsey xinh đẹp ngồi thoải mái trên ghế da, nhẹ nhàng xoa phần bụng lộ ra, dùng một loại ánh mắt đặc biệt chắc chắn nhìn Ân Triệu Lan ”Chỉ cần chúng ta kết hôn, mẹ của anh cũng là mẹ của tôi, tôi hiển nhiên sẽ không tổn hại tới một sợi tóc của bà.”

”Tại sao?” Ân Triệu Lan nhìn hai món đồ vô cùng chướng mắt đang được đặt trước mặt mình.

Mấy ngày liên tiếp Gina tìm mọi cách lấy lòng y, y hoàn toàn bất vi sở động, chỉ im lặng chờ cô nàng chơi chán y rồi thì thả đi, rõ ràng cô ta không thích y, thái độ đối đãi với y cũng chỉ là ngoài mặt, giống như đang tìm một món đồ thay thế, nếu không phải là y thì cũng chả sao.

Ân Triệu Lan nhận thấy cô ta đã không còn kiên nhẫn nữa, nhưng không nghĩ tới, cô ta sẽ đột nhiên ra quyết định kết hôn với y.

”….đừng nói là cô yêu tôi! Tôi một chữ cũng không tin!” Ân Triệu Lan thấy Gina muốn mở lời, lạnh lùng lên tiếng.

Gina vốn muốn nói vài câu dỗ dành y, thấy biểu tình này của y, cô ả cũng lười, mất hứng nói ”Đừng nhiều lời nữa! Ký tên đi!”

”Đừng mơ!” Ân Triệu Lan sao có thể quyết định chung thân đại sự của mình trong một tình huống như thế này? Y không có chút tình cảm nào với Gina, thậm chí còn chán ghét vô cùng vì bị cô ả giam lỏng cưỡng bức.

”Anh không cần mạng mẹ mình nữa sao?” Gina uy hiếp.

”Cô làm thế là phạm pháp!” Ân Triệu Lan nghiến răng.

Gina cười nhạo, cao ngạo nâng cằm ”Tôi làm tới nước này, anh nghĩ tôi còn sẽ sợ phạm pháp sao?” Gia tộc Chelsey vốn luôn nổi tiếng là tìm khe hở của pháp luật để trục lợi.

”….là vì người đàn ông kia sao?” Ân Triệu Lan thình lình hỏi một câu. Y nhớ tới người đàn ông xa lạ mà y vô tình gặp mặt trong phòng của Gina. Tuy rằng lúc ấy y bị Gina đuổi về phòng, nhưng vẫn nhận thấy được mối quan hệ giữa Gina và người kia không hề tầm thường.

Nụ cười của Gina cứng đờ, mắt chợt lóe một mạt cổ quái, nhưng cô ta rất nhanh trả lời ”Anh ấy không có can hệ gì tới anh.”

”Cô thật sự nghĩ rằng kết hôn với tôi có thể giải quyết được vấn đề sao?” Ân Triệu Lan hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận đang chực bùng nổ, ý muốn lần nữa giảng đạo lý với cô ta ”….cô không sợ, cha nuôi tôi quay đầu tìm cô tính sổ sao? Tôi trên danh nghĩa là người nối nghiệp chức vị tổng giám đốc điều hành của anh ta.” Y biết Gina kiêng kỵ Trịnh Liệt như thế nào, đến thời điểm này, y không thể không nêu tên hắn ra làm điểm tựa.

Gina cười châm chọc ”Anh còn chưa biết đúng không? Cha nuôi tốt của anh đã về nước rồi. Nhiều ngày như vậy vẫn không có động tĩnh gì, xem ra là đã buông tay rồi.”

Ân Triệu Lan trong lòng đau xót, cho dù cố giữ trấn định, sắc mặt vẫn cứ trắng bệch đi. Y ở nước M không có quen biết, người có thể dựa nhờ chỉ có mình Trịnh Liệt. Lúc ấy y xung phong nhận việc đáp ứng lời của Gina lưu lại, hiện tại nghĩ lại cũng không biết thật sự là vì an nguy bọn họ hay là vì giận dỗi, nhưng thời điểm y mở miệng, nhìn thấy biểu tình của Trịnh Liệt y liền cảm thấy hối hận.

Y lúc nào cũng như vậy, ngay tại thời điểm mấu chốt sẽ đưa ra quyết định sai lầm, theo thói quen muốn gánh vác toàn bộ trách nhiệm, không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.

Cho dù hối hận, cũng chết vì kiên trì, không yếu thế không quay đầu.

Nhưng nghe tin Trịnh Liệt thật sự bỏ y lại quay về nước, Ân Triệu Lan đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, có một loại cảm giác chật vật bất lực như vừa vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.

”Ký tên đi! Tôi đếm đến ba! Bằng không, lúc này đây thứ bị cắt không chỉ là một lọn tóc của Ân phu nhân.” Gina gắt gao nhìn chằm chằm Ân Triệu Lan, cầm di động làm động tác sắp nhấn phím, đếm từng chữ ”1, 2,…”

”Em gái anh, Gina, vì sao muốn làm như vậy?” Trịnh Liệt ngồi trong xe, sắc mặt không tốt hỏi.

Từ khi nghe được Kevin nói Gina trong một giờ sẽ bức Ân Triệu Lan kết hôn cùng mình, Trịnh Liệt cả người cảm thấy không thoải mái.

Nếu không phải Kevin là người chứng hôn quan trọng cho hôn lễ, Gina cần chờ hắn ta tới mới tiến hành được, Trịnh Liệt có khả năng sẽ giận chó đánh mèo đánh cho hắn một trận.

Trịnh Liệt tuy rằng buông tay Ân Triệu Lan, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ trơ mắt nhìn Ân Triệu Lan cứ như vậy kết hôn, cứ như vậy bị hủy diệt cả đời mình.

Kevin nhìn Trịnh Liệt với ý tứ hàm súc không rõ, nói thật, hắn nhìn thấy Trịnh Liệt có quan hệ ái muội với Trịnh Phỉ, Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo, hiện tại lại thấy Trịnh Liệt vì Ân Triệu Lan mà sốt ruột, trong lòng hiển nhiên quái dị. Nhưng hắn không có ý đồ muốn kết thân với Trịnh Liệt và con nuôi hắn sau này.

Hiện tại thứ phiền não nhất của Kevin chính là đứa em gái gây họa của mình. Lệ khí trong mắt Trịnh Liệt nói cho hắn biết, nếu Gina thật sự muốn ép uổng Ân Triệu Lan kết hôn, toàn bộ gia tộc Chelsey chuẩn bị đón phiền toái lớn đi.

Trước không nói đến Trịnh Phỉ thân thủ bất phàm, bề ngoài như trẻ con nhưng sát phạt quả quyết, chỉ một Trác Thư Nhiên bề ngoài tao nhã cũng đủ khiến người ta kinh hãi, kỹ thuật hacker của y có thể bức điên bất cứ ai ở nước M. Trịnh Liệt lại có thể khiến bọn họ nói gì nghe nấy. Hơn nữa, thân phận và thế lực của Trịnh Liệt tựa hồ không hề đơn giản.

Lại càng không cần nhắc tới, Trịnh Liệt vừa bang hắn một đại ân, để hắn và Phó Tranh có thể tái ngộ.

Thuận tình thuận lý, Kevin tất yếu phải ngăn cản Gina, để Ân Triệu Lan và mẹ y an toàn rời khỏi đó.

Kevin đau đầu xoa mũi ”Gina làm như vậy, nhiều khả năng là vì tôi…” Lúc ấy ở chỗ Gina nhìn thấy Ân Triệu Lan, hắn không suy nghĩ nhiều. Gina luôn ghét việc có người can thiệp vào sinh hoạt của mình, lúc trước làm tình nhân của Andre cũng là do em ấy cam tâm tình nguyện, luôn tùy tâm sở dục. Sau này Andre mất tích, Gina lại mang thai, Kevin tưởng rằng Ân Triệu Lan là người yêu mới của em ấy. Hiện tại nghĩ lại, mới phát hiện có nhiều điểm không thích hợp.

Vì mối quan hệ với cha mẹ rất lãnh đạm, một năm không gặp nhau được bao nhiêu lần, Gina gần như là do một tay Kevin chăm mà lớn. Tình cảm hai anh em vô cùng tốt, sau này khi lớn lên, Gina rõ ràng biến thành một đứa brother-complex.

(brother-complex: cũng như sister-complex, chỉ hội chứng yêu anh-em trai, chị-em gái mình quá mức)

Kevin là người thừa kế của gia tộc Chelsey. Bởi vì trên lưng gánh trách nhiệm gia tộc, hắn phải đè nén bản tính tiêu sái bất kham của mình, trở thành một người đàn ông ổn trọng nghiêm cẩn. Nhưng tai nạn giao thông cải biến hoàn toàn nhân sinh của hắn. Hắn bị gia tộc ruồng bỏ không chút lưu tình, nhưng từ nay về sau hắn cũng không còn trách nhiệm gì nữa, trở thành một người tự do, được theo đuổi thiên phú âm nhạc của bản thân hắn. Cho nên, với hắn đây quả thực là trong họa có phúc, thật đáng cười.

Hơn nữa, cuối cùng em gái hắn Gina lại cướp được vị trí thừa kế. Hắn tin tưởng vào năng lực của Gina, vì thế càng thêm yên tâm.

Nhưng trước đó không lâu ngoài ý muốn hai mắt hắn lại khôi phục, người trong gia tộc lại cảm thấy hắn thích hợp hơn với vị trí thừa kế. Bọn họ không thích Gina luôn hành động không theo an bài. Lúc trước bọn họ còn cố kỵ gia tộc Doyle như ẩn như hiện sau lưng em gái hắn, nhưng gia tộc Doyle bây giờ đã suy tàn, bọn họ liền bắt đầu dao động.

Người thừa kế gia tộc Chelsey trước hết phải kết hôn, đây là quy củ. Đây có lẽ là nguyên nhân Gina không từ thủ đoạn bức hôn Ân Triệu Lan.

Về phần tại sao em gái hắn chọn Ân Triệu Lan, hắn không có bất cứ lý giải nào. Trước đây em ấy cũng không đặc biệt hứng thú với người châu Á.

Giải thích của Kevin không khiến sắc mặt Trịnh Liệt chuyển tốt. Hắn dùng một loại ánh mắt ”Anh thật sự là người anh đáng trách” nhìn Kevin. Kevin nghĩ đến em gái nhà mình cưỡng hôn kẻ không biết là con nuôi hay tình nhân của người ta, nhất thời xấu hổ không thôi. Phó Tranh trầm mặc ngồi bên cạnh Kevin, thấy thế, an ủi vỗ tay hắn. Đối với vị em chồng tương lai đáng sợ kia, Phó Tranh bắt đầu lo lắng mình chịu không được.

Hy vọng sẽ không bị cô nàng khi dễ quá thảm!

Trác Thư Nhiên và Trịnh Phỉ ngồi một bên, thường xuyên để ý sắc mặt Trịnh Liệt, khó có được cùng diện vô biểu tình. Trịnh Minh Bảo chỉ là tùy tiện leo lên xe, nghe Trịnh Liệt và Kevin nói chuyện câu hiểu câu không, trong bụng mười vạn câu hỏi tại sao, nhưng nó vừa mở miệng muốn đặt câu hỏi, Trác Thư Nhiên liền giơ tay che miệng nó lại.

Trịnh Liệt đến nơi, không cần chờ Kevin chỉ địa điểm, hùng hổ bước tới. Người ven đường đều né tránh, dùng ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ nhìn hắn, tự suy diễn hắn rất có khả năng là ”Vợ đi lấy chồng, chỉ là tân lang không phải là hắn”, người đáng thương nha.

Kevin vỗ trán, lôi kéo Phó Tranh đuổi theo. Đi phía sau là ba người Trác Thư Nhiên đang xem náo nhiệt.

”…. Gina Majors Chelsey tiểu thư, cô có nguyện ý để người đàn ông này trở thành chồng mình? Cho dù anh ta khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay nghèo khổ, đều thương anh ta, chiếu cố anh ta, tôn trọng anh ta, tiếp nhận anh ta, cho đến khi cái chết chia cắt hai người?”

”Tôi nguyện ý.” Thanh âm cô gái dứt khoát rõ ràng.

”… Ân Triệu Lan tiên sinh, anh có nguyện ý để cô gái này trở thành vợ mình? Cho dù cô ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay nghèo khổ, đều thương cô ấy, chiếu cố cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, cho đến khi cái chết chia cắt hai người?”

”Tôi….”

”Cậu ấy không muốn!” Trịnh Liệt mặt âm trầm, đẩy cánh cửa lớn của phòng hôn lễ!

Người trong phòng đều đứng lên, trố mắt nhìn hắn.

Ân Triệu Lan sửng sốt, trên mặt lộ ra biểu tình không rõ vui buồn. Gina cầm bó hoa trong tay ném đi, khẽ nguyền rủa một tiếng, nói câu gì đó với Ân Triệu Lan.

Trịnh Liệt căn bản không để ý ánh mắt người ngoài, chỉ vào Gina tàn bạo nói ”Trong ngày hôm nay, nếu như cô không giao Ân phu nhân ra đây, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì được sinh ra trên đời này!”

Cho dù Gina sớm có chuẩn bị, cũng bị sự bao che con trai nuôi tàn nhẫn của hắn dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.

Kevin vội vã tiến lên che chở cô nàng “Trịnh tiên sinh, chuyện này là do em gái tôi sai. Anh mang Ân tiên sinh về trước đi, trong ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trao trả Ân phu nhân bình an cho anh. Nể phân tình quen biết, cứ như thế đi.”

Trịnh Liệt luôn theo chủ nghĩa ‘có thù tất báo’, sao có thể buông tha Gina đơn giản như vậy? Trời biết hắn vừa nghe được lời thề kết hôn, một hơi thiếu chút nữa muốn nhào lên.

Ngoài ý liệu, Ân Triệu Lan tiến tới một bước, giữ tay Trịnh Liệt lại “Cha nuôi, tôi không sao, chuyện này không cần truy cứu nữa.”

Xa cách nhiều năm như vậy, Ân Triệu Lan lại một lần nữa chủ động chạm vào hắn, Trịnh Liệt sượng người, mạc danh kỳ diệu bình tĩnh trở lại.

Ân Triệu Lan thấp giọng nói “Anh với tôi trở về đi.”

Trịnh Liệt nhìn sâu vào mắt y, lại nhìn thoáng qua Kevin đứng một bên và Phó Tranh khẩn cầu nhìn hắn, cùng với bọn Trác Thư Nhiên bàng quan đứng nhìn.

Hừ một tiếng, hắn rút lại cánh tay bị Ân Triệu Lan giữ, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Lúc này đây, Ân Triệu Lan không chút do dự đi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương