Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 5 Tố chất thân thể 6.5

Phù!

Lý Nguyên cũng lấy binh khí của riêng mình từ trong tủ binh khí ra, là một cây thương màu đen, dài gần ba mét, nặng khoảng 5kg.

Nói là thương nhưng đầu thương chỉ là đồ trang trí, gần với côn dài hơn. Dù sao cũng là đồ nhà nước phân phát, chỉ dùng để tu luyện chứ không chiến đấu thật.

“Phù!”

Lý Nguyên cầm lấy cây thương, vung ra giống như tùy ý.

Bộp! Mũi thương đâm thẳng vào chỗ trống, đã mơ hồ có cảm giác xé hư không, làm bạn bên cạnh thay đổi sắc mặt.

Dựa vào sức mạnh của Lý Nguyên, một động tác đâm xuống, dù không tạo thành gió, uy lực cũng rất lớn.

“Loại thương lớn này, trong lớp chúng ta chỉ có Lý Nguyên dùng được thôi.”

“Nhìn Lý Nguyên cầm thương, sao tớ có cảm giác như đối mặt với thầy Hứa thế.” Rất nhiều bạn học nhỏ giọng bàn tán, lộ ra ánh mắt hâm mộ và khâm phục.

Trong lớp có nhiều bạn học thương pháp, nhưng hầu hết đều không muốn luyện loại thương vừa lớn vừa dài này.

Một tấc dài một tấc mạnh.

Nhưng mà thân thương càng dài thì càng khó khống chế.

Binh khí sẽ phải tu luyện cả đời, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.

“Kỹ thuật hạng nhất! Điểm kiểm tra kỹ thuật võ đạo cuối kỳ lớp mười một của anh Nguyên là 356 điểm, người duy nhất trong khóa vượt qua được 350 điểm.” Chu Khải cười hì hì nói: “Ngay cả thầy Hứa cũng nói, thương pháp của anh Nguyên rất vững chắc.”

Các bạn khác không khỏi gật đầu.

Không tính điểm cộng, tố chất thân thể cũng không phải là thứ đỉnh nhất, dựa vào cái gì mà điểm Võ Đạo của Lý Nguyên đạt top 30 cơ chứ?

Bởi vì kĩ thuật thương pháp của cậu vượt xa người cùng lứa.

Ở mục kỹ thuật võ đạo này, Lý Nguyên được công nhận là số một cả khóa.

Rất nhanh, Hứa Bác lưng hùm vai gấu rất tùy tiện xách theo một cây côn ngắn, lần nữa bước vào phòng học.

Ánh mắt ông ấy dừng lại trên người Lý Nguyên một lúc.

“Kiểm tra nhé, thầy sẽ lấy tiêu chuẩn như khi thi đại học.”

“Thi nghiêm túc vào, xem mỗi lần khảo sát là một lần thi đại học, đến khi thi thật sẽ thấy như đang khảo sát thôi.” Giọng Hứa Bác trầm thấp, ông ấy xách theo cây côn, rất nghiêm túc.

“Theo số thẻ học sinh, từng em một lên.”

“Số 112, Chu Khải.”

 

“Sao lần này lại gọi theo số thẻ học sinh thế? Thầy hứa nhắm vào tớ à?” Chu Khải rụt cổ lại.

Cậu ấy vốn tưởng mình là người kiểm tra cuối cùng, đến lúc đó, có lẽ những bạn khác sẽ không quá chú ý, đương nhiên sẽ không mất thể diện.

Kết quả ngược lại sao? Chu Khải đã có kích động muốn chết rồi.

“Đi đi.” Lý Nguyên vỗ vai Chu Khải, cười nói: “Thò đầu ra một nhát, rụt đầu vào cũng một nhát.”

Chu Khải bĩu môi: “Chém đầu thì cũng phải cho em thời gian rửa sạch cổ chứ.”

Ngoài miệng lẩm bẩm như vậy như cơ thể Chu Khải rất thành thực, sợ bị thầy Hứa Bác khiển trách nên vội vàng cầm cây thương dài của mình đi tới giữa phòng học.

Ở giữa phòng phòng là một hình tròn lớn được lát kim loại màu bạc, vật liệu lát sàn khác với những vùng khác trong phòng.

Mặt sàn hình tròn màu bạc có đường kính 12m, vừa nhìn qua thì giống như một lôi đài.

Lý Nguyên, Vạn Tiêu và hơn trăm học sinh đều rất ăn lý, rút lui khỏi phạm vi vòng tròn.

“Quản lý giao quyền.” Thầy Hứa chợt nói bằng giọng trầm thấp, ở cổ tay trái của ông ấy có một cái máy trông giống đồng hồ thông minh, tỏa ra ánh sáng hồng yếu ớt: “Lớp 12A2 kiểm tra kỹ thuật võ đạo, kiểm tra tố chất cơ thể, cùng ghi lại!”

Ngay lập tức.

Xoạt…

Trên trên phòng học, rất nhiều máy móc vốn không hoạt động lập tức lóe sáng.

Luồng ánh sáng trắng đó chiếu xuống, đúng lúc phủ lên khu vực hình tròn màu bạc.

“Phụt…” Một cái máy trong số đó chợt bắn ra hai luồng sáng hồng, ánh hồng tản ra, đồng thời bao phủ Chu Khải và Hứa Bác.

Đối với cảnh này, tất mọi người đều đã quen rồi.

Gần ba giây.

“Tách!” Màn hình điện tử ở cuối phòng học đột nhiên sáng lên, hiện ra hai hàng chữ màu trắng vô cùng bắt mắt.

“Chu Khải (học sinh), tố chất thân thể: cấp 3.9 (lần trước kiểm tra ra cấp 3.7)”

“Hứa Bác (giáo viên), tố chất thân thể: 12.9 (vượt giới hạn triểm tra.”

“Ấy, lâu thế không kiểm tra, vậy mà em lại tăng lên 0.2 cấp.” Gương mặt Chu Khải đầy vui vẻ: “Xem ra, sự cố gắng mấy tháng này đã có tác dụng rồi.”

“Tố chất cơ thể cậu còn chưa tới cấp bốn à?” Hứa Bác khẽ cau mày lại.

Tố chất thân thể cấp 3.9, nhìn khắp một triệu học sinh lớp mười ra cỉa cả hành tinh thì cũng không tính là kém, thậm chí là trung bình rồi.

Thế nhưng trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, tố chất thân thể này đúng là đội sổ.

“Xem ra ngoài miệng Lão Chu nói mình nằm ườn, cơ thể lại rất thành thật.” Lý Nguyên không khỏi cười thành tiếng.

Tuổi này của bọn họ là tuổi tố chất cơ thể tăng vọt, có thể nâng tố chất cơ thể lên 0.2 cấp trong vòng ba tháng đã chứng minh Chu Khải vốn đang âm thầm cố gắng.

Dựa theo tốc độ tiến bộ này, đến khi thi vào đại học, tố chất cơ thể của Chu Khải đã có hy vọng đạt được cấp 4.5 rồi.

“Thế nhưng, máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh của nhà trường là loại kém, không thẻ nào đo được tố chất thân thể thực sự của thầy Hứa.” Lý Nguyên thầm nói.

Máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh là một công cụ thường thấy ở thời đại học, thường gặp ở các trường hoặc các võ điện.

Nhiều người có trang bị nó ở nhà, nguyên lý cảm ứng khá phức tạp, chuyên dùng để kiểm tra cường độ sinh mệnh kí ức, rồi chuyển hóa thành cấp bậc tố chấn thân thể.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương