Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
-
Chương 8: Lạnh lẽo tịch mịch hư không
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Trương Quân Thực đúng là một oa nhi tội nghiệp. Từ lúc Nhiếp Bất Phàm không rõ vì sao lại biến mất, đủ thứ tâm tình vui vẻ hoan hỉ của hắn cũng đều tiêu tan. Tìm kiếm khắp thành từ nam đến bắc, lại từ đông sang tây, tất cả những chỗ có thể tìm, hắn đều tìm một lượt. Mặc dù biết rõ Nhiếp Bất Phàm là một con người điên khùng đến không lý giải được, nhưng là tìm kiếm lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng đâu, hắn chung quy vẫn là không thể yên tâm.
Dòng người xung quanh qua qua lại lại không ngớt. Nhưng những nơi tầm mắt hắn lướt qua, trước sau vẫn không hề có thân ảnh của người mà hắn mong nhớ trong lòng. Trương Quân Thực không thể không thừa nhận bản thân mình đã quan tâm đến cái tên kỳ quái kia trên cả mức bình thường. Đợi đến khi tìm được hắn, nhất định phải hung hăng đánh cho một trận. Trương Quân Thực rầu rĩ nhủ lòng.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?”
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Trương Quân Thực mạnh mẽ quay ngoắt người lại, liền thấy cách đó không xa có một người đang đứng trước quán hàng rong, trong tay cầm một cái mặt nạ cổ quái che phủ lên mặt, quả nhiên đúng là Nhiếp Bất Phàm mà hắn tìm kiếm cả buổi. Cái này gọi là “quay cuồng tìm người trong muôn vạn, ngoái đầu nhìn lại leo lét bóng ai kia”.
Nhiếp Bất Phàm cũng nhìn thấy Trương Quân Thực. Hắn bỏ mặt nạ xuống gọi to, “Trương Tam huynh, ở đây!”
Trương Quân Thực lòng dạ ngũ vị tạp trần, băng băng đi tới bên cạnh hắn, muốn phát hỏa mà chất vấn, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như con thú nuôi vô hại này, liền có một loại cảm giác lực bất tòng tâm không thể nào hiểu nổi. Nhưng là hắn một lời cũng không nói, làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Xoắn xuýt một lúc lâu, hắn rốt cục nhịn xuống uất ức, lên tiếng hỏi, “Ngươi chạy đi đâu mà không nói lời nào như vậy?”
Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cái mũi, cười nói, “Thật có lỗi, vừa rồi nhìn thấy gà của ta lạc đường đi vào trong tửu lâu, lo lắng chúng nọ bị người khác hạ độc thủ, nên đành phải vội vàng chạy đi bắt bọn chúng lại. ”
“Chuyện đó cũng có thể nói trước với ta một tiếng!”
“Sự tình đột ngột phát sinh, nhất thời quên mất, ha ha. ” Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ vai Trương Quân Thực, cam đoan nói, “Lần sau nhất định sẽ không vậy nữa. ”
Lần sau nếu lại ra ngoài chơi, hắn nhất định trước tiên phải lấy một sợi dây thừng buộc tên kia lại rồi nói tiếp. Thời gian ở cùng Nhiếp Bất Phàm đã dài như vậy, trong mười câu tên kia nói ra thì có tới chín câu không thể tin. Trương Quân Thực xem như đã thấy rõ rồi.
Bỏ qua việc này, hai người vẫn theo kế hoạch ban đầu mua hai cái hà đăng, đem ra bờ sông để thả.
Ánh trăng bàng bạc mê người. Trên mặt sông tĩnh lặng, từng chấm từng chấm nhỏ tỏa thứ ánh sáng mông lung. Xa xa trên bến tàu, nhạc khúc động lòng người từ ca nương du dương truyền đến, lại bởi bóng đêm ý họa tình thơ này mà càng tăng thêm vài phần kiều diễm.
Trương Quân Thực và Nhiếp Bất Phàm đứng yên bên bờ sông, vai kề vai dưới ánh trăng đêm mỹ lệ, giống hệt như một đôi tình nhân đang khe khẽ tâm tình. Nếu ví đẹp như tranh, thì phải gọi là một bứcphong lưu nhã sĩ ven sông thưởng nguyệt đồ*. Nhưng là, bên cạnh hai người lại có thêm hai con gà trầm ngâm, thì phải gọi là phong lưu nhã sĩ ven sông kê tình đồ…
[*phong lưu nhã sĩ ven sông thưởng nguyệt đồ:Bức họa công tử phong lưu văn nhã thưởng nguyệt bên sông]
“Nước trời mênh mông không hạt bụi – Trên cao trăng sáng một vầng rơi. ” Trương Quân Thực hứng thơ đại phát, tràn trề cảm xúc mà thì thầm.
Nhiếp Bất Phàm nhìn thật sâu vào không gian xa xăm tăm tối, tiếp lời nói, “Chỉ thấy người đi thả đăng hỏa – Thuận gió một đêm cúc tàn hoa. ”
“…” Bầu không khí tốt đẹp kia liền giống như hoa cúc trong lời hắn, tàn.
“Có lẽ nên về thôi. ” Trương Quân Thực bi thương nói.
“Ân, được. ” Nhiếp Bất Phàm ôm lấy hai cánh tay mình xoa xoa, nói, “Vừa rồi định nói, gió thổi làm ta lạnh quá. ”
Trương Quân Thực ngoại trừ thân thể ra, trong tâm cũng vô cùng lạnh lẽo.
Không thể không nói, cùng với người này tình tứ, chính là đi tìm ngược mà.
Sau đó Nhiếp Bất Phàm ngủ lại tửu quán Trương gia một đêm rồi mới quay trở về Kê Oa thôn. Vừa mới bước vào phòng của mình, hắn đã có một cảm giác khác lạ. Phòng ốc chẳng những sạch sẽ gọn gàng hơn so với ngày thường rất nhiều, mà các loại vật dụng cũng đã được sắp đặt bày trí ngăn nắp, bàn ghế cũng được tu sửa một lượt, mặc dù vẫn đơn sơ như trước, nhưng ít nhất đã giống một chỗ cho con người ở.
Nhiếp Bất Phàm khó hiểu gọi Thổ Băng tới hỏi, mới biết đây toàn bộ là Lý Dực tự tay thu dọn. Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Xuất thân của Lý Dực rõ ràng không tầm thường, khắp người đều toát lên vẻ lãnh khốc, thâm trầm, lại còn kiêu ngạo tới cực điểm, người như thế mà lại chịu làm những việc tay chân như thế này?
Xét thấy biểu hiện của hắn xuất sắc ngoài mong đợi, Nhiếp Bất Phàm liền đi tìm và đặc biệt nói với hắn một chuyện, “Tối hôm qua ta gặp đệ đệ của ngươi. ”
“Úc?Lý Hoài?” Lý Dực lơ đễng đáp một câu.
Nhiếp Bất Phàm gật đầu, “Ân, ta nhìn thấy hắn ăn cơm Bá vương ở Túy Tiên Lâu. ”
“A?” Lý Dực quỷ dị ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không tin.
“Ta không lừa ngươi!Tên kia chạy đến tửu lâu xa hoa nhất thành Khê Sơn, gọi một bàn đồ ăn, còn mời ca nương đến trợ hứng, kết quả ăn xong không có tiền trả, làm ra một trận phong ba, quả thực là bá khí sục sôi, hỗn loạn đến không nói nên lời. ” Nhiếp Bất Phàm kết luận lại, nói, “Ta không thể không thay đổi cách nhìn với hắn. Lần đầu gặp, còn tưởng rằng hắn chỉ là loại công tử rỗng tuếch nông cạn không coi ai ra gì, không ngờ hắn lại là một nam nhân đích thực, rất có cá tính. ”
Trong mắt các hạ, người ăn cơm Bá vương lại là nam nhân chân chính?
Lông mày Lý Dực co rúm vài cái. Hắn hoàn toàn không tin Lý Hoài sẽ ăn cơm không trả tiền, nhưng là bộ dáng Nhiếp Bất Phàm nói chuyện lại không giống như đang nói dối.
Hắn đột nhiên có phần hối hận tại sao hôm qua không cùng đi xem náo nhiệt một chút. Cũng không biết biểu tình của Lý Hoài lúc đó đặc sắc như thế nào. Lần sau gặp, nhất định hắn phải hỏi một câu, “Còn nhớ bữa cơm Bá vương đêm trung thu kia hay không?”
Trung thu qua đi, thời tiết ngày càng chuyển lạnh, khí hậu thành Khê Sơn đặc biệt trở lạnh rất nhanh.
Kê Oa thôn nghèo nàn chỉ có một đám gà, phòng ốc đơn sơ, mặc dù đã được tu sửa vài lần, cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới mức độ không bị gió lùa mà thôi, cho nên nhiệt độ trong phòng bao giờ cũng rất thấp.
Tối hôm đó, bốn bề tĩnh mịch, gió lạnh thét gào, thỉnh thoảng còn kèm thêm một hai tiếng gà gáy tựa như quỷ khóc thần sầu, cũng không biết là đám gà nào bi tình giữa đêm lạnh.
Lý Dực đang nằm ở trên giường, vốn đã chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy bên giường xuất hiện một cái bóng đen. Hắn lập tức bừng tỉnh, đang chuẩn bị ra tay tấn công thì chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện, “Huynh đài, đêm dài dằng dặc, có cảm thấy lãnh lẽo tịch mịch hay không?”
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Lý Dực chống tay nửa ngồi dậy, nửa dựa lưng vào vách tường, gắt gao nhìn cái tên quái dị giữa đêm không ngủ được chạy tới quấy rầy mộng đẹp của người khác ở trước mắt này.
“Huynh đài không cần làm ấm giường sao?” Nhiếp Bất Phàm nhe ra hàm răng trắng bóng, trong đêm tối nhìn mà phát sợ.
“Không cần!” Lý Dực cự tuyệt không chút đắn đo.
“Đừng ngại. ” Nhiếp Bất Phàm ném một cái gối lên trên giường hắn, sau đó nhanh nhẹn chui vào trong chăn nằm xuống, lại nói, “Đến đây, ngủ đi. ”
Lý Dực im lặng không nói gì, bất động một lúc lâu.
“Mau lên, đừng xấu hổ, đều là nam nhân, ngươi hiểu mà. ”
Hiểu cái gì!Lý Dực thiếu chút nữa đã trợn trắng hai mắt. Từ khi hiểu chuyện tới nay, hắn cũng chưa từng cùng người khác đồng sàng cộng chẩm, người trái lại lại rất tự nhiên.
Nghĩ xong, nếu cứ lăn qua lăn lại cũng chỉ làm lãng phí thời gian, thôi thì liền ngủ cùng một đêm đi.
“Lý Tứ huynh. ”
“Ân?”
“Nói thật đi, các ngươi rốt cuộc tới thành Khê Sơn này là vì cái gì?”
“…”
“Mặc dù ta không biết thân phận của ngươi, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy ngươi không phải đơn thuần xuất hiện ở thành Khê Sơn nho nhỏ này. ”
“…”
“Còn có Trương Quân Thực, nói là tới đây giám sát chi nhánh, nhưng giám sát lâu như vậy rồi cũng không thấy hắn rời đi. Không chỉ có vậy, hôm đó ta đi dạo thành, còn gặp rất nhiều nam nhân trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Với quy mô của thành Khê Sơn, có vài quý công tử cũng là bình thường, nhưng thoáng cái xuất hiện nhiều như vậy thì thực đáng nghi. ”
Lý Dực hiếm thấy mà dành cho người bên cạnh một ánh mắt tán thưởng. Cái tên thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc này không ngờ cũng có thời điểm suy tư cặn kẽ.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, nói, “Ngươi có nghe qua Bặc thiên cung chưa?”
“Bặc thiên cung?Chưa. ”
“Chuyện nói ra thì dài dòng, rắc rối, ngươi vẫn là đừng nên biết. ”
“Không được. ” Nhiếp Bất Phàm xoay người hơi ghé mình vào cơ thể Lý Dực, vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của hắn, thanh âm mềm mại nói, “Nói cho ta biết đi, bằng không hôm nay ngươi khỏi phải ngủ nữa. ”
Nhiếp Bất Phàm không phải người tò mò, nhưng một khi đã vào đề thì liền không nhịn được muốn biết nốt phần kế tiếp.
Lý Dực gỡ gỡ người đang dán lên thân mình, xoay người lại, quay lưng về phía người kia.
Yên tĩnh được một lát, thanh âm đầy ẩn nhẫn của Lý Dực đột nhiên truyền đến, “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta lạnh. ” Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh trả lời.
“Bỏ tay của ngươi ra!”
“Không. ”
“Bỏ ra. ”
“Không bỏ. ”
Phát hỏa!Lý Dực nắm chặt bàn tay đang luồn vào trong áo hắn sờ soạng, dùng sức gạt ra.
Nhiếp Bất Phàm không thèm để tâm, giơ chân lên, giống như loài động vật thân mềm cuốn chặt lấy thắt lưng hắn.
“Có dừng lại ngay không!” Lý Dực buông tay, lại chuyển xuống gỡ chân của người nọ.
Nhiếp Bất Phàm đã không làm thì thôi, mà làm là phải làm đến cùng, xoay người, toàn thân ngồi lên trên người Lý Dực, uy hiếp nói, “Nói rõ chuyện kia cho ta nghe, nếu không đừng trách ta độc thủ diệt hoa!”
Hoa cái quỷ nhà ngươi!Biểu tình Lý Dực rốt cuộc sa sầm xuống. Cái chỗ nguy hiểm chết người kia cứ bị cọ qua cọ lại như vậy, cơ hồ sắp có phản ứng rồi.
“Như thế nào?Huynh đài, bây giờ là thú tội hay là thụ (hình)?”
“Được rồi được rồi, nhanh xuống đi, ta nhất định kể cho ngươi nghe. ” Lý Dực đành khuất phục trước dâm uy của Nhiếp Bất Phàm, rất không có chủ trương mà đáp ứng.
“Tốt. ” Nhiếp Bất Phàm lập tức bò xuống khỏi người hắn, nằm thẳng ngay ngắn trở lại, nói, “Nói đi. ”
Lý Dực âm thầm thở phào một hơi, chậm rãi nói, “Chuyện này phải nói từ hai trăm năm trước…”
Hai trăm năm trước, thế cục Dục Quốc rối ren, ngoại địch như hổ đói rình mồi, quốc gia đứng trước nguy cơ sụp đổ. Đang lúc nguy khốn, một người nữ tử tên là “Bặc Hoài Tố” hoành không xuất thế. Nàng đến yết kiến quốc vương Dục Quốc, giúp hắn bói ra ba quẻ, tiết lộ thiên cơ. Quốc vương Dục Quốc dựa vào chuyện này mà thoát khỏi hiểm cảnh, thế cục nhiễu nhương một tay xoay chuyển, sau cùng thống nhất quốc gia.
Vì thế, để thể hiện lòng biết ơn với Bặc Hoài Tố, Dục Quốc quốc vương đã cho xây dựng Bặc thiên cung, truyền lệnh con cháu đời sau đều phải tiếp tục ghi ân và kính trọng nơi này. Từ đó, Bặc thiên cung liền có một vị trí đặc biệt ở Dục quốc.
Cứ năm năm, Bặc thiên cung sẽ lại thu nhận đồ đệ từ bên ngoài, nhưng chỉ nhận nữ không nhận nam. Cứ mười tám năm sẽ tuyển từ trong những đệ tử ra một Thiên nữ, xuất cung chọn rể. Người trở thành vị hôn phu của Thiên nữ, chẳng những có thể nhận được số lượng hồi môn đáng kể, mà còn được cung chủ đương nhiệm của Bặc thiên cung bốc cho ba quẻ cát – hung vô cùng quý giá. Vì ba quẻ này, không biết có bao nhiêu quý tộc thế gia ngu ngốc tranh giành.
Năm tới chính là tròn một chu kỳ mười tám năm. Nghe nói cung chủ Bặc thiên cung đã bói ra nhất đại lương duyên của Thiên nữ chính là tại thành Khê Sơn, cho nên Thiên nữ sẽ bí mật đi đến nơi này. Đám quý tộc thế gia nhận được tin tức đều phái nam tử tuổi trẻ chưa thành gia thất sớm tới tụ hội.
“Ta và Lý Hoài cũng vì thế mà đến đây, bất quá ta không có hứng thú với Thiên nữ, nên đã ly khai, lại đánh một trận với võ sư, tuy rằng thắng cuộc, nhưng toàn thân thụ thương, ngươi…” Lý Dực quay đầu vừa định chuẩn bị lên án Nhiếp Bất Phàm ngày ấy lãnh huyết vô tình, thì phát hiện người đã ngủ từ lúc nào.
“Này, ngươi vừa ầm ĩ muốn nghe, bây giờ lại như thế này là sao?” Lý Dực nghiến răng, nhìn cái tên vô tâm vô phế này vài lần, cuối cùng nhịn không được vươn tay lên bóp mặt hắn một phen, sau đó mới nguôi giận mà nhắm mắt lại.
Đây đúng là một tên luôn khiến người ta phát hỏa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook