Cậy Sủng Sinh Kiều
-
Chương 77
Editor: Chúc Ý
Tô Phụng Anh thấy Tô Kiến Vi vẫn luôn nhìn Nhược Trừng, đương nhiên có thể đoán được tâm tư của nàng. Lần trước sau khi trở về từ chùa Long Tuyền, Tô Kiến Vi vẫn luôn để hồn vía trên mây, có khi còn lén hỏi thăm hạ nhân tình hình của Tấn Vương.
Chu Dực Tâm là người có tài năng bất phàm, nếu hắn chưa thành thân, đây chắc chắn là một cọc nhân duyên tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nãy ở Khôn Ninh Cung, nàng cũng khuyên nhủ Tô Kiến Vi, nhưng tính tình muội muội bướng bỉnh, sợ là sẽ không ngoan ngoãn mà nghe theo sự sắp xếp. Dựa theo quy cũ của Hoàng Thất, Thân Vương không thể tùy ý phế bỏ Vương phi, Tô gia cũng không thể nào để Tô Kiến Vi trở thành Trắc phi, trừ phi Chu Dực Thâm trở thành Hoàng Đế. Bây giờ tuy rằng Hoàng Thượng mặc kệ chuyện quốc sự, nhưng đã sớm lập Thái Tử, ngôi vị Hoàng Đế không có khả năng rơi lên người Tấn Vương.
Tỷ muội các nàng từ nhỏ đã tiếp thu sự chỉ dạy tốt nhất, cũng được người nhà đặt kỳ vọng cao, nhưng thật ra từ trong xương cốt, đều không phải là tự nguyện ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt. Cho nên lúc ấy Tô Phụng Anh chủ động nói ra ý nguyện của mình với tổ phụ, muốn gả cho Diệp Minh Tu, hôm nay Tô Kiến Vi lại ở trước mặt mọi người đánh mất thể diện của Hoàng Hậu.
Tô Phụng Anh đi qua chỗ Nhược Trừng kính rượu, Nhược Trừng có chút ngoài ý muốn, vội vàng đứng dậy.
Tô Phụng Anh cười nói: “Ta nghe đại nhân nhà ta nhắc tới Vương phi, nói năm đó nếu không phải nhờ Vương phi tặng một lượng bạc, sợ là hắn đã trở về quê rồi, cũng sẽ không thể gặp gỡ ta sau này. Trong tiệc hỉ lần trước, sao không thấy Vương phi đến uống chén rượu mừng? Thiệp mời hẳn là đã được đưa đến phủ chứ?
Nhược Trừng trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, Diệp phu nhân không cần ghi tạc trong lòng. Hôm thành hôn của các ngươi vừa vặn ta có việc, không thể đến chúc mừng. Hôm nay tại đây chúc hai ngươi bách niên hảo hợp, bạc đầu giai lão.”
Nhược Trừng hào phóng lấy trà thay rượu, Tô Phụng Anh cũng uống một ly. Ấn tượng của Tô Nhược Anh đối với Nhược Trừng dừng lại lúc ở trường nữ học của Tô gia một nha đầu cẩn thận tỉ mỉ, không nghĩ đến Nhược Trừng hoàn toàn thay đổi chỉ trong thời gian ngắn, một người sẽ thay đổi khi ở một vị trí tương ứng.
“Không biết Tấn Vương phi thích thứ gì? Là trang sức, ngọc, hay tranh chữ? Ta luôn muốn thay đại nhân nhà ta tặng một phần lễ nhỏ để tỏ lòng biết ơn.” Tô Phụng Anh ngồi xuống bên cạnh Nhược Trừng thân thiện hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phu nhân thật là quá khách khí. Lúc ta ở trường nữ học, cũng được Diệp đại nhân giúp đỡ rất nhiều. Con mèo nhỏ trong nhà ta cũng là do Diệp đại nhân tặng. Nếu muốn tính toán thì đại nhân giúp đỡ ta nhiều hơn. Cho nên phu nhân cũng đừng khách sáo.”
Trên mặt Tô Phụng Anh tươi cười, khi nghe được dường như Diệp Minh Tu lén gặp riêng nhiều lần với Nhược Trừng, trong lòng nàng hụt hẫng. Diệp Minh Tu nhìn qua có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng thực ra là người rất lãnh đạm. Đừng nói thường ngày nàng cùng hắn nói một chút thơ từ ca phú, cho dù nói với hắn việc vặt trong nhà, hắn cũng chẳng có dáng vẻ hứng thú, thế mà lại đưa mèo cho Tấn Vương Phi. Tô Phụng Anh cảm thấy giữa hai người vẫn còn nhiều chuyện mà nàng không biết.
Nhược Trừng không nghĩ đến trong lúc nàng vô tình nói lời đó, đã gieo vào lòng Tô Phụng Anh một cái gai. Tô Phụng Anh ngồi một lát, thì trở về ghế của mình.
Nhược Trừng cảm thấy không khí tiệc rượu có hơi ngột ngạt, nàng một mình rời khỏi bàn. Nàng cũng không thích ồn ào, ngược lại càng thích nơi thanh tĩnh, giống như tòa khuyết lâu bên cạnh tiệc rượu. Nàng cầm lồng đèn bước lên, Khuyết lâu có chừng mấy chục bậc thang, cũng không tính là quá cao.
Trên đó không có ánh sáng, không một bóng người.
Nhược Trừng đi hành lang nhìn xuống, có thấy được tất cả ánh đèn trong Tử Cấm Thành. Khi gió lạnh thổi qua, cảm giác ngột ngạt vừa rồi ở trong điện ngay lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Trong một góc lâu có tiếng người nói chuyện. Nhược Trừng hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn lại, Chu Chính Hi trừ trong bóng tối đi ra. Hắn đã đứng ở đây nhìn bầu trời cả đêm, định rời đi, thấy Nhược Trừng đi lên, hắn lại quay lại.
Nhược Trừng vội vàng hành lễ: “Thái Tử điện hạ, Lưu Trung công công đang tìm người khắp nơi.”
Chu Chính Hi vẫy vây tay: “Ở đây không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết. Để cho bọn hắn tìm đi, khẳng định bọn hắn không đoán ra được ta ở chỗ này.” Hắn nhảy lên ngồi trên tường thấp, Nhược Trừng nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Điện hạ cẩn thận!” Từ đây rơi xuống không phải chuyện đùa.
“Không sao, ta đã ngồi như vậy cả đêm rồi. Yến hội rất náo nhiệt đúng không?” Chu Chính Hi nhìn xuống dưới nói, nửa khuôn mặt hắn bị che khuất trong bóng đêm, nhìn không thấy biểu cảm gì.
Nhược Trừng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, than một tiếng thật ra mà nói: “Đúng là rất náo nhiệt. Nhưng có rất nhiều người trong yến hội ta không hề quen biết, cảm thấy phiền phức khi ứng phó cùng bọn họ. Sau đó tìm cơ hội, liền lén bỏ ra ngoài. Hai người chúng ta, cũng coi như là người cùng cảnh ngộ.
Chu Chính Hi quay đầu lại nhìn nàng, nhịn không được cười nói: “Ta thấy ngươi là một người hài hước, Cửu thúc lại nghiêm túc như vậy, sao lại thích ngươi nhỉ?
Nhược Trừng nghiêm túc hỏi lại: “Sao Điện hạ lại biết Vương gia thích ta? Có lẽ là muốn tìm một người có thể sống chung một đời. Dù sao thì chúng ta cũng xem như quen biết từ nhỏ.”
Chu Chính Hi lắc đầu: “Ngày tân hôn các ngươi tiến cung, hắn có vẻ không vui khi ngươi nói chuyện cùng ta. Nếu hắn không thích ngươi, thì sẽ không quản ngươi ở cùng với ai đâu. Ta cũng là nam nhân nên hiểu. Giống như Thái Tử Phi vậy, lúc nàng nhìn ta, trong mắt dường như có ngôi sao lấp lánh. Gần đây ta thường xuyên hối hận, nếu lúc nàng còn sống ta đối xử với nàng tốt một thì tốt rồi.”
Hai người yên lặng trong chốc lát, khuyết lâu này ở vị trí cao, gió thổi so với dưới đất lớn hơn nhiều, xiêm y đều bị thổi bay phất phới. Nhược Trừng nghe được Chu Chính Hi nói: “Mẫu phi ta lại muốn tuyển phi tử cho ta, ta không muốn chọn cô nương Phương gia, cũng không nghĩ sẽ chọn cô nương Tô gia. Nhưng mẫu phi nói nếu ta kiên quyết làm theo ý của mình, có khả năng lại có thêm một cô nương vô tội phải mất mạng. Có đôi khi ta cảm thấy, sinh ra ở gia đình đế vương thật khó khăn. Chẳng lẽ chỉ vì lúc trước ta không chọn bọn họ cho vị trí Thái Tử Phi, vì vậy cho nên Thái Tử Phi mới chết?”
Nhược Trừng sửng sốt. Với kiến thức hạn hẹp của nàng, nàng vẫn chưa hiểu hết được ý tứ trong lời nói của Chu Chính Hi. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta có chút ngốc, nói chuyện có thể không tốt lắm. Thái Tử thích ai, muốn lập ai làm phi, người khác không có quyền can thiệp. Nhưng ta nhớ rõ lúc trước Thần phi nương nương ở trong cung, Tiên Hoàng cũng vô cùng sủng ái bà, nhưng bà lại không vui vẻ. Có lẽ cũng không ai thích trở thành nữ nhân ở trong cung, chỉ là như thế cũng được. Vì có những nữ nhân từ nhỏ đã không có được sự chỉ dạy tốt, không có sự chuẩn bị để trở thành nữ nhân trong cung, thì họ cũng không thích hợp với Hoàng cung. Lúc Thái Tử hoài niệm Thái Tử Phi, người cứ nghĩ là có lẽ nàng đã có thể tự do quay về với đất trời.”
“Được tự do……” Chu Chính Hi lẩm bẩm mà lặp lại một câu, ánh mắt nhìn Nhược Trừng, sáng rực như ánh đèn, “Ai nói ngươi ngốc? Ngươi rất biết nói chuyện. Đã lâu rồi không cùng ngươi nói chuyện nhiều như vậy, ta cảm thấy bọn họ không ai hiểu ta.”
Nhược Trừng cười cười ngại ngùng. Nam nhân gia đình Đế Vương, tướng mạo ai cũng tốt. Chu Chính Hi như là gió xuân tháng ba tươi đẹp rực rỡ, dường như hoa cỏ cũng choáng ngợp trước vẻ đẹp của hắn. Chu Chính Hi nhảy từ trên tường xuống: “Được rồi, ta cần phải quay trở về thôi. Vì ngươi đã cùng ta nói chuyện nên ta sẽ nói cho ngươi một tin tốt. Cửu thúc sắp từ Khai Bình Vệ trở về rồi, đến lúc đó ta sẽ đến Vương phủ uống rượu.”
“Đa tạ điện hạ đã nói cho ta biết.”
Chiến thuật của Chu Dực Thâm và Hô Hoà Lỗ phát huy thần kỳ, giữa Khả Hãn Thát Đát và Ba Mộc Luân xảy ra rạn nứt, Ba Mộc Luân liền bị thay thế. Thát Đát mất đi chủ tướng lập tức trở thành rắn mất đầu, năng lực tác chiến cũng không bằng lúc trước. Đây tất cả đều là tin tức ở trong thư Chu Dực Thâm gửi cho Chu Chính Hi.
Chu Chính Hi đi xuống khỏi khuyết lâu, Nhược Trừng nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, nàng lại ở lại thêm một lát.
Tử Cấm Thành bao la rộng lớn hùng vĩ, cũng không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu cung điện, bao nhiêu cung nhân đang bận rộn ở trong đó, mà các hoàng tử được sinh ra và lớn lên trong Tử Cấm Thành, hưởng thụ hết tất cả lộng lẫy cao quý này, nhưng mỗi người cũng suy nghĩ muốn có một đôi cánh để bay ra ngoài.
Chu Chính Hi như vậy, chưa chắc lúc trước Chu Dực Thâm không phải như thế. Nếu có thể, nàng không muốn con mình sinh ra ở gia đình đế vương, thật sự là quá vất vả.
……
Tô Kiến Vi không muốn chờ yến hội kết thúc, lại nghe được Hoàng Hậu nói chuyện tiến cung với trưởng tỷ, chỉ muốn nhanh chóng hồi phủ. Từ nhỏ nàng đã ra vào Hoàng cung, đối với mỗi lối đi đều vô cùng quen thuộc. Vì phải tránh cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu, một mình nàng đi vào một con đường vắng. Con đường này dường như đi qua nơi Thần phi ở lúc trước, sau khi Thần phi qua đời, cung điện này cũng nhanh chóng hoang tàn.
Tô Kiến Vi chỉ nghe được tiếng gió thổi mạnh, bốn phía im ắng, đến rùng mình. Trong cung điện dương như có ánh lửa chợt loé, cũng may nàng có lá gan lớn, nên không sợ hãi la lớn.
Nàng đi đến cạnh cửa, phát hiện ánh lửa đó không phải là ảo giác, mà là có người ở bên trong đốt vàng mã.
Nang nhìn xuyên qua cửa lớn khép hờ, nhìn thấy một tên thái giám đưa lưng về phía cửa, đang quỳ gối ở trong viện: “Lưu công công, hôm nay là sinh thần lão nhân gia người, tiểu Thuận Tử đốt cho ngài thêm chút giấy tiền vàng bạc và chuẩn bị cho ngài vài món ăn.”
Công công họ Lưu ở trong cung có rất nhiều, Tô Kiến Vi cũng không để ý, đang muốn lặng lẽ tránh đi, lại nghe tên thái giám kia nói: “Ly này ta kính ngài. Lúc ngài hầu hạ bên cạnh Tiên Hoàng, cũng là một nhân vật lớn có uy danh. Không ngờ sau khi ngài chết, bọn họ cũng không để ngài toàn thây. Ôi, lúc ấy tiểu nhân có hỏi một thái giám có quan hệ tốt với tiểu nhân ở Tư Lễ Giám, bọn họ nói vì sợ phát hiện được ngài bị trúng độc mà chết, nên liền đem thi thể của ngài ném xuống giếng, về phần là miệng giếng nào ta cũng tìm không được. Nghĩ đến lúc ngài còn sống có quan hệ tốt với Thần thái phi, có lẽ ngài sẽ đến nơi này của bà? Sau khi ngài chết không lâu, Thần thái phi cũng bị tuẫn táng theo Tiên Hoàng.
Tô Kiến Vi đưa tay che miệng lại, nàng nghe cô mẫu nói, đại thái giám Lưu Anh bên cạnh Tiên Hoàng là về quê dưỡng lão. Sao lời trong miệng của thái giám này lại thành trúng độc mà chết? Ngay cả thi thể cũng tìm không được?
Nàng cảm thấy mình không thể ở lại đây nghe tiếp được nữa, cũng không biết lại nghe thêm được bí mật động trời nào nữa. Nhưng nàng mới đi được hai bước, lại nghĩ nếu cái chết của đại thái giám Lưu Anh là kỳ lạ, vậy phần di chiếu trong tay hắn có phải hay không có vấn đề? Nếu ngôi vị Hoàng Đế này là truyền cho Tấn Vương, vậy là có thể xem như đây là điều kiện để có thể thuyết phục tổ phụ ủng hộ Tấn Vương. Tổ phụ vốn dĩ là lão sư của Tấn Vương, không có đạo lý nào lại không giúp đỡ hắn.
Đến lúc đó Tấn Vương trở thành Hoàng Thượng, chỉ cần bé gái mồ côi đó không được phong thành Hoàng Hậu là được rồi sao? Vậy là nàng vẫn còn cơ hội.
Nàng quyết định về nhà trước thử nói chuyện cùng tổ phụ.
Tô Kiến Vi về đến nhà, hỏi hạ nhân, nàng biết được tổ phụ đang ở trong thư phòng. Nàng thay đổi xiêm y, một mình đi đến thư phòng bái kiến tổ phụ.
Tô Liêm ngồi đọc sách sau thư án, mắt cũng không nâng lên hỏi: “Hôm nay ngưoi vào cung dự tiệc, sao lại trở về sớm như vậy?”
Tô Kiến Vi đi đến án thư, nhỏ giọng nói: “Tổ phụ, lúc ta ra khỏi cung, có gặp một tiểu thái giám đang đốt giấy tiền vàng bạc ở trong cung của Thần phi, hắn nói đại thái giám Lưu Anh bên cạnh Tiên Hoàng là bị độc chết, ngài có biết việc này không?”
Tô Liêm siết chặt sách ở trong tay, nghiêng người nói: “Ăn nói bậy bạ. Rõ ràng Lưu Anh đã về quê dưỡng lão.”
“Tổ phụ chẳng lẽ người không hoài nghi về di chiếu đăng cơ của Kim Thượng sao? Tô Kiến Vi lại hỏi.
Tô Liêm đem sách đập thật mạnh xuống bàn: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Tô Kiến Vi quỳ xuống trước mặt Tô Liêm: “Kim Thượng đam mê luyện đan dược, bỏ bê triều chính. Tuy rằng Thái Tử cẩn trọng, nhưng vẫn thiếu chút tài năng. Giang sơn này vốn là cha con bọn họ trộm được, vì cái gì không giao cho người có năng lực chứ?”
Nàng tha thiết nhìn Tô Liêm, nhưng Tô Liêm lại tránh né ánh mắt của nàng: “Đúng là vớ vẩn, ngươi là một nữ nhi được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, thì biết cái gì?”
“Ta cái gì cũng không biết. Ta chỉ biết là ta không muốn gả cho Thái Tử. Nếu có một ngày, Tấn Vương biết được toàn bộ sự thật, ngài vẫn còn có thể duy trì cục diện này sao? Nếu hắn đấu cùng Thái Tử, không phải là các người đã đem cháu gái đẩy vào hố lửa sao? Ngài cũng đã từng nói, Tấn Vương là người thừa kế mà Tiên Hoàng vừa ý nhất, sao lại để lại di chiếu để Kim Thượng đăng cơ? Tổ phụ, ngài cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi!”
“Làm càn.” Tô Liễm chỉ tay vào Tô Kiến Vi, Tô Kiến Vi bướng bỉnh không sợ hãi nhìn hắn. Nàng nói những lời đó đều là những lời luôn ở trong lòng ông, cũng tra tấn ông mấy năm nay.
Là một thần tử, rốt cuộc như thế nào là trung thành, như thế nào là bất trung.
Hắn tận lực phò tá Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế lại chấp mê với việc cầu tiên hỏi dược, không quan tâm đến triều chính. Nhiều lần bọn họ đã thượng tấu khuyên nhủ, nhưng đều không có hiệu quả. Nhưng Hoàng Đế vẫn là Hoàng Đế, cho dù hắn không được coi như là một minh quân, lật đổ hắn không khác gì chuyện phản nghịch. Nhưng một vị Hoàng Đế không ra gì với giang sơn và bá tánh, có thật sự đáng để trung thành? Huống chi lúc trước khi Đoan Hoà Đế có được giang sơn đã có nhiều người nghi ngờ.d
Sau khi Tô Liêm biết chuyện ở chùa Long Tuyền, ông biết Tô Kiến Vi có tâm tư với Chu Dực Thâm. Hai cháu gái này của ông đều rõ ràng biết được mình muốn gì, một đám chạy đến trước mặt ông bày tỏ sự bất bình. Nếu Chu Dực Thâm chưa thành thân, hắn cũng vui vẻ thành toàn cho cọc nhân duyên này. Thế nhưng cháu gái vì để đạt được mục đích của mình, lại nghĩ đến chuyện muốn Chu Dực Thâm đoạt ngôi vị Hoàng Đế.
Hắn đứng dậy đi đến phía cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng việc đó dễ dàng như vậy sao? Nếu sự việc giống như lời ngươi nói đó là trò đùa, vậy thì cục diện lúc trước cũng sẽ không thay đổi thành ra như vậy. Nếu Tiên Hoàng sớm lập Tấn Vương làm Thái Tử không phải dễ dàng hơn sao? Vi Nhi, ta biết ngươi không muốn vào cung, nhưng gia đình giống như chúng ta chỉ có thể thông qua huyết mạch không ngừng bước chân gia nhập vào hoàng thất, vậy mới có thể bảo toàn được cơ nghiệp trăm năm không suy bại. Vi Nhi, cơ hội của Tấn Vương quá xa vời. Hơn nữa hắn đã có thê tử, ngươi muốn đi làm thiếp sao? Làm thiếp sẽ luôn bị chính thê đè đầu, ngươi chịu được sao?”
Tô Kiến Vi ngã ngồi trên đất, lẩm bẩm nói: “Vì sao tỷ tỷ thì có thể theo đuổi người mình thích, mà ta không muốn giống cô mẫu, đến cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia? Tổ phụ, người thật sự quá bất công!”
“Tính tình tỷ tỷ của ngươi không cứng cỏi như ngươi. Nếu nàng đem tính cách đó vào cung, chưa chắc có thể sống sót khỏi những đả kích ngầm hoặc công khai ở trong cung, không giống như ngươi. Ngươi giúp đỡ Thái Tử đăng cơ, tương lai ngươi là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, hài tử ngươi sinh ra rất có khả năng được phong làm Thái Tử, trở thành vị Hoàng Đế tiếp theo. Chỉ có như vậy, Tô gia chúng ta mới có thể tiếp tục duy trì địa vị ngày hôm nay, đời sau của ngươi mới có thể tiếp tục hưởng thụ những thứ đó, ngươi có hiểu không? So với việc kia không biết thành công hay thất bại, vì sao ngươi không chịu đi một con đường bằng phẳng?
Tô Kiến Vi trầm mặc ngồi dưới đất, nàng biết tổ phụ nói có đạo lý, hắn ở quan trường mấy chục năm, nhìn người nhìn việc so với nàng kỹ càng hơn nhiều. Nhưng nàng không cam lòng, một khi trở thành Thái Tử Phi, nàng nhất định phải cùng người kia đi trên hai con đường khác nhau. Nàng vẫn cảm thấy hắn mới xứng với vị trí Đế Vương.
Tô Liêm không ép nàng, chỉ nói: “Ngươi quay trở về từ từ suy nghĩ lại đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook