Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em
-
Chương 33
Thức giấc vào lúc năm giờ sáng, không chây lười hay chậm chạp. Kỳ Thư giống như một cỗ máy, vệ sinh tắm rửa rồi vội vàng đi ra ngoài để bắt chuyến xe buýt sớm nhất tới cửa tiệm làm thêm trước giờ mở cửa. Đến cửa tiệm coffee, cô sẽ bắt đầu ca làm năm tiếng đồng hồ với đồng phục đôi chỗ dính vài vết bẩn mà cô không kịp giặt giũ.
Mười giờ trưa, rời khỏi tiệm coffee, ăn vội một bát mỳ rồi đến tiệm bách hóa. Làm công việc xếp hàng trong kho với ca làm bốn tiếng đồng hồ, bốc vác và kéo lên những kiện hàng không hề nhẹ. Áo quần cô lại dính thêm chút bẩn. Hơn hai giờ chiều, cô rời khỏi tiệm bách hóa để bắt chuyến xe buýt tiếp theo để kịp giờ lên lớp lúc ba giờ kém hai mươi. Đôi lúc khi cửa tiệm bách hóa nhiều việc sẽ khiến cô không thể hoàn thành sớm như mọi khi, cô sẽ để lỡ chuyến xe buýt, buộc phải chạy bộ đến hơn ba km để chờ ở bến xe buýt khác đến trường như hôm nay.
Ngồi trên xe buýt ở tuyến hai, cho dù mồ hôi nhễ nhại và người có chút mệt mỏi, cô vẫn tranh thủ làm bài thảo luận nhóm để nộp cho kịp hạn mặc cho cơn chóng mặt đeo bám lấy cô. Lúc như vậy khi xe buýt đến nơi, bước xuống xe sẽ không tránh khỏi nôn mửa một chút. Kỳ Thư vẫn vác bộ mặt trắng bệch leo hết bốn tầng lầu trường đại học, tuy vậy cô vẫn chậm hơn giảng viên một bước. Giảng viên của hầu hết bộ môn mà cô chọn tuy rằng rất giỏi, một bầu trời kiến thức uyên bác nhưng đổi lại cực kỳ nguyên tắc và khó tính. Nhìn thấy sinh viên đi muộn đương nhiên không vừa mắt. Bực bội mà quát tháo một vài câu. Những lúc như vậy, Kỳ Thư chỉ biết ôm đống sách vở kia không ngừng xin lỗi.
Buổi học ban chiều kéo dài bốn tiếng đồng hồ đi kèm bầu không khí căng thẳng với những phép toán cao cấp cực kỳ khó kia khiến cho Kỳ Thư có chút mệt mỏi. Tính toán buổi học sẽ kết thúc lúc bảy giờ tối. Cái giờ mà mọi người đều vô cùng khẩn trương vì dạ dày kêu oan. Chỉ là so với mọi người, Kỳ Thư lại khẩn trương gấp bội. Buổi trưa chỉ ăn một bát mỳ, vì say xe nên đã nôn ra hết. Bụng cô so ra đã rỗng từ chiều, cơn đói sớm đã khiến gương mặt cô xanh xao gầy guộc.
Giờ học kết thúc, Kỳ Thư cuối cùng cũng có thể ôm thân thể xanh ngắt kia tìm đến căn tin, ăn một đĩa cơm khô cứng không hề ngon miệng kia, ép buộc bản thân nuốt xuống.
Bảy giờ ba mươi phút tối, cô lại chạy ngược về tiệm bánh. Hôm nay ăn uống lâu nên đến muộn mười lăm phút, cô bị quản lý khó chịu ra mặt, cho cô ăn thêm vài tiếng quát. Kỳ Thư chỉ biết cười trừ, hôm nay ăn quát cũng nhiều, thêm vài câu cũng có sao.
Dạo này ở tiệm bánh còn kèm thêm mục phát tờ rơi và thử bánh bên ngoài cửa tiệm, Kỳ Thư đã là người xung phong làm việc này vì lương cao hơn và cô có hội đem bánh của mình, dấu quản lý cho khách hàng thử. Cũng bí mật đưa cho họ địa chỉ trang web của cô để đặt hàng.
Đúng mười giờ đêm, Kỳ Thư rời khỏi tiệm bánh, lấy chiếc xe cà tàng của cửa hàng đi giao bánh. Mới đầu số lượng không được nhiều, cô có thể nhàn nhã khoản này. Nhưng về sau bánh của cô không ngờ lại được người biết đến, cho nên số lượng đơn hàng đã tăng lên khiến cô cảm thấy có chút an ủi. Tuy nhiên khách hàng cũng chẳng gần cô chút nào, đi giao hàng ban đêm cũng chẳng phải là việc dễ dàng cho nên cô cố gắng hoàn thành sớm nhất để trở về.
Hoàn thành công việc giao bánh và trả xe, bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về phòng trọ. Vì quá mệt, cô ngủ quên đến mức tài xế cũng chẳng biết mà đưa cô về đến tận bãi đậu xe buýt. Kết quả cô phải đi bộ để bắt taxi về giữa cái giá lạnh đêm khuya.
Rời khỏi phòng trọ lúc sáng sớm nhưng khi trở vể đã quá nửa đêm, Kỳ Thư không dấu nổi mỏi mệt, bước đi càng lúc càng chậm chạp.
Về đến phòng trọ nhỏ hẹp chỉ đặt được một chiếc giường cỡ nhỏ và vài ba đồ đạc lặt vặt. Không giống phòng trọ cũ tiện nghi và rộng rãi, phòng trọ này mùa đông thì ấm nhưng mùa hè lại cực kỳ nóng nực. Thế nhưng mức giá quá rẻ, cô cũng chẳng ngăn được mà thuê nó.
Bước vào phòng trọ bằng cách mở cánh cửa vô cùng cực khổ khi hai mắt đã nặng trĩu. Cô nhớ lúc đó nhìn đồng hồ là gần một giờ sáng. Cô muốn nói với bản thân là sắp được rồi, cố một chút nữa thôi là leo lên đến giường. Thế nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, cô kịp đẩy cửa đóng chốt thì trời đất đột ngột tối sập xuống.
Cô bất tỉnh.
Khi thức dậy, phát hiện ra bản thân không phải nằm trên giường mà là nằm ở trên nền nhà ngay cánh cửa ra vào, giật mình khi thấy bộ đồ vẫn còn nguyên chưa kịp thay Kỳ Thư mới biết cô đã mệt đến mức ngủ quên ngay khi vừa về đến phòng.
Ánh sáng chói từ phía cửa sổ hắt vào mắt cô, buộc cô nhận ra thêm một chuyện khác. Vội vàng vớ lấy đồng hồ, kinh hoảng khi thấy đồng hồ báo đã tám giờ sáng. Cô sợ hãi đến mức lao vội vào phòng vệ sinh, vừa rửa mặt vừa thay đồ với trong đầu là ánh mắt tức giận của quản lý tiệm coffee khi cô đến muộn.
Trong lúc hoảng loạn xanh mặt nhanh nhanh chóng chóng thay đồ để đi, ngón chân cái của cô vấp phải chân giường, móng chân bật lên, máu đỏ đột ngột chảy xuống.
Cơn đau đớn kia khiến cô thất thanh kêu lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất, ôm lấy ngón chân ứa máu, vội vàng lấy giấy lau giữ chặt lấy vết thương đang không ngừng rỉ máu và gương mặt tái xanh nhăn nhúm lại.
Đau quá.
Cô gục mặt xuống, nín nhịn nén cơn đau. Khoảng không gian lúc này có chút an tĩnh. Ở trong căn phòng nhỏ, Kỳ Thư nghe được vài tiếng động ở bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng còi của xe ô tô đã cũ kỹ. Tiếng người già nói chuyện khi ngồi uống trà bên lề đường. Dường như đã lâu lắm rồi cô chẳng hề để tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế. Mỗi ngày thức dậy đều vội vàng đi làm rồi đi học. Bỏ mặc chính sự an tĩnh đơn giản nhỏ nhoi của bản thân.
Nhìn ngón chân mình, gương mặt Kỳ Thư dần dần giãn ra không còn nhăn nhúm nữa. Cô buông thõng chiếc túi trên vai, mặc kệ cho nó rơi tuột khỏi tay cô. Mặc cho rèm cửa bị gió thổi bung, đưa những tia sáng kia nhảy múa trên gương mặt trống rỗng của cô.
Một thứ cảm xúc nào đó nhen nhóm trong trái tim cô đơn, cô đột nhiên không biết bản thân mình đang làm cái gì? Tại sao lại cực khổ như vậy? Tại sao lại khó khăn thế này?
Trái tim cô thít lại, nặn ra khóe mi một giọt nước mắt mặn chát tràn xuống môi. Đôi mắt cô đỏ hoe lên, đôi mày nhíu chặt lại. Không biết là vì chân đau hay tim đau, cô lại đột nhiên khóc như vậy.
Một giọt lại một giọt, cô cứ im lặng để mặc nước mắt lã chã rơi xuống mà không buồn lau nó đi.
Nhưng rồi cuối cùng vẫn không nhịn được nữa. Cơn tủi thân chiếm cứ lồng ngực cô, khiến cô tâm trí hoang tàn không thể chống cự. Kết quả cổ họng lại bật ra tiếng nấc nghẹn.
Cô gào lên. Khóc lớn.
Cô nhớ bố mẹ, nhớ chị gái, nhớ Thùy An, nhớ Tần Quang. Và...đã thật lâu rồi cô chẳng dám lén lút đến bệnh viện đứng từ xa nhìn Khang Vũ nữa.
Cô...nhớ cậu.
Cô muốn gặp họ, muốn lao vào vòng tay họ mà nũng nịu kể khổ. Cô muốn bố mẹ ôm lấy cô nói rằng ‘không cần làm gì cả, có bố mẹ rồi’. Cô muốn Thùy An và Tần Quang nhéo má cô, trách móc rồi đùa vui cùng cô. Cô muốn Khang Vũ nhìn cô dịu dàng bảo cô là người ưu tú, cô phải cố lên.
Cô rất muốn những điều đó ngay lúc này. Thế nhưng tất cả tủi khổ đó, vất vả đó đều là cô tự mình làm ra, tự mình chịu đựng. Ai bảo cô không muốn đặt gánh nặng lên vai bố mẹ mà tự mình chi trả học phí. Ai bảo cô nuôi hoài bão lớn, cố tâm nuôi vốn kinh doanh để cho Khang Vũ nhìn thấy cô đã làm được. Ai bảo cô cố gắng nhiều như vậy chỉ để thỏa mãn xã hội chỉ nhìn tiền không nhìn mặt kia.
Cô mệt lắm chứ, cô đơn lắm chứ. Nhưng cô chẳng thể quay đầu.
Một hồi khóc đủ, lau vội đi nước mắt vương vãi trên gương mặt hốc hác. Kỳ Thư lấy can đảm gọi điện xin nghỉ cho quản lý tiệm coffee. Thời gian chửi mắng của quản lý xem ra không tệ, kéo dài hơn bảy phút, từ đầu đến cuối Kỳ Thư vẫn chỉ biết nói lời xin lỗi mà không bao biện gì cho mình.
Kết thúc cuộc gọi, nhìn thấy đồng hồ chỉ mới tám giờ ba mươi phút. Còn quá sớm đối với công việc ở cửa hàng bách hóa, cho nên cô quyết định dùng thời gian ít ỏi của buổi sáng này để đi mua sắm đồ đạc vốn dĩ thiếu thốn trong phòng. Cô không thể ở lý trong phòng, nếu không cơn tủi kia ập tới, cô sẽ lại khóc như lúc nãy mất.
Mặc một chiếc quần jean bó và áo thun đơn giản ra ngoài với đôi mắt có chút sưng lên. Kỳ Thư lựa chọn khu vực mua sắm các mặt hàng giá rẻ ở cách phòng trọ cô hai dãy phố và di chuyển bằng xe buýt. Mọi chuyện có lẽ sẽ rất xuôn sẻ nếu như không phải lúc vừa bước xuống xe buýt, Kỳ Thư đã bắt gặp Đỗ Phong đang bước đi ở bên kia con đường.
Giật mình vội vàng quay đầu, lủi vào một góc trốn biệt đi len lén nhìn Đỗ Phong may mắn chưa kịp nhìn thấy cô bên kia. Đã vài tháng qua đi mà anh ta vẫn vậy chẳng thay đổi, sự khinh bỉ và coi thường của cô đã lấn át tất cả mọi thứ, biến tình yêu trước đây cô dành cho anh ta chỉ là rác rưởi không đáng nhắc đến. Cô bây giờ nhìn thấy anh ta lại chẳng hề có cảm giác gì nữa. Nguyên do cô phải núp bụi như thế này chỉ là bởi vì cô biết bản thân bây giờ không chỉ là hai bàn tay trắng mà còn vô cùng tiều tụy, vô cùng kém sắc. Lòng tự trọng của cô không cho phép cô gặp lại anh ta bằng gương mặt này. Cô không thể.
Lựa chọn con đường khác để đi thay vì đi đường cũ đụng mặt Đỗ Phong, Kỳ Thư lẻn qua con phố lớn kia, tìm đường đến khu mua sắm. Thế nhưng ông trời thật sự không thương xót cô. Rẽ đi đường khác cô lại gặp ngay người khác. Người này cô không có ác cảm nhưng cũng chẳng muốn gặp mặt. Đó chính là Lý Hân.
Lý Hân cầm trên tay túi to túi nhỏ, tựa như vừa đi mua gì đó. Lúc va phải Kỳ Thư đã có ý định bỏ đi, nhưng nhìn ra cô liền sững một chút liền reo lên:
“Là Kỳ Thư có phải không? Trời ơi, đã bốn năm rồi, tôi suýt thì không nhận ra cậu đấy. Tôi đã đi tìm cậu hết cả thành phố này, không ngờ lại gặp ở đây.”
Không nhận ra càng tốt.
“À ừ, chào.” Biết được không thể bỏ đi lúc này, Kỳ Thư gượng gạo chào một tiếng.
Lý Hân nhìn dáng vẻ lúc này của Kỳ Thư, ánh mắt có chút trầm xuống nói: “Lần trước nhờ cậu gọi cho tôi, tôi mới có thể biết tình hình của Khang Vũ, ở bên cậu ấy. Lúc đó vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn cậu.”
“Chỉ là chuyện nhỏ. Ơn nghĩa gì chứ. Bây giờ tôi đang vội, đi trước nhé.” Kỳ Thư không nhìn vào mắt Lý Hân mà vội vội vàng vàng có ý rời đi.
“Khoan đã. Tôi có chuyện muốn nói.” Lý Hân kéo tay Kỳ Thư lại, ánh mắt nghiêm trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Hân, tim Kỳ Thư đánh thịch một cái, môi run run: “Khang Vũ có vấn đề gì ư?”
Gương mặt Lý Hân sa sầm xuống, kéo Kỳ Thư đến quán nước bên đường ép cô ngồi xuống rồi gọi hai cốc nước cam nói:
“Nước cam lần này là tôi mời cậu, uống đi.”
“Nói cho tôi biết đi.”
Kỳ Thư sốt ruột chừng nào Lý Hân càng bực dọc chừng đấy mà lớn tiếng nói:
“Cậu lo cho Khang Vũ như vậy sao suốt hai tháng nay bỏ mặc cậu ấy, không chịu đến thăm cậu ấy? Bây giờ còn cố hỏi để làm gì?”
Kỳ Thư cắn môi nín lặng không đáp lời, bàn tay bấu víu vào cốc nước cam, để những giọt nước từ hơi lạnh tràn xuống ngón tay.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu nhẫn tâm như vậy. Rõ ràng biết tình cảm của Khang Vũ, biết cậu ấy từ trước đến nay chỉ chờ cậu đến. Vậy mà ngay cái bóng của cậu cũng chẳng chịu xuất hiện. Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu, cậu ấy nhìn thấy tôi có thể vơi nỗi nhớ cậu sao? Nực cười. Tôi cuối cùng cũng chỉ là hàng giả. Càng nhìn tôi cậu ấy càng đau khổ mà thôi.”
Kỳ Thư cúi gằm mặt, cổ họng nghẹn ứ khó khăn bật lên những âm thanh oán thán: “Nếu không tôi biết làm gì đây? Tôi không thể chuyên tâm làm việc khi nhìn thấy Khang Vũ, tôi chẳng thể chịu nổi khi nhìn cậu ấy gần như đã chết chỉ vì một thìa cháo mà tôi bón cho cậu ấy. Tôi không thể nhìn nổi.”
“Sơ suất, đó chỉ là sơ suất. Khang Vũ có bao giờ trách móc hay oán giận cậu vì chuyện đó chưa? Sao cậu chỉ vì vậy mà bỏ rơi cậu ấy?”
“Đó không phải là sơ suất, tôi đã suýt giết chết cậu ấy đấy có biết không? Khang Vũ từ trước đến nay luôn bao dung cho tôi, cậu ấy không bao giờ oán thán tôi nửa lời. Càng như vậy tôi càng cắn rứt không chịu nổi cậu có hiểu không?”
Lời qua tiếng lại, những câu đối thoại về sau càng lớn, càng kích động khiến cho những người xung quanh ái ngại nhìn họ. Càng tò mò hơn khi đôi mắt Kỳ Thư đỏ gay lên như chực khóc.
Lý Hân sững người một chút, phát hiện ra bản thân gây sự chú ý liền nói lời xin lỗi với người xung quanh, lại nhìn Kỳ Thư nhẹ giọng nói:
“Cho nên cậu không dám ở bên cậu ấy, sợ bản thân một lần nữa sơ suất?”
Nhìn đôi mắt trầm u của Kỳ Thư. Lý Hân đánh một tiếng thở dài nói:
“Tôi đã tìm cậu rất lâu, cậu chuyển trọ, thay cả số điện thoại, ngay cả khi tôi chực ở cổng trường cũng chẳng thể gặp được cậu. Không ngờ cậu lại trốn tài đến như vậy. Tôi muốn gặp cậu, chủ yếu chỉ muốn nói với cậu một điều. Cậu không dám ở bên cạnh Khang Vũ cũng bắt buộc phải trở về với cậu ấy. Bởi vì cậu nợ cậu ấy.”
Kỳ Thư hít mũi, nuốt nước mắt vào bên trong nói: “Tôi biết tôi nợ cậu ấy rất nhiều.”
“Ý tôi không nói đến chuyện cậu ấy cứu mạng cậu hồi trước hay gì đâu nhé.”
Kỳ Thư mở tròn mắt: “Vậy....ý cậu là gì?”
Lý Hân mở túi của mình ra, lấy những chiếc bánh quen thuộc do chính tay Kỳ Thư làm chìa ra trước mặt cô nói:
“Bởi vì Khang Vũ chính là người vẽ đường cho cậu chạy. Giúp cậu tiêu thụ món hàng chẳng mấy hấp dẫn này.”
Nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Kỳ Thư, Lý Hân giải thích thêm:
“Cậu cho rằng bánh của cậu rất ngon, có thể là cực phẩm để đem ra tranh đấu trên thị trường có hàng ngàn món ăn như thế này sao? Tuy rằng bánh mềm và có mùi vị riêng của nó, nhưng không đủ để cậu chen lấn trong thị trường khốc liệt này. Điều này có lẽ chính cậu cũng biết. Nếu như cậu mở cửa hàng, phát triển nhiều loại bánh, kiểu dáng hay hình thức khác nhau thì đó sẽ là nền tảng của bước phát triển. Ý nghĩ này của cậu trước đây tôi vô cùng ủng hộ. Thế nhưng khi cậu mất đi nguồn vốn, mất luôn cả nhà đầu tư thì món bánh này của cậu chỉ mang một hình hài, một kiểu dáng. Máy móc, bao bì cũng là cậu mượn từ người khác mà làm ra. Số vốn cậu bỏ ra và tiền lãi thu được cũng chỉ là con số nhỏ. Thị trường của cậu bị thu hẹp, không đủ khả năng thiết kế quảng cáo, cậu nghĩ sẽ có bao nhiêu người biết đến, bao nhiêu người thích ăn và bao nhiêu người có ý định đặt mua với số lượng lớn? Rất ít thậm chí là không có có phải không? Vậy tại sao cho đến tận bây giờ mỗi ngày cậu đều có khách đặt hàng mà không cần PR, trang web cũng chẳng đăng ký quảng cáo, khách hàng không thể tiếp cận vậy thì khách hàng ở đâu ra?”
Kỳ Thư thoạt nhiên ngây ra như kẻ ngốc. Không phải cô không nhận ra những điều đó mà là ngay từ khi bắt đầu đã luôn có khách. Những vị khách kia đều sàn sàn tuổi cô và có một điểm chung là đều học trường cũ của Khang Vũ. Cô vì quá bận rộn và nhiều thứ ập lên trên đầu mà không để ý đến. Nghĩ rằng mỗi ngày đều có người đặt hàng là vì người ta truyền miệng nhau.
Nghe Lý Hân nói một loạt, Kỳ Thư liền nhận ra một ý niệm:
“Ý cậu là tất cả khách hàng của tôi đều là do Khang Vũ dẫn đến?”
Lý Hân nhìn Kỳ Thư, khóe môi chậm rãi dãn ra một nụ cười:
“Lần này tôi thắng rồi.”
Mười giờ trưa, rời khỏi tiệm coffee, ăn vội một bát mỳ rồi đến tiệm bách hóa. Làm công việc xếp hàng trong kho với ca làm bốn tiếng đồng hồ, bốc vác và kéo lên những kiện hàng không hề nhẹ. Áo quần cô lại dính thêm chút bẩn. Hơn hai giờ chiều, cô rời khỏi tiệm bách hóa để bắt chuyến xe buýt tiếp theo để kịp giờ lên lớp lúc ba giờ kém hai mươi. Đôi lúc khi cửa tiệm bách hóa nhiều việc sẽ khiến cô không thể hoàn thành sớm như mọi khi, cô sẽ để lỡ chuyến xe buýt, buộc phải chạy bộ đến hơn ba km để chờ ở bến xe buýt khác đến trường như hôm nay.
Ngồi trên xe buýt ở tuyến hai, cho dù mồ hôi nhễ nhại và người có chút mệt mỏi, cô vẫn tranh thủ làm bài thảo luận nhóm để nộp cho kịp hạn mặc cho cơn chóng mặt đeo bám lấy cô. Lúc như vậy khi xe buýt đến nơi, bước xuống xe sẽ không tránh khỏi nôn mửa một chút. Kỳ Thư vẫn vác bộ mặt trắng bệch leo hết bốn tầng lầu trường đại học, tuy vậy cô vẫn chậm hơn giảng viên một bước. Giảng viên của hầu hết bộ môn mà cô chọn tuy rằng rất giỏi, một bầu trời kiến thức uyên bác nhưng đổi lại cực kỳ nguyên tắc và khó tính. Nhìn thấy sinh viên đi muộn đương nhiên không vừa mắt. Bực bội mà quát tháo một vài câu. Những lúc như vậy, Kỳ Thư chỉ biết ôm đống sách vở kia không ngừng xin lỗi.
Buổi học ban chiều kéo dài bốn tiếng đồng hồ đi kèm bầu không khí căng thẳng với những phép toán cao cấp cực kỳ khó kia khiến cho Kỳ Thư có chút mệt mỏi. Tính toán buổi học sẽ kết thúc lúc bảy giờ tối. Cái giờ mà mọi người đều vô cùng khẩn trương vì dạ dày kêu oan. Chỉ là so với mọi người, Kỳ Thư lại khẩn trương gấp bội. Buổi trưa chỉ ăn một bát mỳ, vì say xe nên đã nôn ra hết. Bụng cô so ra đã rỗng từ chiều, cơn đói sớm đã khiến gương mặt cô xanh xao gầy guộc.
Giờ học kết thúc, Kỳ Thư cuối cùng cũng có thể ôm thân thể xanh ngắt kia tìm đến căn tin, ăn một đĩa cơm khô cứng không hề ngon miệng kia, ép buộc bản thân nuốt xuống.
Bảy giờ ba mươi phút tối, cô lại chạy ngược về tiệm bánh. Hôm nay ăn uống lâu nên đến muộn mười lăm phút, cô bị quản lý khó chịu ra mặt, cho cô ăn thêm vài tiếng quát. Kỳ Thư chỉ biết cười trừ, hôm nay ăn quát cũng nhiều, thêm vài câu cũng có sao.
Dạo này ở tiệm bánh còn kèm thêm mục phát tờ rơi và thử bánh bên ngoài cửa tiệm, Kỳ Thư đã là người xung phong làm việc này vì lương cao hơn và cô có hội đem bánh của mình, dấu quản lý cho khách hàng thử. Cũng bí mật đưa cho họ địa chỉ trang web của cô để đặt hàng.
Đúng mười giờ đêm, Kỳ Thư rời khỏi tiệm bánh, lấy chiếc xe cà tàng của cửa hàng đi giao bánh. Mới đầu số lượng không được nhiều, cô có thể nhàn nhã khoản này. Nhưng về sau bánh của cô không ngờ lại được người biết đến, cho nên số lượng đơn hàng đã tăng lên khiến cô cảm thấy có chút an ủi. Tuy nhiên khách hàng cũng chẳng gần cô chút nào, đi giao hàng ban đêm cũng chẳng phải là việc dễ dàng cho nên cô cố gắng hoàn thành sớm nhất để trở về.
Hoàn thành công việc giao bánh và trả xe, bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về phòng trọ. Vì quá mệt, cô ngủ quên đến mức tài xế cũng chẳng biết mà đưa cô về đến tận bãi đậu xe buýt. Kết quả cô phải đi bộ để bắt taxi về giữa cái giá lạnh đêm khuya.
Rời khỏi phòng trọ lúc sáng sớm nhưng khi trở vể đã quá nửa đêm, Kỳ Thư không dấu nổi mỏi mệt, bước đi càng lúc càng chậm chạp.
Về đến phòng trọ nhỏ hẹp chỉ đặt được một chiếc giường cỡ nhỏ và vài ba đồ đạc lặt vặt. Không giống phòng trọ cũ tiện nghi và rộng rãi, phòng trọ này mùa đông thì ấm nhưng mùa hè lại cực kỳ nóng nực. Thế nhưng mức giá quá rẻ, cô cũng chẳng ngăn được mà thuê nó.
Bước vào phòng trọ bằng cách mở cánh cửa vô cùng cực khổ khi hai mắt đã nặng trĩu. Cô nhớ lúc đó nhìn đồng hồ là gần một giờ sáng. Cô muốn nói với bản thân là sắp được rồi, cố một chút nữa thôi là leo lên đến giường. Thế nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, cô kịp đẩy cửa đóng chốt thì trời đất đột ngột tối sập xuống.
Cô bất tỉnh.
Khi thức dậy, phát hiện ra bản thân không phải nằm trên giường mà là nằm ở trên nền nhà ngay cánh cửa ra vào, giật mình khi thấy bộ đồ vẫn còn nguyên chưa kịp thay Kỳ Thư mới biết cô đã mệt đến mức ngủ quên ngay khi vừa về đến phòng.
Ánh sáng chói từ phía cửa sổ hắt vào mắt cô, buộc cô nhận ra thêm một chuyện khác. Vội vàng vớ lấy đồng hồ, kinh hoảng khi thấy đồng hồ báo đã tám giờ sáng. Cô sợ hãi đến mức lao vội vào phòng vệ sinh, vừa rửa mặt vừa thay đồ với trong đầu là ánh mắt tức giận của quản lý tiệm coffee khi cô đến muộn.
Trong lúc hoảng loạn xanh mặt nhanh nhanh chóng chóng thay đồ để đi, ngón chân cái của cô vấp phải chân giường, móng chân bật lên, máu đỏ đột ngột chảy xuống.
Cơn đau đớn kia khiến cô thất thanh kêu lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất, ôm lấy ngón chân ứa máu, vội vàng lấy giấy lau giữ chặt lấy vết thương đang không ngừng rỉ máu và gương mặt tái xanh nhăn nhúm lại.
Đau quá.
Cô gục mặt xuống, nín nhịn nén cơn đau. Khoảng không gian lúc này có chút an tĩnh. Ở trong căn phòng nhỏ, Kỳ Thư nghe được vài tiếng động ở bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng còi của xe ô tô đã cũ kỹ. Tiếng người già nói chuyện khi ngồi uống trà bên lề đường. Dường như đã lâu lắm rồi cô chẳng hề để tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế. Mỗi ngày thức dậy đều vội vàng đi làm rồi đi học. Bỏ mặc chính sự an tĩnh đơn giản nhỏ nhoi của bản thân.
Nhìn ngón chân mình, gương mặt Kỳ Thư dần dần giãn ra không còn nhăn nhúm nữa. Cô buông thõng chiếc túi trên vai, mặc kệ cho nó rơi tuột khỏi tay cô. Mặc cho rèm cửa bị gió thổi bung, đưa những tia sáng kia nhảy múa trên gương mặt trống rỗng của cô.
Một thứ cảm xúc nào đó nhen nhóm trong trái tim cô đơn, cô đột nhiên không biết bản thân mình đang làm cái gì? Tại sao lại cực khổ như vậy? Tại sao lại khó khăn thế này?
Trái tim cô thít lại, nặn ra khóe mi một giọt nước mắt mặn chát tràn xuống môi. Đôi mắt cô đỏ hoe lên, đôi mày nhíu chặt lại. Không biết là vì chân đau hay tim đau, cô lại đột nhiên khóc như vậy.
Một giọt lại một giọt, cô cứ im lặng để mặc nước mắt lã chã rơi xuống mà không buồn lau nó đi.
Nhưng rồi cuối cùng vẫn không nhịn được nữa. Cơn tủi thân chiếm cứ lồng ngực cô, khiến cô tâm trí hoang tàn không thể chống cự. Kết quả cổ họng lại bật ra tiếng nấc nghẹn.
Cô gào lên. Khóc lớn.
Cô nhớ bố mẹ, nhớ chị gái, nhớ Thùy An, nhớ Tần Quang. Và...đã thật lâu rồi cô chẳng dám lén lút đến bệnh viện đứng từ xa nhìn Khang Vũ nữa.
Cô...nhớ cậu.
Cô muốn gặp họ, muốn lao vào vòng tay họ mà nũng nịu kể khổ. Cô muốn bố mẹ ôm lấy cô nói rằng ‘không cần làm gì cả, có bố mẹ rồi’. Cô muốn Thùy An và Tần Quang nhéo má cô, trách móc rồi đùa vui cùng cô. Cô muốn Khang Vũ nhìn cô dịu dàng bảo cô là người ưu tú, cô phải cố lên.
Cô rất muốn những điều đó ngay lúc này. Thế nhưng tất cả tủi khổ đó, vất vả đó đều là cô tự mình làm ra, tự mình chịu đựng. Ai bảo cô không muốn đặt gánh nặng lên vai bố mẹ mà tự mình chi trả học phí. Ai bảo cô nuôi hoài bão lớn, cố tâm nuôi vốn kinh doanh để cho Khang Vũ nhìn thấy cô đã làm được. Ai bảo cô cố gắng nhiều như vậy chỉ để thỏa mãn xã hội chỉ nhìn tiền không nhìn mặt kia.
Cô mệt lắm chứ, cô đơn lắm chứ. Nhưng cô chẳng thể quay đầu.
Một hồi khóc đủ, lau vội đi nước mắt vương vãi trên gương mặt hốc hác. Kỳ Thư lấy can đảm gọi điện xin nghỉ cho quản lý tiệm coffee. Thời gian chửi mắng của quản lý xem ra không tệ, kéo dài hơn bảy phút, từ đầu đến cuối Kỳ Thư vẫn chỉ biết nói lời xin lỗi mà không bao biện gì cho mình.
Kết thúc cuộc gọi, nhìn thấy đồng hồ chỉ mới tám giờ ba mươi phút. Còn quá sớm đối với công việc ở cửa hàng bách hóa, cho nên cô quyết định dùng thời gian ít ỏi của buổi sáng này để đi mua sắm đồ đạc vốn dĩ thiếu thốn trong phòng. Cô không thể ở lý trong phòng, nếu không cơn tủi kia ập tới, cô sẽ lại khóc như lúc nãy mất.
Mặc một chiếc quần jean bó và áo thun đơn giản ra ngoài với đôi mắt có chút sưng lên. Kỳ Thư lựa chọn khu vực mua sắm các mặt hàng giá rẻ ở cách phòng trọ cô hai dãy phố và di chuyển bằng xe buýt. Mọi chuyện có lẽ sẽ rất xuôn sẻ nếu như không phải lúc vừa bước xuống xe buýt, Kỳ Thư đã bắt gặp Đỗ Phong đang bước đi ở bên kia con đường.
Giật mình vội vàng quay đầu, lủi vào một góc trốn biệt đi len lén nhìn Đỗ Phong may mắn chưa kịp nhìn thấy cô bên kia. Đã vài tháng qua đi mà anh ta vẫn vậy chẳng thay đổi, sự khinh bỉ và coi thường của cô đã lấn át tất cả mọi thứ, biến tình yêu trước đây cô dành cho anh ta chỉ là rác rưởi không đáng nhắc đến. Cô bây giờ nhìn thấy anh ta lại chẳng hề có cảm giác gì nữa. Nguyên do cô phải núp bụi như thế này chỉ là bởi vì cô biết bản thân bây giờ không chỉ là hai bàn tay trắng mà còn vô cùng tiều tụy, vô cùng kém sắc. Lòng tự trọng của cô không cho phép cô gặp lại anh ta bằng gương mặt này. Cô không thể.
Lựa chọn con đường khác để đi thay vì đi đường cũ đụng mặt Đỗ Phong, Kỳ Thư lẻn qua con phố lớn kia, tìm đường đến khu mua sắm. Thế nhưng ông trời thật sự không thương xót cô. Rẽ đi đường khác cô lại gặp ngay người khác. Người này cô không có ác cảm nhưng cũng chẳng muốn gặp mặt. Đó chính là Lý Hân.
Lý Hân cầm trên tay túi to túi nhỏ, tựa như vừa đi mua gì đó. Lúc va phải Kỳ Thư đã có ý định bỏ đi, nhưng nhìn ra cô liền sững một chút liền reo lên:
“Là Kỳ Thư có phải không? Trời ơi, đã bốn năm rồi, tôi suýt thì không nhận ra cậu đấy. Tôi đã đi tìm cậu hết cả thành phố này, không ngờ lại gặp ở đây.”
Không nhận ra càng tốt.
“À ừ, chào.” Biết được không thể bỏ đi lúc này, Kỳ Thư gượng gạo chào một tiếng.
Lý Hân nhìn dáng vẻ lúc này của Kỳ Thư, ánh mắt có chút trầm xuống nói: “Lần trước nhờ cậu gọi cho tôi, tôi mới có thể biết tình hình của Khang Vũ, ở bên cậu ấy. Lúc đó vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn cậu.”
“Chỉ là chuyện nhỏ. Ơn nghĩa gì chứ. Bây giờ tôi đang vội, đi trước nhé.” Kỳ Thư không nhìn vào mắt Lý Hân mà vội vội vàng vàng có ý rời đi.
“Khoan đã. Tôi có chuyện muốn nói.” Lý Hân kéo tay Kỳ Thư lại, ánh mắt nghiêm trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Hân, tim Kỳ Thư đánh thịch một cái, môi run run: “Khang Vũ có vấn đề gì ư?”
Gương mặt Lý Hân sa sầm xuống, kéo Kỳ Thư đến quán nước bên đường ép cô ngồi xuống rồi gọi hai cốc nước cam nói:
“Nước cam lần này là tôi mời cậu, uống đi.”
“Nói cho tôi biết đi.”
Kỳ Thư sốt ruột chừng nào Lý Hân càng bực dọc chừng đấy mà lớn tiếng nói:
“Cậu lo cho Khang Vũ như vậy sao suốt hai tháng nay bỏ mặc cậu ấy, không chịu đến thăm cậu ấy? Bây giờ còn cố hỏi để làm gì?”
Kỳ Thư cắn môi nín lặng không đáp lời, bàn tay bấu víu vào cốc nước cam, để những giọt nước từ hơi lạnh tràn xuống ngón tay.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu nhẫn tâm như vậy. Rõ ràng biết tình cảm của Khang Vũ, biết cậu ấy từ trước đến nay chỉ chờ cậu đến. Vậy mà ngay cái bóng của cậu cũng chẳng chịu xuất hiện. Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu, cậu ấy nhìn thấy tôi có thể vơi nỗi nhớ cậu sao? Nực cười. Tôi cuối cùng cũng chỉ là hàng giả. Càng nhìn tôi cậu ấy càng đau khổ mà thôi.”
Kỳ Thư cúi gằm mặt, cổ họng nghẹn ứ khó khăn bật lên những âm thanh oán thán: “Nếu không tôi biết làm gì đây? Tôi không thể chuyên tâm làm việc khi nhìn thấy Khang Vũ, tôi chẳng thể chịu nổi khi nhìn cậu ấy gần như đã chết chỉ vì một thìa cháo mà tôi bón cho cậu ấy. Tôi không thể nhìn nổi.”
“Sơ suất, đó chỉ là sơ suất. Khang Vũ có bao giờ trách móc hay oán giận cậu vì chuyện đó chưa? Sao cậu chỉ vì vậy mà bỏ rơi cậu ấy?”
“Đó không phải là sơ suất, tôi đã suýt giết chết cậu ấy đấy có biết không? Khang Vũ từ trước đến nay luôn bao dung cho tôi, cậu ấy không bao giờ oán thán tôi nửa lời. Càng như vậy tôi càng cắn rứt không chịu nổi cậu có hiểu không?”
Lời qua tiếng lại, những câu đối thoại về sau càng lớn, càng kích động khiến cho những người xung quanh ái ngại nhìn họ. Càng tò mò hơn khi đôi mắt Kỳ Thư đỏ gay lên như chực khóc.
Lý Hân sững người một chút, phát hiện ra bản thân gây sự chú ý liền nói lời xin lỗi với người xung quanh, lại nhìn Kỳ Thư nhẹ giọng nói:
“Cho nên cậu không dám ở bên cậu ấy, sợ bản thân một lần nữa sơ suất?”
Nhìn đôi mắt trầm u của Kỳ Thư. Lý Hân đánh một tiếng thở dài nói:
“Tôi đã tìm cậu rất lâu, cậu chuyển trọ, thay cả số điện thoại, ngay cả khi tôi chực ở cổng trường cũng chẳng thể gặp được cậu. Không ngờ cậu lại trốn tài đến như vậy. Tôi muốn gặp cậu, chủ yếu chỉ muốn nói với cậu một điều. Cậu không dám ở bên cạnh Khang Vũ cũng bắt buộc phải trở về với cậu ấy. Bởi vì cậu nợ cậu ấy.”
Kỳ Thư hít mũi, nuốt nước mắt vào bên trong nói: “Tôi biết tôi nợ cậu ấy rất nhiều.”
“Ý tôi không nói đến chuyện cậu ấy cứu mạng cậu hồi trước hay gì đâu nhé.”
Kỳ Thư mở tròn mắt: “Vậy....ý cậu là gì?”
Lý Hân mở túi của mình ra, lấy những chiếc bánh quen thuộc do chính tay Kỳ Thư làm chìa ra trước mặt cô nói:
“Bởi vì Khang Vũ chính là người vẽ đường cho cậu chạy. Giúp cậu tiêu thụ món hàng chẳng mấy hấp dẫn này.”
Nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Kỳ Thư, Lý Hân giải thích thêm:
“Cậu cho rằng bánh của cậu rất ngon, có thể là cực phẩm để đem ra tranh đấu trên thị trường có hàng ngàn món ăn như thế này sao? Tuy rằng bánh mềm và có mùi vị riêng của nó, nhưng không đủ để cậu chen lấn trong thị trường khốc liệt này. Điều này có lẽ chính cậu cũng biết. Nếu như cậu mở cửa hàng, phát triển nhiều loại bánh, kiểu dáng hay hình thức khác nhau thì đó sẽ là nền tảng của bước phát triển. Ý nghĩ này của cậu trước đây tôi vô cùng ủng hộ. Thế nhưng khi cậu mất đi nguồn vốn, mất luôn cả nhà đầu tư thì món bánh này của cậu chỉ mang một hình hài, một kiểu dáng. Máy móc, bao bì cũng là cậu mượn từ người khác mà làm ra. Số vốn cậu bỏ ra và tiền lãi thu được cũng chỉ là con số nhỏ. Thị trường của cậu bị thu hẹp, không đủ khả năng thiết kế quảng cáo, cậu nghĩ sẽ có bao nhiêu người biết đến, bao nhiêu người thích ăn và bao nhiêu người có ý định đặt mua với số lượng lớn? Rất ít thậm chí là không có có phải không? Vậy tại sao cho đến tận bây giờ mỗi ngày cậu đều có khách đặt hàng mà không cần PR, trang web cũng chẳng đăng ký quảng cáo, khách hàng không thể tiếp cận vậy thì khách hàng ở đâu ra?”
Kỳ Thư thoạt nhiên ngây ra như kẻ ngốc. Không phải cô không nhận ra những điều đó mà là ngay từ khi bắt đầu đã luôn có khách. Những vị khách kia đều sàn sàn tuổi cô và có một điểm chung là đều học trường cũ của Khang Vũ. Cô vì quá bận rộn và nhiều thứ ập lên trên đầu mà không để ý đến. Nghĩ rằng mỗi ngày đều có người đặt hàng là vì người ta truyền miệng nhau.
Nghe Lý Hân nói một loạt, Kỳ Thư liền nhận ra một ý niệm:
“Ý cậu là tất cả khách hàng của tôi đều là do Khang Vũ dẫn đến?”
Lý Hân nhìn Kỳ Thư, khóe môi chậm rãi dãn ra một nụ cười:
“Lần này tôi thắng rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook