Về tới nhà trọ, liền thấy Tiểu Câu đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon sì sụp húp mì!

Trang Nghiêm giơ gói to trên tay : “Đừng ăn, uống canh rùa đi.”

“Không thích uống, có mùi đất.”

Trang Nghiêm lại lấy ra hai hộp móng giò với thịt kho tàu, hai mắt Tiểu Câu lập tức phát sáng.

Sau khi uống hết bát canh như uống phải thuốc đắng, Tiểu Câu ôm móng heo gặm lấy gặm để, vừa gặm vừa hỏi : “Hôm nay anh tới bệnh viện lấy giấy xét nghiệm đúng không?”

Trang Nghiêm đổ nốt số canh còn lại ra bát : “Lấy rồi, không bị gì.”

“A……”

Sau khi tẩy rửa rồi nằm lên giường, tay chân Tiểu Câu lại nhích tới nhích lui dưới chăn, ngón chân giống như hữu ý vô tình trêu chọc đùi Trang Nghiêm.

Xung quanh đều tối đen như mực, mắt Trang Nghiêm lại lấp lánh ánh sáng. Nhịn không được liền bay sang đè lên người Tiểu Câu, cách một lớp quần cọ vài cái, dễ dàng nhận thấy thứ trong quần đã sớm dựng đứng, chờ chiều dài nhiệt độ vừa đủ, Tiểu Câu chuẩn bị ra tay đào củ khoai nóng.

Nhưng người kia lại xoay người xuống ngựa, trùm kín chăn, nói oang oang : “Hôm nay mệt rồi, mau ngủ sớm đi … “

Tiểu Câu trừng to mắt cố gắng nhìn hình ảnh điêu khắc trên trần trong bóng tối đen kịt, tiếng chuông đồng hồ tích tắc dần to hơn.

Một người trên giường cũng đủ náo nhiệt.

Một người không nhúc nhích trợn tròn mắt ngủ một đêm, một người khác thì như bánh rán lật qua lật lại.

Cái này thì gọi là gì? Đồng sàng dị mộng?

Tới buổi sáng, Trang Nghiêm ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh hút thuốc.

Tiểu Câu quanh quẩn bên móc treo quần áo, rốt cuộc tìm thấy giấy xét nghiệm. Nhìn một hồi, lại để lại chỗ cũ.

Chờ Trang Nghiêm đi ra, Tiểu Câu mới nói với hắn : “Hôm nay tôi phải ra ngoài.”

“Không được.”

“Tôi muốn đi thăm tù.”

Trang Nghiêm không nói nữa.

Ngô Việt gầy đi rất nhiều, không còn là nha đầu thô béo năm năm trước.

“Chị, đây là mấy quyển sách lần trước chị bảo, chị xem còn thiếu gì nữa không?”

Đúng là vàng thật ở chỗ nào cũng có thể phát sáng! Ngô Việt dù ở trong tù cũng có thể học hết Chương trình cao trung, còn cầm bằng cấp chính quy. Ngay cả Ngô Việt cũng nói, nếu không vào ngục giam chưa chắc đã được học tiếp như vậy!

Mỗi lần gặp Tiểu Câu đều làm ra vẻ cao hứng.

Tiểu Câu cũng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, cùng coi ngục giam như nhà trẻ mà hi hi ha ha.

Người thành thật như chị cậu đến đâu mà không bị người ta khi dễ chứ? Có một đoạn thời gian, Tiểu Câu nghẹn đủ thứ lớn bé đều đút tiền nhưng mấy lần vào thăm vẫn thấy quần áo chị cậu không che nổi vết bầm tím trên người.

Rõ ràng là ủ rũ mệt mỏi, thấy em trai còn có nặn ra nụ cười. Tiểu Câu đau lòng, vừa ra khỏi cửa ngục giam liền ngồi dựa vào tường gào khóc.

Sau này đi khách, tìm được một người có chức vị trong ngục giam, vị lãnh đạo này thích chơi SM, Tiểu Câu cũng đem nửa cái mạng ra cho ông ta chơi đùa. Rốt cuộc lúc người này thắt lại thắt lưng mới nói : “Phục vụ rất tốt, nói đi, cần gì?”

Tiểu Câu cúi đầu khom lưng nói : “Chị của tôi phạm tội ở trong tù, mong ngài chiếu cố cho!”

Chọc vị lãnh đạo cười thành tiếng ồm ộp như cóc kêu, nói : “Nhà người ta đều là nam trộm nữ xướng, nhà các ngươi lại ngược đời, nữ trộm nam xướng sao?”

Tiểu Câu cũng cười theo : “Không phải như vậy! Cũng không biết nên nói thế nào mới phải.”

Cứ như vậy, vị lãnh đạo kia đưa Ngô Việt đến khu tội phạm kinh tế, cuộc sống của chị mới đỡ hơn một chút.

“Ừ, đủ hết rồi, có tốn nhiều tiền không?” Chị cậu nhìn chồng sách, có chút áy náy, sợ tăng thêm gánh nặng cho cậu.

“Không có việc gì, em vừa lĩnh tiền thưởng tháng này.”

Tiểu Câu vẫn nói mình đi làm ở tiệm vịt nướng, chị cậu cũng không nghi ngờ.

“…… Chị, Trang Nghiêm đã trở lại.” Tiểu Câu cảm thấy mình phải nói cho Ngô Việt biết.

Ngô Việt lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, có lẽ tại nơi ngăn cách này, người ta cũng có thể trở nên hiện thực hơn.

“A, rất tốt, anh ta…… Còn tìm em không?” Lúc Ngô Việt hỏi câu này vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Câu. Chuyện năm năm trước, dù người hàm hậu như thế nào cũng sẽ nghĩ tới chuyện này.

Tiểu Câu cũng nhìn thẳng vào mắt chị, vốn muốn nói xạo, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên nói như thế nào, đành nuốt trở lại.

“Anh ta tới tìm em.”

“…… Tiểu Câu, Trang Nghiêm là người tốt, nhưng anh ta không giống chúng ta. Chúng ta có thể nằm mơ, nhưng không thể sống trong mơ cả đời được. Em là con trai duy nhất của Ngô gia, nhất định phải nối dõi tông đường!”

Mặt Tiểu Câu không đỏ, cậu đã lâu không đỏ mặt. Hiện tại mặt cậu lại tái nhợt.

Ngô Việt giống như cảm thấy mình nói hơi nặng, không biết làm sao nhìn em trai. Cô đã quen với tính cứng đầu cứng cổ của Tiểu Câu,con người giống như sắp gục ngã trước mặt này làm cô sợ.

Sau đó chị cậu còn nói những gì, cậu căn bản không nghe vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương