Cái Xiềng Của Tostearad
-
C12: Phần 1- Chương 5
Dãy nhà xây bằng đá và mật cát xếp san sát, có những tấm bạt che nắng ở cửa ra vào. Rải rác sạp bán hương liệu. Trong hai năm, vì dòng người lưu vong đã tăng lên bất thường, xung đột tôn giáo diễn ra thường xuyên hơn ở Athrayir đã dồn những sạp hàng phải dời ra bãi chợ riêng, giãn lối đi lại trong ngõ hẻm. Nó có những người Otman và người hầu của họ, người Digan và những con khỉ biết làm trò, lính tuần và cả người bản địa.
Trên đường, một người đàn ông rất cao đi trước, cô gái nhỏ bám gấu áo sát đằng sau. Anh cao hơn một người Arabiapan thông thường gần hai cái cái đầu. Màu da rám nắng như bất cứ người du mục lộ ra bên dưới tay áo Quasir. Cô gái chỉ cao gần đến khuỷu tay. Sau họ, đoàn người phấn chấn khuân theo nhạc cụ thỉnh thoảng tấu vài giai điệu ngọt ngào. Người đi đường nhận ra họ là lữ đoàn cầu mưa Due rahma, vui vẻ nhường lối và làm dấu chào tôn trọng. Laahad nhận thấy những người chủ sạp hàng có giấu dao khuất bên trong bụng áo. Dù mọi thứ gần như yên bình, căng thẳng xung đột đã len lỏi vào tận lòng thánh địa. Họ nhìn bằng đôi mắt đề phòng. Lo ngại những kẻ cực đoan trà trộn có thể gây một cuộc tấn công bất ngờ.
Amahr dẫn Laahad vào một căn nhà trọ tầm trung dành cho người du mục. Bên trong sảnh, khách hàng ngồi khoanh chân trên thảm quanh những chiếc bàn gỗ thấp. Họ nói chuyện hạ giọng. Nó có mùi của nhiều loại trà, cà phê Ar Tairiyad, và những cái bánh. Cô gái nhỏ xoa bụng, để một người cẩn thận như Amahr nhìn thấy.
"Anh không nghĩ Hira đã để em một mình băng qua Akhmakar. Vì bất cứ lí do gì, nó quá nguy hiểm!"
"Bọn em đang đối mặt với khoảng thời gian khó khăn."
"Bên ngoài không an toàn! Em đã có thể... Được rồi, anh sẽ giao em lại cho Aghniar và Sambiraa. Họ sẽ chăm sóc em từ bây giờ. Sao trời lại tối nhanh thế được?!"
Vũ công trông giận dữ và lo lắng. Nhíu mày khi bạn anh nhắc về việc chuẩn bị cho lễ tế vào buổi tối, và gắt gỏng. Họ đã có một cuộc giải thích dài dòng trước khi về khu trọ. Laahad chỉ nhìn lên tò mò. Amahr đưa cô lách qua những vị khách, dẫn lên cầu thang. Anh nói cô bé rằng sẽ phải đợi xem chính cô sẽ bất ngờ thế nào. Và phải đứng tránh ở đầu hành lang theo thông lệ ở Athrayir nhưng quan sát với hai bàn tay nắm chặt. Đến khi Laahad có thể đứng trước cửa phòng của gặp chị em song sinh và gõ cửa. Cánh cửa gỗ mở hé, một nửa khuôn mặt của một cô gái đeo khăn Nijab hé ra.
"Chào chị Aghniar. Em là Laahad Tostearad."
Có một khoảng lặng, giống như tiếng bước chân của thằn lằn đuôi gai trên cát. Cô gái nhỏ bị kéo tuột vào phòng sau khi có khoảng thời gian rất ngắn để vẫy tay với Amahr.
-----
Căn phòng nằm ở tầng thứ 2, có mùi của cây hương thảo và hơi gió Đại dương* từ cửa sổ. Cô gái lớn hơn có mái tóc đen tuyền gỡ khăn Nijab của Laahad, và im lặng. Ngồi trên giường, người chị giống y hệt đang bế một đứa bé nằm trong bọc.
"Em xin lỗi vì đã làm phiền."
Aghniar ôm ghì lấy Laahad làm cô bé nghẹt thở. Một cô gái mạnh mẽ như gió sa mạc, em gái của người chị sinh đôi trầm lặng như bầu trời đêm nhiều sao.
"Được rồi, chị sẽ không bất ngờ đâu....Không bất ngờ. Ồ, nào, chị rất bất ngờ! Em rõ ràng đã trưởng thành và xem em đã quyến rũ thế nào này! Như kẹo mạch nha vậy! Chị sẽ cắn thứ gì đó!"
"Chị Aghniar, em xin lỗi. Nhưng có gì ăn không ạ? Em đã nhịn từ trưa nay."
"Được, tất nhiên là có! Laahad ở ngay tại đây!"
Cô gái bản địa lảo đảo, lầm bầm rất nhỏ. Bối rối tới ngay chiếc bàn lấy cả đĩa bánh và trà. Và rồi lại đặt chúng xuống và nhấc bổng Laahad đến bên ghế trong khi nhìn chằm chằm vào cô bé. Sambiraa chỉ hơi mở lớn mắt vì kinh ngạc. Trở lại nhịp vỗ về nhát ngừng khi đứa bé trong vòng tay phát ra những tiếng khó chịu nhỏ.
Laahad ngồi nghiêm chỉnh, làm dấu tạ ơn theo phong tục của người bản địa và ngấu nghiến chiếc bánh mật đầu tiên sau chuyến hành trình dài ngày. Gương mặt cô bé hạnh phúc. Aghniar quan sát, giữ lại sự tò mò. Chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc đen xù đã dài đến ngang lưng của cô gái nhỏ. Đôi tay cô nắm chặt mép bàn, trước khi có thể làm ra điều gì đó tai hại như vớ lấy một con dao và lập tức cắt tỉa nó như một loài cây hoang dại ương bướng.
Phụ nữ ở Arabiapan kết hôn sớm. Vì vậy dù Sambiraa chỉ hơn Laahad ba tuổi, cô ấy đã là mẹ của một đứa con. Cô vẫn được cho là làm đám cưới muộn. Trường hợp của Amahr Awaalsasf là một ngoại lệ hiếm hoi, anh 27 tuổi và đổ lý do cho sính lễ cao ngất ngưởng.
Sau khi vị khách đã dùng bữa xong và xoa bụng, Aghniar bắt đầu tấn công dồn dập bằng hàng tá câu hỏi. Dữ dội như một cơn bão cát và Laahad đối đầu với nó như một người lữ hành can đảm và khiêm tốn.
-----
-Mật cát (Hư cấu): Một loại vật liệu liên kết có màu nâu đục. Được làm từ hỗn hợp của nhiều loại nhựa cây trong vùng núi Ar Tairiyad trộn với cát.
-Áo Quasir (Hư cấu): Một loại áo ngắn tay. Chú thích trong Phần 1-chương 4.
-Cây hương thảo: Cây hương thảo có tên thường gọi là Rosemary là một loài cây bụi sống ở vùng địa trung hải. Tác dụng hạn chế được phần nhiều các loại côn trùng như muỗi, ruồi..., làm tinh thần thỏa mái. Đặc biệt cây hương thảo có tác dụng tốt đối với những phụ nữ sau sinh và trẻ nhỏ. (Nguồn: https://hoadepviet.com/cach-trong-cay-huong-thao-cho-mui-huong-nhe/)
-Aghniar và Sambiraa (Từ cụm "alaghniat mubaraka" nghĩa là Khúc ca được ban phước): Khúc ca và Phước lành.
-Gió Đại dương (cách gọi của người Arabiapan): Cơn gió hoạt động vào tháng 5-10, thổi từ biển Ấn Độ Dương theo hướng Tây Nam-Đông Bắc. Tính chất của gió là nóng ẩm. Khi đi qua vùng hoang mạc Najzakhs của Arabiapan, nhiệt độ và bụi cát khiến nó trở nên khô hơn, cũng là nguyên nhân gây ra bão cát. Gió Đại dương chủ yếu gây mưa ở Phía Nam Arabiapan vào tháng 5-6, và ở phía Bắc vào khoảng tháng 7-10.
-Quy định trong đạo Chishamga: Xem phần Chú thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook