Cấm Đảoh
29: Chủ Động Đàm Phán


Hậu quả của một đêm túng dục là ngày hôm sau Thiên Tình không thể ngồi dậy được.

Cô nằm đó, cảm giác như cơ thể sắp tan ra, Arthur rũ đầu tùy ý để cô kéo lỗ tai mình, không dám nói tiếng nào.Phải biết rằng tối qua sau khi Thiên Tình bị Arthur "làm" đến ngất đi, tên thằn lằn cả gan này lại dám đè cô "làm" rất nhiều lần nữa.Nơi đó đã sưng lên!"Arthur thối, anh cố ý đúng không?"Cô cắn răng, trừng mắt nhìn tên gia hỏa đang giả vờ thành thật trước mặt, nửa người dưới vừa trướng vừa đau.

Chỉ khi được đưa đi tắm ở ao nước, cô mới cảm thấy tốt hơn, không còn cảm giác nóng rát đó nữa.


Nhưng điều này vẫn không thể dập tắt lửa giận của cô, chỉ muốn cắn Arthur một cái.Trong hang động toàn là mùi nồng nặc sau sự kịch liệt ngày hôm qua, chỉ khi gió sớm thổi vào, mùi này mới dần dần tiêu tán."Thiên Tình."Sau khi cô giải tỏa cơn giận xong, Arthur lấy lòng gọi cô, lấy một buồng dừa giống như hiến vật quý, đặt ở bên chân cô."Cái này rất ngọt."Phần lớn thời gian, Arthur nói rất ngắn gọn, chỉ khi thở gấp mới nói dài dòng hơn.

Chỉ là lúc này, nhìn vào những trái dừa lớn bên chân, cô có chút thèm.Trước đây mặc dù cũng có trái cây để ăn, nhưng dừa thì vẫn là lần đầu tiên thấy.Có ăn, cơn giận của Thiên Tình tự nhiên dịu đi.

Cô ra lệnh cho Arthur đập nứt miệng dừa, sau đó thằn lằn lớn thông minh này đi ra ngoài tìm một loại thực vật giống như ống hút.Thiên Tình hút mạnh một hơi, từ từ thưởng thức mùi vị của dừa.

Cô thở dài thỏa mãn, dựa vào trên người Arthur, rồi đút cho hắn một ngụm.Hương vị ngon làm cho đuôi của Arthur liên tục vỗ lên mặt đất, thoạt nhìn tâm tình không tồi.

Thiên Tình nhìn một hồi không kìm lòng được, dùng tay sờ mái tóc xoăn của hắn.Arthur bị sờ như vậy, cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Lập tức bổ nhào vào người Thiên Tình, hôn liếm mặt cô giống một con chó lớn.Côn thịt của Arthur đã cứng ngắt chọc vào người cô, nhưng cũng may không làm ra hành động gì quá đáng, chỉ hôn cô thôi.Sau khi vui đùa ầm ĩ, ăn uống sạch sẽ mấy trái dừa, thì Thiên Tình kêu Arthur đưa cô ra ngoài.Cô muốn tìm Ngải Khắc, tìm hiểu xem rốt cuộc hắn định làm gì.Thà chủ động tấn công còn hơn là bị động chờ chết.


Chỉ khi biết kẻ địch muốn làm gì, cô mới có thể phản công hiệu quả hơn.Trong rừng rậm, một con thằn lằn lớn đang cõng một nhân loại nhỏ nhắn, di chuyển giữa những tán cây như đang tuần tra.Không có sinh vật nào chán sống mà tiếp cận với kẻ thống trị hòn đảo này, chỉ nấp vào trong bóng tối để quan sát.

Chỉ có ngọn cây che phủ trên đỉnh đầu, có ánh sáng đỏ nhấp nháy.

Dưới ánh sáng chiếu vào, gần như không thể nhìn thấy nó, nếu không phải Thiên Tình đột nhiên ngẩng đầu, cũng chẳng thể phát hiện ra thứ này.Cô biết rằng đối phương có thể nhìn thấy, thế nên cô vỗ nhẹ vào người Arthur, kêu hắn dừng lại.Một người và một thằn lằn đứng ở chỗ này, chờ đối phương tìm tới cửa.Tốc độ đối phương rất nhanh, chỉ trong chưa đầy nửa giờ, Ngải Khắc đã mang theo người vội vàng đến đây, trên đầu còn có không ít lá cây.Nhìn có vẻ như đường đi không được thuận lợi lắm.Thiên Tình nhịn cười, nhìn Ngải Khắc từ trên cao.

Arthur dưới thân cũng dùng đôi mắt màu đỏ nhìn anh ta tràn đầy địch ý.Chịu đựng cảm giác áp bách, Ngải Khắc cười gượng hai tiếng, sau đó mở miệng: "Xem ra cô Thiên Tình có chuyện muốn nói với tôi.""Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nói với anh.


Nói cách khác, anh sẽ không nhanh như vậy mà tìm đến chúng tôi, không phải sao?"Cô nói rất đúng, Ngải Khắc không thể không thừa nhận cô gái này rất thông minh.

Ít nhất không giống những người người ngu xuẩn mà anh ta từng gặp, còn biết chủ động đàm phán với anh ta."Đây không phải nơi tốt để nói chuyện, chúng ta vẫn là nên tìm một nơi yên tĩnh hơn để tâm sự."Nói xong, anh ta giơ tay lên, thủ hạ phía sau tránh ra tạo thành một con đường.Thiên Tình nhìn Ngải Khắc một cái, biết rằng đối phương lúc này sẽ không lừa mình.

Sờ đầu Arthur để trấn an, lúc này mới gật đầu."Vậy thì đi thôi."Nụ cười trên mặt Ngải Khắc càng sâu, anh ta bắt đầu chờ không nổi mà khát vọng sự thành công của thí nghiệm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương