Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm
Chương 9: Đông phương khanh ngạn, bổn tọa và ngươi không đội trời chung!

“Bệ hạ.”

Cả người chết lặng, hoàng đế nhỏ đúng chả biết xấu hổ là gì, nuôi dế cứu quốc như thế mà cũng nói ra miệng được, bổn tọa cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Nhìn thần giống dễ gạt lắm à?”

“Sao quốc sư lại nói vậy chứ?”

Hoàng đế nhỏ giật nảy mình, ngây thơ vô tội tiếp tục ngụy biện.

“Bệ hạ đừng bịa chuyện nữa.” Bổn tọa liếc một cái đã nhận trò hề của thằng nhóc con này rồi, trực tiếp vạch trần nó, “Dế mèn căn bản không phải nuôi như vậy, nếu ngươi thật sự muốn nghiên cứu sao lại để chúng trên lá cây lá rộng chứ?”

Mắt nhóc hoàng đế trợn tròn, hỏi: “Sao lại không thể?”

Bổn tọa thả con dế trong lọ ra, ngồi xuống chỉ cho nó, “Lá của cây lá rộng không phải là không ăn được, quan trọng là hiện tại lá của cây lá rộng thật sự rất độc, có lần ta lỡ dùng lá rau xà lách làm độc chết một con, thông thường cứ dùng dưa chuột hoặc cà rốt thì hơn.”

“Oa! Học vấn của quốc sư cao thật, không hổ là thầy của cả một quốc gia.”

Hoàng đế nhỏ nhìn bổn tọa bằng ánh mắt sùng bái, bổn tọa rất vui vẻ, chỉ điểm cho nó thêm vài câu, “Dế mèn rất dễ chết, không thể đụng vào muối dầu giấm rượu, hàng ngày cứ cho nó ăn gạo tẻ nấu nhão, đừng để cứng quá, sẽ làm nó bị thương đấy.”

Hoàng đế nhỏ tiếp tục nịnh hót, “Quốc sư đỉnh quá đi, cái gì cũng biết!”

“Gì chứ bổn tọa nuôi dế mèn từ khi ngươi còn chưa sinh ra cơ.”

Tiểu hoàng đế hỏi lại, “Vậy sao sau này không nuôi nữa?”

“Vẫn nuôi mà, ngay trong phủ quốc sư… Chờ chút đã, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì!”

Hoàng đế nhỏ học xấu rồi, đặt bẫy cả bổn tọa, may mà bổn tọa nhạy bén không bị lừa.

Bổn tọa tịch thu lọ dế mèn, lạnh lùng nói: “Tịch thu con dế này, không được chơi bời lêu lổng nữa.”

“Trẫm không muốn, trẫm muốn chơi, quốc sư để trẫm sa đọa đi, đừng lo cho ta nữa… oa oa…”

Hoàng đế nhỏ lăn lội khóc lóc om sòm, bổn tọa hận rèn sắt không thành thép hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn đoạt lại quân quyền sao? Ngươi can tâm nghịch dế như thế cả đời à?!”

Hoàng đế nhỏ vừa khóc vừa nói: “Sao trẫm lại muốn đoạt lại quân quyền chứ? Chính vụ quốc sư không phải đang xử lý rất tốt à? Thấy quốc sư hàng ngày luôn bận rộn liên tục như con quay, nếu trẫm đoạt quyền rồi, sao có thế như hiện tại ngồi nghịch dế được nữa chứ?”

… Hoàng đế nhỏ nói hay quá có lý quá bổn tọa thật sự không tìm ra được lý do vì sao nó nên đoạt lại quân quyền luôn. Bổn tọa thậm chí còn bắt đầu hoài nghi quyền lợi làm BOSS của mình, lại nói, vì sao bổn tọa muốn đoạt thiên hạ ấy nhỉ?

Hoàng đế nhỏ đúng lúc cho ra một kết luận, “Bởi vậy quốc sư đừng có quan tâm trẫm nữa, thiên hạ ngươi cứ lấy đi, trả lại dế cho trẫm, để trẫm sa đọa mà chơi.”

“Không không, bệ hạ.” Bổn tọa nhanh chóng dụ dỗ khuyên xin nhóc hoàng đế, “Thật ra làm hoàng đế rất đặc sắc, ai cũng phải nghe theo lời ngươi, muốn gì làm nấy. Hơn nữa còn không bị ai làm phiền, chính vụ hàng ngày cũng chẳng phức tạp gì cả đâu, bệ hạ nhất định có thể đảm nhận được mà.”

Hoàng đế nhỏ thở dài, “Nhưng mà đoạt quyền khó lắm, bắt dế nghịch còn vui hơn.”

Bổn tọa thử đề nghị: “Hay là tới ngự hoa viên một lúc đi, nói không chừng sẽ thu hoạch được gì đó.”

Theo như nội dung vở kịch thì nơi hoàng đế nhỏ gặp được nhân vật chính chính là ở ngự hoa viên.

Vậy mà giờ hoàng đế nhỏ tỏ ra không hề mong muốn chút nào, lại còn chống đối quyết không theo, cứng cổ nói: “Trời nóng thế vào ngự hoa viên làm cái gì? Hơn nữa ngồi ở đó nhàm chán lắm.”

“…Nếu không thì để phòng bếp làm đồ ăn và trà chiều, để bệ hạ vừa ngắm hoa vừa uống?”

“Được được, trẫm muốn ăn bánh đậu xanh, cả trà bách hoa nữa, thêm chút mật ong vào nhé.”

Bổn tọa nhìn nhóc hoàng đế kén ăn âm thầm đáp ứng, dự định chốc nữa nhắc nhở phòng bếp đổi hết thành đồ chay.

Khó khăn lắm mới kéo được hoàng đế nhỏ vào vị trí, bổn tọa lại đi tìm nhân vật chính, nhân vật chính cũng không vô ý thức vô trách nhiệm như bổn tọa đã nghĩ, hắn tới hoàng cung rồi, chỉ là… Đúng vậy, nhân vật chính bị mù đường, bổn tọa quên béng mất.

Xin lỗi nhân vật chính, là bổn tọa hiểu lầm ngươi.

Xin lỗi nhân vật chính, là bổn tọa hiểu lầm ngươi.

Những lời này bổn tọa vừa khóc vừa nói đấy.

Lúc bổn tọa tìm được nhân vật chính trên cái cây gần tường thành, tên ngốc này còn kích động hô tên bổn tọa nhào vào lòng bổn tọa… Phía sau còn bị hơn mười con quái đuổi theo.

“Cố Hoàn cứu ta…”

Bổn tọa rút kiếm một chiêu thiêu hết, rầm rầm chết toàn bộ.

Sau đó nhân vật chính linh dinh leng keng lên cấp, bổn tọa và nhân vật chính nhìn nhau rồi lại nhìn đỉnh đầu đối phương, cấp 6 và cấp 64, rơi vào khoảng lặng, bổn tọa ho khan một tiếng, “Sao ngươi mới…”

Nhân vật chính (vui vẻ): “Cố Hoàn, người đỉnh thật, mạnh như vậy chỉ tốn một chiêu vài giây của ngươi!”

Bổn tọa (mặt không thay đổi): “Bởi vì quái chỉ có cấp 6.”

Nhân vật chính (đau khổ): “Nhưng đánh phiền lắm luôn, ta cũng muốn một chiêu vài giây.”

Bổn tọa (mặt không thay đổi): “…Chăm chỉ thăng cấp.”

Nhân vật chính (giả đáng yêu làm nũng): “Ngươi giúp ta đi mà~”

Bổn tọa (cơ mặt co giật): “Chuyện ai người nấy làm!”

“Ta không thăng cấp nữa…”

Nhân vật chính vậy mà lại ra đại chiêu, bổn tọa nhanh chóng chịu thua, “Đừng đừng đừng, bổn tọa dẫn ngươi đi ngự hoa viên trước, ngươi đi nhận nhiệm vụ đi, chốc quay lại rồi nói.”

Nhân vật chính cảnh giác hỏi: “Tới ngự hoa viên làm gì? Ta không phải tới để tìm ngươi sao?”

“Không phải, thật ra là thế này,” Bổn tọa vừa nghĩ vừa lừa nhân vật chính, “Trong ngự hoa viên có thứ tốt đợi ngươi tới lấy.”

Nhân vật chính nửa tin nửa ngờ: “Vật gì thế?”

Bổn tọa nói: “Ngươi cứ đi thì biết.”

Vì vậy cưỡng chế kéo theo nhân vật chính, một đường giết tướng qua cửa lôi hắn đến ngự hoa viên, trong lúc này nhân vật chính thăng lên được 2 cấp. Bổn tọa đẩy nhân vật chính vào ngự hoa viên, nhìn nhân vật chính và hoàng đế nhỏ cuối cùng cũng gặp được nhau rồi, an tâm thỏa mãn rời đi, ẩu giấu công danh.

Vậy thôi, bổn tọa chỉ có thể giúp ngươi đến cửa này thôi.

Sau đó bổn tọa về phủ quốc sư, đầu tiên mang con dế hoàng đế nhỏ nuôi ra, cho con cún tên Tiểu Hoàng, xử lý toàn bộ chính bộ, kiểm tra bài tập của tiểu hoàng đế… Vẫn như trước không hiểu chuyện X.

Tiểu Hà mới tới hỏi bổn tọa: “Đại ca, quyển sách kia ngài xem chưa?”

“Chưa xem, Tiểu Hà ngươi rốt cuộc muốn gì cứ nói thẳng ra đi.”

Tiểu Hà hận rèn sắt không thành thép nhìn bổn tọa, “Ngài xem xong quyển sách đó là hiểu mà! Ai, đại ca ơi, em chỉ có thể giúp ngài đến thế thôi.”

Nói xong lại chạy đi, bổn tọa không hiểu nổi Tiểu Hà nữa, tắm rửa xong trở về phòng ngủ, nhặt lại quyển sách kia, lòng vừa mắng Tiểu Hà là đồ thần kinh vừa không kiềm nổi lòng hiếu kì đọc thử.

Lại nói tiếp, cái tư thế đầu tiên này không phải lúc đó bổn tọa đè nhân vật chính cũng dùng sao?

Người phía trên hẳn là vẽ bổn tọa, người phía dưới hẳn là nhân vật chính.

Bổn tọa lật thêm một trang, sau đó lại một trang, chết lặng nhìn bọn họ thay đổi hết tư thế này đến tư thế khác, làm từ sa mạc Sahara đến Thái Bình Dương, chợt ngón tay cứng đờ. Bởi vì bổn tọa đọc được câu nói của người đang tiến vào: “Ngoan ngoãn nào, ngươi thích được đàn ông làm vậy à? Hả?”

Bổn tọa run rẩy quay đầu lấy hơi rồi nhìn lại lần nữa, đúng là mỗi câu nói đều chứng thực suy đoán của bổn tọa —— Bổn tọa bị nhân vật chính lừa.

“Soạt —— “

Bàn bị bổn tọa xem là nhân vật chính đập thành bột phấn.

“Đông Phương Khanh Ngạn, bổn tọa không đội trời chung với ngươi!”

Từng chữ nói ra đều nghiến răng nghiến lợi. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu nhân vật chính hiện đang ở chỗ này, bổn tọa nhất định phải đập chết hắn.

Đúng lúc trần nhà cạch một tiếng, một bóng người rơi xuống, vừa vặn áp trên người bổn tọa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương