Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 6 Tố chất thân thể 6.5(2)
Cấp 5.0 là tiêu chuẩn của người bình thường.
Cấp 10.0 là ranh giới cuối cùng của võ giả nhập giai. Võ giả nhập giai mới thật sự là võ giả theo nghĩa đen, có thể nhận được rất nhiều quyền lợi từ nhà nước.
Giống như máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh của nhà trường, chủ yếu là để phục vụ cho học sinh, bình thường giới hạn trên của bài kiểm tra là 12.0, nhìn rất thấp kém nhưng lại vô cùng ổn định, không thùy tiện hư hỏng.
Những loại máy được sử dụng vô số lần này, độ bền mới là điều quan trọng nhất.
Đương nhiên, kiểm tra tố chất thân thể trong khi thi đại học không chỉ tính toán đo lường bằng máy móc, còn tiến hành kiểm tra rất nhiều phương diện như tốc độ chuyên môn, lực đấm, v.v, cuối cùng tổng hợp lại đánh giá số điểm.
“Lần khảo sát này sẽ lấy tiêu chuẩn chấm điểm giống như thi đại học, tôi chỉ sử dụng sức mạnh và tốc độ cấp 5.0, hy vọng dưới hệ thống chấm điểm, các em có thể giành được 300 điểm tiêu chuẩn.” Hứa Bác nói.
Điểm kỹ thuật võ đạo tổng cộng 400, nếu đạt được 300 điểm ở môn này thi sẽ đi đậu vào đại học võ đạo.
Chu Khải đứng cách mười mét, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cấp 5.0?
Nói cách khác, tốc độ và sức mạnh mà Hứa Bác dùng còn mạnh hơn cậu ấy một đoạn lớn.
“Chần chờ gì nữa? Tấn công đi.” Hứa Bác mắng.
“Dạ.”
Chu Khải cầm thương bằng tư thế trung bình tấn, đột nhiên lao lên, tốc độ bùng nổ nhanh đáng sợ, thoáng cái đã thu hẹp lại khoảng cách 10m, cây thương hài 2m trong tay đột nhiên chuyển động.
Thương pháp coi trọng động tác đâm.
Cấp bậc tố chất thân thể của Chu Khải nhìn thì không có, nhưng sức mạnh bùng nổ cũng vượt qua một trăm năm mươi ki lô gram.
Hơn nữa cậu ấy cũng mới luyện thương được hai năm, dù ngộ tính rất cao thì cũng không gọi à chăm chỉ, nhưng vẫn phải có mấy cái căn bản.
Ít nhất, động tác đâm này cũng rất đúng dáng.
Đây là nguyên nhân dẫn đến khi thi, các học sinh phải mặc đồ bảo hộ toàn thân.
Cận chiến bằng vũ khí lạnh, dù binh khí chưa từng mở niêm phong, nếu không có chút đề phòng nào, không bị thương cũng tàn phế.
Phù!
Hứa Bác có dáng người cao lớn, cũng không mặc đồ bảo hộ, nhìn như tùy ý bước sáng bên trái, nhưng tốc độ không hề vui, lại tùy tiện tránh được một đòn tấn công mạnh mẽ của Chu Khải.
Đầu thương và cơ thể ông ấy dường như chỉ cách một sợi tóc.
Chợt nhìn lại, vô cùng nguy hiểm.
“Thân pháp này? Lý Nguyên ở ngoài sân hơi sáng mắt lên, cậu nhìn ra được chỗ cao minh của Hứa Bác ở điểm này.
Không thừa một phần nào, cũng không thiếu một phần nào.
Có thể tiết kiệm thể lực ở mức độ nhớ nhất.
Đây là sự kiểm soát tuyệt đối đối với cơ thể của chính mình, cùng với việc dự đoán chính xác đòn tấn công của đối thủ, không có một chút sai lầm nào.
“Tránh được à?” Chu Khải ở trong sân không chút do dự xoay tay thu thương lại, rồi chuyển đầu thương, vẩy một đường, lần nữa đâm về phía Hứa Bác.
Có điều, Hứa Bác vẫn chỉ rút lui một bước, lại né tránh được nguy hiểm.
Phù! Phù! Phù!
Chu Khải dùng toàn lực vung cây thương dài, khi đâm, khi bổ, khi quét, nhưng trước thân pháp tuyệt diệu của Hứa Bác, tất cả đều rơi vào khoảng không.
“Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.” Chu Khải cắn răng.
“Không phải thiếu một chút, là thiếu quá nhiều.” Lý Nguyên ở ngoài sân thầm than.
Cậu thấy rất rõ ràng, không phải thương pháp của Chu Khải quá kém, mà là thân pháp của Hứa Bác quá tuyệt diệu.
Rõ ràng là di chuyển không nhanh nhưng lại chuẩn xác đến mức đáng sợ, ông ấy đã đoán được tất cả quỹ tích di chuyển của thanh thương dài trong tay Chu Khải.
Huy động trường thương liên tục hơn mười lần cũng là gánh nặng cực lớn đối với Chu Khải, cánh tay cậu ấy mất sức, thương thế chậm lại.
Đúng lúc đó.
“Keng!”
Một tiếng xé gió vang lên, Hứa Bác vẫn luôn né tránh đột nhiên bước ra, côn ngắn trong tay cũng đâm ra. Đầu côn như con rắn độc, lập tức chặn lấy thanh thương dài của Chu Khải rồi đánh bay.
“Rầm…”
Đầu côn cắt xuống, khẽ lướt qua mu bàn tay của Chu Khải, cậu ấy lập tức cảm thấy đau, theo bản năng buông cây thương ra.
Thanh trường thương “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Côn đã được thu lại.
Trong phòng học yên lặng như tờ, tất cả học sinh đều nhìn thấy cảnh này.
Hứa Bác nhận công việc dạy Võ Đạo cho lớp họ từ kỳ trước.
Trong lần kiểm tra kỹ thuật cuối kỳ lớp mười một, Hứa Bác không hề để lộ thân pháp và khả năng khống chế đáng sợ như vậy.
“Đây mới là thực sự thật sự của thầy Hứa sao?”
“Rõ ràng, tốc độ của thầy Hứa còn rất chậm, e là không nhanh bằng tớ nữa, nhưng mà bước chân của thầy ấy…” Cả trăm học sinh đều giật mình, rất nhiều học sinh có tố chất thân thể đều vượt cấp 5.0.
Đến trường, những học sinh này đều tố biết chất thân thể của Hứa Bác vô cùng mạnh mẽ, cũng biết kĩ thuật của đạo của ông ấy rất cao minh.
Thế nhưng khi dạy bọn họ, Hứa Bác chưa bao giờ dùng tốc độ và sức mạnh của tố chất thân thể cấp 5.0 để thực chiến với họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook