Cạm Bẫy Nam Nam
-
Chương 9: Chăm sóc người bệnh
Editor: SamLeo
Xách theo cháo Tô Tú chuẩn bị tốt, Tả Uyên Thần bị cưỡng ép áp lên xe taxi đưa đến tiểu khu Trình Trạch Dương ở.
Chỉ là không ngờ, nói thế nào cũng là một quản lí ngành, vậy mà ở tại nơi mộc mạt thế này.
Toàn bộ tầng của tiểu khu đều bị hỏng ghê gớm, không biết xây đã bao nhiêu năm, một cái quảng trường nhỏ gần tòa nhà của Trình Trạch Dương, cũng đã thành đống rác.
Tiền lương y thế nào cũng cao hơn mình một cấp bậc, còn giản dị như vậy sao. Tả Uyên Thần không tự giác chau mày, cũng đã quên chính mình vừa rồi là cỡ nào không muốn “Đại diện mọi người” tới chăm sóc Trình Trạch Dương, cứ vội vàng tìm tờ giấy địa chỉ nhỏ mà Chị Lý cho.
Chuông cửa thậm chí cũng không thể dùng, mày Tả Uyên Thần lại cau chặt mấy phần, dứt khoát không để ý hình tượng cạch cạch cạch gõ cửa.
Hồi lâu, bên trong mới truyền đến thanh âm yếu ớt của Trình Trạch Dương, “Đến đây… Ai a…”
Nghe thanh âm, hoàn toàn đã không có giọng điệu hà khắc trước kia, bộ dáng yếu ớt không được, xem ra thật sự bệnh đến mơ hồ rồi, “Là tôi, mở cửa nhanh.” Tả Uyên Thần dứt khoát cả danh xưng “Quản lí” cũng bỏ bớt.
Khi nói chuyện, Trình Trạch Dương đã mở cửa ra, thấy cậu, hai má ửng hồng chợt hiện một thoáng kinh ngạc, “Cậu… Cậu Tả? Sao cậu lại tới đây?”
Tả Uyên Thần cũng mới thức tỉnh, trãi qua ngày hôm qua, bọn họ hình như hẳn là còn đang trong chiến tranh lạnh, mặt cũng hơi nóng lên, chỉ có thể giơ giơ cà mèn giữ ấm trong tay, “Bọn họ nghe nói anh bị bệnh, kêu tôi đưa cháo.”
“Cám ơn, đã làm phiền cậu.” tiếp nhận cà mèn giữ ấm trong tay Tả Uyên Thần, Trình Trạch Dương như trước cúi đầu, không hề mở miệng.
Vậy mà cũng không mời mình vào chứ, thật đáng ghét… Được rồi, y bây giờ bị bệnh, mình chẳng thèm so đo với y. Tả Uyên Thần trừng y một cái, lách mình chen ở bên người Trình Trạch Dương đi vào, “Đừng đứng ở cửa, đi vào nói chuyện.”
Trình Trạch Dương có điểm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cậu, dường như không thể chấp nhận da mặt cậu dày như vậy cứ thế vào nhà y.
“Sao thế? Quản lí Trình không muốn cho tôi vào sao?” Tả Uyên Thần cố ý quay đầu lại liếc y, “Tôi đúng là đặc biệt tới chăm sóc anh.”
Mặt Trình Trạch Dương vốn đã phát sốt ửng hồng mà hình như màu sắc đậm thêm mấy phần, “Không phải… Nhưng, tôi thật sự là không cần chiếu cố.”
Chỗ của y tuy không lớn, nhưng rất sạch sẽ, nghĩ cũng biết, người này mỗi ngày thu dọn văn phòng sạch sẽ muốn chết, tuyệt đối là khiết phích.
Tả Uyên Thần không để ý tới tranh luận của y, tự ý tìm đến phòng bếp, lấy cái chén đổ cháo vào, “Anh không phải có một em trai sao, sao không ở nhà chăm sóc anh?”
“Em trai?” Trình Trạch Dương sửng sốt, “Ách… cậu, sao cậu biết tôi có em trai?”
Tả Uyên Thần trong lòng thầm kêu không xong, quả thật, trước khi chơi trò chơi, cậu quả thật không biết Trình Trạch Dương còn có một em trai mới vừa tròn 18 tuổi. Đành phải úp úp mở mở cho qua, “Tôi, tôi quên rồi, nghe ai đó nói qua a. Cậu ấy sao không ở nhà chăm sóc anh? Không phải nghỉ hè sao?”
“A… Nó đi lên trường luyện thi, trễ cũng không tốt.” Trình Trạch Dương cười cười với cậu, vẫn đang cúi đầu, “Thật ra tôi không sao, bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ, ngủ nhiều giấc chút thì tốt rồi, không cần phiền cậu như vậy…”
Sát! Người này giống như thật sự rất muốn đuổi cậu đi, Tả Uyên Thần ngược lại ngoài ý không muốn đi, “Không sao, không phiền, Chị Lý giúp tôi xin nghỉ rồi, tôi dù sao trở về cũng không tốt. Anh mau ăn chút cháo rồi về phòng ngủ đi, tôi đi gần đây mua chút thức ăn, giữa trưa nấu cơm cho anh ăn.”
“Cái kia…” Trình Trạch Dương sốt ruột nhìn cậu, Tả Uyên Thần rất trực tiếp xem nhẹ, “Đúng rồi, giữa trưa em trai anh có về không?”
“Không về…” khóe miệng Trình Trạch Dương hơi giật giật, “Nhưng, thật sự không cần làm phiền cậu…”
Muốn đuổi tôi đi? Ông đây không cho anh toại nguyện! “Thật sự không phiền, dù sao về nhà cũng không làm gì.” Tả Uyên Thần ngoài cười nhưng trong không cười, “Hay là tôi ở đây quản lí cảm thấy rất phiền?”
“Không phải, sao có thể!” Trình Trạch Dương vô lực cười cười với cậu, Tả Uyên Thần mới nhớ tới đối phương vẫn là một người bệnh đang phát sốt, vội vã kiềm hãm trêu tức, đứng đắn lại, “Nhanh ăn cháo xong về phòng ngủ đi, không cần quan tâm tôi!”
Trình Trạch Dương cũng giống như cam chịu số phận gật gật đầu, “Tôi đây chút nữa đi ngủ, cậu có thể xem TV, Computer ở phòng tôi, cậu nếu buồn chán có thể tới chơi.”
Tả Uyên Thần gật gật đầu, Trình Trạch Dương thì ngồi trên một cái ghế đẩu ăn cháo.
Trình Trạch Dương ăn rất im lặng, Tả Uyên Thần dường như cũng biết, bình thường ăn cơm cùng nhau, lại ở chỗ ồn ào, cũng chưa từng thấy bộ dạng y mồm to ăn thịt miệng lớn uống rượu.
Hôm nay ăn cháo, Trình Trạch Dương vậy mà một chút thanh âm cũng đều không có.
Nghĩ em gái cưng Tả Viện Viện của cậu ăn cháo trong thưa thớt cũng kêu một cái ào ào long trời lỡ đất, trong nhà thì mẹ nhã nhặn nhất, nhưng tiếng húp cháo cũng không xem là rất im lặng.
Nhưng Trình Trạch Dương, cúi đầu, áo ngủ lộ ra ngoài một mảng nhỏ của cái cổ tuyết trắng, giống như mèo con liếm nước, một chút thanh âm cũng không có.
Tả Uyên Thần đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
“Cậu… cậu cũng ăn một chút đi?” Trình Trạch Dương chú ý đến ánh nhìn thẳng của cậu, hơi không được tự nhiên mở miệng hỏi.
Tả Uyên Thần mới đột nhiên chút tỉnh ngộ lại, “A… Tôi không ăn, anh từ từ ăn! Tôi lên mạng chút.”
Nói xong cũng rất không cảm giác tự ý vào phòng ngủ người ta.
Nhìn ra được Trình Trạch Dương ban nãy đang ngủ, bằng không người đàn ông khiết phích kia nhất định sẽ không bỏ mặc chăn mền của mình bày bừa bãi ở trên giường.
Tả Uyên Thần mở Computer, thấy icon Mộng ảo Cổ Long quen thuộc, theo bản năng cứ click mở muốn lên, đột nhiên nhận ra bản thân bây giờ đang ở trong nhà đối thủ một mất một còn Trình biến thái, chỉ có thể ngoan ngoãn đóng trò chơi lại, buồn chán mở trang Web xem tin tức.
Trình Trạch Dương ăn xong cháo, lại uống chút thuốc, đã chìm sâu trong giấc ngủ. Tướng ngủ cũng là tốt như dự liệu, ngoại trừ có thể do nghẹt mũi mới hít thở có hơi nặng nề, vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.
Tả Uyên Thần lên mạng tìm kiếm thực đơn cho người bị bệnh cảm, rồi đi siêu thị gần đó mua thức ăn, trước khi đi còn đánh thức Trình Trạch Dương muốn có chìa khóa, người kia cứ mơ mơ màng màng mà giao cả xâu chìa khóa ra, lại ngủ tiếp, phỏng chừng y ngay cả mình là ai cũng không thấy rõ.
Tình trạng này của Trình biến thái, thật đúng là có điểm đáng yêu.
Mua thức ăn trở về, Tả Uyên Thần đương nhiên trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, vốn ngâm nga bài hát khóe miệng chứa ý cười bỗng chốc rũ xuống.
Trình Trạch Dương ban nãy lúc đi ra ngoài còn đang ngủ say, lúc này đang nói cười an nhàn ở bên cạnh một người đàn ông, miệng còn ngậm cái muỗng trong tay người kia.
Thấy cậu bước vào, Trình Trạch Dương cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng ăn hết cháo muỗng cháo, “Vừa nãy không phải cậu đi rồi sao?”
“Ban nãy gọi anh muốn lấy chìa khóa đi mua thức ăn.” Tả Uyên Thần trong lòng lại có chút giận dữ, tình cảm người ta tuyệt nhiên không cần mình chăm sóc, vậy tại sao không nói rõ sẽ có người đến đưa cơm. Nghĩ lại không cam tâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông kia một cái, đưa cái chìa khóa trong tay cho Trình Trạch Dương, “Đã có người đưa cơm, vậy tôi đi trước.”
Trình Trạch Dương ngập ngừng nhận cái chìa khóa, “Thật xin lỗi, Cậu Tả, tôi ban nãy ngủ quá sâu, còn tưởng rằng cậu đi rồi… Cậu ở lại cơm nước xong rồi đi, Tiểu Nhiên mua rất nhiều a.”
Tả Uyên Thần liếc xéo dưới cái bàn, là mua rất nhiều ư, “Không cần, các người từ từ ăn, quản lí Trình tạm biệt.” Tả Uyên Thần đặt thức ăn ở mép bàn, “Còn nữa, người bệnh phát sốt không thể ăn trứng gà.” Cuối cùng mắt nhìn nấm mèo xào thịt bày trên bàn, Tả Uyên Thần xoay người liền đi ra ngoài cửa.
Thẳng về đến nhà, Tả Uyên Thần mới cảm thấy, ban nãy bản thân hình như là hơi đột ngột, hai người kia nhìn thấy mình nhất định cảm thấy rất kỳ quái, sát, lại mất mặt ở trước mặt Trình biến thái.
Dù sao cũng xin nghỉ một ngày, Tả Uyên Thần dứt khoát lại lên trò chơi, quả nhiên, tên Hoa, Vị Miên đó lại không ở, online đều là nhóm hủ nữ bình thường hô hô hào hào rất sôi nổi, còn đang thảo luận Một Giấc Mộng cùng Mày rậm mắt hoa đào, hình như đều là học sinh ấy nhỉ, còn là học sinh tốt nhất, còn có nghỉ đông và nghỉ hè.
Tả Uyên Thần như cũ mới vừa lên tuyến thì trực tiếp trở về làm sư môn, chơi mấy ngày, còn đang quanh quẩn không hơn cấp 30, Dưa hấu bọn họ xấp xỉ cậu cũng đã đến khoảng 45.
Nhiệm vụ sư môn đầu tiên, hãy đi thác Bích Vân giết phản đồ môn phái, Tả Uyên Thần mới vừa giết chết, đang muốn dùng kỹ năng trở về sư môn, thế nhưng phát hiện, đứng trước mặt mình, chính là Một Giấc Mộng mà trong bang phái đang thảo luận bừng bừng khí thế.
Nghĩ đến tình trạng khó xử mình mới vừa từng bị anh ta giết, Tả Uyên Thần vốn nghĩ cũng không cần chào hỏi, trực tiếp trở về, không nghĩ tới —— lại bị người này tuyên chiến!
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: sát, cậu có yên hay không a, tôi lại không chọc cậu!
Trước mặt: Một Giấc Mộng: ngày hôm qua rất xin lỗi, hôm nay cho cậu giết lại.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Trước mặt: Một Giấc Mộng: thật xin lỗi… Hôm qua tâm tình không tốt.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: quên đi, vẫn không cần, lần sau đừng giết người bừa bãi nữa là được rồi
Nói xong click bỏ chạy, chạy khỏi cảnh tượng chiến đấu.
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: tôi thật ra chưa từng giết người, ngày hôm qua chỉ muốn gây phiền phức cho anh ta, không chú ý những việc này, thật sự rất xin lỗi.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: anh ta? Mày rậm mắt hoa đào? Các người… Thật là GAY?
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: tôi phải, anh ta không phải
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: thật xin lỗi
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: không sao, ha ha, nếu cậu đã không giết, thì tôi out đây, sau này có thể cũng không lên nữa, không nghĩ tới người cuối cùng gặp ở trong trò chơi, vậy mà là cậu.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: cậu không chơi?
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: ân… Không ý nghĩa nữa, vốn là chơi vì anh ta, chúng ta trò chuyện trước mặt có phải có hơi huênh hoang không, tôi out trước, bái bai…
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: ân
Một trò chơi mà thôi, hơn nữa hai người không tính là có giao tình gì, Tả Uyên Thần không biết mình có cần thiết khuyên cậu ấy ở lại. Ban nãy cậu ấy nói những lời này với mình, có thể cũng là bởi vì bọn họ tương đối mà nói, khá xa lạ đi.
Có những lời, thường hay dễ dàng thốt ra miệng với người lạ hơn.
Dù cho nói tạm biệt, Tả Uyên Thần vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Một Giấc Mộng biến mất ở trước mặt mình. Tuy như vậy có chút khác người, nhưng, một khắc này trong lòng của cậu thật là đang tiễn biệt người không tính là bạn bè này.
Mặc kệ con đường phía trước thế nào, Một Giấc Mộng, hi vọng cậu cuối cùng, có thể hạnh phúc.
Một Giấc Mộng mới vừa đi, một người khác trang phục Ngọc Lang Quân lộng lẫy cưỡi Thủy Huyền Vũ đứng ở trước mặt cậu.
Trước mặt: Mày rậm mắt hoa đào: ban nãy cậu ấy, rốt cuộc nói gì với cậu?
Xách theo cháo Tô Tú chuẩn bị tốt, Tả Uyên Thần bị cưỡng ép áp lên xe taxi đưa đến tiểu khu Trình Trạch Dương ở.
Chỉ là không ngờ, nói thế nào cũng là một quản lí ngành, vậy mà ở tại nơi mộc mạt thế này.
Toàn bộ tầng của tiểu khu đều bị hỏng ghê gớm, không biết xây đã bao nhiêu năm, một cái quảng trường nhỏ gần tòa nhà của Trình Trạch Dương, cũng đã thành đống rác.
Tiền lương y thế nào cũng cao hơn mình một cấp bậc, còn giản dị như vậy sao. Tả Uyên Thần không tự giác chau mày, cũng đã quên chính mình vừa rồi là cỡ nào không muốn “Đại diện mọi người” tới chăm sóc Trình Trạch Dương, cứ vội vàng tìm tờ giấy địa chỉ nhỏ mà Chị Lý cho.
Chuông cửa thậm chí cũng không thể dùng, mày Tả Uyên Thần lại cau chặt mấy phần, dứt khoát không để ý hình tượng cạch cạch cạch gõ cửa.
Hồi lâu, bên trong mới truyền đến thanh âm yếu ớt của Trình Trạch Dương, “Đến đây… Ai a…”
Nghe thanh âm, hoàn toàn đã không có giọng điệu hà khắc trước kia, bộ dáng yếu ớt không được, xem ra thật sự bệnh đến mơ hồ rồi, “Là tôi, mở cửa nhanh.” Tả Uyên Thần dứt khoát cả danh xưng “Quản lí” cũng bỏ bớt.
Khi nói chuyện, Trình Trạch Dương đã mở cửa ra, thấy cậu, hai má ửng hồng chợt hiện một thoáng kinh ngạc, “Cậu… Cậu Tả? Sao cậu lại tới đây?”
Tả Uyên Thần cũng mới thức tỉnh, trãi qua ngày hôm qua, bọn họ hình như hẳn là còn đang trong chiến tranh lạnh, mặt cũng hơi nóng lên, chỉ có thể giơ giơ cà mèn giữ ấm trong tay, “Bọn họ nghe nói anh bị bệnh, kêu tôi đưa cháo.”
“Cám ơn, đã làm phiền cậu.” tiếp nhận cà mèn giữ ấm trong tay Tả Uyên Thần, Trình Trạch Dương như trước cúi đầu, không hề mở miệng.
Vậy mà cũng không mời mình vào chứ, thật đáng ghét… Được rồi, y bây giờ bị bệnh, mình chẳng thèm so đo với y. Tả Uyên Thần trừng y một cái, lách mình chen ở bên người Trình Trạch Dương đi vào, “Đừng đứng ở cửa, đi vào nói chuyện.”
Trình Trạch Dương có điểm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cậu, dường như không thể chấp nhận da mặt cậu dày như vậy cứ thế vào nhà y.
“Sao thế? Quản lí Trình không muốn cho tôi vào sao?” Tả Uyên Thần cố ý quay đầu lại liếc y, “Tôi đúng là đặc biệt tới chăm sóc anh.”
Mặt Trình Trạch Dương vốn đã phát sốt ửng hồng mà hình như màu sắc đậm thêm mấy phần, “Không phải… Nhưng, tôi thật sự là không cần chiếu cố.”
Chỗ của y tuy không lớn, nhưng rất sạch sẽ, nghĩ cũng biết, người này mỗi ngày thu dọn văn phòng sạch sẽ muốn chết, tuyệt đối là khiết phích.
Tả Uyên Thần không để ý tới tranh luận của y, tự ý tìm đến phòng bếp, lấy cái chén đổ cháo vào, “Anh không phải có một em trai sao, sao không ở nhà chăm sóc anh?”
“Em trai?” Trình Trạch Dương sửng sốt, “Ách… cậu, sao cậu biết tôi có em trai?”
Tả Uyên Thần trong lòng thầm kêu không xong, quả thật, trước khi chơi trò chơi, cậu quả thật không biết Trình Trạch Dương còn có một em trai mới vừa tròn 18 tuổi. Đành phải úp úp mở mở cho qua, “Tôi, tôi quên rồi, nghe ai đó nói qua a. Cậu ấy sao không ở nhà chăm sóc anh? Không phải nghỉ hè sao?”
“A… Nó đi lên trường luyện thi, trễ cũng không tốt.” Trình Trạch Dương cười cười với cậu, vẫn đang cúi đầu, “Thật ra tôi không sao, bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ, ngủ nhiều giấc chút thì tốt rồi, không cần phiền cậu như vậy…”
Sát! Người này giống như thật sự rất muốn đuổi cậu đi, Tả Uyên Thần ngược lại ngoài ý không muốn đi, “Không sao, không phiền, Chị Lý giúp tôi xin nghỉ rồi, tôi dù sao trở về cũng không tốt. Anh mau ăn chút cháo rồi về phòng ngủ đi, tôi đi gần đây mua chút thức ăn, giữa trưa nấu cơm cho anh ăn.”
“Cái kia…” Trình Trạch Dương sốt ruột nhìn cậu, Tả Uyên Thần rất trực tiếp xem nhẹ, “Đúng rồi, giữa trưa em trai anh có về không?”
“Không về…” khóe miệng Trình Trạch Dương hơi giật giật, “Nhưng, thật sự không cần làm phiền cậu…”
Muốn đuổi tôi đi? Ông đây không cho anh toại nguyện! “Thật sự không phiền, dù sao về nhà cũng không làm gì.” Tả Uyên Thần ngoài cười nhưng trong không cười, “Hay là tôi ở đây quản lí cảm thấy rất phiền?”
“Không phải, sao có thể!” Trình Trạch Dương vô lực cười cười với cậu, Tả Uyên Thần mới nhớ tới đối phương vẫn là một người bệnh đang phát sốt, vội vã kiềm hãm trêu tức, đứng đắn lại, “Nhanh ăn cháo xong về phòng ngủ đi, không cần quan tâm tôi!”
Trình Trạch Dương cũng giống như cam chịu số phận gật gật đầu, “Tôi đây chút nữa đi ngủ, cậu có thể xem TV, Computer ở phòng tôi, cậu nếu buồn chán có thể tới chơi.”
Tả Uyên Thần gật gật đầu, Trình Trạch Dương thì ngồi trên một cái ghế đẩu ăn cháo.
Trình Trạch Dương ăn rất im lặng, Tả Uyên Thần dường như cũng biết, bình thường ăn cơm cùng nhau, lại ở chỗ ồn ào, cũng chưa từng thấy bộ dạng y mồm to ăn thịt miệng lớn uống rượu.
Hôm nay ăn cháo, Trình Trạch Dương vậy mà một chút thanh âm cũng đều không có.
Nghĩ em gái cưng Tả Viện Viện của cậu ăn cháo trong thưa thớt cũng kêu một cái ào ào long trời lỡ đất, trong nhà thì mẹ nhã nhặn nhất, nhưng tiếng húp cháo cũng không xem là rất im lặng.
Nhưng Trình Trạch Dương, cúi đầu, áo ngủ lộ ra ngoài một mảng nhỏ của cái cổ tuyết trắng, giống như mèo con liếm nước, một chút thanh âm cũng không có.
Tả Uyên Thần đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
“Cậu… cậu cũng ăn một chút đi?” Trình Trạch Dương chú ý đến ánh nhìn thẳng của cậu, hơi không được tự nhiên mở miệng hỏi.
Tả Uyên Thần mới đột nhiên chút tỉnh ngộ lại, “A… Tôi không ăn, anh từ từ ăn! Tôi lên mạng chút.”
Nói xong cũng rất không cảm giác tự ý vào phòng ngủ người ta.
Nhìn ra được Trình Trạch Dương ban nãy đang ngủ, bằng không người đàn ông khiết phích kia nhất định sẽ không bỏ mặc chăn mền của mình bày bừa bãi ở trên giường.
Tả Uyên Thần mở Computer, thấy icon Mộng ảo Cổ Long quen thuộc, theo bản năng cứ click mở muốn lên, đột nhiên nhận ra bản thân bây giờ đang ở trong nhà đối thủ một mất một còn Trình biến thái, chỉ có thể ngoan ngoãn đóng trò chơi lại, buồn chán mở trang Web xem tin tức.
Trình Trạch Dương ăn xong cháo, lại uống chút thuốc, đã chìm sâu trong giấc ngủ. Tướng ngủ cũng là tốt như dự liệu, ngoại trừ có thể do nghẹt mũi mới hít thở có hơi nặng nề, vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.
Tả Uyên Thần lên mạng tìm kiếm thực đơn cho người bị bệnh cảm, rồi đi siêu thị gần đó mua thức ăn, trước khi đi còn đánh thức Trình Trạch Dương muốn có chìa khóa, người kia cứ mơ mơ màng màng mà giao cả xâu chìa khóa ra, lại ngủ tiếp, phỏng chừng y ngay cả mình là ai cũng không thấy rõ.
Tình trạng này của Trình biến thái, thật đúng là có điểm đáng yêu.
Mua thức ăn trở về, Tả Uyên Thần đương nhiên trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, vốn ngâm nga bài hát khóe miệng chứa ý cười bỗng chốc rũ xuống.
Trình Trạch Dương ban nãy lúc đi ra ngoài còn đang ngủ say, lúc này đang nói cười an nhàn ở bên cạnh một người đàn ông, miệng còn ngậm cái muỗng trong tay người kia.
Thấy cậu bước vào, Trình Trạch Dương cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng ăn hết cháo muỗng cháo, “Vừa nãy không phải cậu đi rồi sao?”
“Ban nãy gọi anh muốn lấy chìa khóa đi mua thức ăn.” Tả Uyên Thần trong lòng lại có chút giận dữ, tình cảm người ta tuyệt nhiên không cần mình chăm sóc, vậy tại sao không nói rõ sẽ có người đến đưa cơm. Nghĩ lại không cam tâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông kia một cái, đưa cái chìa khóa trong tay cho Trình Trạch Dương, “Đã có người đưa cơm, vậy tôi đi trước.”
Trình Trạch Dương ngập ngừng nhận cái chìa khóa, “Thật xin lỗi, Cậu Tả, tôi ban nãy ngủ quá sâu, còn tưởng rằng cậu đi rồi… Cậu ở lại cơm nước xong rồi đi, Tiểu Nhiên mua rất nhiều a.”
Tả Uyên Thần liếc xéo dưới cái bàn, là mua rất nhiều ư, “Không cần, các người từ từ ăn, quản lí Trình tạm biệt.” Tả Uyên Thần đặt thức ăn ở mép bàn, “Còn nữa, người bệnh phát sốt không thể ăn trứng gà.” Cuối cùng mắt nhìn nấm mèo xào thịt bày trên bàn, Tả Uyên Thần xoay người liền đi ra ngoài cửa.
Thẳng về đến nhà, Tả Uyên Thần mới cảm thấy, ban nãy bản thân hình như là hơi đột ngột, hai người kia nhìn thấy mình nhất định cảm thấy rất kỳ quái, sát, lại mất mặt ở trước mặt Trình biến thái.
Dù sao cũng xin nghỉ một ngày, Tả Uyên Thần dứt khoát lại lên trò chơi, quả nhiên, tên Hoa, Vị Miên đó lại không ở, online đều là nhóm hủ nữ bình thường hô hô hào hào rất sôi nổi, còn đang thảo luận Một Giấc Mộng cùng Mày rậm mắt hoa đào, hình như đều là học sinh ấy nhỉ, còn là học sinh tốt nhất, còn có nghỉ đông và nghỉ hè.
Tả Uyên Thần như cũ mới vừa lên tuyến thì trực tiếp trở về làm sư môn, chơi mấy ngày, còn đang quanh quẩn không hơn cấp 30, Dưa hấu bọn họ xấp xỉ cậu cũng đã đến khoảng 45.
Nhiệm vụ sư môn đầu tiên, hãy đi thác Bích Vân giết phản đồ môn phái, Tả Uyên Thần mới vừa giết chết, đang muốn dùng kỹ năng trở về sư môn, thế nhưng phát hiện, đứng trước mặt mình, chính là Một Giấc Mộng mà trong bang phái đang thảo luận bừng bừng khí thế.
Nghĩ đến tình trạng khó xử mình mới vừa từng bị anh ta giết, Tả Uyên Thần vốn nghĩ cũng không cần chào hỏi, trực tiếp trở về, không nghĩ tới —— lại bị người này tuyên chiến!
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: sát, cậu có yên hay không a, tôi lại không chọc cậu!
Trước mặt: Một Giấc Mộng: ngày hôm qua rất xin lỗi, hôm nay cho cậu giết lại.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Trước mặt: Một Giấc Mộng: thật xin lỗi… Hôm qua tâm tình không tốt.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: quên đi, vẫn không cần, lần sau đừng giết người bừa bãi nữa là được rồi
Nói xong click bỏ chạy, chạy khỏi cảnh tượng chiến đấu.
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: tôi thật ra chưa từng giết người, ngày hôm qua chỉ muốn gây phiền phức cho anh ta, không chú ý những việc này, thật sự rất xin lỗi.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: anh ta? Mày rậm mắt hoa đào? Các người… Thật là GAY?
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: tôi phải, anh ta không phải
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: thật xin lỗi
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: không sao, ha ha, nếu cậu đã không giết, thì tôi out đây, sau này có thể cũng không lên nữa, không nghĩ tới người cuối cùng gặp ở trong trò chơi, vậy mà là cậu.
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: cậu không chơi?
Mật ngữ: Một Giấc Mộng khe khẽ nói với bạn: ân… Không ý nghĩa nữa, vốn là chơi vì anh ta, chúng ta trò chuyện trước mặt có phải có hơi huênh hoang không, tôi out trước, bái bai…
Trước mặt: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: ân
Một trò chơi mà thôi, hơn nữa hai người không tính là có giao tình gì, Tả Uyên Thần không biết mình có cần thiết khuyên cậu ấy ở lại. Ban nãy cậu ấy nói những lời này với mình, có thể cũng là bởi vì bọn họ tương đối mà nói, khá xa lạ đi.
Có những lời, thường hay dễ dàng thốt ra miệng với người lạ hơn.
Dù cho nói tạm biệt, Tả Uyên Thần vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Một Giấc Mộng biến mất ở trước mặt mình. Tuy như vậy có chút khác người, nhưng, một khắc này trong lòng của cậu thật là đang tiễn biệt người không tính là bạn bè này.
Mặc kệ con đường phía trước thế nào, Một Giấc Mộng, hi vọng cậu cuối cùng, có thể hạnh phúc.
Một Giấc Mộng mới vừa đi, một người khác trang phục Ngọc Lang Quân lộng lẫy cưỡi Thủy Huyền Vũ đứng ở trước mặt cậu.
Trước mặt: Mày rậm mắt hoa đào: ban nãy cậu ấy, rốt cuộc nói gì với cậu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook