Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân
-
Chương 9: Tình cảnh lạ lùng của Tiêu Khâm
Dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, song hiện thực đó vẫn quá tàn khốc, không ai có thể thản nhiên trước một cái chết như vậy được. Tiêu Vũ Trúc, người vẫn luôn tỏ ra kiên cường nhất trong số bốn người con gái cuối cùng cũng không chịu nổi, òa lên khóc. Cô khóc không phải chỉ vì cái chết của ha người bạn đồng hành, mà cảnh tượng diễn ra trước mắt đã khiến cô khiếp sợ. Vũ Trúc tựa vào vai Lý Quân liên tục lắp bắp, vừa khóc vừa nói những câu rời rạc: “Là cô ấy… là cô ấy… người túm lấy tay tôi tối qua là cô ấy… bàn tay đó dính nhơm nhớp, vừa dính vừa lạnh, hóa ra là máu…”.
Lý Quân cũng sợ đến đờ người ra, anh không biết phải an ủi người con gái đang nép vào lòng mình bằng cách nào, đành đưa tay lên vỗ chầm chậm vào vai cô một cách máy móc. Hành động yếu ớt đó còn không an ủi nổi chính bản thân anh, đừng nói là động viên người khác.
Ngoài Lâm Hàn còn một chút tỉnh táo ra, thì tất cả những người có mặt ở nhà Hữu Đức khi đó đều đã hồn bay phách lạc. Bọn họ đều là fan hâm mộ trung thành của Lâm Hàn, đương nhiên đều biết rõ những tình tiết này đã xảy ra trong nội dung hư cấu của cuốn truyện, điều duy nhất khác biệt là hiện trường nhiều hơn trong “Thư tuyệt mệnh” mà thôi. Mỗi người đều có một dự cảm lờ mờ rằng chuyện này chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu, những gì đang chờ đợi họ ở phía trước đây? Thời khắc đó, bọn họ đều ước gì mình chưa từng đọc cuốn truyện của Lâm Hàn, thậm chí chưa từng xuất hiện trên Bóng ma Linh Dạ, chưa từng biết đến một nhà văn tên Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến vậy, cô ngồi ngay ngắn xuống, đưa tay vuốt đôi mắt mở to đến mức lồi cả con ngươi ra ngoài của Ngô Thục Hoa lại, khẽ khàng nói một câu mà ngay đến bản thân cô cũng không nghe thấy. Những ngón tay trắng muốt của Lâm Hàn chạm vào vệt máu đã gần khô của Thục Hoa, trở thành một thứ màu gì đó hết sức lạ lùng. Cô lau lau ngón tay vào tóc Thục Hoa, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng hệt như chuyện đó không liên quan đến mình, hoặc ít ra thì trong con mắt của bọn Vũ Trúc là như vậy.
Thấy Lâm Hàn đi ra khỏi cửa, Vũ Trúc vùng ra khỏi đôi tay của Lý Quân nghiêm giọng hét lên: “Lâm Hàn, chị định đi đâu?”
Tiếng quát gay gắt của Vũ Trúc khiến cho hai người con trai kia bừng tỉnh, bọn họ đồng thời tiến lên trước giữ tay Lâm Hàn lại, không, phải nói là khóa tay cô lại, giống hệt như người ta thường làm với phạm nhân. Hành động đó của họ phản ánh những gì đang diễn ra bên trong họ. Lâm Hàn biết, tất cả những lời hay ý đẹp trên Bóng ma Linh Dạ chỉ còn là quá khứ, giờ đây đã không còn thần tượng với fan hâm mộ nữa, không có chuyện cùng chia sẻ với nhau niềm yêu thích, còn lại có chăng chỉ là nỗi hoài nghi.
Cánh tay hai người con trai đó giống hệt như hai chiếc còng khóa chặt lại, tới nỗi Lâm Hàn cảm thấy như hai vai mình sắp sửa rời xuống đến nơi. Vì đau nên cô hơi co người lại, song trong lòng thì cảm thấy một nỗi khinh bỉ trào dâng. Cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài như rong biển che khuất quá nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hai người đó. Cô biết ánh mắt của mình khi đó sắc đến mức nào, thiêu đốt đến mức nào. Lý Quân và Tô Thanh gần như buông tay ra cùng lúc, Lâm Hàn chỉnh lại áo xống rồi thong thả bước ra ngoài.
Thực ra cô chỉ định đi tìm điện thoại để gọi cảnh sát. Cô bình tĩnh đến mức chính bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên. Vì Bỉnh Uyển bắc thôn khá là khuất nảo nên khi người của đồn cảnh sát đến nơi cũng đã sang một giờ chiều. Khi đó, chuyện có người bị treo cổ trên cây trước hang dơi đã được truyền đi khắp cả thôn, họ dồn cả về con đường nhỏ dẫn lên núi, sơn thôn vốn yên tĩnh lúc này đột nhiên trở nên ồn ào náo động, mấy cán bộ thôn cũng đến giúp bảo vệ trật tự ở hiện trường. Vị trưởng thôn đức cao vọng trọng trong thôn giống hệt như một viên cảnh sát giàu kinh nghiệm, trước khi cảnh sát đến đã liên tục lục vấn bọn Lâm Hàn.
Bọn họ làm ra bộ không hiểu tiếng Quý Châu nên một mực giữ im lặng, cho tới khi vị trưởng thôn đó nhắc tới Lê Hữu Đức, cả mọi mới thuật lại sơ bộ câu chuyện đêm qua.
Sau khi biết thông tin Hữu Đức và Tiêu Khâm đang mất tích, trưởng thôn lập tức huy động già trẻ lớn bé trong thôn chia nhau đi tìm người. Đến khi cảnh sát tới nơi, cũng đã có chút manh mối về Hữu Đức và Tiêu Khâm.
Có một tốp trẻ con tìm thấy họ ở khu mộ tổ dòng họ Tống, cả hai đều đang bất tỉnh trong một khe giữa hai ngôi mộ, đầu bị đập toác ra, máu dính loang lổ trên áo khoác. Trưởng thôn lập tức mời vị thầy lang vường trong thôn giúp bọn họ băng bó vết thương. Cả hai người nằm chết giấc trong khe mộ dưới trời mưa nên đều nhiễm thương hàn. Vết thương vừa được băng bó xong thì có một người dân tốt bụng trong thôn mang canh gừng nóng đến cho.
Thấy hai người đó không bị nguy hiểm gì, trái tim bốn cứ treo lơ lửng suốt nửa ngày của Lâm Hàn cuối cùng cũng bình ổn lại. Cô kéo chăn đáp cho Hữu Đức xong liền bị viên cảnh sát họ Trương gọi lại.
“Cô là Lâm Hàn phải không? Chính là người gọi điện báo án đúng không?” Viên cảnh sát thẩm vấn Lâm Hàn chừng ba lăm, ba sáu tuổi, vóc dáng hơi đẫy đà, trông hết sức dễ gần. Thấy Lâm Hàn gật đầu, anh ta liên tiếp hỏi: “Vì sao nhóm các cô lại đến Bình Uyển bắc thôn?”.
Không hiểu sao khi nhìn vào mắt anh ta, trong lòng Lâm Hàn đột nhiên thấy buồn bực. Cô cúi đầu giấu đi sự giận dữ đang bắt đầu nhen nhóm: “Hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối loạn, tạm thời có thể không trả lời bất cức điều gì được không?”.
“Không trả lời?” Giọng viên cảnh sát đột nhiên tăng cao lên mấy độ, khi anh ta còn đang định nói gì tiếp thì cánh cửa bỗng nhiên bị mở toang ra, viên cảnh mới mới rồi gọi Lâm Hàn đến chạy lạ nói thì thầm mấy câu gì đó vào tai anh ta. Sắc mặt viên cảnh sát to béo mỗi lúc một nặng nề hơn, anh ta lập tức bỏ lại Lâm Hàn và viên cảnh sát họ Trương rồi lao ra ngoài.
Khi người của đồn cảnh sát đi khỏi Bình Uyển bắc thôn, bà của Hữu Đức vẫn cố chống gậy lập cập bám theo sau, cố lấy hết sức mình nhắc đi nhắc lại: “Hữu Đức nhà chúng tôi không làm điều gì sai trái cả, không làm chuyện gì phạm tội đâu…”. Đến khi Hữu Đức phải ba lần bảy lượt đoán chắc là mình không sao, bà cụ mới yên tâm dừng lại không đuổi theo nữa.
Lâm Hàn không ngờ rằng lần đầu tiên mình đến đồn cảnh sát lại trong tình cảnh đó. Vì đường núi ô tô không đi được nên từ Bình Uyển bắc thôn ra thị trấn chỉ còn cách đi bộ. Hữu Đức và Tiêu Khâm được các nhân viên cảnh sát dùng cáng khiêng đi. Hữu Đức khi đó dù còn yếu, nhưng cũng đã gần như hoàn toàn tỉnh táo, còn Tiêu Khâm thì vẫn ngủ mê mệt. Trên đường đến đồn cảnh sát, thái độ của Vũ Trúc với Lâm Hàn đã trở nên xa lạ, ánh mắt nhìn cô thậm chí còn chứa đựng đầy vẻ oán hận và sợ hãi. Bốn người còn lại cũng rất trầm, suốt dọc đường không nói một lời nào.
Lê Hữu Đức chưa trông thấy tình trạng thi thể của Vương Linh và Thục Hoa, khi nhìn thấy nhân viên pháp y khiêng hai chiếc cáng được phủ vải trắng đi qua, một người đàn ông vốn luôn tỏ ra cứng cỏi cũng lặng lẽ nằm rơi nước mắt. Lâm Hàn lấy khăn giấy ra, không nói gì, chỉ yên lặng lau nước mắt giúp anh ta, một lúc sau mới nghẹn ngào hỏi: “Đêm qua anh với Tiêu Khâm đi đường nào thế hả? Sao lại nằm ngoài khu nghĩa địa dòng họ Tống được?”.
Đường đến khu nghĩa địa dòng họ Tống và đường lên hang dơi nằm ở hai đường khác nhau, hơn nữa khi đó bọn họ bám theo ngay đằng sau, thế nào mà lại đột nhiên biến mất? Thấy Lâm Hàn hỏi vậy, chính bản thân Hữu Đức cũng mù tịt: “Tôi cũng không biết, khi đó Tiêu Khâm đi trước mặt tôi, tôi chỉ thấy mọi người hình như đi mỗi lúc một nhanh hơn, thế nên cũng tăng tốc để theo cho kịp. Khi đó…”
“Khụ khụ…”, Tiêu Khâm đột nhiên ho hai tiếng cắt ngang lời nói của Hữu Đức. Anh ta bất chợt mở trừng hai mắt, có vẻ như đã tỉnh táo, cau mày nhìn một lượt từ Hữu Đức sang Lâm Hàn, rồ tiếp lời: “Khi đó hình như cũng gần đến hang dơi rồi, tôi bị trượt chân một cái, nhưng còn chưa ngã xuống thì đã có một cánh tay từ phía sau kéo lại. Tôi tưởng đó là Hữu Đức, bèn nói lời cảm ơn, song lập tức nghe thấy người đó bật ra mấy tiếng cười u ám, rõ ràng không phải là tiếng của Hữu Đức. Tôi hỏi ai đấy. Khi đó mưa đột nhiên đổ xuống ào ào, mưa rất lớn…”.
Tiêu Khâm nói chậm lại, hai con ngươi dường như sắp sửa nhảy ra khỏi tròng mắt đến nơi. Anh ta nhìn trối chết lên trời, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một lát sau mới từ từ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mưa ào ào, tiếng mưa lớn tới mức chính bản thân mình cũng không nghe thấy tiếng mình nói nữa, vậy mà người đỡ tôi dậy lại nghe thấy. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy, cô ấy nói năng với tôi dịu dàng như vậy, cô ấy nói, là tôi mà…”. Tiêu Khâm bắt chước theo âm điệu đó, tất cả mọi người đều giật thót người, dù rằng sự mô phỏng của anh ta không giống lắm nhưng ai nấy đều nhận ra người mà Tiêu Khâm nói tới là Vương Linh.
Quả nhiên những lời kế tiếp của Tiêu Khâm đã chứng thực cho suy đoán của cả bọn: “Tôi nói, cô là Vương Linh sao? Cô ấy không trả lời tôi, cô ấy… cô ấy…” Mặt Tiêu Khâm bỗng đỏ lựng lên, “Bàn tay đang đặt sau lưng tôi bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía trước.. từng chút từng chút một. Sự đụng chạm cực kỳ quyến rũ, cuối cùng, cuối cùng bàn tay đó dừng lại ở… Khi ấy, tôi quên mất chuyện mình với Vương Linh đã từng cãi nhau gay gắt đến mức nào, trong đầu bị thứ gì đó nhồi kín đặc, nhưng lại có vẻ như trống rỗng, trong tai ù đi không còn nghe thấy tiếng mưa, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rộn, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực… Thời gian trôi thật nhanh mà cũng thật chậm, thật hạnh phúc mà cũng đầy giằng xé. Đột nhiên tôi thấy sau gáy mình bị đập mạnh, ngất đi không còn biết gì nữa”.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn cả ra. Vì sao lại có người báo danh là Vương Linh, còn Tiêu Khâm cũng nói là anh ta nghe thấy tiếng Vương Linh. Lẽ nào có hồn ma của Vương Linh thật?
Vũ Trúc run rẩy hỏi: “Anh khẳng định người đó là Vương Linh chứ?”.
Tiêu Khâm cắn chặt môi giận dữ nói: “Tuyệt đối chính xác. Tất cả cho thấy chính cô ta đã lên kế hoạch cho những chuyện này, chắc chắn là cô ta vẫn tức vì lúc ở hang dơi bị tôi chê nhát gan, thế nên tối đến mới bày ra trò đó để dọa chúng ta”. Vết thương của Tiêu Khâm nghiêm trọng hơn Hữu Đức nên chỉ vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa hề biết chuyện Vương Linh đã chết.
“Vậy anh có biết hiện giờ chúng ta đang đi đâu không?” Tô Thanh hỏi ngay.
“Không, đến đồn cảnh sát”.
“…”
“Vương Linh đã chết rồi, treo cổ ngay ở cửa hang dơi”.
Lý Quân cũng sợ đến đờ người ra, anh không biết phải an ủi người con gái đang nép vào lòng mình bằng cách nào, đành đưa tay lên vỗ chầm chậm vào vai cô một cách máy móc. Hành động yếu ớt đó còn không an ủi nổi chính bản thân anh, đừng nói là động viên người khác.
Ngoài Lâm Hàn còn một chút tỉnh táo ra, thì tất cả những người có mặt ở nhà Hữu Đức khi đó đều đã hồn bay phách lạc. Bọn họ đều là fan hâm mộ trung thành của Lâm Hàn, đương nhiên đều biết rõ những tình tiết này đã xảy ra trong nội dung hư cấu của cuốn truyện, điều duy nhất khác biệt là hiện trường nhiều hơn trong “Thư tuyệt mệnh” mà thôi. Mỗi người đều có một dự cảm lờ mờ rằng chuyện này chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu, những gì đang chờ đợi họ ở phía trước đây? Thời khắc đó, bọn họ đều ước gì mình chưa từng đọc cuốn truyện của Lâm Hàn, thậm chí chưa từng xuất hiện trên Bóng ma Linh Dạ, chưa từng biết đến một nhà văn tên Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến vậy, cô ngồi ngay ngắn xuống, đưa tay vuốt đôi mắt mở to đến mức lồi cả con ngươi ra ngoài của Ngô Thục Hoa lại, khẽ khàng nói một câu mà ngay đến bản thân cô cũng không nghe thấy. Những ngón tay trắng muốt của Lâm Hàn chạm vào vệt máu đã gần khô của Thục Hoa, trở thành một thứ màu gì đó hết sức lạ lùng. Cô lau lau ngón tay vào tóc Thục Hoa, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng hệt như chuyện đó không liên quan đến mình, hoặc ít ra thì trong con mắt của bọn Vũ Trúc là như vậy.
Thấy Lâm Hàn đi ra khỏi cửa, Vũ Trúc vùng ra khỏi đôi tay của Lý Quân nghiêm giọng hét lên: “Lâm Hàn, chị định đi đâu?”
Tiếng quát gay gắt của Vũ Trúc khiến cho hai người con trai kia bừng tỉnh, bọn họ đồng thời tiến lên trước giữ tay Lâm Hàn lại, không, phải nói là khóa tay cô lại, giống hệt như người ta thường làm với phạm nhân. Hành động đó của họ phản ánh những gì đang diễn ra bên trong họ. Lâm Hàn biết, tất cả những lời hay ý đẹp trên Bóng ma Linh Dạ chỉ còn là quá khứ, giờ đây đã không còn thần tượng với fan hâm mộ nữa, không có chuyện cùng chia sẻ với nhau niềm yêu thích, còn lại có chăng chỉ là nỗi hoài nghi.
Cánh tay hai người con trai đó giống hệt như hai chiếc còng khóa chặt lại, tới nỗi Lâm Hàn cảm thấy như hai vai mình sắp sửa rời xuống đến nơi. Vì đau nên cô hơi co người lại, song trong lòng thì cảm thấy một nỗi khinh bỉ trào dâng. Cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài như rong biển che khuất quá nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hai người đó. Cô biết ánh mắt của mình khi đó sắc đến mức nào, thiêu đốt đến mức nào. Lý Quân và Tô Thanh gần như buông tay ra cùng lúc, Lâm Hàn chỉnh lại áo xống rồi thong thả bước ra ngoài.
Thực ra cô chỉ định đi tìm điện thoại để gọi cảnh sát. Cô bình tĩnh đến mức chính bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên. Vì Bỉnh Uyển bắc thôn khá là khuất nảo nên khi người của đồn cảnh sát đến nơi cũng đã sang một giờ chiều. Khi đó, chuyện có người bị treo cổ trên cây trước hang dơi đã được truyền đi khắp cả thôn, họ dồn cả về con đường nhỏ dẫn lên núi, sơn thôn vốn yên tĩnh lúc này đột nhiên trở nên ồn ào náo động, mấy cán bộ thôn cũng đến giúp bảo vệ trật tự ở hiện trường. Vị trưởng thôn đức cao vọng trọng trong thôn giống hệt như một viên cảnh sát giàu kinh nghiệm, trước khi cảnh sát đến đã liên tục lục vấn bọn Lâm Hàn.
Bọn họ làm ra bộ không hiểu tiếng Quý Châu nên một mực giữ im lặng, cho tới khi vị trưởng thôn đó nhắc tới Lê Hữu Đức, cả mọi mới thuật lại sơ bộ câu chuyện đêm qua.
Sau khi biết thông tin Hữu Đức và Tiêu Khâm đang mất tích, trưởng thôn lập tức huy động già trẻ lớn bé trong thôn chia nhau đi tìm người. Đến khi cảnh sát tới nơi, cũng đã có chút manh mối về Hữu Đức và Tiêu Khâm.
Có một tốp trẻ con tìm thấy họ ở khu mộ tổ dòng họ Tống, cả hai đều đang bất tỉnh trong một khe giữa hai ngôi mộ, đầu bị đập toác ra, máu dính loang lổ trên áo khoác. Trưởng thôn lập tức mời vị thầy lang vường trong thôn giúp bọn họ băng bó vết thương. Cả hai người nằm chết giấc trong khe mộ dưới trời mưa nên đều nhiễm thương hàn. Vết thương vừa được băng bó xong thì có một người dân tốt bụng trong thôn mang canh gừng nóng đến cho.
Thấy hai người đó không bị nguy hiểm gì, trái tim bốn cứ treo lơ lửng suốt nửa ngày của Lâm Hàn cuối cùng cũng bình ổn lại. Cô kéo chăn đáp cho Hữu Đức xong liền bị viên cảnh sát họ Trương gọi lại.
“Cô là Lâm Hàn phải không? Chính là người gọi điện báo án đúng không?” Viên cảnh sát thẩm vấn Lâm Hàn chừng ba lăm, ba sáu tuổi, vóc dáng hơi đẫy đà, trông hết sức dễ gần. Thấy Lâm Hàn gật đầu, anh ta liên tiếp hỏi: “Vì sao nhóm các cô lại đến Bình Uyển bắc thôn?”.
Không hiểu sao khi nhìn vào mắt anh ta, trong lòng Lâm Hàn đột nhiên thấy buồn bực. Cô cúi đầu giấu đi sự giận dữ đang bắt đầu nhen nhóm: “Hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối loạn, tạm thời có thể không trả lời bất cức điều gì được không?”.
“Không trả lời?” Giọng viên cảnh sát đột nhiên tăng cao lên mấy độ, khi anh ta còn đang định nói gì tiếp thì cánh cửa bỗng nhiên bị mở toang ra, viên cảnh mới mới rồi gọi Lâm Hàn đến chạy lạ nói thì thầm mấy câu gì đó vào tai anh ta. Sắc mặt viên cảnh sát to béo mỗi lúc một nặng nề hơn, anh ta lập tức bỏ lại Lâm Hàn và viên cảnh sát họ Trương rồi lao ra ngoài.
Khi người của đồn cảnh sát đi khỏi Bình Uyển bắc thôn, bà của Hữu Đức vẫn cố chống gậy lập cập bám theo sau, cố lấy hết sức mình nhắc đi nhắc lại: “Hữu Đức nhà chúng tôi không làm điều gì sai trái cả, không làm chuyện gì phạm tội đâu…”. Đến khi Hữu Đức phải ba lần bảy lượt đoán chắc là mình không sao, bà cụ mới yên tâm dừng lại không đuổi theo nữa.
Lâm Hàn không ngờ rằng lần đầu tiên mình đến đồn cảnh sát lại trong tình cảnh đó. Vì đường núi ô tô không đi được nên từ Bình Uyển bắc thôn ra thị trấn chỉ còn cách đi bộ. Hữu Đức và Tiêu Khâm được các nhân viên cảnh sát dùng cáng khiêng đi. Hữu Đức khi đó dù còn yếu, nhưng cũng đã gần như hoàn toàn tỉnh táo, còn Tiêu Khâm thì vẫn ngủ mê mệt. Trên đường đến đồn cảnh sát, thái độ của Vũ Trúc với Lâm Hàn đã trở nên xa lạ, ánh mắt nhìn cô thậm chí còn chứa đựng đầy vẻ oán hận và sợ hãi. Bốn người còn lại cũng rất trầm, suốt dọc đường không nói một lời nào.
Lê Hữu Đức chưa trông thấy tình trạng thi thể của Vương Linh và Thục Hoa, khi nhìn thấy nhân viên pháp y khiêng hai chiếc cáng được phủ vải trắng đi qua, một người đàn ông vốn luôn tỏ ra cứng cỏi cũng lặng lẽ nằm rơi nước mắt. Lâm Hàn lấy khăn giấy ra, không nói gì, chỉ yên lặng lau nước mắt giúp anh ta, một lúc sau mới nghẹn ngào hỏi: “Đêm qua anh với Tiêu Khâm đi đường nào thế hả? Sao lại nằm ngoài khu nghĩa địa dòng họ Tống được?”.
Đường đến khu nghĩa địa dòng họ Tống và đường lên hang dơi nằm ở hai đường khác nhau, hơn nữa khi đó bọn họ bám theo ngay đằng sau, thế nào mà lại đột nhiên biến mất? Thấy Lâm Hàn hỏi vậy, chính bản thân Hữu Đức cũng mù tịt: “Tôi cũng không biết, khi đó Tiêu Khâm đi trước mặt tôi, tôi chỉ thấy mọi người hình như đi mỗi lúc một nhanh hơn, thế nên cũng tăng tốc để theo cho kịp. Khi đó…”
“Khụ khụ…”, Tiêu Khâm đột nhiên ho hai tiếng cắt ngang lời nói của Hữu Đức. Anh ta bất chợt mở trừng hai mắt, có vẻ như đã tỉnh táo, cau mày nhìn một lượt từ Hữu Đức sang Lâm Hàn, rồ tiếp lời: “Khi đó hình như cũng gần đến hang dơi rồi, tôi bị trượt chân một cái, nhưng còn chưa ngã xuống thì đã có một cánh tay từ phía sau kéo lại. Tôi tưởng đó là Hữu Đức, bèn nói lời cảm ơn, song lập tức nghe thấy người đó bật ra mấy tiếng cười u ám, rõ ràng không phải là tiếng của Hữu Đức. Tôi hỏi ai đấy. Khi đó mưa đột nhiên đổ xuống ào ào, mưa rất lớn…”.
Tiêu Khâm nói chậm lại, hai con ngươi dường như sắp sửa nhảy ra khỏi tròng mắt đến nơi. Anh ta nhìn trối chết lên trời, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một lát sau mới từ từ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mưa ào ào, tiếng mưa lớn tới mức chính bản thân mình cũng không nghe thấy tiếng mình nói nữa, vậy mà người đỡ tôi dậy lại nghe thấy. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy, cô ấy nói năng với tôi dịu dàng như vậy, cô ấy nói, là tôi mà…”. Tiêu Khâm bắt chước theo âm điệu đó, tất cả mọi người đều giật thót người, dù rằng sự mô phỏng của anh ta không giống lắm nhưng ai nấy đều nhận ra người mà Tiêu Khâm nói tới là Vương Linh.
Quả nhiên những lời kế tiếp của Tiêu Khâm đã chứng thực cho suy đoán của cả bọn: “Tôi nói, cô là Vương Linh sao? Cô ấy không trả lời tôi, cô ấy… cô ấy…” Mặt Tiêu Khâm bỗng đỏ lựng lên, “Bàn tay đang đặt sau lưng tôi bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía trước.. từng chút từng chút một. Sự đụng chạm cực kỳ quyến rũ, cuối cùng, cuối cùng bàn tay đó dừng lại ở… Khi ấy, tôi quên mất chuyện mình với Vương Linh đã từng cãi nhau gay gắt đến mức nào, trong đầu bị thứ gì đó nhồi kín đặc, nhưng lại có vẻ như trống rỗng, trong tai ù đi không còn nghe thấy tiếng mưa, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rộn, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực… Thời gian trôi thật nhanh mà cũng thật chậm, thật hạnh phúc mà cũng đầy giằng xé. Đột nhiên tôi thấy sau gáy mình bị đập mạnh, ngất đi không còn biết gì nữa”.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn cả ra. Vì sao lại có người báo danh là Vương Linh, còn Tiêu Khâm cũng nói là anh ta nghe thấy tiếng Vương Linh. Lẽ nào có hồn ma của Vương Linh thật?
Vũ Trúc run rẩy hỏi: “Anh khẳng định người đó là Vương Linh chứ?”.
Tiêu Khâm cắn chặt môi giận dữ nói: “Tuyệt đối chính xác. Tất cả cho thấy chính cô ta đã lên kế hoạch cho những chuyện này, chắc chắn là cô ta vẫn tức vì lúc ở hang dơi bị tôi chê nhát gan, thế nên tối đến mới bày ra trò đó để dọa chúng ta”. Vết thương của Tiêu Khâm nghiêm trọng hơn Hữu Đức nên chỉ vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa hề biết chuyện Vương Linh đã chết.
“Vậy anh có biết hiện giờ chúng ta đang đi đâu không?” Tô Thanh hỏi ngay.
“Không, đến đồn cảnh sát”.
“…”
“Vương Linh đã chết rồi, treo cổ ngay ở cửa hang dơi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook