Khi Tà giáo Giáo chủ còn chưa phải Tà giáo Giáo chủ, cũng chính là loại tiểu tiểu tiểu tiểu đệ tử trong Tà giáo chỉ có thể giúp các sư huynh giặt quần áo, lau nhà vân vân, hắn từng nghe một buổi dạy Tà giáo Giáo chủ đương nhiệm.

Tà giáo Giáo chủ khi ấy là một ông lão trên núi râu ria xồm xoàm tóc muối tiêu, trước khi nói thường hay vuốt vuốt bộ râu của mình, húng hắng thêm hai tiếng. Lỡ như Tà giáo mà giải tán, ông ta nhất định có thể đi làm thầy dạy học, tuyệt đối là loại tiên sinh cổ hủ mấy vị quan lão gia ưa thích.

Thôi được rồi, vị Tà giáo Giáo chủ này đích thực có sở thích kéo người ta tới giáo huấn vài câu hoặc đắc ý rung đùi đọc thuộc chi hồ giả dã. Trường học chỉ cho mấy vị thư sinh đèn sách, chứ lão đây còn thích kéo hết tất cả mọi người trong Tà giáo đến khiến trong cốc khắp nơi hoang vắng, nói suốt mấy canh giờ không uống đến một ngụm nước, nghe đến mức người bên dưới gật gà gật gù. Cho nên mỗi lần Giáo chủ muốn kéo người tới nghe giảng đạo, các vị sư huynh lại người này đẩy người kia, mãi đến khi mấy nhiệm vụ này rơi vào đầu mấy tiểu đệ tử như bọn họ.

Tà giáo Giáo chủ ngày ấy vẫn còn là một tiểu tiểu tiểu tiểu đệ tử, vì muốn ăn thêm vài cái bánh bao liền thay sư huynh đi nghe ông lão kia giảng đạo. Hắn nheo mắt đứng cuối hàng, chỉ nghĩ ráng chịu đựng thêm một tí, có thêm đồ ăn mới là chuyện tốt.

Đợi đến khi Giáo chủ “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, “Tử viết, sắc tức là không, không tức là sắc”…. ba la bá láp xả một đống xong cuối cùng cũng nhấp một ngụm trà nghỉ tạm, nhìn lướt qua đám nhóc lông vàng đều giả vờ ngoan ngoan nghe lời này, đột nhiên mở miệng hỏi, “Nếu ngươi tiếp quản Tà giáo, là một Giáo chủ, ngươi sẽ làm gì để làm rạng rỡ Tà giáo của chúng ta?”

Tiểu tiểu tiểu tiểu đệ tử vốn định nhắm hờ mắt gật gà ngủ vừa nghe những lời này tí nữa thì bị sặc nước bọt chết: Làm sao rạng rỡ Tà giáo? Giáo chủ ngài đúng là đọc sách thánh hiền nhiều quá rồi nên mới muốn vĩnh viễn lưu truyền thiên thu vạn đại mà, còn thực lòng nghĩ đây là một nghề để truyền cho con cháu sao?

Hắn chỉ nghĩ thật thôi mà, vốn là, người trong Tà giáo nếu không phải không lăn lộn được trong chốn giang hồ, đắc tội quá nhiều người trong Võ lâm tiếng xấu đồn xa trăm dặm, thì chính là loại giống như hắn, từ nhỏ đã không cha không mẹ, được Giáo chủ nhặt về nuôi, theo sư huynh đệ luyện công, chỉ vì muốn có cơm ăn thôi.

Cho nên khi đến lượt hắn thì hắn cũng chẳng thèm nói đao to búa lớn theo mấy vị đệ tử phía trước, cứ như tiền đồ vô cùng sáng lạn ngày nhất thống giang hồ không còn xa nữa, mà là phẩy tay, nhanh nhẹn ngắn gọn nói: “Muốn bắt trộm trước phải bắt vua, trước tiên bắt sống Võ lâm Minh chủ cởi hết quần áo ném ra khỏi cửa, để đám ngụy quân tử nhân sĩ chính phái nhìn đã, rồi nhất thống giang hồ cũng chưa muộn.”

Lão già vốn đang nhắm mắt lim dim nghe xong câu này của hắn đột nhiên chấn động, hai mắt lấp lánh, ý vị thâm trường nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

… Trời biết hắn chỉ là muốn nói xong nhanh nhanh để về gặm bánh bao thôi mà.

Bởi vì lần đối thoại kia mà tiểu tiểu tiểu tiểu đệ tử ban đầu vượt qua đông đảo sư huynh sư đệ, được Tà giáo Giáo chủ tiền nhiệm giao phó lại Tà giáo cho hắn trước khi qua đời.

Nhưng thực ra trong mắt Tà giáo Giáo chủ, làm một tiểu tiểu tiểu tiểu đệ tử cũng không khác gì làm Tà giáo Giáo chủ, chỉ là hơn được vài cái bánh bao thôi. À đúng rồi, còn phải đi tìm Võ lâm Minh chủ kiếm chuyện, đây là chuyện Tà giáo Giáo chủ nào sau khi kế vị cũng đều phải làm, cứ như một nghi thức kế thừa vậy.

Hắn lại gặm thêm một miếng bánh bao, chợt thấy trong miệng nhạt thếch.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương