Cầm Thánh Vương Phi
Chương 47: 47: Lăng Kỳ Chính Là Tiêu Kỳ


Hiện tại hắn và nữ nhân kia đã là phu thê danh chính ngôn thuận, cho nên việc hắn cùng nàng làm chuyện kia là thiên kinh địa nghĩa!
Khi sức chịu đựng đã đến cực hạn, Lăng Kỳ đứng lên, bước từng bước xiêu vẹo đi đến chiếc giường lớn, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân một thân hỷ phục.

Hắn khẽ nheo mắt khi nhìn thấy trên mặt Cơ Tuyết đã không còn mạng che mặt, lộ ra một khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua, ánh mắt mê man chớp động liên hồi, đôi môi đỏ mọng nước bậm chặt vào nhau như muốn chảy máu, khiến cho hạ thân hắn rục rịch khó chịu.

Lắc đầu vài cái, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia một lần nữa.

Tim hắn chợt run lên: sao lại quen thuộc đến thế!
Hắn nắm chặt cằm nàng, ánh mắt trở nên ôn nhu dị thường, môi mỏng mấp máy: "Nàng là Tuyết nhi sao?"
Cơ Tuyết mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn non mềm đưa lên, khẽ chạm vào lồng ngực trần trụi mà rắn chắc của hắn.

Cảm giác mát lạnh truyền vào trong lòng bàn tay khiến nàng thoải mái khẽ kêu lên: "Thật mát!"
Sau đó đôi tay nhỏ nhắn lại tiếp tục vuốt ve cơ ngực của hắn, khiến hắn bất giác run lên, rên khẽ một tiếng.

Tay Cơ Tuyết lại tiếp tục lần mò xuống dưới, chạm vào cơ bụng của hắn khiến hắn không thể tiếp tục khống chế, bắt lấy bàn tay không yên phận của nàng, đè nàng xuống giường.

Cơ Tuyết vặn vẹo thân mình, bàn tay còn lại không ngừng tìm kiếm cảm xúc mát lạnh bỗng dưng biến mất.

Hắn nhìn nàng thật sâu, mặc kệ đôi tay kia cứ từng chút, từng chút khơi mào dục vọng nguyên thủy của hắn.

Qua một lúc, hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, môi mỏng lại khẽ gọi: "Tuyết nhi!"
Cơ Tuyết đôi mắt chớp chớp vài cái, khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp, miệng chu lên: "Quá xấu!"
Liền sau đó, bàn tay tinh xảo tựa bạch ngọc đưa lên trên, sờ vào chiếc mặt nạ bạc, nhẹ nhàng kéo xuống.


Lăng Kỳ bất động trong giây lát, đáy mắt cũng trở nên u ám.

Hắn theo bản năng định đưa tay lên bóp cổ nàng nhưng ý thức nhanh chóng trở về khi người dưới thân mỉm cười ngọt ngào, ôn nhu gọi hắn: "Tiêu Kỳ!"
Cơ Tuyết đã thực sự không còn tỉnh táo, thanh âm cất lên trong vô thức nhưng lại vô tình chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, khiến hắn cũng vì thế mà chìm đắm trong nhu tình của nàng, không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Vào thời khắc này, bức tường thành cứng rắn trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ không còn một mảnh, duy nhất trong mắt chỉ còn hình ảnh của người hắn yêu, cũng là nữ nhân đang ở dưới thân hắn.

Lăng Kỳ hạ thân càng thêm ***** ****, một tay kẹp chặt hai bàn nàng đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại giữ lấy cằm nàng để nàng đối mặt với hắn.

Cơ Tuyết ánh mắt càng thêm mê ly, hoàn toàn chìm vào mộng mị, một thân ý loạn tình mê lần nữa gọi tên hắn: "Tiêu Kỳ!"
Trong mắt nàng lúc này chỉ có hắn, mà hắn cũng chỉ có nàng.

Lăng Kỳ vuốt ve gương mặt xinh đẹp kiều diễm, môi mỏng cất lên lời đường mật: "Tuyết nhi! Ta yêu nàng!"1
Sau câu nói nhẹ nhàng mà chan chứa tình ái, Lăng Kỳ không tiếp tục khống chế dục vọng của bản thân nữa, hoàn toàn buông thả bản thân chìm đắm trong lửa tình thiêu đốt.

Hắn hôn nàng, gặm cắn cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo ẩn giấu sau lớp hỷ phục đỏ thẫm của nàng.

Mỗi nơi hắn hôn qua đều để lại ấn ký, những nơi hắn chạm qua đều dấy lên ngọn lửa nóng rực, từng chút từng chút thiêu đốt nàng chìm đắm vào dục vọng do hắn khơi mào.

Một đêm nhu tình mật ý, vẽ lên bức tranh xuân tiêu ngọt ngào không nhiễm bụi trần.

Một đêm dài đằng đẵng gắn kết hai con người lại với nhau, làm cho hai trái tim cùng chung nhịp đập, chung hơi thở, mắt nhắm nghiền nhưng nụ cười thoả mãn vẫn còn đọng lại trên môi...!

Sớm hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng, Cơ Tuyết theo thói quen sinh hoạt như trước kia, dù có thức khuya mệt mỏi đến cỡ nào, nàng vẫn như cũ tỉnh dậy.

Mở mắt nhìn ngó chung quanh, giường hỷ một màu đỏ rực đập vào mắt khiến nàng nhớ đến hôm qua là ngày đại hôn của nàng cùng Lăng Kỳ.

Hoảng hốt ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn khi nhìn xuống toàn thân không một mảnh vải, những vết xanh đỏ ẩn ẩn hiện hiện trên làn da trắng muốt của nàng, nhìn mà kinh sợ.

Cơ Tuyết trong lòng thoáng rùng mình, chẳng lẽ tối qua nàng cùng với nam nhân kia lăn giường rồi? Sao nàng lại không có chút ấn tượng nào vậy?
Thử cử động một chút, bên dưới hạ thân truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, tứ chi trên người như vừa bị xe lu cán qua một lượt.

Nàng đã có thể khẳng định: nàng và nam nhân kia thật sự đã lăn giường rồi, còn lăn đến nỗi não bị úng nước...!
À không, là bị úng **** ***** mới đúng, bởi vì thời này nam nhân nào biết tiết chế, càng không có cái gì gọi là bao cao su tránh thai, một khi phóng thích là...!Eo ôi, vô cùng không tưởng!1
Vậy nàng có khi nào sau một đêm liền trúng thưởng không?
Vò đầu bức tóc một hồi, lúc này nàng mới nhớ đến nam nhân kia, tự hỏi hắn đâu rồi?
Liếc mắt về bên cạnh, thì ra là hắn vẫn còn ở đây, sao nãy giờ nàng lại không nhìn thấy nhỉ?
Hẳn là do nãy giờ nàng mải nghĩ ngợi lung tung, chắc chắn là như vậy!
Chiếc mền đồng dạng màu đỏ hiện tại chỉ che đi hạ bộ của hắn, có lẽ lúc nàng ngồi dậy đã khiến nó bị kéo xuống rồi đi.

Tiếp tục nhìn lên trên phần bụng và ngực của hắn, Cơ Tuyết lại kinh hãi một lần nữa.

Này không phải là vết móng tay cào vào sao? Là của nàng?
Lấy tay che đi khuôn mặt đã ửng hồng một mảng, Cơ Tuyết khinh bỉ chính bản thân mình.


Nàng tự lúc nào cũng biết điên cuồng như thế này? Rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì, nàng và hắn là ai tới trước, lại là ai gục trước? Sao chẳng có chút ký ức nào vậy trời?
Quay đầu nhìn lại nam nhân bên cạnh, chiếc mặt nạ bạc đã không còn, là tháo xuống từ lúc nào vậy?
Ai nha, khuôn mặt này đúng là...!
Cơ Tuyết chậc chậc hai tiếng, sau lại trợn tròn mắt, nói lắp: "Hắn...!hắn...!sao lại là hắn?"
Là Tiêu Kỳ, chính là hắn không sai, nàng không thể nhận nhầm được!
Chẳng lẽ Lăng Kỳ chính là Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ chính là Lăng Kỳ? Này có thể sao?
Cơ Tuyết chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đáy lòng không hiểu sao bất giác nhẹ nhõm đi vài phần, khoé miệng khẽ cong lên.

Lần đầu tiên của nàng là hắn, nàng hình như rất vui thì phải, ít nhất hắn đối với nàng cũng gọi là có chút mê luyến.

Nếu hắn thật sự là phu quân của nàng, vậy thì...!Cũng được đấy nhỉ?
Không biết hắn có nhận ra nàng là nữ nhân đã bỏ trốn không ta? Nếu nhận ra thì tốt, nàng sẽ miễn cưỡng tiếp nhận hắn vậy.

Còn nếu không?
Nếu không thì, thật xin lỗi, Cơ Tuyết nàng thù dai lắm, sẽ không dễ dàng tha thứ cho người thất hứa đâu! Mặc dù nàng là người khởi xướng trước.

Ách, nhưng mà nàng là nữ nhân, nàng có quyền nha.

Hơn nữa cũng chính là hắn khi đó tự biên tự diễn, một mình nhất kiến chung tình với nàng chứ nàng không hề cùng hắn hứa hẹn gì đâu nha.

Cơ Tuyết cố gắng chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, nhẹ nhàng bước xuống giường tránh làm ảnh hưởng đến nam nhân còn đang say giấc kia.

Nhặt lên bộ hỷ phục...!Ách, không được nguyên vẹn cho lắm, nhưng cũng miễn cưỡng che được toàn bộ thân thể, mặc lên người.

Sau khi mặc xong, nàng quay đầu lại nhìn nam nhân kia thêm một cái, khoé miệng cùng ánh mắt đều cong lên, đủ chứng minh nàng đang rất cao hứng.

Đúng lúc này, cửa hỷ phòng nhẹ nhàng được mở ra.


Nếu như nàng không phải đã tỉnh thì chắc chắn không thể nhận biết.

Cơ Tuyết quay đầu lại, sau đó hai mắt trợn tròn nhìn người đang chuẩn bị đi vào kia, không ai khác chính là sư phụ nàng - Nam Cung Giác.

Nam Cung Giác nhìn thấy nàng đang đứng đó, lão bất giác bất động toàn thân, miệng á khẩu không nói nên lời.

Lão đã tính toán thời gian khi nào thì hai người này sẽ tỉnh để âm thầm lẻn vào, mục đích là mang Cơ Tuyết đi.

Nào ngờ nha đầu này lại tỉnh sớm hơn lão nghĩ.

Trên trán Nam Cung Giác chợt xẹt qua ba vạch đen.

Chẳng lẽ Lăng Kỳ không được, không thoả mãn được nữ nhân kia, cho nên nàng mới tỉnh sớm như vậy, còn hắn thì tinh lực kiệt quệ nên mới có thể còn say giấc nồng?
Ai nha, chuyện này có thể sao? Chẳng lẽ đây là hậu di chứng của việc từ nhỏ đến lớn không ở cạnh nữ nhân, cho nên liền khiến phương diện kia không được?1
Trong đầu lão âm thầm tính toán, chắc là lão phải đi tìm lão già Nam Cung Hách kia, kê cho hắn ít thuốc bổ thận tráng dương, nếu không thì không biết lão phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể có tôn tử ẵm bồng.

Khà khà...!Nam Cung Giác cười ngạo nghễ, hai đứa đều là đệ tử chân truyền của lão, cho nên nhi tử của bọn chúng liền gọi lão một tiếng gia gia cũng là thiên kinh địa nghĩa nha.

Ai nha, tâm hồn mị rất trong sáng đấy.

Có "thịt" ăn nhưng chỉ "chiên xào nấu" thôi nghen.

Nếu các tình iu muốn ăn "thịt" hầm "ninh nhừ" thì comment cho mị, đến khi có "thịt" mị sẽ "ninh nhừ" thành "cháo" lun cho các tình iu ăn thoải mái nghen.

Hắc hắc...1.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương