Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
-
C1109: Chương 1109
Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp đi ra ngoài, đứng trong sân.
“Mạc Thanh Uyển?”
Mấy tên Kim Đan kỳ của nhà họ Chu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô gái đi từ trong nhà ra là Vương Băng Ngưng.
Tu luyện một lúc, cô cảm thấy cơ thể hơi cứng ngắc nên đi ra sân định vận động một chút, hai tay xắn tay áo lên khởi động, cơ thể mảnh khảnh nhưng thực ra cũng điện nước đầy đủ, đường cong lả lướt không thua kém ai.
Đương nhiên không thể so với Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi, hai người đó tương đối biến thái.
Nhất là Lâm Thanh Đàn, biến thái nhất.
Vương Băng Ngưng không hề nhận ra có vài ánh mắt kinh ngạc đang nhòm ngó mình.
Người của nhà họ Chu, cầm đầu là người dùng Tầm Khí Tín kia thông báo một câu:
“Các người chờ ở đây, tôi đi gặp Mạc Thanh Uyển.”
Nói xong anh ta đi vào trong sân.
“Cô Mạc, sao cô lại ở đây?”
Người kia thu hồi Tầm Khí Tín, đến trước mặt Vương Băng Ngưng, ôn hòa hỏi.
Cô Mạc?
Vương Băng Ngưng sửng sốt, quay lại nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, chỉ có một người đàn ông này đang nói chuyện với mình.
Người đàn ông cho rằng Vương Băng Ngưng đang cảnh giác với mình, vì vậy chủ động giới thiệu: “Tôi là Chu Lưu, là người của nhà họ Chu ở thư viện Vân Sơn, cô Mạc không cần hoảng sợ.”
Thư viện Vân Sơn…
Chu Lưu vừa nói vậy, Vương Băng Ngưng lập tức hiểu ra.
Trước kia Tiểu Lục Vân đã nói, ở thư viện Vân Sơn có một cô gái giống mình như đúc, có lẽ Chu Lưu này đã nhầm mình với cô gái kia rồi.
Trả lời thế nào đây? Nói mình không phải họ Mạc, họ nhận nhầm người ư?
Không thể được, như vậy chẳng phải mình bị lộ quá sớm ư, dù sao trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc sao có thể không khiến mọi người nghi ngờ?
Trước khi Tiểu Lục Vân về, Vương Băng Ngưng không định để mình bị lộ nhanh thế.
Vương Băng Ngưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi… Tôi đến Giang Nam làm vài chuyện.”
Lắp bắp rồi.
Thực ra Vương Băng Ngưng từng có chút khuyết điểm, đó là khi nói dối sẽ nói lắp, chỉ là sau này cô dựa vào năng lực chuyên nghiệp cực mạnh để khắc phục.
Rất hiếm khi xuất hiện lại tình huống nói lắp.
Nhưng hôm nay lại có.
Chủ yếu là do sau khi nghe Tiểu Lục Vân nói chuyện, Vương Băng Ngưng có mâu thuẫn tâm lý với thư viện Vân Sơn, vừa muốn đi tìm đáp án cho thân phận mình, vừa rất sợ.
Nơi đó là thế giới của người tu luyện.
Như vậy người đàn ông tên Chu Lưu này chắc chắn cũng là một người tu luyện, sự xuất hiện của hắn ta có thể khiến Vương Băng Ngưng thầm cảm thấy áp lực.
Vương Băng Ngưng cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng vừa mở miệng đã suýt bị lộ.
“Mạc Thanh Uyển?”
Mấy tên Kim Đan kỳ của nhà họ Chu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô gái đi từ trong nhà ra là Vương Băng Ngưng.
Tu luyện một lúc, cô cảm thấy cơ thể hơi cứng ngắc nên đi ra sân định vận động một chút, hai tay xắn tay áo lên khởi động, cơ thể mảnh khảnh nhưng thực ra cũng điện nước đầy đủ, đường cong lả lướt không thua kém ai.
Đương nhiên không thể so với Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi, hai người đó tương đối biến thái.
Nhất là Lâm Thanh Đàn, biến thái nhất.
Vương Băng Ngưng không hề nhận ra có vài ánh mắt kinh ngạc đang nhòm ngó mình.
Người của nhà họ Chu, cầm đầu là người dùng Tầm Khí Tín kia thông báo một câu:
“Các người chờ ở đây, tôi đi gặp Mạc Thanh Uyển.”
Nói xong anh ta đi vào trong sân.
“Cô Mạc, sao cô lại ở đây?”
Người kia thu hồi Tầm Khí Tín, đến trước mặt Vương Băng Ngưng, ôn hòa hỏi.
Cô Mạc?
Vương Băng Ngưng sửng sốt, quay lại nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, chỉ có một người đàn ông này đang nói chuyện với mình.
Người đàn ông cho rằng Vương Băng Ngưng đang cảnh giác với mình, vì vậy chủ động giới thiệu: “Tôi là Chu Lưu, là người của nhà họ Chu ở thư viện Vân Sơn, cô Mạc không cần hoảng sợ.”
Thư viện Vân Sơn…
Chu Lưu vừa nói vậy, Vương Băng Ngưng lập tức hiểu ra.
Trước kia Tiểu Lục Vân đã nói, ở thư viện Vân Sơn có một cô gái giống mình như đúc, có lẽ Chu Lưu này đã nhầm mình với cô gái kia rồi.
Trả lời thế nào đây? Nói mình không phải họ Mạc, họ nhận nhầm người ư?
Không thể được, như vậy chẳng phải mình bị lộ quá sớm ư, dù sao trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc sao có thể không khiến mọi người nghi ngờ?
Trước khi Tiểu Lục Vân về, Vương Băng Ngưng không định để mình bị lộ nhanh thế.
Vương Băng Ngưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi… Tôi đến Giang Nam làm vài chuyện.”
Lắp bắp rồi.
Thực ra Vương Băng Ngưng từng có chút khuyết điểm, đó là khi nói dối sẽ nói lắp, chỉ là sau này cô dựa vào năng lực chuyên nghiệp cực mạnh để khắc phục.
Rất hiếm khi xuất hiện lại tình huống nói lắp.
Nhưng hôm nay lại có.
Chủ yếu là do sau khi nghe Tiểu Lục Vân nói chuyện, Vương Băng Ngưng có mâu thuẫn tâm lý với thư viện Vân Sơn, vừa muốn đi tìm đáp án cho thân phận mình, vừa rất sợ.
Nơi đó là thế giới của người tu luyện.
Như vậy người đàn ông tên Chu Lưu này chắc chắn cũng là một người tu luyện, sự xuất hiện của hắn ta có thể khiến Vương Băng Ngưng thầm cảm thấy áp lực.
Vương Băng Ngưng cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng vừa mở miệng đã suýt bị lộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook