Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 51
Bố tôi quá mạnh
Chap 51
Thứ bảy, 8 giờ sáng.
Do-jun bắt đầu một buổi sáng của mình với một cốc cà phê nóng và món bánh mì nướng.
Đặt dưới chân anh là một chiếc ba lô đựng rất nhiều đồ.
Bên trong đó là những thứ như quần áo, dụng cụ vệ sinh cá nhân, đồ ăn vặt, nước uống và kem dưỡng da tay.
Tất nhiên, Do-jun không phải là người đã chuẩn bị những thứ này.
“Bố nghĩ là không cần nhiều thứ thế này đâu.”
“Bố có nói là sẽ ngủ lại ở khách sạn, nhưng mà bố vẫn cứ nên cầm theo để đề phòng. Ôi không, con quên bỏ mấy viên thực phẩm chức năng vào rồi. Đợi con một chút.”
Yoon-hee chạy đến chỗ ngăn kéo tủ trong bếp.
Con bé lấy ra một hộp thuốc màu trắng rồi nhét nó vào ba lô.
Do-jun nhìn cái ba lô căng cứng như kiểu mấy cái khoá kéo sắp bung hẳn ra kia mà không biết phải phản ứng như thế nào.
‘Thật lòng mà nói thì.’
Do-jun chỉ đi thám thính bên trong Khu trung tâm thôi.
Nhưng mà anh cũng không quá lo lắng.
Khi Do-jun nói cho con bé rằng anh sẽ vào Khu trung tâm, thì anh đã không biết được là con bé sẽ phản ứng như thế.
“Con sẽ không mất liên lạc với bố như lần trước nữa đúng không?”
Do-jun đang uống cà phê bỗng dừng lại.
“Khụ”
“Bố không sao chứ?”
Seol Yoon-hee đưa cho Do-jun một chiếc khăn tay.
Anh lau miệng.
“Liên lạc à…”
Do-jun lẩm bẩm.
Seol Yoon-hee nhìn thẳng vào mắt Do-jun.
Anh né tránh ánh nhìn trực diện của con bé.
“Liên lạc được chứ.”
Seol Yoon-hee mỉm cười gật đầu.
‘Có thể thôi.’
Do-jun tự nói với chính mình.
***
“Bố đi nhé.”
Do-jun mặc một chiếc áo hoodie và mang giày sneaker.
Seol Yoon-hee gật đầu rồi nói với Long Long và Carcier đang đứng cạnh mình.
“Mấy đứa chào bố đi chứ.”
“…Sao ạ?”
Long Long xấu hổ nhìn Seol Yoon-hee.
Do-jun là bố của Yoon-hee, là chủ nhân của bọn rồng.
Khi Yoon-hee nhận ra rằng mình đã lỡ miệng, con bé ngại ngùng cười.
“Chủ nhân, hãy bảo trọng nhé. Không thể tin được là tôi sẽ không được gặp chủ nhân trong 2 ngày, thật khó khăn quá đi mất. Nhưng tôi, Long Long… à không Izaas, sẽ đợi chủ nhân trở về!”
Long Long cúi đầu, nước mắt nó trào ra.
Do-jun nhìn nó, mỉm cười.
Rồi anh rời khỏi nhà.
Két.
Cạch.
Cửa nhà đã đóng lại.
Ngay khi đó, Long Long phá lên cười.
“Giờ thì ta không phải chia sẻ đồ ăn với chủ nhân nữa rồi. Hehe. Nhưng mà mày sẽ không hiểu được cảm giác đó vì mày chỉ ăn đồ ăn của chó thôi, Cacier….?”
Không biết Carcier đã biến mất từ lúc nào.
***
Do-jun vừa bước ra khỏi toà nhà thì bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng chạy của một ai đó.
Anh quay lại để xem đó là ai.
Là một cô bé chỉ cao khoảng 140 cm.
Cô bé ấy giật mình và dừng lại khi bắt gặp ánh mắt của Do-jun.
“Chủ nhân, chủ nhân. Hãy cho tôi đi cùng với ngài.”
Mặc dù thời tiết bên ngoài vẫn còn khá lạnh nhưng cô bé này lại mặc một bộ váy mỏng màu trắng.
Mái tóc của cô bé dài đến ngang hông.
Do-jun rất ngạc nhiên, anh dùng Khí Cảm để nhìn cô bé đó.
“….Lẽ nào là, Carcier?”
Cô bé bẽn lẽn gật đầu.
“Mày biến thành người được à?”
“….Vâng.”
“Vậy sao trước giờ mày không làm?”
“Nó có hơi xấu hổ, với lại tôi thấy không được thoải mái cho lắm…”
Đột nhiên…
Do-jun nhớ ra rằng trước giờ anh chỉ cho Carcier ăn đồ ăn cho chó.
Anh cảm thấy có hơi áy náy.
Nhưng nghĩ lại thì Do-jun cũng đã nhiều lần đưa đồ ăn bình thường cho Carcier rồi nhưng nó không muốn ăn.
“Mà sao mày lại đi theo tao?”
“Vì khu trung tâm nguy hiểm lắm.”
“Thì sao?”
“Không phải là thì sao! Là nguy hiểm chứ.”
Nó vuốt cằm suy nghĩ.
Rõ ràng là Carcier không nhớ gì về Khu trung tâm cả vậy thì làm sao nó lại biết rằng ở đó rất nguy hiểm?
“Sao mày biết là Khu trung tâm rất nguy hiểm? Mày bảo là mày không biết mà.”
“Là nhờ linh cảm. Mặc dù không nhớ nhưng tôi có linh cảm rằng nơi đó rất nguy hiểm.”
Nhìn vào ánh mắt của Carcier không có vẻ gì như là đang nói dối cả.
Nó cắn môi rồi nhìn Do-jun.
Do-jun xoa đầu nó rồi mỉm cười.
“Cám ơn mày vì đã lo cho tao, nhưng mà mày không cần phải đi cùng đâu.”
“Nếu chủ nhân có mệnh hệ gì thì mọi người đều sẽ rất buồn. Nên tôi sẽ đi theo để bảo vệ chủ nhân.”
Do-jun thấy được ý chí vô cùng mạnh mẽ của Carcier.
Anh nghĩ nó phản ứng như thế này cũng là điều bình thường.
Nhưng anh chưa bao giờ thể hiện sức mạnh trước mặt Carcier cả.
Cuối cùng thì Do-jun vẫn phải đưa ra quyết định là có nên để nó đi cùng hay bắt nó quay về nhà.
“Thế thì, nhờ mày nhé!”
Được sự cho phép của Do-jun, Carcier cười rạng rỡ.
“Vâng!”
Do-jun gật đầu.
Anh nhắn tin cho Yoon-hee.
Rằng anh sẽ quay trở về cùng với Carcỉer.
***
Khu vực nghỉ ngơi Samgol nằm gần Núi Sodae, tỉnh Gangwon.
Do-jun trả cho tài xế taxi 350,000 won rồi ra khỏi xe.
Cước phí ban đầu là 380,000 nhưng người tài xế đã cảm ơn và giảm 30,000 won cho anh.
Thế nhưng, Carcier cứ cằn nhằn về việc cước phí quá cao.
“….Nếu tôi mà bay thì chỉ tốn chưa đến 10 phút. Thế mà lại phải tốn mất 350,000 won.”
Giá 1 gói thức ăn của nó chỉ tốn 50,000 won.
Với số tiền đó thì có thể mua được tận 7 gói.
Do-jun đặt tay lên đầu Carcier và nói.
“Mày không làm thế được vì như thế sẽ gây quá nhiều sự chú ý, Với lại, đó chỉ là tiền thôi mà, muốn làm ra bao nhiêu tiền mà chả được.”
“….Ưm… nhưng mà…”
Soạt.
Do-jun nhìn thấy một gia đình đi ngang qua mình.
Một cậu nhóc nắm tay bố mẹ vào kéo vào cửa hàng.
“Bố ơi, con muốn ăn mì ramen.”
Do-jun thấy thế nên quay sang nói với Carcỉe.
“Chúng ta cũng phải ăn cơm chứ nhỉ?”
***
Hơi nước bốc lên nghi ngút.
Sợi mỳ dai dai trong nước dùng đỏ chót.
Cùng với vài cọng hành lá trang trí và một quả trứng luộc cắt đôi.
Xì xụp.
“…..”
Carcier lẩm bẩm khi nhìn thấy Do-jun ăn mì.
“Đ-Đây là gì?”
“Mì ramen.”
“Mì ramen?”
Sau khi nếm thử nước dùng, Do-jun đặt tô mì của mình xuống.
“Món này ngon lắm. Yoon-hee nói rằng ăn món này không tốt cho sức khoẻ nên không cho tao ăn. Bây giờ tao mới được ăn. À mà đến Long Long cũng chưa được ăn thử đâu, nên là mày may mắn lắm đấy.”
Nghe Do-jun nói, Carcỉe nuốt nước bọt rồi nhìn xuống tô mì đặt trước mặt nó.
Nó thấy đồ ăn của con người không hợp khẩu vị cho lắm.
Đây là món ăn được gọi là mì ramen.
Carcier cầm đũa lên.
Thế nhưng nó lại không tài nào gắp được mì vì nó chưa dùng đũa bao giờ.
Nó làm rơi đũa xuống đất.
Bụp.
Thấy thế, Do-jun lặng lẽ lại gần Carcier.
Rồi anh dùng đũa của mình để gắp mì và đặt lên một chiếc muỗng.
Anh đưa mì cho Carcier.
“Ăn thử xem.”
Nó nhắm mắt lại và mở miệng ra.
Do-jun đút mì vào miệng nó.
Ngay khi đó, mắt nó mở bừng ra.
“Ngon…. Ngon quá!”
“Ít có người Hàn quốc nào ghét món này lắm.”
“Sao ạ?”
“Không có gì.”
***
Do-jun đi dọc đỉnh núi, anh nhận ra rằng xung quanh đó có một rào chắn vô hình cực kỳ cao.
Đó là một rào chắn quanh Khu trung tâm, được quản lý bởi Cục quản lý thợ săn.
Rào chắn được sử dụng để đề phòng các tai nạn có thể xảy ra khi bọn quái vật trốn thoát khỏi trung tâm. Tuy nhiên, vẫn chưa có con quái vật nào trốn ra ngoài cả.
“Khi vào trung tâm rồi thì nhớ đi sát vào tao nhé.”
Do-jun nói khi cả hai đang leo lên dốc.
‘Chủ nhân chắc chắn là khác với những người bình thường.’
Carcier nghĩ trong lúc đi theo sau Do-jun.
Chủ nhân đã thu phục được ngài Izaas, vua của loài rồng, vậy có nghĩa là chủ nhân mạnh hơn cả ngài Izaas sao?
Hay ngài Izaas chỉ đang đùa giỡn thôi?
Không, không thể nào. Ngài là Izass, kẻ được mệnh danh là bạo chúa.
Thật tình thì Carcier đã rất ngạc nhiên khi mới đến nhà Do-jun.
Nó thấy ngài Izaas lại trở nên vô cùng hiền từ.
[Bộ phận quản lý Khe nứt, Lee Do-jun, xác nhận thành công]
[Cảnh báo! Đây là Khu trung tâm]
[Không ước lượng được chỉ số. Xin hãy liên hệ Cục quản lý thợ săn để biết thêm thông tin chi tiết]
[CẢNH BÁO! Độ khó của Khe nứt là quá cao so với cấp bậc của Thợ săn. Nếu bạn vẫn muốn tiến vào, xin hãy cho thẻ của mình vào lại.]
Bíp.
Do-jun sử dụng thẻ ID công chức của mình.
Rào chắn biến mất trong một khoảng thời gian ngắn và cửa vào chỉ vừa được 1 người đi qua.
“Vào trong thôi nào.”
Khi Do-jun và Carcier vừa tiến vào trong thì rào chắn lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Anh đi về phía trước vào mở khoá ba lô để lấy chiếc space tab ra.
Cách họ tầm 300 mét là một cái hố rộng tầm 10 km với độ sâu không rõ.
Rầm!
Do-jun thu lại toàn cảnh lối vào Khu trung tâm và gửi nó lên phần mềm quản lý Khe nứt.
- Lee Do-jun, chào mừng bạn đến với phần mềm quản lý Khe nứt.
- Khe nứt Gangwon số 001, được đăng ký tại huyện Hongcheon, tỉnh Gangwon.
- Xin hãy chọn cấp độ của khe nứt. Hoặc liệt kê nhưng quái vật xuất hiện ở đó, cấp độ của Khé nứt sẽ được tự động cập nhật. Xin hãy chọn mục ‘Ngoại lệ’ nếu cấp độ của Khe nứt cao hơn những cấp hiện có.
Do-jun chọn cấp độ Khe nứt cao nhất, cấp S.
Do-jun đưa vé vào cổng khu vực hướng dẫn cho Carcier đang mải nhìn chăm chú vào chiếc space tab.
“Hôm nay, chúng ta sẽ đi sâu hơn 500 mét đấy nên là cầm chắc cái này vào.”
“Vé vào Khu vực Hướng dẫn? Đó là gì?”
“Là như vậy đó.”
Vị trí sâu 500 mét so với mặt đất.
Guild Behemoth đã thực hiện tổng cộng là 21 lần lặn rồi, nên Do-jun dự định là sẽ xuống dưới đó thật nhanh. Mặc dù như thế cũng có hơi choáng ngợp một chút.
Sau một lúc thì Do-jun và Carcỉe đã đi đến chỗ khu trung tâm.
Khi nhìn xuống dưới, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Vùuuuu.
Một luồng gió thổi lên từ phía dưới.
Con đường đi xuống dưới đó không phải là một con đường được lát đá.
Nhưng nó cũng không dốc 90 độ nên nhìn có vẻ khá an toàn.
“Đi thôi nào.”
Do-jun bắt đầu đi xuống.
Carcier nuốt nước bọt rồi gật đầu.
Khi ấy, nó đã có thể nhìn thấy 3 con khổng lồ cao 50 mét đang đứng giữa đám cỏ ở bên dưới.
“Chủ nhân, có địch.”
“Tao biết.”
Do-jun nhớ lại bản báo cáo mà Jung Young-cheol đã đưa.
Có thể chúng chính là các quái vật cấp S, Titan.
Ngay từ lối vào đã có bọn quái vật cấp S lảng vảng rồi.
“Chủ nhân, để tôi.”
Carcier lầm bầm.
Hoả Diễm toả ra từ tay nó.
Ngay khi ấy, Do-jun cầm lấy tay Carcier.
Nó giật mình và cố giật lại nhưng Do-jun đã nhanh tay hơn nó.
“Tay của ngài sẽ chảy ra mất…”
Ánh mắt nó có chút lung lay.
Hoã Diễm tan dần.
Mana toả ra khắp nơi.
Và trên hết là tay của Do-jun không hề hấn gì.
“….Sao?”
“Tao sẽ xử lý bọn quái vật khi cần thiết. Mày có thể giúp tao.”
Khi ấy, tay áo Do-jun căng ra.
Trong tay anh bỗng xuất hiện một Kiếm Khí vô hình, vô dạng
Một tia sáng chiếu thẳng về phía bọn Titan.
Xoẹt!
Bọn Titan tan xác.
Ahhh.
“V… Vừa rồi là…”
Nhìn đống xác Titan nằm rải rác kia mà Carcier không dám tin vào mắt mình.
Nó chưa bao giờ được chứng kiến cấp độ Khí nào cao như thế.
Nếu mà bị dính đòn tấn công vừa rồi thì có thể là bản thân nó cũng sẽ chết ngay tức khắc như bọn Titan.
“Đi thôi nào.”
Do-jun mỉm cười và tiến về phía trước.
Carcier nhìn theo bóng lưng của Do-jun.
‘Làm sao mà một con người lại có thể…’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook