“Anh! Tiểu ca!” Trịnh Minh Bảo hét lên một tiếng, vui sướng chạy về phía Trác Thư Nhiên.

Trác Thư Nhiên ôm nó suy nghĩ trong chốc lát, có chút nghiêm khắc hỏi “Gầy đi. Bảo Bảo không ngoan ngoãn ăn cơm phải không?”

Trịnh Minh Bảo chột dạ cắn ngón tay, cúi đầu nhỏ giọng sám hối “Bảo Bảo sai rồi, anh đừng giận.”

“Nếu biết sai, phải nhận phạt. Biết không?” Trác Thư Nhiên đẩy đẩy kính đen nghiêm túc nói.

Trịnh Minh Bảo sợ hãi gật đầu, không tự chủ được lén lút cầu cứu nhìn Trịnh Liệt.

“Em nhìn ba cũng vô dụng, ba cũng đồng ý phạt em. Đúng không, cha nuôi?” Trác Thư Nhiên nhìn Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt dưới ánh nhìn uy hiếp kiên quyết của y, chỉ có thể gật đầu, đáp trả Trịnh Minh Bảo bằng ánh mắt lực bất tòng tâm.

Bả vai nhỏ nhắn của Trịnh Minh Bảo chùng xuống. Trác Thư Nhiên ôn nhu sờ đầu nó, nhưng không thay đổi chủ ý. Y tuyệt đối không thể để Trịnh Minh Bảo lưu lại ý nghĩ sai lầm là “ba với anh không ở bên thì ăn không ngon”.

Trịnh Phỉ không cam nguyện bị kéo tới tiếp đón thấy nó đáng thương, hơn nữa còn nể mặt nó vừa rồi không quên gọi y hai tiếng “Tiểu ca”, lên tiếng ngắt lời “Không nghiêm trọng tới vậy chứ? Chuyện này xét ra hai người cũng có…” sai.

“Trịnh Phỉ, tình huống của Ân Triệu Lan với Phó Tranh như thế nào rồi?” Trịnh Liệt đánh gãy lời nói của y, dùng mắt để ra hiệu.

Trác Thư Nhiên rất quan tâm tới Trịnh Minh Bảo, Trịnh Liệt trở lại Nam Phong thị rồi vẫn giữ liên lạc với y, kể rõ tình trạng của Trịnh Minh Bảo cho y biết. Nghe nói Trịnh Minh Bảo vì Trịnh Liệt trở về mà cảm xúc hay sự thèm ăn đều khôi phục bình thường, sự lo lắng đeo nặng lòng Trác Thư Nhiên cuối cùng cũng buông lỏng. Nhưng trải qua chuyện này, y và Trịnh Liệt đều cảm giác được rằng Trịnh Minh Bảo quả thật là quá ỷ lại vào bọn họ. Cho dù về sau bọn họ sẽ không bức Trịnh Minh Bảo độc lập một cách nóng vội như hiện nay, nhưng vẫn cần phải cho nó một ít giáo huấn, để nó nhận thức được rằng dù là ở lúc nào, phát sinh chuyện gì, cũng không được gây tổn hại đến sức khỏe của mình, nhất định phải ngoan ngoãn ăn cơm.

Trong vấn đề này, Trịnh Liệt đeo mặt trắng, Trác Thư Nhiên đeo mặt đỏ, cùng nhau chỉ bảo Trịnh Minh Bảo.

(mặt trắng, mặt đỏ: mình không tra ra được nghĩa nhưng mình nghĩ trong trường hợp này thì giống như Trịnh Liệt ôn nhu dỗ dành, Trác Thư Nhiên nghiêm khắc cứng rắn, bên đấm bên xoa í J)

Trịnh Liệt nháy mắt với Trịnh Phỉ, rõ ràng muốn y chuyển đề tài.

Trịnh Phỉ thông minh, mặc dù có chút hồ nghi nhưng vẫn theo ý Trịnh Liệt ngậm miệng.

Trác Thư Nhiên nói “Có chút tiến triển. Chúng ta về rồi nói tiếp.”

Trịnh Liệt không có ý kiến.

Đoàn người rời khỏi sân bay, trở về khách sạn.

Phòng khách sạn trong khoảng thời gian ngắn được cải tạo thành “phòng công tác” đa năng.

Đối với sự thay đổi này, Trác Thư Nhiên ôn hòa nói “Tôi nhờ Bat giúp một chút.”

Trịnh Liệt cực kỳ tin tưởng vào sự an bài của y. Chỉ cần Trác Thư Nhiên nguyện ý, y nhất định là một cánh tay phải đắc lực.

Kỳ thực nghe Trác Thư Nhiên nói sự tình của Ân Triệu Lan và Phó Tranh có tiến triển, Trịnh Liệt cảm giác ý tứ thật của y là: sự tình rất nhanh sẽ được giải quyết.

Vì Trác Thư Nhiên và Trịnh Phỉ ra sân bay đón người, trong phòng công tác chỉ còn lại một người của Tiêu gia, chăm chú theo dõi hình ảnh trên máy tính không hề rời mắt. Nhân viên này là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi. Nhìn thấy nhóm Trịnh Liệt trở về, cậu ta liền đứng lên, cung kính nói với Trịnh Phỉ “Tứ thiếu, tôi ra ngoài trước.”

Trịnh Phỉ mặt không chút thay đổi gật gật đầu “A Năng, vất vả cho cậu.”

Người được gọi là “A Năng” lập tức lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, đè nén kích động nói “Tùy thời chờ Tứ thiếu phân phó.”

Trịnh Phỉ rất có phong độ đại tướng phất phất tay. A Năng hơi khom người, lưu loát rời khỏi phòng.

Tuy rằng trên danh nghĩa y đã rời bỏ hắc đạo, nhưng khí thế của Trịnh Phỉ tựa hồ vẫn như năm đó không hề suy giảm.

Trịnh Minh Bảo từ lúc từ sân bay trở về vẫn liên tục hỏi Trác Thư Nhiên “Phạt cái gì?” giờ vào phòng rửa mặt chải đầu, Trịnh Liệt ngồi vắt chân trên ghế sô pha, tiếp nhận tách trà Trác Thư Nhiên đưa qua, uống một ngụm rồi hỏi “Có tiến triển gì?

Trác Thư Nhiên ấn vài cái trên máy tính, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt một người đàn ông. Người này ước chừng ba mươi tuổi, tóc màu nâu đỏ hơi dài, mắt màu xanh, ngũ quan thâm thúy, cằm có mấy cọng câu lún phún, tỏa ra mùi vị đàn ông thô lỗ cuồng dã.

Trịnh Liệt sượng người một lát, nói một cách khẳng định “Tôi đã gặp hắn ta”. Vài ngày trước Trịnh Phỉ giận dỗi, bị một người đàn ông đùa giỡn, sau đó đánh nhau rồi thành bằng hữu, theo đối phương đi uống rượu. Trịnh Liệt còn cùng với Trịnh Phỉ làm một lần trong phòng vệ sinh của quán bar đó, muốn quên cũng quên không được.

Dứt lời Trịnh Liệt nhìn về phía Trịnh Phỉ. Hai cha con ăn ý mười phần, cùng nghĩ đến chuyện trong phòng vệ sinh. Trịnh Phỉ hơi chút không được tự nhiên, hừ nhẹ nói “Hắn ta tên là Kevin, Kevin Majors Chelsey.”

Majors? Chelsey?

“Hắn ta với Gina Majors Chelsey là….” Trịnh Liệt nhướn mày hỏi.

“Anh em ruột.” Trịnh Phỉ trả lời.

Trác Thư Nhiên nói “Mấy ngày nay, chúng tôi giám thị thấy hắn ta ra vào trụ sở của Gina Majors Chelsey hai lần, cho nên điều tra hắn.”

“Hắn có liên quan tới việc Gina giam lỏng Ân Triệu Lan?”

“Tạm thời không có chứng cứ chứng minh hắn có liên quan. Nhưng mà…” Trác Thư Nhiên trầm ngâm một lúc, cầm ra một tờ giấy phác họa. Trên giấy phác họa là khuôn mặt một người đàn ông, Trịnh Liệt cảm thấy vô cùng quen mắt.

Đây rõ ràng là hình phác họa gương mặt Kevin!

“Đây là hình mà chúng tôi mô phỏng lại dựa trên sự miêu tả của Phó Tranh, hắn ta có đủ tương đồng với bề ngoài của Kevin.” Trác Thư Nhiên đẩy gọng kính trên mũi “Hai năm trước Kevin Majors Chelsey gặp tai nạn giao thông, được chẩn đoán là tụ máu đè lên dây thần kinh tuyến khiến hai mắt bị mù, vì vị trí của tụ máu không tốt nên không thể giải phẫu não loại bỏ tụ máu, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Việc này trực tiếp khiến hắn mất đi quyền thừa kế của gia tộc Chelsey. Hai năm sau đó hắn không hề xuất hiện ở gia tộc Chelsey, mãi đến hơn một tháng trước hắn đột nhiên khôi phục thị lực, theo báo cáo là đầu hắn bị va chạm đến hôn mê bất tỉnh, nhưng trong họa có phúc, tụ máu di chuyển tới vị trí an toàn hơn, vì thế hắn nhận giải phẫu. Ca giải phẫu rất thành công, nhưng để lại chút di chứng khiến hắn quên toàn bộ những việc diễn ra trong hai năm qua. Chúng tôi có lý do để tin chắc 90% người Phó Tranh muốn tìm chính là Kevin.”

Thật sự….cẩu cmn huyết.

Trịnh Liệt nghe xong cảm thấy….không thể tin nổi. Nhớ ngày đó hắn tin chắc Phó Tranh là bị người ta lừa tình lừa sắc, đối phương đạt được rồi liền một cước đá văng Phó Tranh.

Không phải hắn nguyền rủa Phó Tranh, mà là suy đoán đó thực tế. Không nghĩ tới vận khí Phó Tranh đen đủi tới vậy, đến cả loại nhân vật trong phim truyền hình 8h mà cậu ta cũng có thể đụng phải. Nếu cậu ta không chạy tới nhờ hắn giúp đỡ, rất có khả năng cứ thế bị đối phương quên lãng từ kiếp nào.

Dù có thế nào thì xem ra chuyện nhờ vả của Phó Tranh là có thể hoàn thành được. Bất quá còn chưa xác định được người tên Kevin này sắm vai trò gì trong việc Gina giam lỏng Ân Triệu Lan, tùy tiện nói cho Phó Tranh, một khi tên ngốc Phó Tranh này không chút phòng bị đi tìm người, hắn không chắc sẽ dẫn tới kết cục gì.

“Nếu hắn ta có liên can tới cả hai việc, sau không thỉnh hắn tới đây uống tách café?” Trịnh Liệt nói.

Trác Thư Nhiên hiển nhiên cũng có tính toán này, y nhìn về phía Trịnh Phỉ.

Trịnh Phỉ bĩu môi “Tui cũng tính mời hắn tới.”

Ngoài dự liệu, Kevin gặp Trịnh Phỉ đích thân tới thỉnh, thực sảng khoái theo y tới gặp bọn Trịnh Liệt. Người đàn ông này bề ngoài thô lỗ cường hãn, nội tâm lại ôn hòa khoan dung. Thái độ của hắn dành cho Trịnh Phỉ rất tốt, giống như đang dung túng một đứa em trai.

Khi hắn nhìn thấy Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đứng chung một chỗ, cặp lông mày hắn nhíu chặt lại không hề che giấu, hiển nhiên cảm thấy kỳ quái và không vui trước việc Trịnh Liệt vừa có được Trịnh Phỉ vừa có được Trác Thư Nhiên, cứ như Trịnh Liệt phạm phải thập ác bất xá.

(thập ác bất xá: mười tội ác không thể tha thứ)

Trịnh Liệt lạnh lùng nói “Đừng nhúng tay vào việc không phải của mình. Mời Kevin tiên sinh tới đây là muốn tiên sinh gặp một người.”

Kevin như có linh cảm xoay người lại, nhìn thấy Phó Tranh đỏ ửng hai mắt, cả người như bị sét đánh đông cứng tại chỗ!

Hắn ôm đầu đau nhức, ngũ quan thâm thúy nhăn nhó dữ tợn, miệng vô thức thì thào “Tô….Tô…. Phó Tranh….”

“Kevin!” Phó Tranh quát to một tiếng, nhào qua ôm lấy hắn…

Đợi đến khi Phó Tranh và Kevin diễn xong màn hội ngộ thắm thiết, cảm xúc hồi phục thì môi Phó Tranh đã bị hôn tới sưng lên. Hai người sau đó mới phát giác bọn Trịnh Liệt vẫn còn đó, hơn nữa còn ngồi xem một cách hiển nhiên. Trong lòng Trịnh Liệt không biết từ lúc nào lòi ra thêm một thiếu niên thon gầy xinh xắn, tuy rằng mắt cậu ta bị che, nhưng vẫn cố gắng vểnh tai lên nghe.

Da mặt Phó Tranh cực kỳ mỏng, nhất thời đỏ lên muốn chạy trốn, nhưng Kevin chặt chẽ giữ lấy cậu ta. Hắn giống như đang bảo vệ một món đồ quý giá vất vả mới tìm lại được, không cho Phó Tranh rời hắn nửa bước.

Phó Tranh dưới thái độ cường ngạnh của hắn, ngoan ngoãn thuận theo, để mặc cho ánh mắt trêu chọc của bọn Trịnh Liệt khiến cậu ta bồn chồn như đứng trên đống lửa.

“Rất cảm tạ các người đã giúp Phó Tranh tìm được tôi. Tôi, Kevin Majors Chelsey nợ các người một nhân tình.” Kevin nghiêm nghị nói.

Trịnh Liệt nói “Không cần. Chúng tôi cũng còn thiếu Phó Tranh một cái nhân tình.”

“Trịnh thiếu, không cần nói vậy. Chúng ta là bạn bè.” Phó Tranh nói “Lần này anh thật sự là đại ân nhân của tôi.”

Trịnh Liệt nói “Nếu cậu đã biết chúng ta là bạn bè thì đừng so đo từng ly từng tí như đàn bà vậy.”

Phó Tranh bật cười “Phải phải! Đại ân không lời nào cảm ta hết được!” Rốt cuộc tìm được Kevin, cậu liền trút bỏ sầu lo ủ dột mấy ngày qua, khôi phục bản tính lạc quan thoải mái.

“Nếu tìm được rồi thì giữ cho chặt, đừng để anh ta chạy trốn.” Trịnh Liệt nói.

Phó Tranh đỏ mặt gật đầu.

Kevin cầm tay Phó Tranh “Tôi sẽ không chạy trốn.”

Phó Tranh giương mắt tin cậy cười với hắn.

Kevin nhìn Trịnh Liệt “….Tôi nghĩ, trừ việc của Phó Tranh, các người còn có việc khác muốn tìm tôi, đúng không?”

Trịnh Liệt dừng một chút, lựa chọn đi thẳng vào vấn đề “Anh từng nghe qua cái tên Ân Triệu Lan chưa?”

Kevin sửng sốt, gật đầu “Biết, cậu ta là bạn trai em gái tôi, đã ở chung được một khoảng thời gian.”

Nghe được hai chữ “ở chung”, mắt Trịnh Liệt chợt lóe một mạt tối tăm, nhìn chằm chằm Kevin, nói “Không phải ở chung, mà là giam lỏng. Em gái anh bắt cóc mẹ của Ân Triệu Lan, uy hiếp cậu ta ở lại bên cạnh mình.”

Kevin chấn động, theo bản năng phản bác “Không thể nào!”

Trịnh Liệt gắt gao theo dõi hắn, hỏi chậm rãi “Anh gặp qua Ân Triệu Lan rồi đúng không? Anh khẳng định việc này là không phải sao?”

Kevin không đáp. Kỳ thực hắn chỉ vội vàng gặp Ân Triệu Lan một lần, căn bản không kịp quan sát cái gì. Nhưng hắn hiểu em gái hắn. Cô che giấu Ân Triệu Lan kỹ như vậy, quả thật là đáng ngờ.

Hơn nữa cô còn nói…

“….Em ấy quả thực là làm càn….” Kevin lắc đầu, thấp giọng nói.

Trịnh Liệt nói “Anh có thể giúp chúng tôi cứu Ân Triệu Lan và mẹ cậu ta ra không? Anh nên biết, hành vi của em gái anh đã vi phạm pháp luật.”

Kevin cười khổ “Em gái tôi….nói như thế nào nhỉ? Em ấy là người đặc biệt cố chấp.”

“Tôi không muốn biết cô ta là người thế nào.” Trịnh Liệt quả quyết nói “Tôi chỉ biết cô ta không có tư cách dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đạt được mục đích.”

Kevin nhìn Trịnh Liệt “Nhưng nếu Gina đã đạt được thứ em ấy muốn thì sao?” Hắn nhìn đồng hồ trên tay mình “Chỉ một tiếng nữa thôi, em gái tôi và Ân Triệu Lan sẽ trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương