Mặc kệ Yuuya kiên định bảo đảm chính mình một người cũng không thành vấn đề, cuối cùng vẫn là để cho Fuuto cùng cậu đến buồng vệ sinh.
Tuy nói trong lòng cậu thập phần bài xích, nhưng là vì không để cho Ema lo lắng, nhịn một chút vẫn là có thể.
"Nơi này là được rồi." Yuuya mở miệng, nơi này đã là cửa buồng vệ sinh, hắn sẽ không thật sự tính toán cùng theo mình vào đúng không?
Fuuto nhìn bồn cầu cách đó không xa, lại nhìn Yuuya yếu đuối mong manh, liếc mi "Cậu thật sự có thể sao?" Mặc kệ nói như thế nào, người này đều là do mình nên mới biến thành như vậy, Fuuto vẫn là ẩn ẩn có chút lo lắng.
"Có thể, cậu buông tôi ra đi."
"Kia, vậy cậu cẩn thận một chút."
Có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Fuuto một cái, Yuuya lập tức đi qua, tuy rằng còn có chút choáng váng, bất quá cậu kỳ thật căn bản không có yếu như mọi người nghĩ.
Chờ giải quyết tốt vấn đề sinh lý, Fuuto cũng đúng lúc đi tới, "Này, nghe nói...... Cậu cùng tuổi với tôi đúng không?"
"Ân." Yuuya thấp thấp lên tiếng.
Không thể tưởng tượng được là thật, Fuuto nhìn cậu một cái, từ góc độ này nhìn qua, thiếu niên buông xuống mắt, lông mi dài như cánh bướm bao trùm ra một tầng bóng ma, mang ra vài phần sắc thái vô tội.
Không biết vì cái gì, trong nội tâm Fuuto nháy mắt liền mềm mại.
Người này yếu như vậy, nhìn còn muốn nhỏ gầy hơn chị gái Ema rất nhiều, lại cố tình tinh xảo mê người như vậy, quả thực làm người nghĩ muốn đem cậu nắm ở trong lòng bàn tay, tùy ý đùa bỡn.
Chờ thời điểm Fuuto lấy lại tinh thần, trước mắt đã không còn thân ảnh của thiếu niên.
Hắn ngầm bực một tiếng chạy ra ngoài, như thế nào lại suy nghĩ miên man như vậy!
Trong phòng đã không còn người, đại khái là đã đi ra ngoài đi, nghĩ đến đây Fuuto lại nhịn không được mà nổi lên oán giận với Ema, nữ nhân này sao lại thế này, thân thể tiểu tử kia yếu như vậy không nghỉ ngơi tốt mà cứ thích chạy loạn là sao?
Quả nhiên là người không biết chăm sóc người khác cũng khó trách Yuuya thoạt nhìn yếu đuối mong manh như vậy.
Các anh em trở về không sai biệt lắm, vừa nghe đến tin tức Yuuya ngất xỉu, Subaru liền phản ứng lớn nhất, bởi vì hắn lúc trước không cẩn thận làm chân Yuuya bị thương cho nên vẫn luôn thường xuyên tự trách.
Hiện giờ vừa nghe đến tin tức này, lập tức liền ngồi không được, "Anh Masaomi nói như thế nào? Không có việc gì đúng không? Có phải đi bệnh viện không?"
Ukyo có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua đứa em trai ngay thẳng, đối với bộ dáng khẩn trương như thế của hắn có chút kinh ngạc, nhưng là hắn vẫn tận trách mà trả lời "Không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút là được, trước tiên đừng đi quấy rầy em ấy."
Subaru tựa hồ cũng ý thức được chính mình xúc động, có chút ngượng ngùng mà ngồi xuống, gật gật đầu.
Iori trầm mặc trong chốc lát, không nói một tiếng liền lên lầu.
Louis cau mày, trên mặt là sự lo lắng không che dấu.
Tsubaki cùng Azusa từng người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tsubaki mở miệng "Fuuto thật là càng ngày càng nghịch ngợm, sao lại có thể khi dễ Yuuya đáng yêu như vậy?"
Azusa "Fuuto là nghỉ phép trở về đi, em ấy được ở nhà mấy ngày?"
Ukyo "Nghe nói là hai ngày."
Yusuke nhìn từng người chiếm cứ một bên, lông mày nhíu lại, sách, tiểu quỷ vô dụng, cư nhiên yếu như vậy! Trong đầu lại theo bản năng hiện lên kinh diễm thoáng nhìn lúc trước, hoảng hốt chuyển suy nghĩ.
Thời điểm Ema xuống lầu, các anh em liền xông tới.
"Thế nào?"
"Yuuya tỉnh rồi sao?"
"Có cần lại để anh Masaomi nhìn thêm một làn không?"
Nhìn thấy nhiều người lo lắng cho Yuuya như vậy, Ema liền lộ ra tươi cười, có chút cảm động, những người này, đều là thiệt tình quan tâm Yuuya nha, nói như vậy......
Có cần nói cho bọn họ chân tướng hay không?
Thần sắc Ema hơi nghiêm trọng, nếu mọi người đều đã thành anh em, như vậy chuyện này đã biết cũng không quan trọng đi......
Cô nghĩ như vậy, liền mở miệng nói ra, "Không có việc gì, kỳ thật......"
Đúng lúc này, Masaomi đi tới, bác sĩ luôn luôn ôn hoà lộ ra thần sắc có chút nghiêm túc "Anh đã gọi điện thoại cho mẹ, bọn họ sắp tới sẽ trở lại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook