Tôi cố rướn người thì phát hiện nơi này hình như là hầm chứa khoai lang.


Dây điện luồn từ cửa hầm chạy vào, giữa trần nhà treo một cái đèn sợi đốt kiểu cũ, tôi nằm trên cái giường gỗ mục nát, không có ván mà chỉ có vài thanh xà.

Sau lưng nhẹ tâng, vợ của Thái Phúc thuận lợi bôi thuốc mỡ vào lưng tôi.

Tay chân bị trói bằng dây ni-lông, khi tôi ngẩng đầu nhìn, cả cơ thể tôi dính đầy dầu mỡ, giống như "tượng sáp" mà tôi gặp khi tắm.

Nghĩ đến "tượng sáp" và chị Thái ngăn cản tôi dùng miếng xà phòng không rõ nguyên liệu kia...

Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi quay sang nhìn Thái Phúc đang đổ máu gà ở cửa hầm: "Thái Tiểu Hồng chết rồi đúng không?"

Với việc vợ chồng Thái Phúc đến trường tôi làm ầm lên, còn tìm hai cô con gái kia để đòi tiền, dù Thái Tiểu Hồng bỏ trốn hai năm, họ sao có thể bỏ qua cho cô ấy?

"Mày thật sự gặp ma à? Còn biết con nhỏ Thái Tiểu Hồng đã chết?" Thái Phúc vẩy máu gà từ cửa hầm đến đỉnh đầu tôi, rồi nhỏ từng giọt lên đầu tôi.

Khi máu gà chảy xuống, đầu tôi càng ngứa, như thể có thứ gì đó đang bén rễ, đâm chồi nảy lộc.


Bà Thái không xoa dầu nữa mà châm nhang đuổi côn trùng, hơ lên người tôi, sau đó cắm vài cây vào khe giường gỗ rồi đến cửa hầm.

Lần theo ánh đèn, tôi nhận ra đây là căn hầm sau nhà của Thái Phúc.

Buổi tối lúc ra sau nhà tìm giếng, tôi thấy căn hầm này có song sắt bịt kín!

Làn khói kỳ lạ bốc lên, cơ thể tôi càng ngày càng ngứa ngáy và tôi cảm thấy có thứ gì đó đang thoát khỏi cơ thể mình.

Thứ trong bụng càng quấy phá càng dữ dội.

Đừng!

Tôi gắng sức ngồi dậy, nhưng tay chân đang bị trói, cơ thể không có bất kỳ sức lực nào.

Dù cố hết sức, tôi chỉ có thể ngẩng đầu.

Vừa ngẩng đầu, lại phát hiện khu vực hun khói có những thứ rất mềm, rất nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay trông như nấm mọc ra từ khoảng trống trên tấm vải.

Những thứ đó tiếp tục mọc lông tơ ra, chậm rãi hút hết máu gà mà Thái Phúc rắc lên người tôi.

Có thể thấy rõ máu đỏ từ từ di chuyển theo chân nấm, nấm trắng trong mờ cứ thế chuyển dần sang đen xám.

Y hệt hòa đá đen mà tôi viết tên lên đó!

"Mọc rồi! Mọc rồi!" Thái Phúc hưng phấn đi về phía cửa hầm, "Mau ra ngoài hái thêm thảo dược cho Thái Tuế đi."

Tôi có cảm giác "nấm" đang từ cơ thể tôi mọc dài ra, nghe đến cái tên "Thái Tuế", tôi lập tức nghĩ ngay tới "thi y Thái Tuế" mà bà cụ nói.

Cơ thể càng ngày càng ngứa, nấm mốc mọc xuyên qua quần áo cũng ngày càng nhiều, thậm chí tôi còn cảm thấy da đầu mỗi lúc một nặng, chắc là do nấm cũng mọc trên đầu!


Trong đầu hiện lên hình ảnh Thái Tiểu Hồng tan chảy như sáp, ngón tay tôi cố móc vào sợi dây trói mình, hỏi Thái Phúc: "Đây là thi y Thái Tuế?"

Thái Phúc vừa tiếp tục rắc máu gà lên người tôi vừa nói: "Nhà họ Trần đúng là đã cho mày nhìn thấy thế giới rộng lớn, trông mày chẳng sợ gì cả." Ông ta nhìn chằm chằm bụng tôi, cười cười, "Bà Giang nói cho mày biết cái tên này đúng không? Đúng vậy, thứ mày đang mặc trên người là tấm vải liệm. Nó làm từ da mặt của Thái Tuế đã chết. À, mày gặp Thái Tuế rồi, chính là tảng đá mày dùng máu của mình viết tên lên đấy."

Tôi lắng nghe, chợt nhớ tới câu chuyện dân gian về Thái Tuế mà bố nuôi từng kể.

Có người đồn Thái Tuế sinh trưởng ở nơi cực kỳ dơ bẩn, cắt thịt để sống, trường tồn mãi mãi.

Cũng có người nói Thái Tuế có thể chữa được ung thư, ăn Thái Tuế bằng cách này cách kia.

Thấy Thái Phúc chịu kể, tôi không giãy giụa nữa, giả vờ tò mò: "Ông cũng đeo tấm vải liệm Thái Tuế này cho Thái Tiểu Hồng, dùng cô ấy để nuôi Thái Tuế đúng không?"

"Con bé không được." Thái Phúc liếc nhìn tôi, cười nói, "Thái Tuế thích âm, nghe nói nữ âm nam dương, vợ chồng tao tốn bao nhiêu công sức mới dụ được nó dùng máu viết tên, dùng thảo mộc dẫn đường, dùng xà phòng rửa sạch cơ thể, còn cho nó mặc bộ đồ tử thi và bôi dầu lên. Kết quả thứ mọc ra đều là Thái Tuế màu đen đã chết, vừa gặp gió liền thối rửa. Nó bị phá thân rồi, không được! Cả cơ thể đều toàn là nấm thối. Còn mày thì khác, tao hỏi rồi, ông Trần rất nghiêm khắc với mày, mày ngay cả bạn trai cũng không có. Mày xem cây nấm này đi, vừa trắng vừa mềm, đẹp lắm đúng không?"

Liếc nhìn vô số cây nấm mọc trên tay, tim tôi như nghẹn lại.

Thái Tiểu Hồng là con gái út của họ, nghe bảo cô ấy chào đời trước lúc lập tuế đàn rắn một năm, điều đó có nghĩa cô ấy nhỏ hơn tôi tám tuổi, vậy cô ấy bao nhiêu tuổi chứ?

Còn chưa lập gia đình, sao lại bị phá thân?


Thấy tôi nhìn chằm chằm, Thái Phúc cười ha ha: "Tao vẫn còn muốn con trai, nhưng mẹ mày không sinh được nữa! Nợ của cha thì con trai trả, nợ của mẹ con gái trả là chuyện đương nhiên."

Lý lẽ của ông ta cứ như là điều hiển nhiên vậy, nhưng lòng tôi lại lạnh đi: "Ông phải tin vào khoa học, bác sĩ đã nói chỉ cần ông thay gan, bệnh của ông sẽ khỏi."

Vừa nói tôi vừa liếc nhìn khung giường.

Bố nuôi là thợ mộc, lúc chúng tôi còn nhỏ, ba anh em chúng tôi thích quây quanh ông nhặt gỗ vụn về làm nhà. Tôi thấy nhiều nên biết cái giường gỗ kiểu cũ này không được cố định bằng cách đóng đinh mà trực tiếp ghép vào.

Cái giường này đã quá cũ, các chi tiết đã lỏng lẽo, bên dưới còn những khoảng trống.

Dù đang bị trói, nhưng nếu một bên bị lỏng, tôi vẫn có thể lập tức kéo đầu bên kia ra.

Bây giờ giữ mạng mới là chuyện quan trọng, tôi không dám nhìn lâu, sợ Thái Phúc phát hiện.

Thay vào đó, tôi cố gắng thuyết phục Thái Phúc: "Ông là bố ruột của tôi, tôi sẽ không bỏ mặc ông, chỉ cần thay gan, ông sẽ hồi phục..."

Nhưng tôi còn chưa dứt lời, Thái Phúc đột nhiên ném con gà sang một bên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương