Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em
-
C2: Rùa con bị bệnh rồi
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Mặc hai chân nhanh thoăn thoắt vội vã cầm tạm chiếc bánh mì chạy đi. Mẹ Thẩm thấy vậy từ trong phòng bếp ngoái đầu lại gọi cậu:" Mặc Mặc, giờ vẫn sớm sao không ở nhà ăn đàng hoàng rồi mới đi.."
Cậu cắn chặt chiếc bánh mì rồi xỏ tạm giày, đứng dậy đáp:" Con phải đến nhà Rùa Con để đánh thức cậu ta dậy.. Không lại ngủ quên là muộn học mất. Tạm biệt mẹ con đi đây."
Bà Thầm thở dài phì cười:" Thằng nhóc này thiệc là..quan tâm người ta mà cứ làm điệu."
...
Vào giờ này, mọi người trong vùng cũng chuẩn bị đi chợ, mấy bác gái trung niên đang tám chuyện vừa nhìn thấy Thẩm Mặc chạy thục mạng, liền vui vẻ hỏi cậu:" Ái chà..Lại đến nhà bé Tinh đấy à!"
" Hôm qua mới thấy còn như mèo với chuột, hôm nay lại chủ động đến giảng hoà hen."
" Có mỗi cô vợ nhỏ mà không giữ cận thận dễ bị cưỡm mất đó nha bé Mặc!"
Thẩm Mặc gật đầu coi như chào hỏi, không nói không rằng, cúi thấp đầu xuống cố gắng chạy vụt qua thật nhanh mấy người đàn bà hàng xóm, hai bên tai cũng vì mấy câu nói tác động mà ửng đỏ, tự lẩm bẩm:" Sẽ không có chuyện đó đâu.."
Đến nhà Mộc Tử Tinh, thì cậu liền thấy em gái - Mộc An Nhiên của cô cũng vừa bước ra khỏi cửa nhà. Nhìn thấy cậu, con bé hớn hở ríu rít chạy sấn tới, ngọng giọng nói:" Ek kào enh Thảm Mặc."
Cậu không thèm liếc nhìn An Nhiên một cái, lạnh nhạt tránh xa, lòng nôn nóng hỏi:" Ừ..Vậy Mộc Tử Tinh đâu?"
An Nhiên tỏ thái độ không đồng tình tiếp lời:" Hừ lại là chị ta. Chả hiểu sống hay chết nữa, còn đang nằm liệt trong nhà đấy, hôm qua vừa bị mẹ em cho một trận nên.."
Nghe thấy vậy, Thầm Mặc sắc mặt thay đổi trừng mắt nhìn An Nhiên khiến cô sợ hãi lùi lại mấy bước. Trước khi đi cậu cũng không quên khịa ngoáy An Nhiên:" Tiếng việt còn không rõ thì lần sau câm miệng lại. Sủa không lọt tai tao biết chưa?.."
".."
Nói xong, Thẩm Mặc liền nao luôn vào nhà, tâm trạng bồn chồn, cậu xông xáo vào thẳng phòng ngủ của Tử Tinh rồi gọi to tên cô:" Này, Mộc Tử Tinh.."
Tử Tinh quặn quại nhắm chặt mắt khó chịu, gương mặt cô tái nhớt, mồ hôi chảy ướt đẫm áo, cơ thể run lẩy bẩy trong chăn..Thấy vậy Thẩm Mặc như đứng tim hoảng sợ hốt hoảng nói:" Này, Rùa con cậu bị sao vậy?"
Tử Tinh hé mở mắt, nhưng cơn đau khiến tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ không rõ người đang gấp gáp lay cô là ai nữa.
Dù vậy, cô vẫn biết người đó là ai vì giọng nói vô cùng đỗi quen thuộc với cô, cô cố gượng nói một cách khó khăn:" Tôi khó chịu lắm.. Hôm nay.. chắc không thể chơi với tên khổng cẩu nhà cậu rồi."
Rồi cứ thế cô bé Tử Tinh ngất lịm đi trong vô thức, Thẩm Mặc gọi tên cô liên hồi nhưng không thấy cô phản hồi, cậu lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng đỡ cô dậy rồi cõng đi.
" Tử Tinh, tử tinh tỉnh lại đi...Đúng rồi, ông trưởng thôn! Tử Tinh, cậu yên tâm tôi sẽ không để cậu..phải.."
Cậu mím chặt môi, dùng hết sức để chạy tới nhà trưởng thôn vì ông cũng là một trong những lang y giỏi nhất thôn. Cậu dốc sức vừa chạy thật nhanh vừa cổ vũ trong lòng khiến bản thân có động lực: Cố nên! Rùa con, tôi nhất định sẽ đưa cậu tới nhà ông già. Cậu sẽ sớm khỏi bệnh thôi...
" Rùa còn, tỉnh táo lên đi, đừng ngất!!"
Nền trời thì nóng bức, đường khá xa mà còn phải cõng theo Tử Tinh lên không mấy khắc cậu đã kiệt sức.
May thay, bác Tư và Trương vừa đi làm về thấy thằng bé Thẩm Mặc hớt hải cõng Tử Tinh chạy đi đâu đó nhưng phút chốc cả hai cùng ngã xõng soài ra nền đất vì vấp phải một hòn đá. Hai Bác lại gần liền gặng hỏi.
" Này, Thẩm Mặc và Tử Tinh hai đứa có sao không? Có chuyện gì mà...?" - Bác Tư
Thẩm Mặc từ từ ngẩng mặt, nước mắt cứ vậy ứa tràn mi, cậu khóc sướt mướt khiến cả hai bác đều ngỡ ngàng sững người nhìn nhau. Cậu vừa khóc vừa nhào tới bám vấu vào gấu áo của bác Tư, giọng nói khẩn thiết cầu xin:"Hai bác, giúp cháu với..Rùa con. À không, Tử Tinh sắp không chịu được nữa rồi!"
" Được được..chúng ta sẽ đưa con bé đến nhà trưởng thôn ngay lập tức." - Bác Tư.
Bác Tư và bác Trương thấy Tử Tinh nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đất liền ý thức được sự việc. Bác Tư đến bế Tử Tinh rồi chạy một mạch tới nhà trưởng thôn. Khi thấy đã có người thay mình đưa cô đi, cậu liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngất lịm đi vì đuối sức.
" Này, Nhóc Mặc.." - Bác Trương nhanh chóng tiến tới đỡ cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook