Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 55
Số tiền đấu giá giai đoạn đầu được hiển thị trên màn hình.
Bắt đầu với 1 triệu won và đột ngột lên 500 triệu won sau 10 phút. Cuộc đấu giá trở nên nảy lửa hơn bao giờ hết.
[500 triệu. Trong năm giây nếu không ai ra mức giá cao hơn thì số 53 là người thắng cuộc.]
‘Sẽ tuyệt lắm đây. Chúng ta có nên ra giá không nhỉ?’
Trưởng phòng run rẩy cắn móng tay.
Vốn dĩ mọi thứ đâu hề đơn giản.
Trưởng phòng đã đồng ý là sẽ để Do-jun đảm nhận phiên đấu giá này.
Đồng thời cũng lo lắng sẽ mua phải những trang bị cấp thấp với giá ngút trời..
[Chúc mừng số 53 là người chiến thắng!]
[Giờ chúng tôi sẽ công bố thiết bị thắng giải.]
Phiên đấu giá thiết bị được tổ chức tại Xưởng gia công Hàn Quốc là một cuộc đấu giá thú vị.
Bằng cách tiết lộ cho người tham gia các thiết bị tùy chọn thắng giải,
Nó khiến niềm vui hứng khởi và sự buồn bã thất vọng đan xen nhau.
[Cung Chữa Trị]
Phân loại: Vũ khí/Cung
Độ hiếm: E
AP: 1 đến 5
Nhanh nhẹn +5
Miêu tả: Một cành cung do nhà điêu khắc Quires chạm khắc để tặng vợ. Đối với những người vợ thích hoa thì việc vẽ những bông hoa nhiều màu sắc trên cung sẽ tăng tính thẩm mỹ. Sức tấn công rất thấp vì thiết kế không thực dụng.
Các vật phẩm tùy chọn mang ra đấu giá sẽ được công khai.
Xung quanh đầy những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Có thể nghe thấy những tràng cười lố bịch xung quanh.
“Trông giống đồ hạng A nhể.”
“Suýt tí nữa tốn 200 triệu won cho cái cung hạng E rồi.”
“Im lặng đi nào. Kẻo tên ban nãy thắng giải khóc mất.”
[Trang bị thắng cuộc sẽ được thanh toán sau buổi đấu giá. Xin hãy lưu ý rằng trong trường hợp người thắng không chấp nhận thanh toán sẽ bị tính phí cho những thiệt hại và (các) mặt hàng thiết bị không được thanh toán sẽ được hoàn trả lại Xưởng của chúng tôi. Cuộc đấu giá tiếp theo sẽ bắt đầu sau ít phút nữa]
Nhân viên từ phía sau sân khấu cẩn thận che rèm lên trang bị rồi đưa vào trong.
Người tham gia đều hướng mắt nhìn.
Kwon Hyuk-soo ngồi bên cạnh thì thầm vào tai Do-jun.
“Suýt tí thì.”
“Tôi cũng chả định ra giá ngay từ đầu rồi.”
“Không đời nào, Do-jun mà tôi biết chả bao giờ nghĩ như thế. Không phải chúng ta đến đây là để tìm những vật phẩm có giá trị đang được đấu giá sao?”
“Tôi có nói với anh rồi.”
Do-jun cười.
Cũng như Kwon Hyuk-soo nói, nếu gây áp lực với người chủ trì buổi đấu giá, có khả năng sẽ biết trước thông tin về những món đồ sẽ tham gia đấu giá, nhưng không nhất thiết phải làm như vậy.
[Trang bị tiếp theo. Mức giá khởi điểm sẽ lại là 1 triệu won.]
Trang bị thứ hai được mang ra đấu giá.
Đó trông như là một chiếc vòng cổ.
Phần khóa bị hỏng đến độ còn chả gắn lại được với nhau.
Những người tham gia không tỏ ra hứng thú mấy dù nó được xác nhận là có khả năng làm lan tỏa khí.
Do-jun cũng chả thấy hứng thú.
Nhưng rồi…
Mắt cậu ấy đột nhiên mở to ra.
Chỉ là một thoáng vút qua, nhưng có thể cảm nhận khí thoát ra và tan biến từ chữ ‘Bổ’ được viết trên ấy.
Do-jun búng tay và hít một hơi sâu.
Một luồng khí hút vào phái sau bệ trưng bày và nâng tấm màn che lơ lửng sau khi rời khỏi đầu ngón tay Do-jun.
Gâu.
Giga, thứ đang ngủ yên bên trong ký tự được khắc trong chiếc vòng cổ, cộng hưởng với luồng khí ban nãy.
Một luồng khí tinh khiết cô đọng vào ký tự được khắc trên ấy.
Sau khi tính toán xong trong đầu, Do-jun đặt ngón tay lên bàn phím số.
[Vị khách số 68 đã ra giá 10 triệu won. Trong năm giây nếu không ai đưa ra mức giá cao hơn thì phần thắng sẽ thuộc về số 69……. Ah! Số 11 đã ra mức giá 50 triệu won. Tôi sẽ bắt đầu đếm ngược một lần nữa.]
Hee hee.
Đấu giá viên nhếch môi.
Tất nhiên là thế rồi.
Vật phẩm thứ hai được mang ra thuộc hạng F, dù có như thế nào thì nó cũng là một mảnh rác. Nhìn chung, họ đã kiếm được hơn 50 lần lợi nhuận từ thiết bị được xếp hạng F, trong khoảng 1 triệu won hoặc hơn.
Pot!
Do-jun ra gía 100 triệu mà không hề do dự.
Đấu giá viên phải thốt lên, “Thật quá bất ngờ!”
Nếu như đấu giá các thiết bị có tỷ lệ thấp với giá cao, giá trị cũng sẽ từ đó mà tăng lên.
Kwon Hyuk-soo nuốt nước bọt theo dõi cuộc đấu giá.
‘Nếu mà nó không hơn được hạng B thì coi như chúng ta thua trắng rồi…’
Nhìn vào những thiết bị được mang ra đến thời điểm này.
Cho thấy rằng 70 phần trăm các thiết bị được mang ra đều dưới hạng C.
Tính xác suất đơn giản thì cũng biết tỉ lệ thua lên tận 70%.
Ai cũng biết điều đó, và họ ngừng ra giá.
Do-jun nghiễm nhiên trở thành người thắng.
[100 triệu won từ số 68.]
[Thiết bị sẽ được hé lộ ngay sau đây.]
[Vòng cổ bị hỏng]
Phân loại: Bùa hộ mệnh / Phụ trợ
Hạng: F
HP +1 khi sở hữu
Miêu tả: Vòng cổ bị hư hỏng, không rõ ai là người tạo ra. Có dấu tích của thời gian.
khục khục khục.
Phản ứng y hệt như khi họ hé lộ cây Cung Chữa Trị.
“Uầy, vậy mà tận 100 triệu won.”
“Phải tôi thì tôi khóc mất.”
“Thứ này mà cũng mang ra đấu giá được sao?”
“Tội ơi là tội.”
Trong khi đó.
Trưởng phòng nhìn xem thứ hạng của cái vòng cổ.
Do-jun nhìn thông báo chiến thắng trên màn hình.
Thở dài và dùng tay xoa hai bên thái dương.
“Trưởng phòng, để tôi tự bỏ tiền túi ra chi cho thứ này.”
“Gì cơ? Anh bạn. Con người ta ai chẳng mắc sai lầm. Tại sao cậu lại tự bỏ tiền túi? Chúng ta sẽ chi trả bằng ngân sách của chúng ta..”
Trưởng phòng Kang Chul-soo lấy làm tiếc.
Kwon Hyuk-soo cũng lo lắng nói với Do-jun.
“Cậu Do-jun này, tôi nghĩ trưởng phòng nói đúng đấy, đây không đơn giản chỉ là một hay hai đồng mà chúng ta có thể nhắm mắt cho qua…”
[Buổi đấu giá sẽ tiếp tục sau ít phút!]
Do-jun nhún vai.
Và hướng mắt về phía khu vực đấu giá.
* * *
Trưởng phòng kinh ngạc nhìn bảng kết quả.
Cục quản lý Khe nứt chi 1.47 tỷ won để nhận về 5 món trang bị.
Do-ju nhìn vào cửa sổ hiển thị kết quả.
Thương Tùy Chỉnh
Găng kẻ trộm (B)
Áo choàng ma cà rồng
Giraffe (A)
Vòng cổ bị hỏng (F)
“Để phần cái vòng cổ ra riêng cho tôi đi, tôi sẽ tự trả.”
“Do-jun này, chúng ta hoàn toàn có thể dùng ngân sách để chi trả mà, không nhất thiết phải như thế.”
“Vậy là cái vòng vẫn sẽ được Cục thanh toán cho à?”
“Ừ, cậu không cần phải bỏ ra bất kỳ đồng nào đâu.”
Do-jun thắng được cái vòng cổ bị hỏng với mức giá 100 triệu won.
Cùng từ đó mà cậu ấy thắng được hai món trang bị hạng A và B.
Thắng được một món trang bị hạng A với mức giá hơn 3 tỷ won cũng có thể xem là lợi thế trong cuộc đấu giá.
Trưởng phòng đã nhầm cậu với sự cứng đầu của Do-jun về việc chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.
“Chúng tôi có thể làm gì cho ngài, thưa ngài?”
Nhân viên của xưởng vội vã đến hỏi.
Do-jun đáp.
“Cứ thanh toán cho tôi cái vòng cổ.”
“Vâng ạ.”
Trưởng phòng nói gì đó với cậu ta.
Sau một hồi đã đồng ý thỏa thuận.
Do-jun thanh toán chiếc vòng cổ.
“Đã xác nhận thanh toán thành công.”
Nhân viên đóng gói và giao cho Do-jun.
Do-jun kiểm tra kỹ một lần nữa.
Không có gì thay đổi.
Nhưng nếu nhìn kỹ vào chiếc vòng cổ…
Có một chút cảm giác ngờ vực dấy lên.
Nhìn từ phía này,
Chiếc vòng cổ trong có vẻ như vừa mới được moi lên sau một khoảng thời gian dài dăng dẳng bị vứt xó vậy.
Tuy nhiên, dựa vào tình trạng hiện giờ có thể đoán được vẫn còn một vài ý tự ẩn phía sau nó.
Do-jun nhìn vào mặt bên trong của chiếc vòng cổ.
Thấp thoáng thấy dòng chữ ‘Quay lại’.
Giây phút ấy, một khung cảnh nảy ra trong đầu Do-jun.
‘Quay lại đi, ngươi vẫn chưa sẵn sàng đâu.’
Một người phụ nữ trong bộ áo choàng lẩm bẩm.
Khung cảnh trước mắt là một lưỡi dao đâm vào bụng một kẻ không rõ danh tính.
Cảnh tượng tiếp theo diễn ra khá mơ hồ.
Ký tự ban nãy cũng phai mờ đi.
‘Vừa rồi là gì thế…’
Một lần nữa, Do-jun cố kích hoạt phản ứng của chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng không hề có một chút phản ứng.
Do-jun kiểm tra thêm một lần nữa, nhưng lại không có gì xảy ra.
Cậu đặt chiếc vòng vào túi áo rồi rời đi.
* * *
Thời gian trôi khá nhanh, chớp mắt đã đến sáng thứ bảy.
Thông qua ‘Hồi ức kẻ thách đấu’, Do-jun và Carcier trong chốc lát đã đến Đảo Trung Tâm.
Cũng giống như lần trước, nhưng có thể thấy rằng đường xuống khu vực trung tâm của đảo đã hoàn thành.
Về phía lối đi, có thể nhìn thấy bóng lưng của Tusitala đang nhìn chằm chằm vào phía xa.
“Chúng tôi đang đợi cô đấy Tusitala.”
Một vòng ma lực trên cổ của Tusitala.
Nói đúng hơn là nó như một bình chứa.
Kể từ khi Do-jun quay trở lại Trái đất, Tusitala đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để giải phóng bản thân khỏi sự ràng buộc của các vì sao, nhưng thật khó để làm thế nên cô ấy chờ Do-jun quay trở lại.
Cô vui mừng khi thấy cậu ấy quay lại.
Do-jun nới lỏng chiếc vòng quanh cổ của Tusitala.
Ngay lập tức Tusitala quay lại nhìn chằm chằm vào Do-jun.
Ta cứ tưởng là có con gấu nào tiếp cận ta, nhưng đó lại là sức mạnh tỏa ra từ ngươi …
Một biểu cảm kinh ngạc.
Tusitala lấy một hơi.
Cô ấy cất giọng.
“Ta có thể nhờ ngươi một việc chứ?”
“Việc gì?”
Tusitala ra dấu trên không.
Một cột trụ mờ bỗng xuất hiện.
Trông như nó đang bao phủ toàn bộ khu vực trung tâm.
Tusitala Chỉ tay vào đáy của trung tâm.
“Mặc dù những gì tôi nghe được có thể chỉ là lời đồn, nhưng có vẻ là tồn tại bảy kẻ siêu việt ở phía trung tâm.Sở dĩ bọn họ được gọi là những kẻ siêu việt vì họ đã tiến sâu vào trung tâm và thích nghi với nó. Và có lẽ Epicurus, người biên soạn cuốn Ataraxia, cũng là một trong số đó.”
“Những kẻ siêu việt à…”
Do-jun phá lên cười.
“Điều đó có nghĩa là họ rất mạnh. Ngươi đã nhìn thấy bọn quái ở lối vào trung tâm rồi chứ? Ta nghe được rằng ở Trái Đất các người phân loại bọn chúng thuộc hạng S, nhưng chúng lại bị họ đẩy ra ngoài đấy thay vì bên trong trung tâm. Vậy thì nghĩ xem những kẻ siêu việt ấy mạnh đến mức nào?”
Tusitala cắn chặt môi.
Carcier hỏi.
“Này……. Ý ngươi là sao? Nói rõ ràng hơn xem nào”
“Chính việc tiến sâu vào trung tâm của những kẻ siêu việt này gây nên sự mất ổn định ở bên trong trung tâm.”
Do-jun lắng nghe Tusitala.
Cậu bỗng nhớ lại chiếc huy chương mà Do-jun đã thắng được trong cuộc đấu giá cách đây vài ngày.
Có lẽ nó có chút liên quan gì đó đến việc này.
‘Tất nhiên ta sẽ làm theo sự lựa chọn của ngươi. Đó không phải là thứ mà ta có thể ép buộc, và ta không có đủ sức để làm một mình.’
Do-jun chắp tay lên cằm.
Như Tusitala nói, đây không phải là chuyện bắt buộc phải làm.
Nếu cứ để mọi chuyện như này thì có ổn không nhỉ?.
Sẽ không có vấn đề gì nếu như đi hỏi guild Behemoth về chuyện này, như thế sẽ dễ hơn nhiều. Do-jun cảm thấy hiện tại cuộc sống tại Trái Đất đang êm đềm và cũng chả muốn mạo hiểm.
Tuy nhiên.
‘Quay lại đi, ngươi vẫn chưa sẵn sàng đâu.’
Vài ngày trước.
Khung cảnh hiện ra hệt như khi cậu nhận được chiếc vòng cổ.
Nó cứ lảng vảng trong đầu Do-jun.
Đó là điều duy nhất khiến cậu ấy phiền não.
Do-jun nhìn vào mắt Tusitala.
Trông có vẻ không phải là nói dối.
Có lẽ cô ấy không có ý đồ xấu.
Một đôi mắt mơ hồ.
‘Tại sao ả ta lại thay đổi thái độ vậy nhỉ?’
Do-jun phân vân rằng liệu cô ả sẽ nhận lại gì sau yêu cầu ấy.
Cậu ấy cũng muốn biết.
Đi thôi!
“Đằng nào tôi cũng đang tiện đường, có lẽ số phận đã sắp đặt rồi.”
…… Vâng?
Tusitala cau mày sau khi nghe điều đó..
Rồi nhanh chóng mỉm cười và gật đầu.
Do-jun và Carcier lao vào hành lang phía trước.
Tusitala lẩm bẩm.
“…… Nếu ta hắn ta. Nhất định cậu sẽ được cứu ,Cecilia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook