Nhà bếp nơi có tủ thuốc cá nhân có vẻ ở hơi xa. Từng ngày trôi qua, ngôi nhà ngày càng trở nên quá rộng rãi, quá trống trải đối với Diana; khoảng cách từ phòng khách tới nhà bếp, từ nhà bếp tới phòng ngủ rồi từ phòng ngủ tới nhà tắm cứ trở nên xa vời vợi. Suốt một tháng nay, cô chưa hề đặt chân xuống dưới tầng trệt - nơi có bể bơi, hay trèo lên tầng trên - nơi có mái hiên và phòng vẽ của cô, thế nên cô chẳng có ý niệm nào về đường đi tới những nơi đó có trở nên xa hơn hay không. Cô cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu xem nó thế nào.

Rốt cuộc cô cũng tới được nhà bếp. Cô rót một cốc nước rồi uống một hơi hết sạch. Thêm một cốc nữa, một cốc nữa. Lần này là cùng với hai viên aspirin.

Cô quay trở lại phòng khách. Lúc đang đi tới chiếc sofa thì di động của cô đổ chuông. Chuông kêu hai hồi rồi ba hồi, bốn hồi... Sau hồi chuông thứ bảy, cô quyết định nhấc máy.

“Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng...” - giọng một chàng trai trẻ vang lên.

Ngay lập tức Diana tắt điện thoại rồi ném nó lên bàn.

Có đúng không nhỉ? Có phải đúng là sinh nhật của mình không nhỉ? Đã ai từng phải nhắc mình về việc này chưa không biết?

Ngày trước lúc nào cô cũng là người đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến sinh nhật mình, rồi còn lên kế hoạch tổ chức nó như thế nào nữa. Còn phải lập danh sách những người tham dự nữa chứ.

Cái tên đầu tiên trong danh sách luôn là tên của mẹ cô.

Đây sẽ là sinh nhật đầu tiên không có mẹ. Sinh nhật đầu tiên trong số tất cả những sinh nhật còn lại trong cuộc đời...

Nước mắt dâng tràn bờ mi.

Cô đi tới bên chiếc tủ, lục tìm trong mấy ngăn kéo. Cuối cùng cô cũng tìm thấy cuốn nhật ký của mình. Ngồi trên sàn nhà, cô mở cuốn nhật ký và bắt đầu viết.

Mẹ thương yêu của con,

Mẹ nói mẹ luôn ở bên con...Vậy mà sao con lại nhớ mẹ kinh khủng thế này?

Con vừa mới biết hôm nay là sinh nhật mình...

Mẹ ơi!... Mẹ ở đâu?

Mẹ hãy tha lỗi cho con vì con đã không viết cho mẹ sớm hơn. Đây là lần đầu tiên con mở cuốn nhật ký của mình ra kể từ ngày mẹ ra đi...

Không phải là con giận mẹ vì chuyện mẹ đã giấu con đâu. Có lẽ lúc đầu, con cũng hơi tức giận một chút, có thể là cảm giác nhói đau trong tim một chút, nhưng nó không kéo dài mẹ ạ. Con chắc rằng mẹ có những lý do chính đáng để giấu con chuyện đó.

Con xin lỗi, mẹ yêu. Con chưa lúc nào đi tìm Maria cả. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho nó vì đã khiến mẹ phải sống những ngày cuối cùng trong lo lắng và sợ hãi. Con thậm chí còn không đọc những lá thư của nó nữa, mẹ có tin không? Có lẽ nó đã chết từ rất lâu rồi... Tha lỗi cho con...

Mẹ biết điều gì là đau đớn nhất không hả mẹ? Chỉ vì không giữ lời hứa của mình mà con cảm thấy như con không còn có mẹ trong trái tim con vậy. Mọi thứ đều nhắc con nhớ tới mẹ, chỉ riêng chuyện này làm con thấy tệ thôi... Con có cảm giác như con không thể bình tâm mà nhớ tới mẹ được... Giá như con bé đó không xuất hiện thì mọi chuyện đâu có đến nỗi như thế này.

Mẹ ơi! Con cũng chẳng cần quan tâm xem người đàn ông kia như thế nào đâu. Con cũng chắc chắn là mẹ có lý do chính đáng để cho rằng ông ta đã chết đối với cả hai mẹ con mình.

Mà thôi... Hãy để con trả lời các câu hỏi của mẹ...

Hôm nay là ngày cuối cùng con học ở trường mẹ ạ. Con vẫn sẽ là một trong ba người đứng đầu lớp trong kỳ tốt nghiệp này. Lễ tốt nghiệp sẽ tổ chức vào lúc năm giờ chiều ngày 19 tháng Năm. Mẹ không biết con mong mẹ có mặt đến mức nào đâu...

Thành thực mà nói thì con đã không đi dạo mỗi tối nữa rồi. Nhưng mẹ đừng lo lắng mẹ nhé. Con sẽ lại đi khi nào con thấy đỡ mệt hơn mẹ ạ.

Đến giờ thì đơn xin việc của con cũng đã được người ta để ý đến rồi... Tuần trước, hai trong số những công ty luật tốt nhất đã đề nghị con làm việc cho họ. Họ muốn con trả lời vào cuối tháng này. Nhưng con chưa quyết định sẽ chọn công ty nào.

Con biết là thế nào mẹ cũng bảo con là mặc kệ họ, cứ để cho họ thất vọng đi và hãy trở thành một nhà văn. Con thực sự mong muốn là mình có thể làm điều đó mẹ ạ. Nhưng mẹ và con đều biết rõ là chỉ có mỗi mẹ là thích những câu chuyện con viết mà. Người khác họ đâu có nghĩ là chúng hay.

Dù sao thì con mơ trở thành một nhà văn chỉ vì những câu chuyện tuyệt vời mẹ đã từng kể cho con nghe thôi. Những câu chuyện của mẹ đã làm cuộc sống của con thêm ý nghĩa. Nhưng giờ mẹ đi rồi nên những câu chuyện của mẹ cũng không còn nữa. Mẹ sẽ không còn kể cho con nghe bất cứ câu chuyện nào nữa và nếu như con viết một cuốn sách thì mẹ cũng không đọc được nó. Con sẽ không còn được nghe mẹ nói: “Ôi, tuyệt vời, Diana của mẹ ạ.”

Đây là tất cả những tin tức mới nhất của con cho tới lúc này mẹ ạ. Con mong rằng ở một nơi nào đó, bằng cách nào đó mẹ biết rằng con vẫn đang ổn thỏa.

Mắt Diana dán vào cuốn nhật ký một hồi. Cô đã viết tất cả những điều này vào đây vì cô có cảm giác trong lúc này, mẹ đang mong đợi được biết các thông tin về mình. Nhưng điều đó thật buồn cười! Người chết thì đâu có đọc được thư chứ? Họ cũng không nhận được tin báo rằng con gái họ vẫn ổn.

Cô gập cuốn nhật ký lại rồi đi tới chiếc khung ảnh bằng bạc của mẹ mà mẹ đã làm như một món quà đặc biệt tặng sinh nhật cô. Một tháng trước khi mẹ mất, mẹ đã đưa chiếc khung ảnh này ra. Mỗi cạnh của nó được trang trí họa tiết bằng một bông hồng đen làm bằng tay. “Chúc mừng sinh nhật, con gái yêu của mẹ,” bà nói. Lúc đó Diana đã ngay lập tức hiểu ra những ẩn ý trong câu nói của mẹ và những xúc cảm kìm nén trong đó vì vẫn còn những hai tháng nữa mới tới sinh nhật cô.

Cô mân mê bốn bông hồng màu đen trang trí cho vật kỷ niệm quý giá nhất của mẹ. Rồi cô đọc to bài thơ của mẹ được viết trong khung ảnh lên.

Chẳng phải như điều con nghĩ

Con không mất mẹ bao giờ

Trò chuyện với con tất cả

Từ sau kỷ vật mẹ trao...

Nước mắt lăn dài trên má Diana. “Mẹ yêu ơi, không như mẹ nghĩ đâu”, cô thì thào. “Con đã mất mẹ thật rồi. Mẹ cũng không hề nói chuyện với con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương