Nina nhốt mình trong nhà vệ sinh lâu đến mức cô có thể, sau khi cô đã thay tã cho Georgia. Cô cần thời gian để suy nghĩ.

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra và nó xảy ra quá nhanh đến nỗi cô không có thời gian suy nghĩ về nó. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi không biết dự trù đến những người giống như thư ký của Marc đã từng gặp em gái cô trước đây. Không nghi ngờ gì cô phải giả vờ như cô biết họ. Và còn khoản tiền trợ cấp nữa - Chúa ơi! Bụng cùng với những ngón tay sít chặt lại sợ hãi khi cô nghĩ đến trò chơi cô tạo nên đã không còn đường thối lui nữa rồi.

Cô thậm chí không dám nghĩ đến phản ứng của Marc.

***

Anh quay người ra khỏi cửa sổ khi cô trở lại văn phòng của anh và mặc dù đã xác định cô phải giữ thái độ bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng cô không thể làm gì để ngăn bụng cô đang đánh lô tô phía trong vì sự hiện diện của anh khi anh đi về phía cô.

“Một thứ đã chợt nảy ra trong đầu tôi về những thứ thực sự cần thiết cho Georgia, chẳng hạn như quần áo hay đồ chơi mới”, anh nói, đón con bé khỏi tay cô với bàn tay dịu dàng. “Hiện tại tôi có thời gian rảnh, vì thế chúng ta có thể đi mua sắm nếu cô thích”

Nina nhìn chằm chằm vào anh, không chắc phải trả lời như thế nào.

Georgia cần thêm quần áo khi con bé lớn quá nhanh, nhưng việc đi mua sắm với Marc giống như những cặp đôi thông thường...?

Cô hạ tầm mắt xuống và giả vờ sắp xếp túi đựng đồ để tránh nhìn trực diện vào anh khi cô đang lục lọi trong đầu cách để từ chối.

“Bởi vì quần áo cô mặc đều toàn hàng hiệu, chắc chắn con của cô cũng có quyền giống thế chứ?” Sự cứng ngắc sắc bén đi vào giọng nói của anh.

Nina cảm thấy khó chịu khi cô nhét cái mũ trùm đầu vào túi đựng đồ sạch. Cô đã chọn lấy một trong những bộ đồ Nadia đã bỏ đi để che giấu cách ăn mặc bảo thủ của chính cô, cô chưa bao giờ thực sự nghĩ nó là bộ trang phục đắt tiền.

“Bộ đồ cũ này hay sao?” Cô nói châm biếm kèm theo cái liếc nhìn khinh bỉ vào bộ đồ bằng vải ca-sơmia cô đang mặc.

Môi của Marc cong lên. “Tôi cho rằng những bộ đồ cô mặc chỉ dùng qua một lần trước khi nó bị ném vào một xó trong tủ quần áo, không phải thế sao?”

Nina hầu như cười lớn lên khi nghe thấy anh ta miêu tả gần như chính xác thói quen xài đồ của em gái cô. Cô đáng lẽ phải tự chu cấp cho bản thân mình những bộ trang phục của những nhà thiết kế danh tiếng nếu như cô không phải kiếm từ đồng bạc để chi trả cho số tiền Nadia tiêu xài sau những đêm hoang lạc của nó.

Cô hất mái tóc dài qua một bên vai và mỉm cười với anh ta một cách thanh nhã. “Chẳng lẽ việc tôi cảm thấy nhanh chán là lỗi của tôi hay sao?”

“Cô biết điều này chứ, Nina Selbourne?” Anh trao cho cô cái nhìn cay độc. “Tôi hầu như mong chờ kết hôn với cô vì thế tôi có thể dạy cô phải cư xử như thế nào cho phải phép. Cô là người phụ nữ trẻ nông cạn nhất mà xui xẻo tôi từng gặp. Tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu dạy cô cách tiêu xài như một người đáng lẽ phải làm từ cách đây rất lâu”.

Nina giả vờ rùng mình lo lắng. “Ôi, anh làm tôi sợ quá, Mr.Marcello”

Đôi mắt đen của anh lấp lánh sự khinh miệt. “Nếu như tôi không phải đang ôm Georgia thì tôi sẵn sàng bắt đầu bài học đó cho cô ngay lập tức”, anh đáp trả.

Đôi mắt Nina nhìn anh một cách đầy can đảm. “Nếu anh đặt một ngón tay lên người tôi, anh sẽ trở nên đáng khinh bỉ hơn”

“Nó đáng để làm thế, tôi có thể cam đoan với cô” anh bắn trả.

“Anh nghĩ thế sao?” Cô nghiêng cằm hướng về phía anh. “Em trai anh chắc chắn cũng nghĩ thế”

Nina biết thứ duy nhấy có thể cứu cô thoát khỏi điều đó chính là việc Georgia đang nằm trong vòng tay anh. Hai bàn tay nhỏ xíu của con bé nắm chặt lấy cái áo sơ mi trắng muốt giản dị của anh, gương mặt nhỏ bé đang ngước lên nhìn anh đầy kinh ngạc, đôi mắt nâu gần như đen của con bé giống như anh với hàng lông mi dày đen nhánh.

Nina có thể nhìn thấy anh ta đang cố gắng kiểm soát tình cảm để nó không lộ ra trên gương mặt anh ta khi anh ta đứng trước cô. Viền môi khắc nghiệt, cằm sít chặt giận dữ và đôi mắt nhìn cô tóe ra lửa như thể anh ta muốn thiêu sống cô ngay lập tức.

Hệ thống liên lạc đã phá vỡ sự thinh lặng đáng sợ này.

“Marcello?” giọng nói vui tươi của Katrina vang lên như thể đèn được bật lên soi sáng xua đi bóng tối. “Cha anh đang ở đường dây thứ hai”

Marc giao Georgia lại cho Nina mà không hề nhìn cô. “Tôi xin lỗi”, anh quay lưng lại để nhận cuộc gọi.

Nina với một tay vào trong túi khi cô nghe thấy vài câu đầu tiên trong cuộc nói chuyện giữa Marc và cha của anh ta. Mặc dù anh ta nói bằng tiếng bản xứ rất nhanh nhưng cô đã học ngôn ngữ này đủ lâu để có thể hiểu được ý chính cuộc trao đổi giữa hai người.

“Vâng, thưa ba”, Marc nói. “Con đã tìm ra được một giải pháp. Con sẽ kết hôn với cô ta vào ngày 15 tháng này”

Nina không thể nghe được cha anh đáp lại thế nào nhưng c có thể tập hợp lại từ toàn bộ lời đáp của Marc.

“Không, cô ta khăng khăng không muốn nhận tiền hay thứ gì từ tài sản của Andre...Con không chắc nhưng con nghi ngờ cô ta đang giả vờ là mình đã thay đổi...Vâng con đã thu xếp cho cô ta một khoản trợ cấp nhưng nó sẽ chẳng thấm vào đâu so với cô ta, con chắc chắn...Vâng con biết cô ta hội đủ những gì Andre đã nói và còn hơn nữa...Con biết, con biết, cô ta là một con điếm rẻ mạt...”

Nina khó khăn trong việc cố che giấu phản ứng của mình. Cô thầm nguyền rủa muốn trả thù vì lời đánh giá lăng mạ của anh ta về cô khi cô đặt lưng của Georgia tựa vào túi địu con.

“Vâng...con biết, con sẽ cẩn thận, và vâng...” Marc cười lặng lẽ một cách đàn ông. “Mọi việc vẫn tiến triển tốt ạ. Ciao[7]”

[7] (Tiếng Ý) xin chào, tạm biệt

Nina mỉm cười một cách ngây thơ khi cô quay người lại đối mặt với anh ta. “Vậy, chúng ta sẽ đi mua sắm ở đâu?”

Một lúc sau, khi họ bắt đầu lướt qua những cửa tiệm lớn lẫn những tiệm bán quần áo thiết kế độc nhất, Nina tự hỏi không biết có phải mình đang lao đầu vào giấc mơ của những tín đồ shopping hay không. Tấm thẻ tín dụng của Marc hiện ra trước mắt cô rất nhiều lần đến nỗi cô nghĩ mình sẽ trở nên lóa mắt vì số tiền được chi trả khi anh ta mua hết món đồ này đến món đồ khác cho cháu gái mình. Quần áo đẹp, những đồ chơi đắt tiền, những cái ly đặt biệt dùng cho trẻ uống sữa[8] khi con bé không dùng những bình sữa thông thường - tất cả đóng gói lại và được giao đến văn phòng của anh.

[8] Dùng cho các bé uống sữa, trông gần giống như thế này

images

Khi đến lúc cho Georgia uống sữa Marc đề nghị họ vào một quán cà phê yên tĩnh, nơi cô có thể cho bé uống sữa trong khi đó họ có thể uống cà phê và ăn chút sandwich.

Nina ước gì cô không quá đói để có thể từ chối, nhưng cô đã không ăn sáng vì phải vật lộn với việc Georgia khóc và bao tử cô đã bắt đầu biểu tình.

Họ vào một tiệm cà phê nằm bên trên trung tâm mua sắm sầm uất. Đám đông đi dùng bữa trưa cùng với những nghệ sĩ hát rong tài năng trình diễn làm tăng thêm sức sống cho thành phố này.

Bình sữa của Georgia được hâm nóng và cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi đem lại bàn. Khi cô ta rời đi, Nina định cho cháu gái cô bú sữa nhưng khi đó cô bắt gặp ánh mắt của Marc đang nhìn cô.

“Anh có muốn cho con bé uống sữa không?” Cô hỏi anh.

Đôi mắt đen của anh giữ lấy ánh mắt cô một lúc trong sự thinh lặng do dự.

“Chắc chắn rồi, tại sao không chứ?” cuối cùng anh trả lời và đứng dậy, với tay ngang qua bàn để bồng lấy con bé.

Khi anh ngồi xuống, Nina giao bình sữa cho anh và một cái khăn mềm để lau khi sữa nhỏ ra. Cô tựa lưng vào ghế và ngắm nhìn khi anh định vị núm vú bình sữa đến cái miệng đang tìm kiếm của Georgia.

Nhìn thấy cách anh ôm đứa bé, một cảm giác vui thích hình thành trong lòng cô, giống như một cuộn len cuốn chặt đột nhiên bị bung ra. Cô dịch người trên ghế và ép bản thân nhìn vào thực đơn mà nhân viên phục vụ để lại nhưng từng từ dường như nhòe đi khi tâm trí cô đã hoàn toàn để tại chỗ khác.

Marc quá thư thái trong việc chăm sóc cháu gái anh và cô tự hỏi đã bao giờ anh từng mong muốn có một đứa con của chính mình hay không. Nếu thế, tại sao anh lại phải trói buộc bản thân vào cuộc hôn nhân giấy tờ không hề có tình yêu với cô chứ?

Cô biết những người Ý cảm thụ sâu sắc về gia đình, giá trị của những đứa trẻ trong gia đình của họ rất cao. Nhưng chắc chắn việc kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ, thậm chí cô có là mẹ đứa con của em trai anh, thì không phải chuyện này đã đi quá xa nghĩa vụ đối với gia đình hay sao?

Một thứ lóe lên trong đầu cô. Có thể trong tương lai anh sẽ hủy cuộc hôn nhân và làm thủ tục toàn quyền nhận nuôi Georgia. Nó là một viễn cảnh chẳng thích thú gì vì cô biết cô sẽ chẳng có cơ hội nào khi chân tướng thật sự của cô bị bại lộ. Cô sẽ bị xem như một kẻ nói dối trắng trợn và đầy mưu tính; không có bất kỳ quan tòa nào sẽ giao cháu gái cho cô, thậm chí là quyền được đến thăm con bé.

Cơn đói bụng từ sớm của cô đột nhiên tiêu tan và cô đẩy thực đơn trở lại trên bàn.

“Cô không đói sao?” Ánh mắt của Marc nhìn ngang qua cô.

“Tôi chỉ uống cà phê thôi” Cô dịch ánh mắt khỏi anh. “Cho tôi một cà phê đen”

Nữ phục vụ bước đến và nhận giấy gọi món của họ từ Marc, đang nấn ná nhìn vào đứa bé vừa mới bú xong bình sữa của nó.

“Cô bé được mấy tuổi rồi ạ?” cô gái trẻ hỏi.

“Con bé được bốn tháng tuổi”, Nina trả lời.

Cô phục vụ mỉm cười nhìn đứa bé rồi đến Marc. “Cô bé trông thật giống bố, phải thế không ạ?”

Nina định nói rằng Marc thực sự không phải là cha của Georgia nhưng có gì đó đã ngăn cô không nói ra vào phút cuối.

“Vâng, đúng thế” thay vào đó cô nói, bị sốc vì cô chưa từng để ý đến điều này trước đây.

Georgia có nét giống Marc, dường như mỗi ngày trôi qua con bé càng thêm giống. Làn da nâu nhạt, đôi mắt quá đen và mái tóc đen bóng mượt. Nhưng con bé cũng mang những nét riêng của nó lẫn cái miệng nhỏ chúm chím như Nadia, cái mũi hơi hếch và cô tự hỏi không biết anh ta có nhận ra không.

Cô phục vụ đem cà phê đến cho họ và Nina đang nhìn Marc thư thái để Georgia tựa lên vai anh, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng của con bé như thể anh đã làm việc này hàng trăm lần trước đây. “Có khi nào anh từng nghĩ đến việc có một đứa con của chính mình hay không?” cô hỏi trước khi cô có thể ngăn bản thân lại.

Biểu hiện của Marc hơi xa cách nhưng Nina chắc chắn cô đã nhìn thấy sự hối tiếc thoáng qua đôi mắt đen như màn đêm của anh trước khi anh nhanh chóng che giấu nó đi.

“Không” Anh chuyển Georgia sang bên vai còn lại. “Tôi không có ý định kết hôn và làm toàn bộ những việc như chăm sóc gia đình”

Câu trả lời của anh kích thích trí tò mò của cô. Cô biết có một số người thề sẽ sống độc thân cả đời nhưng dù thế nào đi nữa Marc dường như không giống loại người như thế.

“Cha anh có ý kiến gì về việc chúng ta kết hôn không?”

Ánh mắt anh bắt gặp ánh mặt cô, giữ lấy ánh mắt cô một cách chăm chú. “ Điều gì làm cô hỏi thế?”

“Tôi...” Cô dùng ngón tay nghịch lấy một góc khăn trải bàn, để tránh đi đôi mắt có thể nhìn xuyên mọi thứ của anh. “Linh cảm, tôi đoán thế. Tôi đã nghe nói người Ý rất c trọng những đứa trẻ”

“Tôi cho rằng đó chính là lý do cô đã gửi thư để xoắn ngay lưỡi dao vào cha tôi” anh nói, nghiêng người về phía trước, tựa vào bàn để không ai khác có thể nghe thấy lời buộc tội khó nghe của anh. “Đã bao giờ cô từng suy xét xem mình đã làm tổn thương người đàn ông lớn tuổi đó như thế nào, một người đã phải cố gắng hết sức để đương đầu với nỗi đau thương không thể nào chịu đựng nổi?”

Nina ước gì cô có thể nói sự thật với anh ta. Cô cảm thấy rất đau đớn khi để anh ta nghĩ cô là một kẻ quá xấu xa trong khi sự thật nó là hành động thiếu suy nghĩ của em gái cô.

“Không” Cô buông góc khăn trải bàn ra, nhìn vào ánh mắt mang vẻ buộc tội của anh ta. “Không, tôi đã không cảm nhận được điều đó. Tôi thật sự xin lỗi”

Câu trả lời của cô dường như khiến anh ngạc nhiên. Nếu như nó là do Nadia nói ra thì thậm chí đến cả cô cũng ngạc nhiên, Nina suy nghĩ một cách hài hước. Cô không thể nhớ được em gái cô đã lần nào xin lỗi về bất kỳ thứ gì. Câu “Xin lỗi” dường như không nằm trong vốn từ ngữ của em gái sinh đôi với cô.

“Đôi khi việc xin lỗi là không đủ” anh nói, ngã lưng ra sau lần nữa, đặt Georgia tựa vào vai anh một cách thoải mái. “Một khi thiệt hại đã xảy ra thì không thể nào lấy lại được”

Nina cảm thấy khó chịu khi nhận ra sự thật trong lời khẳng định ngắn gọn của anh ta. Cô thực sự đã gây ra bao nhiêu tổn hại bởi tất cả những lời nói dối cô buộc phải nói ra với thân phận là em gái của cô?

“Vâng, tôi biết điều đó”, cô nhìn chằm chằm vào những cái lọ đựng muối và tiêu đặt cạnh bên nhau như những chú lính bằng sứ nhỏ bé. “Tôi đoán lúc đó mình đã quá bối rối...tôi khó biết mình đã làm ra điều gì”.

Sự thinh lặng nhỏ bị phá vỡ chỉ bởi tiếng ríu rít nhỏ của Georgia, con bé vừa tìm thấy túi áo ngực trên chiếc sơ mi của Marc, những ngón tay nhỏ xíu của con bé nắm chặt lấy nó đầy thích thú.

“Cô đã cố gắng bẫy em trai tôi, không phải thế sao?” anh trách mắng cô. “Bởi một trò bịp bợm cũ rích” Cô ước gì mình có thể chối bỏ điều đó nhưng cô biết nếu làm thế cô sẽ góp thêm một lời nói dối khác. Em gái cô đã giăng bẫy Andre Marcello bằng những biện pháp chính trực lẫn ngu ngốc. Nina đã từng bị kinh hoàng khi Nadia nói với cô về kế hoạch giăng bẫy anh ta, tình cờ nó đã khám phá ra cách phá hư toàn bộ hộp đựng bao cao su để làm cho mình mang thai như thể tất cả chỉ là một trò chơi, không phải hiện thực với nguy cơ về những tổn thương không thể nào bù đắp có thể xảy ra. Nina vẫn tự gây đau khổ cho bản thân bằng chính những lỗi lầm của mình khi cô không có khả năng nói cho em gái cô hiểu. Có thể nếu như cô ở bên nó nhiều hơn, cô có thể khuyên con bé suy nghĩ thêm về những khoái lạc kế tiếp...

“Nó là việc làm hấp tấp đầy ngu ngốc...” cô cuối cùng nói, tông giọng hạ thấp, ánh mắt hướng xuống. “Tôi đã không nghĩ đến việc nó sẽ đem lại kết quả ngược lại với mong đợi...của tôi”

Lại lần nữa câu trả lời của cô khiến anh ngạc nhiên. Cô thay đổi cái nhìn về anh và trông thấy biểu hiện buộc tội cứng rắn của anh đã bớt đichút khi anh nhìn qua cô, đứa bé trong vòng tay nép vào anh chuẩn bị ngủ thiếp đi.

“Chỉ có vài người sống hết đời chưa phải lần nào cảm thấy hối tiếc”, anh nói.

Nina trao cho anh một nụ cười phiền muộn. “Đừng nói với tôi Marc Marcello tuyệt vời đang thừa nhận mình đã sai lầm?”

Anh giữ lấy ánh nhìn của cô trong chốc lát trước khi nhìn xuống đứa bé trong vòng tay anh. “Trong quá khứ tôi cũng có vài lần nhận định sai lầm nhưng tôi không có ý định để nó xảy ra một lần nữa”

Nina tự hỏi không biết có phải vì những vết thương lòng anh ta gánh chịu đã khiến anh ta quá thận trọng trong việc truyền tải cảm xúc. Cô càng suy nghĩ về nó, nó dường như càng có thể. Còn có cách nào tốt hơn để anh ta thoát khỏi trò chơi này hơn việc kết hôn vì lợi ích, không phải bởi vì tình yêu? Anh ta sẽ được tự do liên lạc với bất cứ ai anh ta chọn mà không chịu bất kỳ áp lực bởi lời cam kết chính thức nào vì cô chỉ là vợ của anh ta trên mặt giấy tờ.

Vợ của anh ta...

Cô nuốt sự kinh hoàng xuống khi cô nghĩ đến những gì mà mối quan hệ sẽ đưa đến. Mặc dù anh ta đã tuyên bố một cách quả quyết rằng cuộc hôn nhân sẽ không được hoàn tất đúng nghĩa nhưng họ sẽ vẫn phải sống chung trong cùng một mái nhà, chắc chắn sẽ có những sự thân mật bắt buộc cho dù họ không bận tâm đến.

Cô tưởng tượng khi nhìn thấy anh ăn mặc không chỉnh tề, có thể trong bộ đồ thể thao hay sau khi tắm với khăn lông quấn quanh hông, phơi bày cơ thể rắn chắc thon dài của anh. Hoặc là vào buổi sáng nhìn thấy anh chưa cạo râu, cái cằm được chạm trổ tinh tế lởm chởm râu mới mọc, đem lại cảm giác ngứa ngáy trên làn da mềm mại nữ tính khi nó chạm nhẹ vào...

Nina kéo bản thân ra khỏi ý nghĩ đó với việc giật bắn mình trên ghế, cái liếc nhìn mang vẻ tội lỗi của cô hướng đến ánh mắt nghi ngờ của anh.

“Có chuyện gì không ổn à?” anh hỏi.

“Không, dĩ nhiên là không rồi”

“Cô dường như không phải là chính cô nữa” anh nhận xét.

“Ồ thật vậy sao?” Cô trao cho anh một trong những cái nhìn khinh miệt của Nadia. “Và anh biết rõ tôi chỉ sau...” cô nhìn đồng hồ để kiểm tra ngày giờ và quay lại nhìn anh. “chưa tới một tuần?”

“Chỉ cần nói rằng tôi đã quá quen thuộc với những loại người giống như cô”, anh trả lời một cách trôi chảy.

“Vậy anh nghĩ tất cả đều giống nhau hay sao?”

Nụ cười của anh nghiêng hẳn về một bên đầy sự cay độc. “Tôi đã đi nhiều nơi đủ để nhận ra nguy hiểm khi tôi nhìn thấy nó”

“Nguy hiểm?” Cô nhướng môi thành một nụ cười tự mãn. “Anh xem tôi như một mối nguy hiểm à? Chính xác anh bị đe dọa bởi điều gì? Sự hấp dẫn giới tính của tôi à?”

Môi anh mím chặt lại và cô biết mình lại ghi thêm một bàn thắng. Nó đánh vào cô đầy châm biếm rằng việc anh ta đang cố đấu tranh với sự lôi cuốn từ cô khi cô đang giả làm một người khác. Cái gì sẽ thay đổi nếu như người ở trước mặt làm anh ta bị lôi cuốn là cô - là Nina thật sự? Một Nina không hề có tăm tiếng hay một Nina không phải là một người đàn bà vô dụng? Đó là chưa đề cập đến một Nina không hề có tnhững nhà thiết kế nổi tiếng. Một Nina sẽ rơi vào mối nguy hiểm với việc phải lòng người đàn ông khinh miệt cô.

“Không nghi ngờ gì kinh nghiệm của cô có được là do nhiều năm vuốt ve đàn ông nhưng tôi từ chối gia nhập vào đám người say mê thèm khát cô” anh nói. “Nếu cô mong đợi những lời khen ngợi thì tôi e rằng cô sẽ phải đi nơi khác để tìm thấy nó”.

Nina trao cho anh cái nhìn tinh quái. “Nhưng anh tìm thấy sự lôi cuốn nơi tôi, đúng thế không? Thôi nào, thừa nhận đi”

“Tôi thừa nhận không có gì cả”

Cô cười lớn lên. “Anh sẽ để cát chui vào trong mắt nếu như anh vùi đầu vào nó quá sâu”

Cô nhìn thấy cằm anh thêm sít chặt lại. “Những người phụ nữ giống như cô nghĩ rằng họ có sự hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được nhưng để tôi nói cho cô biết, cô không giống như thế. Cô nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng gục ngã bởi bộ ngực đầy đặn, đôi môi hơi bĩu ra và đôi mắt dẫn - ngay - đến - giường của cô hay sao?”

Cô bĩu môi và giả làm một điệu bộ siêu tự tin. “Tôi cảm thấy sự quan tâm của anh ngay tại thời điểm này” cô thấp giọng nói ra. “Tôi dám cá rằng nếu như tôi trượt bàn tay phía dưới bàn và kiểm tra bằng chứng cho bản thân mình thì anh sẽ có vài hành động đứng đắn để làm đấy”

Đôi mắt đen của anh nhìn vào ánh mắt xám khói của cô đầy thách thức làm cô cảm thấy lo lắng nhưng cô đã chắc chắn không lùi bước. Cô giữ lấy ánh mắt của anh bằng sự thách thức mạnh mẽ mà cô chưa từng nghĩ mình có khả năng làm được.

Mặc dù anh cố gắng che giấu nó, nhưng cô chú ý thấy anh dịch chuyển tới lui trên ghế như thể anh tin cô chính xác sẽ làm như cô nói. Tâm trí cô bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn về mong muốn đó... Sự khuấy động đầy đặn của anh sẽ có cảm giác như thứ gì? Anh sẽ rùng mình khi những ngón tay cô chạm vào chiều dài của anh hay anh sẽ rên rỉ vì sự thỏa mãn? Và anh sẽ phản ứng như thế nào nếu miệng cô khép lại trên anh, đánh đổ những gượng ép của cơ thể anh để đưa anh đến sự bùng nổ vì khoái lạc?

“Đã tới lúc chúng ta rời đi”. Anh thông báo ngắn gọn khi đứng lên một cách kiên quyết.

Georgia cất lên tiếng ầm ĩ nhỏ để phản kháng lại sự di chuyển đột ngột nhưng ngay sau đó con bé nằm yên tựa vào ngực của anh, mí mắt nhỏ xíu của con bé từ từ khép lại, những ngón tay của con bé vẫn còn nắm lấy túi áo của anh.

Nina chậm rãi đứng dậy, thu xếp túi đựng đồ thay của bé và túi xách của chính cô, liếc nhìn về phía anh.

“Anh có nghĩ con bé sẽ bị quấy rầy khi đặt bé vào lại trong túi địu con không?” cô hỏi.

Marc nhìn xuống thiên thần bé bỏng đang tựa vào ngực anh và lắc đầu. “Không” anh hướng ánh mắt trở lại cô. “Tôi sẽ bồng con bé”. Anh hất cái hóa đơn tính tiền mà cô phục vụ đã để lại và nói thêm. “Chúng ta có cần mua thứ gì nữa không?”

Cụm từ “chúng ta” khiến lòng cô dao động. Việc nhìn thấy anh bồng Georgia một cách dịu dàng trong cánh tay không thể ngăn cô cảm thấy hối tiếc về những hoàn cảnh nào đã dẫn cả hai đến việc này. Mọi thứ đã có thể khác đi nếu như cả hai không có quan hệ huyết thống. Cả hai đều có những nét tương đồng. Anh ta là d người đáng tin cậy, bất cứ ai cũng có thể thấy được điều đó và cô..., và cô không phải loại người như anh ta đã nghĩ - một người phụ nữ đàng điếm ngủ với đàn ông khắp thành phố này.

Giá như anh ta biết được điều đó! “Không”, cô cẩn thận tránh đi ánh mắt của anh trong trường hợp anh nhìn thấy nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt của cô. “Tôi nghĩ chúng ta đã mua gần như đủ rồi”. Cô nhấc cái túi đựng đồ lên vai và theo anh rời khỏi quán với đầu hướng xuống dưới.

Những con đường trong thành phố lúc này quá đông vì thế việc trò chuyện trở nên khó khăn và không cần thiết. Nina cảm thấy mừng vì điều đó. Mặc cảm tội lỗi chảy khắp mọi nơi trong cơ thể cô. Đáng lý ra cô nên cương quyết hơn với Nadia, cô nên khăng khăng giữ con bé ở lại và đối mặt với trách nhiệm của nó. Nhưng Nadia đã từng đối mặt với thứ gì đó chưa? Cô chỉ có cách giải quyết để thoát khỏi tai họa này để em gái sinh đôi của mình tiếp tục thực hiện những tai họa kế tiếp sau lưng cô. Nina đã làm điều đó vì người mẹ đã khuất của họ, trở thành một người mẹ thay vì là một đứa trẻ nổ lực để tìm kiếm sự chở che. Cuối cùng nhiều thứ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng mẹ cô vẫn còn say xỉn và đưa bản thân vào nấm mồ khi còn quá trẻ và Nina không thể làm bất cứ điều gì để ngăn nó lại.

Marc ấn vào nút xin đường dành cho người đi bộ[9] và quay sang liếc nhìn người đang bất động đứng bên cạnh anh khi họ chờ đèn chuyển tín hiệu. “Đột nhiên cô trở nên quá trầm mặc”

[9] (nguyên văn) the pedestrian button. Thường xuất hiện trên các con phố, trông giống như thế này

images

Nina rùng mình thoát khỏi sự đau đớn tinh thần và gửi đến anh một nụ cười vô hồn. “Chỉ là tôi hơi mệt thôi”. Cô ngáp một cái thật rộng. “Georgia đánh thức tôi từ rất sớm”, cô dùng tay che miệng và ngượng ép mỉm cười. “Những đứa trẻ, chúng đều biết ai ở trong tâm trí chúng, không phải thế sao?”

Marc tránh không phải trả lời vì đèn đã chuyển tín hiệu. Anh rõ ràng biết mục đích cơ bản của cô chính là tiền với mục tiêu là kết hôn cùng một người đàn ông giàu có và mang thai con của anh ta được xem là công việc của cô. Nhưng anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi cô không hề yêu cầu một món tiền khổng lồ khi anh đề nghị kết hôn với cô. Anh đã mong đợi cô sẽ nâng giá lên tới hàng triệu và thậm chí cái khoản tiền trợ cấp anh đề ra dường như khiến cô rất ngạc nhiên. Và việc cô giả vờ không có hứng thú với tài sản của Andre, thì lý do thực sự khi cô cố gắng ngu ngốc để anh nghĩ rằng cô đã thay đổi từ một người phụ nữ ham muốn tiền bạc thành một người có phẩm hạnh cao quý là gì chứ?

Nhưng anh biết Nina là một đống rắc rối ngay từ cái đầu xinh xắn cho đến những ngón chân thanh tú. Cô có thói quen chuyển từ một người phụ nữ lôi cuốn đầy nhục cảm sang một thiên thần ngây thơ với đôi mắt to tròn như thể cô đang cố gắng làm cho anh bối rối trong việc nhận ra cô thực sự là ai. Nếu như Andre không từng nói với anh cô lôi cuốn như thế nào thì đôi khi anh sẽ nghĩ rằng mình đang tiếp xúc với một người hoàn toàn khác.

Anh có thành kiến về cách cô liếc nhìn một cách vụng trộm, lông mày nhướng lên lo âu và cách cô dùng hàm răng trắng bé nhỏ cắn lấy môi dưới.

Anh thầm thở dài. Kết hôn với cô sẽ là phần đơn giản; Tuy nhiên, anh bắt đầu nghĩ đến việc nếu như anh không cẩn trọng, giữ tay mình tránh khỏi cô thì sẽ có thứ khác thực sự xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương