Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ
-
Chương 8
Mã Võ đứng khá xa, lời mấy người Hoa Phụng Tường nói vừa rồi y không nghe được. Trong sân vườn không lớn cứ như bỗng chốc trở nên trống trải, bốn người còn lại không ai nói gì.
Cha Mã và Mã Phụng Nha đều đang vụng trộm nhìn vị thiếu gia khí độ bất phàm không biết từ đâu xuất hiện giải vây cho mình, hình như hắn họ Hoa? Hồi lâu sau, cha Mã thanh giọng trưng ra nụ cười, chuẩn bị lên tiếng cảm ơn.
Nhưng nam nhân đó chỉ nhìn chằm chằm vào con trai Mã Võ của ông, khóe môi cong lên, cứ như căn bản không để ý đến sự tồn tại của mấy người khác. Cha Mã mù mờ khó hiểu, ông ngơ ngác nhìn sang con trai mình, Mã Võ vẫn luôn đứng thẳng tắp, không nhìn bất cứ ai.
Mắt cha Mã xoay xoay, chuyện gì đây, lẽ nào họ quen nhau? Cái này không thể nào được! Nhưng dù là cha Mã tinh như quỷ, cũng không thể ngờ được sự tình bên trong.
Ngoài đường đã có vài nông phu đang trên đường về, bất giác đã đến giữa trưa.
Cha Mã cuối cùng mở miệng nịnh nọt cười, “Vị thiếu gia này, ngài họ Hoa đúng không?”
Hoa Phụng Tường quay sang nhìn ông, cũng cười, “Đúng vậy, ta là Hoa Phụng Tường.”
“Ôi trời Hoa thiếu gia, vừa rồi đúng là phải cảm ơn ngài!” Thấy hắn hòa nhã, mặt cha Mã càng dần trở nên không chịu nổi, ông vừa nói vừa muốn sáp lại gần, nhưng dù sao cũng không dám tới quá gần, “Ngài xem, tôi có một đứa con trai một đứa con gái, nhưng chẳng được tích sự gì! Vừa rồi nếu không nhờ ngài, tôi đã xong rồi, bảo tôi phải cảm tạ thế nào đây!”
Hoa Phụng Tường không đáp lời, hắn vẫn giữ nụ cười ẩn ý khó hiểu không tỏ rõ thái độ, nhìn Mã Võ đứng bên kia. Mấy lời của cha Mã, tin rằng y cũng đã nghe, tuy dường như y căn bản không để ý tới bên này, nhưng sự nhục nhã khổ sở càng lúc càng rõ ràng trong vẻ mặt phòng bị bất an đã bại lộ y.
Có một người cha thế này, đúng là phải chịu đủ khổ, đương nhiên đối với Hoa Phụng Tường thì hắn lại thích như vậy.
“Không có gì, ông không cần khách sáo.” Thái độ của Hoa Phụng Tường, tự nhiên, khiêm nhường, bình dị dễ gần như thế.
Cha Mã từ trước tới nay chưa từng được một lão gia có tiền đối đãi như vậy, bất giác ông vừa kích động lại vừa mừng vừa sợ, hai tay không biết để đâu đành xoay mãi vào nhau, “Cái này đúng là… ai da, cái này đúng là…” Quả thật không cách nào biểu đạt nỗi cảm kích của ông, cha Mã chỉ muốn nịnh nọt báo đáp, nhưng đại lão gia người ta thì chẳng thèm ngó tới!
“Lão bá, ta muốn xin một ly nước, đi dạo từ sáng tới giờ đã hơi khát rồi.” Lúc này, Hoa Phụng Tường nói một câu.
Cha Mã lập tức vui vẻ lên tiếng, “A, có nước, có… Phụng Nha, con mau sang nhà Lý bá xin chút trà ngon, rồi đem ly đi rửa… Hoa thiếu gia, ngài qua đây ngồi một lát, nha đầu này nhanh nhẹn lắm, sẽ có ngay thôi.”
Hoa Phụng Tường cười bước qua, còn không quên liếc nhìn người đang đứng bên kia.
Mã Võ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, y tràn đầy tiều tụy, ánh mắt phức tạp kiềm chế nhìn sang hắn. Hoa Phụng Tường nhìn trực diện lại cười càng thêm tươi, thoáng cái, hắn nhận thấy đau đớn trong con mắt kia đã thu lại.
Cái tên này có thể nhịn không, Hoa Phụng Tường vừa nghĩ thế vừa chuẩn bị ngồi xuống.
“Ngươi cút cho ta!” Bỗng nhiên, tiếng gầm đè nén của Mã Võ vang lên.
Hình như có hơi ngoài dự liệu nhỉ? Nhưng, Hoa Phụng Tường phảng phất như không nghe thấy, vẫn đoan đoan chính chính ngồi trước bàn nhỏ, hắn không nhìn người kia nữa, mà chỉ thoải mái thở một hơi.
Thế là, hô hấp của Mã Võ liền trở nên dồn dập, mặt y cũng vặn vẹo, trừng trừng nhìn hắn.
“Ta bảo ngươi cút cho ta!” Mã Võ cuối cùng không thể nhịn được nữa, nam nhân này vậy mà còn dám, còn mặt mũi xuất hiện trước mặt y! Hơn nữa, còn với điệu bộ người không liên can. Sao hắn có thể vô sỉ như vậy?
Mặt Mã Võ đỏ gay, y hận! Mấy ngày nay, chỉ có y biết y đã trải qua thế nào, sáng sớm, y đau đến mức dậy cũng không dậy nổi, nhưng y buộc phải ép mình chống đỡ như không có việc gì! Vì y đau đớn hiểu rằng, hận thì thế nào? Y không thể đi báo thù, thậm chí, y còn không dám cho bất cứ ai biết việc này.
“Cút!” Mã Võ siết chặt nắm tay.
Hoa Phụng Tường chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người trước mặt toàn thân căng chặt đến mức phát run, kỳ thật, y vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn, y sợ sẽ làm mọi chuyện thêm ồn ào đúng không? Nhưng, cũng đã không thể che giấu được bi phẫn và khuất nhục trong lòng y rồi.
Lúc này, nếu ánh mắt có thể giết người, Hoa Phụng Tường tin rằng có lẽ mình đã bị giết chết vô số lần.
Hoa Phụng Tường bình tĩnh nhìn, hồi sau, hắn đột nhiên cười, “Ngươi vừa nói gì?” Dù mặt hắn đang cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười.
Đúng là đau đầu mà! Hoa Phụng Tường từ nhỏ tới giờ, cái chữ ‘cút’ đó, đừng nói hắn không nghe được, ngay cả bản thân hắn cũng rất ít nói, quá lỗ mãng quá thô tục, có khi nào hắn cần phải vậy đâu? Nhưng bây giờ, có người đang nói thế với hắn.
Hoa Phụng Tường hiểu người này hận mình, từ sự kháng cự như liều chết tối hôm đó hắn đã hiểu, nhưng không có nghĩa y có thể mở miệng không lựa lời, một lần, hắn còn có thể giả vờ như không nghe thấy, nhưng có lần một lần hai cũng không thể có lần ba.
… Lại nói, đường đường Hoa đại thiếu hắn cút hay không, đâu phải một tên nhà quê như y có thể quyết định?
Cha Mã và Mã Phụng Nha đứng một bên từ nãy đã điếng người trước biến cố đột nhiên phát sinh. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Họ không biết Mã Võ – người vẫn luôn không tranh chấp với ai sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy? Đặc biệt là còn đối với một vị lão gia! Mà vẻ mặt của vị lão gia luôn ôn hòa kia cũng đã thay đổi rồi.
“Võ tử! Con phát điên gì đó hả? Sao có thể nói chuyện như vậy với đại lão gia!” Cha Mã tranh thủ liếc nhìn Hoa Phụng Tường, thấy vẻ mặt hắn liền im bặt.
Mã Phụng Nha sợ hãi trốn một bên.
Nhưng Mã Võ không nhìn họ. Y chỉ nhìn chằm chằm nam nhân đó, y cũng nhìn ra được sắc mặt hắn không tốt chút nào, chọc giận hắn có lẽ y cũng không có trái ngọt để ăn, hơn nữa, chuyện có bị phanh phui ra luôn không? Sắc mặt Mã Võ hết đỏ lại trắng đan xen nhau.
Nhưng, y hiện tại còn có thể bận tâm nhiều như thế sao? Miệng Mã Võ đắng chát, lưng đứng thẳng tắp, không tiếp tục nói gì nữa.
Cha Mã và Mã Phụng Nha đều đang vụng trộm nhìn vị thiếu gia khí độ bất phàm không biết từ đâu xuất hiện giải vây cho mình, hình như hắn họ Hoa? Hồi lâu sau, cha Mã thanh giọng trưng ra nụ cười, chuẩn bị lên tiếng cảm ơn.
Nhưng nam nhân đó chỉ nhìn chằm chằm vào con trai Mã Võ của ông, khóe môi cong lên, cứ như căn bản không để ý đến sự tồn tại của mấy người khác. Cha Mã mù mờ khó hiểu, ông ngơ ngác nhìn sang con trai mình, Mã Võ vẫn luôn đứng thẳng tắp, không nhìn bất cứ ai.
Mắt cha Mã xoay xoay, chuyện gì đây, lẽ nào họ quen nhau? Cái này không thể nào được! Nhưng dù là cha Mã tinh như quỷ, cũng không thể ngờ được sự tình bên trong.
Ngoài đường đã có vài nông phu đang trên đường về, bất giác đã đến giữa trưa.
Cha Mã cuối cùng mở miệng nịnh nọt cười, “Vị thiếu gia này, ngài họ Hoa đúng không?”
Hoa Phụng Tường quay sang nhìn ông, cũng cười, “Đúng vậy, ta là Hoa Phụng Tường.”
“Ôi trời Hoa thiếu gia, vừa rồi đúng là phải cảm ơn ngài!” Thấy hắn hòa nhã, mặt cha Mã càng dần trở nên không chịu nổi, ông vừa nói vừa muốn sáp lại gần, nhưng dù sao cũng không dám tới quá gần, “Ngài xem, tôi có một đứa con trai một đứa con gái, nhưng chẳng được tích sự gì! Vừa rồi nếu không nhờ ngài, tôi đã xong rồi, bảo tôi phải cảm tạ thế nào đây!”
Hoa Phụng Tường không đáp lời, hắn vẫn giữ nụ cười ẩn ý khó hiểu không tỏ rõ thái độ, nhìn Mã Võ đứng bên kia. Mấy lời của cha Mã, tin rằng y cũng đã nghe, tuy dường như y căn bản không để ý tới bên này, nhưng sự nhục nhã khổ sở càng lúc càng rõ ràng trong vẻ mặt phòng bị bất an đã bại lộ y.
Có một người cha thế này, đúng là phải chịu đủ khổ, đương nhiên đối với Hoa Phụng Tường thì hắn lại thích như vậy.
“Không có gì, ông không cần khách sáo.” Thái độ của Hoa Phụng Tường, tự nhiên, khiêm nhường, bình dị dễ gần như thế.
Cha Mã từ trước tới nay chưa từng được một lão gia có tiền đối đãi như vậy, bất giác ông vừa kích động lại vừa mừng vừa sợ, hai tay không biết để đâu đành xoay mãi vào nhau, “Cái này đúng là… ai da, cái này đúng là…” Quả thật không cách nào biểu đạt nỗi cảm kích của ông, cha Mã chỉ muốn nịnh nọt báo đáp, nhưng đại lão gia người ta thì chẳng thèm ngó tới!
“Lão bá, ta muốn xin một ly nước, đi dạo từ sáng tới giờ đã hơi khát rồi.” Lúc này, Hoa Phụng Tường nói một câu.
Cha Mã lập tức vui vẻ lên tiếng, “A, có nước, có… Phụng Nha, con mau sang nhà Lý bá xin chút trà ngon, rồi đem ly đi rửa… Hoa thiếu gia, ngài qua đây ngồi một lát, nha đầu này nhanh nhẹn lắm, sẽ có ngay thôi.”
Hoa Phụng Tường cười bước qua, còn không quên liếc nhìn người đang đứng bên kia.
Mã Võ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, y tràn đầy tiều tụy, ánh mắt phức tạp kiềm chế nhìn sang hắn. Hoa Phụng Tường nhìn trực diện lại cười càng thêm tươi, thoáng cái, hắn nhận thấy đau đớn trong con mắt kia đã thu lại.
Cái tên này có thể nhịn không, Hoa Phụng Tường vừa nghĩ thế vừa chuẩn bị ngồi xuống.
“Ngươi cút cho ta!” Bỗng nhiên, tiếng gầm đè nén của Mã Võ vang lên.
Hình như có hơi ngoài dự liệu nhỉ? Nhưng, Hoa Phụng Tường phảng phất như không nghe thấy, vẫn đoan đoan chính chính ngồi trước bàn nhỏ, hắn không nhìn người kia nữa, mà chỉ thoải mái thở một hơi.
Thế là, hô hấp của Mã Võ liền trở nên dồn dập, mặt y cũng vặn vẹo, trừng trừng nhìn hắn.
“Ta bảo ngươi cút cho ta!” Mã Võ cuối cùng không thể nhịn được nữa, nam nhân này vậy mà còn dám, còn mặt mũi xuất hiện trước mặt y! Hơn nữa, còn với điệu bộ người không liên can. Sao hắn có thể vô sỉ như vậy?
Mặt Mã Võ đỏ gay, y hận! Mấy ngày nay, chỉ có y biết y đã trải qua thế nào, sáng sớm, y đau đến mức dậy cũng không dậy nổi, nhưng y buộc phải ép mình chống đỡ như không có việc gì! Vì y đau đớn hiểu rằng, hận thì thế nào? Y không thể đi báo thù, thậm chí, y còn không dám cho bất cứ ai biết việc này.
“Cút!” Mã Võ siết chặt nắm tay.
Hoa Phụng Tường chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người trước mặt toàn thân căng chặt đến mức phát run, kỳ thật, y vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn, y sợ sẽ làm mọi chuyện thêm ồn ào đúng không? Nhưng, cũng đã không thể che giấu được bi phẫn và khuất nhục trong lòng y rồi.
Lúc này, nếu ánh mắt có thể giết người, Hoa Phụng Tường tin rằng có lẽ mình đã bị giết chết vô số lần.
Hoa Phụng Tường bình tĩnh nhìn, hồi sau, hắn đột nhiên cười, “Ngươi vừa nói gì?” Dù mặt hắn đang cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười.
Đúng là đau đầu mà! Hoa Phụng Tường từ nhỏ tới giờ, cái chữ ‘cút’ đó, đừng nói hắn không nghe được, ngay cả bản thân hắn cũng rất ít nói, quá lỗ mãng quá thô tục, có khi nào hắn cần phải vậy đâu? Nhưng bây giờ, có người đang nói thế với hắn.
Hoa Phụng Tường hiểu người này hận mình, từ sự kháng cự như liều chết tối hôm đó hắn đã hiểu, nhưng không có nghĩa y có thể mở miệng không lựa lời, một lần, hắn còn có thể giả vờ như không nghe thấy, nhưng có lần một lần hai cũng không thể có lần ba.
… Lại nói, đường đường Hoa đại thiếu hắn cút hay không, đâu phải một tên nhà quê như y có thể quyết định?
Cha Mã và Mã Phụng Nha đứng một bên từ nãy đã điếng người trước biến cố đột nhiên phát sinh. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Họ không biết Mã Võ – người vẫn luôn không tranh chấp với ai sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy? Đặc biệt là còn đối với một vị lão gia! Mà vẻ mặt của vị lão gia luôn ôn hòa kia cũng đã thay đổi rồi.
“Võ tử! Con phát điên gì đó hả? Sao có thể nói chuyện như vậy với đại lão gia!” Cha Mã tranh thủ liếc nhìn Hoa Phụng Tường, thấy vẻ mặt hắn liền im bặt.
Mã Phụng Nha sợ hãi trốn một bên.
Nhưng Mã Võ không nhìn họ. Y chỉ nhìn chằm chằm nam nhân đó, y cũng nhìn ra được sắc mặt hắn không tốt chút nào, chọc giận hắn có lẽ y cũng không có trái ngọt để ăn, hơn nữa, chuyện có bị phanh phui ra luôn không? Sắc mặt Mã Võ hết đỏ lại trắng đan xen nhau.
Nhưng, y hiện tại còn có thể bận tâm nhiều như thế sao? Miệng Mã Võ đắng chát, lưng đứng thẳng tắp, không tiếp tục nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook