Blue
Chương 2

Editor:  Jung Tiểu Kú

Beta: Nami-chan

Trên thế giới này, cha con gặp nhau xui xẻo nhất chính là tình huống như vậy đi.

Sakurazawa Hatsune xanh mặt, ngồi trong quán cafe nếu bình thường thì sẽ không thể có đủ tiền mà bước vào, nhìn chằm chằm mũi chân của mình dưới bàn, liều mạng muốn đem trí nhớ của ba giờ trước xóa đi sạch sẽ, nhưng mà đối diện với người đàn ông đang không ngừng hấp hấp mũi, trí nhớ lại sờ sờ xuất hiện toàn bộ. Người đàn ông đối diện mang một cái mắt kiếng, bộ dạng yếu đuối cùng với vẻ mặt nhút nhát, thế nhưng đây lại là người hiện tại mình sợ nhất.

“Hatsune, cha không nghĩ tới con lại là người như thế này …”

Hatsune kì thực không thể nào tưởng tượng được mình lại có một người cha trẻ tuổi như thế này, và lại đang hấp hấp lỗ mũi, ngẹn ngào trách phạt lỗi lầm của con trai.

“Con lại còn cấu kết với mấy thiếu niên hư hỏng kia lừa gạt, chiếm đoạt tài sản, thậm chí … thậm chí ….”

Lúc nói đến đây, khuôn mặt người đàn ông thoáng một chút đỏ hồng, cuối cùng ngay cả tai cũng đỏ ửng lên. Trong lúc đó, Hatsune cũng nhớ tới chuyện vừa xảy ra, cảm giác được trong lòng thật nặng nề, không khỏi ho khan. Quỷ mới biết vì sao bản thân lại làm ra chuyện như thế, cư nhiên lại nảy sinh ham muốn với một ông chú, hơn nữa người kia lại thuận tiện là cha ruột của mình luôn.

Ngẩng đầu len lén nhìn người đàn ông này một chút, trong đôi mắt ôn nhu tràn đầy nước mắt, làn da trắng nõn bởi vì hồi tưởng lại chuyện vừa mới rồi mà xấu hổ đến nỗi ửng hồng, chóp mũi bởi vì khóc mà nổi lên vệt đỏ đặc biệt mê người. Nhất là cánh môi đóng đóng mở mở cùng với đầu lưỡi phấn hồng nộn nộn bên trong càng làm trong lòng Hatsune căng thẳng, cảm giác nửa người dưới cũng bắt đầu rục rịch.

Không ổn!!!

Hatsune mặt xanh lại, vội vàng đem tầm mắt một lần nữa chuyển rời đến mũi giày của mình, nói gì cũng không thể lần nữa tiếp cận hấp dẫn của đối phương. Con người kia dù lớn lên không có gì đặc biệt xuất chúng thế nhưng không hiểu vì sao lại làm cho người khác khao khát. Hơn nữa y còn trẻ như vậy, thật sự là cha của mình sao?

“Ông thật sự là cha của tôi sao? Ông bao nhiêu tuổi rồi?”

Mặc dù trên tờ giấy nhắn lại, người mẹ vô trách nhiệm kia quả thật có nói tên của cha mình là Yuuki Tengoku thế nhưng người này còn trẻ lại yếu đuối như vậy, làm sao có thể là người tình của mẹ mình được chứ? Hay đây chỉ là vì muốn chơi đùa mà người đàn bà này mới sẵn sàng sinh con cho y?

Vừa hỏi tới điểm này, khuôn mặt người đàn ông thoáng cái đỏ rực, đan chéo hai tay ở trên bàn, thanh âm nho nhỏ của y thế nhưng lại rất sôi nổi kể lại đoạn tình yêu thuở ban đầu kia.

“Cha… năm nay 31 tuổi …”

Câu thứ nhất này khiến cho Hatsune suýt nữa té từ trên ghế xuống!

Trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông đối diện, màu da trắng nõn, căng lại rất co dãn, so với nữ sinh cao trung xinh đẹp hơn nhiều, đường cong cơ thể cũng mềm mại hơn. Làm thế nào thì cũng không thể đem y cùng những ông chú động tý là lớn tiếng trong các tửu quán, hay những ông bác làm việc trong các công trường xây dựng liên tưởng với nhau.

“Cha cùng mẹ của con, chính là lúc gặp Michiko, khi đó cô ấy hai mươi tuổi mà cha chỉ mới mười ba, cô ấy nói yêu cha, còn nói rằng vừa gặp đã yêu… liền … liền… Nhưng là sau khi cùng cha phát sinh quan hệ, cô ấy liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cha làm sao cũng không có tìm được…”

Y nói đến đây, vẻ mặt như đưa đám, mà Hatsune nghe xong thì sắc mặt trắng bệch.

Người đàn bà này, mỹ thực trước mắt tự nhiên sẽ không bỏ qua. Bất quá một người trưởng thành sau khi giở trò với một tiểu quỷ mười ba tuổi thì bỏ chạy, thật sự, thật sự là quá đáng. Nói như vậy, mình chính là thành phẩm sau một đêm phong lưu khoái hoạt. Mà tám phần là không có tiền đi phá thai mới sinh hạ mình. Chỉ cần nghĩ mình là vật kỷ niệm hành vi phạm tội của bà mẹ, lại suýt nữa bị mưu sát, sắc mặt Hatsune chuyển từ trắng sang xanh.

“Nhưng là ba ngày trước, Michiko đột nhiên gọi điện, liên lạc với cha, nói cô ấy có chuyện gấp phải ra ngoài để làm cho nên nhờ cha chiếu cố con của cô ấy, cũng chính là con Hatsune. Cũng lúc đó, cha mới biết là mình cùng với cô ấy có với nhau một đứa con. Lúc đó, cha rất là vui mừng, cũng thật cao hứng! Hiện tại cha đang ở Hachioji ( thuộc Tokyo), ở một mình, con có thể đến đó, để cha có thể chăm sóc con.”

Ánh mắt của người đàn ông thoáng cái lấp lánh tỏa sáng, Hatsune còn phản ứng chưa kịp, tay đã bị người nọ nắm chặt.

“Này này ~~~”

Khuôn mặt Hatsune có chút cứng ngắc, đối với người cha trẻ tuổi tự nhiên xuất hiện này đã là rất bất mãn rồi, thế mà người đàn bà kia còn muốn đá mình đi để cho y nuôi dưỡng!? Hơn nữa người đàn ông này còn từng là đối tượng mà mình định ra tay. Nói đùa gì chứ!?

“Tôi không quan tâm bà già kia nói với ông cái gì? Tóm lại bà ta là bà ta, còn tôi là tôi. Chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

Hatsune dứt khoát hất tay người nọ ra, nghĩ muốn nhanh chóng đi khỏi đây. Nghĩ thầm loại chuyện như thế này không nhất thiết phải dây dưa nhiều. Thật vất vả mới quen được cuộc sống tự do tự tại. Nếu như bây giờ lại dọn đến ở cùng với một người nhát gan, vô năng như thế này, thật sự nhân sinh quá bất hạnh đi.

Lẩm bẩm như thế, Hatsune bước đi, thế nhưng thắt lưng lại bị ôm lại. Người đàn ông kia cũng từ trên ghế đứng lên, ôm chặt lấy người đứa con trai cao lớn của mình, nói dù sao cũng sẽ không để cho gã đi. Này cũng chưa tính thế nhưng nơi đây là quán cafe sang trọng, mọi người đột nhiên thấy màn nam nam ôm nhau. Hơn nữa một người là một tên lưu manh tóc vàng tuyệt đối là dân cướp bóc tài sản hay lang thang ở khu Shibuya, còn người kia thấy thế nào cũng là một viên chức yếu nhược, cho nên bắt đầu bàn tán rối rít xem có phải hay không hai người đang tranh cãi mà lưu manh tóc vàng theo phép thường thì bị coi là kẻ phụ tình.

“Đừng mà, Hatsune, cha thật vất vả mới gặp được con, dù sao cũng sẽ không thể để con cứ thế mà đi được! Xin con hãy đến sống cùng cha có được không?”

“Nói đùa gì vậy, tôi mới không cần!”

Rốt cuộc bị tầm mắt những người xung quanh cùng với những bình luận xôn xao khiến cho Hatsune càng thêm cáu tiết, gã cố gắng hất tay người đàn ông kia ra, tuyệt đối không lưu tình cất bước đi về phía trước, nói gì cũng không cần ở cùng loại người này khiến bản thân bị xúc phạm.

Kéo cửa ra, còn mơ hồ nghe được tiếng người nọ kêu mình, vô dụng cùng đáng thương, thế nhưng Hatsune nghĩ tới nếu cùng người này ở cùng một chỗ nhất định sẽ là một cực hình liền hạ quyết tâm bước ra ngoài.

Sau khi trở về căn phòng nhỏ của hai mẹ con, không đợi đi đến cửa phòng liền nhìn thấy mấy gã không rõ lai lịch nhưng chắc chắn không phải là người lương thiện đang dựa vào tường, đung đưa không ngừng, bộ dạng hung thần ác sát đó thật sự làm con người ta nổi từng trận da gà.

Sẽ không phải là người đàn bà kia lại chọc đến ai đó đấy chứ?

Mới nghĩ như thế, Hatsune liền hung hăng gõ mạnh đầu mình một cái. Thật là ngu ngốc! Nếu như không phải bởi vì chọc vào tên chết tiệt nào đó, người đàn bà này cũng sẽ không có chạy trốn cả đêm, còn vội vàng đem mình ném đi cho ông chú Yuuki Tengoku kia.

“Hey, tìm được người đàn bà kia không?”

“Không biết chạy đi đường nào rồi …. Làm sao bây giờ? Cậu chủ ra lệnh nhất định phải tìm được cô ta? Ôi chao, nếu như tìm không được thì chúng ta nên làm gì đây?”

|Dù sao thì nghe nói cô ta có một đứa con trai không phải sao? Chỉ cần bất được thằng con này, không tin là cô ta sẽ không xuất hiện.”

Nghe đến đó, trên người Hatsune nổi càng nhiều da gà hơn. Cậu chủ … Loại xưng hô này ở thời đại này chỉ có thể là bọn đệ tử gọi chủ nhân trong yakuza mới dùng thôi. Mấy tên côn đồ này cùng với một tiểu tốt như mình và đồng bọn là hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Vừa nghĩ đến cảnh bản thân bị bọn chúng bắt được, tám phần sống không bằng chết, Hatsune đã cảm thấy da đầu tê dại. Không biết người đàn bà kia đến tột cùng là phạm phải tội gì, mà mình không biết có hay không sau khi mất hết giá trị lợi dụng sẽ bị vứt xuống vịnh Tokyo. Hatsune cũng không có dũng khí nghĩ tiếp.

Đang lo lắng, đề phòng như vậy, cũng đang định trốn đi, bả vai đột nhiên bị người vỗ mạnh một cái! Hatsune thiếu chút nữa liền kêu ra tiếng, nhưng rất may là nhịn lại được.

“Toku, mày làm tao sợ muốn chết!... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?”

“Cái gì? Chuyện gì xảy ra? Bọn em còn muốn hỏi anh.”

Thiếu niên xấu xí đem Hatsune kéo qua một bên, nơi đó tụ tập nhiều đàn em khác, một đứa vừa thấy gã liền kêu: “Đại ca!” sau đó lại như biết điều một chút, câm miệng, chờ Toku báo cáo tình hình trước mắt.

“Rốt cuộc cô Michiko đắc tội với người nào thế! Thật đáng sợ. Hôm nay có rất nhiều người chạy tới đây hỏi thăm về cô ấy, cái gì mà thường xuyên đi những nơi nào, còn có thích cái gì, có ham mê cái gì hay không? Vân vân... Trong nhà còn có những ai? Mọi người ai cũng bị hỏi. Hình như là thế lực rất lớn ở trong vùng đứng đằng sau. Nghe nói cô cùng với thiếu chủ của bọn họ không biết kết thù oán gì cho nên bọn họ mới đi tìm cô ấy như vậy... Đại ca. Nơi này rất không an toàn. Ôi!! Anh dứt khoát phải tìm nơi nào đó an toàn một chút mà tránh đi!”

Không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, khó trách người đàn bà kia lại hảo tâm mà dàn xếp, lo liệu cho mình tốt như thế. Hatsune phiền não cắn móng tay, biết mình bây giờ là đã đến đường cùng rồi. Mình còn là vị thành niên, mà cái thế lực to lớn đằng sau kia muốn bắt cóc hay muốn giết người thật sự thủ đoạn nhiều vô cùng. Vừa nghĩ đến như thế, trước mắt người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Yuuki Tengoku thôi. Mặc dù rất là không đáng tin cậy nhưng dầu gì đó là nơi duy nhất để mình có thể tránh một đoạn khó khăn này. Đợi đến khi sóng gió qua đi rồi thì mình có thể tạm biệt y!

Được! Cứ như vậy đi!

Nhanh chóng rời khỏi cái nơi nguy hiểm này, trốn vào một cái buồng điện thoại công cộng ít người đến, Hatsune lấy ra tấm danh thiếp mà người nọ kiên định nhét vào tay gã. Lúc này mới có thể nhìn rõ nghề nghiệp của y.

Biên tập nhà xuất bản XX?

Đây là cái nghề nghiệp quỷ quái gì!

Phía trên danh thiếp có ghi cả địa chỉ hiện tại y đang sống cùng với một chút ít thứ khác. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc đó, không bằng cứ báo cho y trước một tiếng đi nhỉ? Lúc trước thái độ của mình kiên quyết cự tuyệt ý mời của y như thế nhưng hiện tại lại lật lọng gọi điện thoại nói lại là muốn đến ở cùng. Không biết người nọ có hay không khinh bỉ gã đây. Bất quá nhìn tính cách cùng thái độ của y như thế hẳn sẽ là mừng rỡ như điên chứ không phải là khinh thường nhỉ?

Hatsune vừa lảm nhảm nhớ lại, vừa nhấc máy gọi cho người đàn ông nọ.

“Alo?”

Sau mấy giây chờ đợi, nghĩ là có thể nghe được thanh âm nhát gan của người ấy lại không nghĩ rằng sự việc lại hoàn toàn không phải như thế. Đập vào màng nhĩ là một giọng nam trầm xa lạ, mặc dù thanh âm kia lẫn trong tạp âm hỗn loạn nhưng cũng khiến bản thân không khỏi sống lưng tê dại. Hatsune trong lòng chợt lạnh, mơ hồ nghe thấy sau âm thanh hỗn loạn kia loạn kia là tiếng thở dốc cùng tiếng khóc, không sai, chính là tiếng của người đàn ông mình mới nghe được lúc trước không lâu.

“Alo? Ai thế? Nói chuyện đi.”

Đối diện với tiếng thúc giục nhưng cổ họng Hatsune không thể phát ra được tiếng nào, qua một lúc lâu mới có thể nói ra: “Tôi tìm Yuuki Tengoku.” Thanh âm từ tính kia “ Nha ~” một tiếng, kế tiếp lời của hắn lại làm gã sống lưng lạnh cả người.

“Tengoku a, y hiện tại đang không thể nào nói chuyện ạ... Không tin cậu có thể nghe a.”

Sau đó, điện thoại di động giống như được đưa đến khóe miệng của người cha trẻ tuổi kia, nhưng Hatsune cũng chỉ có thể nghe được tiếng rên rit khiến cho người ta lạnh sống lưng, tiếng thở dốc cùng với thanh âm nức nở nho nhỏ: “Không cần... không nên như thế...” Thanh âm như thế ngu ngốc cũng biết là đang xảy ra chuyện gì!!?

Lửa giận ngút trời mà cúp điện thoại. Hatsune cảm giác phổi của mình cũng muốn nổ tung lên rồi! Tức điên được! Tên kia, cái tên giả đáng thương, điềm đạm đáng yêu kia, tại thời điểm mình gặp phải chuyện nguy hiểm như thế mà lại đi vui chơi cùng với tình nhân?! Hơn nữa, người tình của y lại còn là đàn ông, lại phát ra thanh âm đáng xấu hổ như thế này, thật sự là thật sự là quá đáng mà!

Nhớ lại lúc mới gặp nhau, nơi đó lộ ra mị thái, Hatsune không nhịn được căm tức! Bên ngoài thuần khiết, thật ra là con người *** đãng, làm mình thiếu chút nữa đối y làm ra cái hành động cầm thú kia đế bây giờ hối hận như thế này?!

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu, Hatsune không an ổn ngồi một chỗ. Vừa nghĩ đến tên khốn kia không biết trên người cha mình muốn làm gì thì làm, lửa giận trong người gã càng lúc càng lớn. Quản cái mục đích khỉ gió gì ban đầu, trước hết chẳng phải nên bảo vệ trinh tiết của cha mình hay sao? Tên khốn kia là tình nhân của cha cũng được, tình một đêm cũng được, gã không cách nào tha thứ!

Hùng hùng hổ hổ nhảy lên xe bus, Hatsune nghĩ biện pháp xử lý tình nhân của cha, mà đem dự tính đi nhờ vả người ta cũng đem quên sạch.

Cuối cùng cũng đến được chỗ ở của người đó, Hatsune từ khi xuống xe bus vẫn luôn chạy thục mạng đến đây, không để ý đến ngăn cản của quản lý tòa nhà ở tầng dưới, bí mật mang theo khí thế muốn giết người chạy tới gian phòng phía nam đi tới. Đến ngay cửa phòng ngay cả chuông cửa cũng không có bấm, liều mạng gõ mạnh vào cái cửa đáng thương. Hàng xóm xung quanh bị gã ầm ầm gõ cửa làm phiền rối rít đi ra ngoài phàn nàn, cũng đều bị biểu tình hung thần ác sát trợn mắt của Hatsune dọa sợ mà quay về nhà mình.

Liên tục gõ cửa đến lần thứ tám, cửa lớn rốt cục mở ra.

“ô chao”

Hiển nhiên người vừa mở cửa không nghĩ vừa mở ra liền thấy một cái đầu nhuộm vàng, thấy thế nào cũng là một thiếu niên lưu manh đứng ở cửa, dùng một loại ánh mắt tức giận bức người nhìn chằm chặp mình. Mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn là mở nụ cười, người này thấy thiếu niên cũng hết sức thú vị, cái loại địch ý này cũng hết sức đáng yêu.

Mà Hatsune vừa thấy bộ dạng tên đàn ông này, chỉ nói được một tiếng “ Ông” rồi sau đó im bặt.

Người đàn ông trước mặt chỉ có quấn tạm bợ một chiếc khăn tắm lỏng từ thắt lưng đến dưới hông, khiến cho cơ bắp cuồn cuộn trước ngực bày ra rõ ràng, phía trên còn ướt nhẹp, đầy nước trong suốt, thêm đó là mái tóc dài đen nhánh ướt đẫm, cùng với nụ cười câu hồn nhiếp phách ( hồn xiêu phách lạc), toàn thân tản ra vẻ gợi cảm chết người. Có vẻ như người này cùng với cha là cùng một loại người, cũng là nồng đậm tình sắc, nhưng bất đồng chính là người này có sắc vị công kích tuyệt cường, nguy hiểm cùng với mị hoặc vô cùng.

Đây chính là dạng đàn ông gì? Đây là ăn mặc kiểu quái gì?

Hatsune không nói hai lời, đẩy hắn ra hướng bên trong phòng vọt vào. Mơ hồ nghe được tiếng quản lý lo lắng là xảy ra chuyện gì ở phía sau, có muốn báo cảnh sát hay không? Nhưng người kia đáp là: “Không cần, tôi sẽ xử lý.”

Chết tiệt! Còn chưa biết người nào xử lý người nào đâu?!

Nổi giận đùng đùng hướng phòng trong đi vào., lần lượt đẩy cửa từng căn phòng đang đóng chặt, rốt cục đến phòng thứ ba thì tìm được Yuuki Tengoku đang nằm bất động. Vừa nhìn lại càng làm cho Hatsune lửa giận đùng đùng, quả thực là muốn phun ra lửa.

Yuuki Tengoku chỉ phủ lên một cái khăn tắm ở vùng thắt lưng, nằm úp sấp trên giường lớn ngủ say sưa, cho nên hai chân thon dài cùng đường cong của cái lưng nhu hòa, không che dấu chút nào hiện ra dưới ánh đèn êm dịu, nhìn đến cảnh này mà máu toàn thân như muốn chảy hết ra ngoài.

Hatsune bây giờ chính là máu đang hưng phấn mà sôi trào, bất quá một nửa là do cảm thấy ham muốn đáng xấu hổ một nửa khác mới là lửa giận!

“ Nha ~ nha ~, nếu như là tìm Tengoku như vậy hiện tại không nên đánh thức cậu ấy nha.”

Quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông mị lực tràn đầy đang ôn nhu mỉm cười:

“Cậu ấy mới vừa rồi mệt muốn chết luôn, cần phải nghỉ ngơi...”

Lời còn chưa nói hết, quả đấm của Hatsune đã hướng tới! Người kia “ ôi chôi” một tiếng, mặc dù chuyện xảy ra đột nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh né được. Mắt thấy một đấm này không có hiệu quả, Hatsune chân phải theo hướng hắn né mà đá tới nhưng không biết hắn động như thế nào mà không thể đánh trúng.

Nếu như không đánh chết tên khốn dám xâm phạm với cha một trận, Hatsune thật sự là không thể nuối trôi cơn giận này. Cho nên phát huy toàn bộ kỹ thuật đánh nhau từ năm 10 tuổi đến giờ, thật nhanh hướng tới đánh trên người tên kia.

Thế nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, liên tiếp tránh được, cho đến khi Hatsune thất thủ làm đổ bình hoa trên bàn, phát ra tiếng xoảng cực kì lớn làm thức tỉnh người cha đang ngủ say của gã, cuộc chiến mới chân chính dừng lại.

Yuuki Tengoku rên rỉ mở mắt, đầu tiên nhìn qua chính là thấy thân ảnh cao 185cm của Hatsune, cho là bản thân đang nằm mơ nên liều mạng dụi dụi mắt, xác định đây không phải bởi vì quá nhớ nhung mà xuất hiện ảo giác mới hoan hô một tiếng nhảy tới.

Thân thể trần truồng quấn chặt trên người khiến cho Hatsune cảm giác được một loại xúc cảm nóng bỏng cùng thân mật, khuôn mặt rạng rỡ dán trên mặt mình, còn liều mạng cọ tới cọ lui, nên gã tại chỗ hóa đá.

“Hatsune! Trời ơi! Thật sự là Hatsune! Làm sao con lại tới đây? Rốt cuộc cũng quyết định sống chung một chỗ với cha rồi đúng không? Cha thật cao hứng, thật cao hứng!”

Tengoku ôm gã vừa nhảy vừa cười, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình đang lõa thể, còn con trai thì đã cứng ngắc đến hoàn toàn không thể động đậy được.

Cảm giác được lỗ mũi nóng muốn chết, Hatsune thật sự không thể khống chế được mà chảy nước mũi, tự động đẩy ra mỹ vị đang bày ra trước mặt mà không thể nào ăn được, thẳng tắp hướng cửa phòng mà đi. Khi đi qua người đàn ông, chỉ nghe được thanh âm trầm thấp tỉnh táo nhắc nhở mình: “Ra khỏi cửa phòng ở chỗ quẹo thứ nhất chính là phòng tắm”, sau đó đóng thật chặt cửa lại. Nghe được trong phòng tiếng chửi rủa cùng tiếng xả nước hồi lâu, người nọ rốt cuộc không thể nhịn cười được bò ra cười điên cuồng. Đầu sỏ gây chuyện còn đang ngơ ngác quấn lấy người nọ hỏi nguyên do, gương mặt tràn đầy nghi ngờ.

“ Sensei (tiên sinh, thầy giáo – cách gọi của Nhật thể hiện sự tôn trọng), rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?”

“ Trước tiên chưa nói đến chuyện này, cậu như vậy không cảm thấy lạnh sao?”

Người đàn ông sắp chết vì cười ngồi thở dốc không ngừng, đẩy ra thân thể dụ nhân đang trần truồng dán chặt lấy mình, quăng qua một cái áo choàng, sau đó một lần nữa lấy ra một cái khác có vẻ như phù hợp với thân mình, ngồi ở đầu giường chờ tên tiểu tử lửa giận hừng hực hận không thiêu đốt mình kia trở vào.

Hatsune xanh mặt đi vào, Tengoku còn hưng phấn gọi tên gã một lần nữa, lúc này chú ý đến trên người cha không có mảnh vải che thân hiện tại đã mặc áo choàng, mới đưa mắt nhìn về phía tình địch.

“Tôi nói nếu như ông muốn nhận lại tôi thì hãy tỏ ra mình là một người cha có được hay không? Lại cùng một thằng đàn ông sống phõng đãng thật sự là quá đáng.”

“Hatsune! Con đang nói cái gì thế?” Khuôn mặt Tengoku trong nháy mắt đỏ lên: “Đây là người chịu trách nhiệm công việc của cha, cũng là giám đốc nhà xuất bản, tác giả nổi tiếng nhất, Tokiwa Takahashi sensei đó.”

“Tokiwa... đó không phải là tác giả nổi tiếng viết tiểu thuyết đấy sao?” Cho dù đối với giới văn nghệ sỹ không có chút hiểu biết nào nhưng mà ngày ngày những người bên cạnh cũng thường hay đọc, hơn nữa cái tên kia, khắp các phố lớn phố nhỏ đều được quảng cáo tuyên truyền trên diện rộng, muốn không nhớ cũng khó a.

“Đúng, Tokiwa sensei là tác giả cực kỳ tài hoa, được hoan nghênh nhất ở nhà xuất bản cha đang làm, mà cha thân là biên tập viên của anh ấy cũng rất tự hào nha.”

Phụ thân đại nhân dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn đồng sự bên cạnh càng làm cho Hatsune phản ứng ngàng càng ác liệt.

“Chờ một chút! Thân là tiểu thuyết gia không phải là không ngừng tìm hiểu tài liệu về cuộc sống hàng ngày để làm cho bản thân không bao giờ có thể cạn kiệt linh cảm sáng tác sao... Chẳng lẽ nói, ông là phụ trách biên tập viên cho hắn còn chịu trách nhiệm cùng hắn trên giường sao? Không được! Không thể! Tuyệt đối không được! Tôi không cho phép!”

“Con đang nói cái gì thế Hatsune?”

Y đỏ mắt lên, lớn tiếng trách cứ Hatsune, mà người đàn ông ngồi một bên kia cũng không nhịn được lại một lần nữa cười rộ lên, cười đến nỗi té trước té sau, khiến hình tượng gợi cảm của hắn biến mất không còn một chút tăm hơi.

“Quá, quá thú vị ~~ không nghĩ tới Tengoku cậu thế nhưng lại có người con thú vị đến như thế! Quá thú vị ~ ~ tôi đã lâu rồi không có cười như thế ~~”.

Tokiwa Takahashi lau đi nước mắt vì cười nhiều quá mà chảy ra, hướng về phía Hatsune đang còn tức giận mà hỏi:

“ Tại sao nhóc nghĩ nhất định ta cùng với cha của nhóc có quan hệ như thế?”

“ Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi gọi điện cho cha thế nhưng người nghe máy lại là ông. Hơn nữa, lúc đó cha không thể nghe máy được, sau lại nghe thấy tiếng thở dốc, cùng với tiếng “ không muốn, không muốn như vậy”, tiếng rên rỉ, ông cho tôi là một tên ngốc hay sao mà lừa không phải chứ?”

Hatsune nghĩ tới chuyện này sắc mặt liền xám ngắt mà tên kia cười lại càng vui vẻ hơn.

“Cái này a, bởi vì cậu ấy uống rượu say, Tengoku nha, bình thường cũng rất nề nếp nhu nhược, thế nhưng cũng là người uống rượu không tệ chút nào, mặc dù không thể đạt đến trình độ say rượu mà đánh người xằng bậy nhưng cũng sẽ liều mạng với người khác nói lời trong lòng của mình. Chính vì thế mà ta mới có thể biết được cậu ta gặp đứa con đang tìm kiếm đã lâu, còn làm nên chuyện tình hết sức khó lường ~~”

Nói đến đây, người đàn ông ý nhị liếc nhìn Hatsune một cái, gã dĩ nhiên là biết hắn vừa rồi nói cái gì lập tức khuôn mặt đỏ lên.

“ Ta hôm nay vừa lúc đem bản thảo giao cho Tengoku, sau đó liền bị tha đi uống rượu cũng bởi vì như thế mới có nghĩa vụ phải tha một người cha đáng thương bị con trai tổn thương mà uống rượu say như chết kéo về. Mà sở dĩ hai người bọn ta đều trần truồng như thế này, cũng đơn giản chỉ vì cậu ta nôn ra một thân mà quần áo trên người ta cũng rối mù hết cả lên cho nên ta mới để cho hai người toàn thân trần truồng mà đi xử lý một chút... Thật không nghĩ tới lại có thể gây ra chuyện hiểu lầm hay ho như thế này...”

Hatsune thật vất vả thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà lại nghĩ tới một chuyện khác.

“ Ông cũng quá nguy hiểm! Cho dù hiện tại không nghĩ như thế nhưng tương lai biết làm sao bây giờ? Nếu như ông muốn hạ thủ với cha tôi thì sao!”

“Hatsune! Không được nói như thế với Tokiwa sensei!”

Tokiwa Takahashi sờ sờ cằm của mình, sau đó nhìn về phía Hatsune, trong con ngươi tràn đầy tán thưởng.

“Nói như vậy quả thật cũng có chút đạo lý. Nhưng mà ta thích con gái, về phần đàn ông a, có thích cũng thích loại đàn ông khác hẳn Tengoku~ nếu muốn đàn ông, thì dường như nhóc mới hợp khẩu vị của ta a~”

Hatsune không tự chủ được mà rùng mình một cái, cảm giác ánh mắt lão ta đang liếm qua toàn bộ cơ thể mình, giống như điện giật đánh tới! Còn chưa kịp phản ứng như thế nào thì người đàn ông này liền cười cười phất tay một cái.

“Vậy cứ như thế, ~~ tôi đi trước đây. Tengoku cậu cùng với con trai cứ từ từ ôn chuyện đi nha ~”

“Sensei!”

Người nọ không để ý tới y gọi, ngược lại đi qua một bên lấy bộ quần áo tây trang đang treo trong tủ ra vừa cười nói “May mà lúc trước còn bảo cậu mua tây trang nhé” vừa thành thục mặc vào người. Trước khi ra khỏi cửa mới quay lại, dường như nhớ ra điều gì, xoay đầu hướng bộ mặt đề phòng của Hatsune cười cười nói:

“ Bất quá Tengoku vẫn có lực hấp dẫn rất lớn nga~ nhất là bộ dạng khóc lóc hướng về phía ta làm nũng ~ ~ bố con của nhóc thực sự là hợp khẩu vị của ta nha ~”

“Đi chết đi!”

Hatsune hung hăng đạp cửa ra vào, đem người đàn ông ghê tởm kia hoàn toàn ngăn ở bên ngoài.

Người này thật sự là quá nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ cho cha mình để y không rơi vào bàn tay bẩn thỉu của hắn! Dĩ nhiên, cũng phải cẩn thận để mình không rơi vào tay của hắn...

Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nhìn phía sau của cha. Tengoku đang bày ra bộ mặt lã chã nước mắt chực khóc nhìn mình, sau đó bổ nhào, ôm lấy eo của mình.

“Cha thật sự là cao hứng, Hatsune, rốt cuộc con cũng đồng ý sống cùng cha... “

Hatsune yên lặng tùy ý y ôm nhưng trong lòng rõ ràng biết rằng thời kì khổ cực của mình đã bắt đầu rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương