Sáng hôm sau, Vô Niệm ngồi ở cửa sổ, nắm chặt điện thoại.

Triệu Hải Khoát biết cô đang do dự, cũng không làm phiền cô, lẳng lặng nấu bữa sáng.

“Triệu Hải Khoát, anh ngồi cạnh em được không, em lo quá.” Triệu Hải Khoát đóng van gas, đi tới chỗ cô.

“Em phải ấn số đã.” Cô vẫn nhớ số điện thoại của ba, chỉ là vẫn chưa ấn nút gọi.

Cô biết giờ này ba đang đọc báo uống trà, còn mẹ cô sẽ thay quần áo.

“Em ấn gọi nhé?”
Tim cô đập loạn xa, đặt điện thoại lên bàn, chỉ nút gọi màu xanh.

Triệu Hải Khoát mỉm cười, gật đầu nhìn cô.

“Ba, hai, một.” Vô Niệm đếm ngược, cô ấn nút gọi, bật loa ngoài lên.

Tiếng tút tút vang lên, Vô Niệm chắp tay lại như đang cầu nguyện.

Mấy giây sau vẫn không có người nhấc máy.


Vô Niệm định tắt điện thoại đi, Triệu Hải Khoát ngăn cô lại, bảo cô chờ thêm một lát.

“Alo? Ai thế?” Giọng ba Nghiêm vang lên.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng nhiên cô không nói được nữa, lời nói tới miệng nhưng không thốt ra được.

“Alo? Ai thế?” Giọng điệu của ông không thay đổi, vẫn trầm ổn mạnh mẽ như mấy năm trước.

Vô Niệm nhìn Triệu Hải Khoát, nước mắt lăn dài trên bá, gọi: “Ba ơi.”
Ba Nghiêm đang đọc báo, tay ông run lên, ông còn tưởng cả đời này sẽ không nghe thấy tiếng gọi này nữa.

Ông buông tờ báo ra, một tay nắm thành ghế, tay kia nắm chặt điện thoại.

Mười mấy giây sau, cả hai người đều im lặng.

“Nam Nam, là con đấy ư?” Giọng ông trở nên dịu dàng ôn hòa xen cả run rẩy.

Vô Niệm che miệng lại, khóc không thành tiếng, nghẹn ngào đáp: “Ba, là con, là con đây.”
Ông từng hoảng sợ, từng mất ngủ, không ngờ sẽ có ngày nhận được điện thoại của con gái, cô sẽ giống như hồi còn bé, kể chuyện ở trường cho ông nghe, đòi ông mua đồ ăn vặt cho mình.

Ông chờ khoảnh khắc này rất lâu.

“Ba xin lỗi con, xin lỗi con.” Ba Nghiêm không bình tĩnh được nữa, ông ngồi trên ghế, bật khóc nói với cô.

Tiếng khóc quá lớn, mẹ Nghiêm trong phòng cũng nghe thấy.

Bà vội vàng chạy ra, nghe thấy con gái gọi về, bà cầm điện thoại, gọi, “Nam Nam, mẹ đây, mẹ đây, mẹ rất nhớ con.” Bà mới trang điểm xong, nước mắt lã chã, gương mặt nhem nhuốc.

Vô Niệm vừa nghe thấy ba xin lỗi mình, giờ lại nghe thấy giọng mẹ, cô càng khóc lớn hơn, nức nhở nói: “Con cũng… cũng nhớ ba mẹ, con sai rồi… con không nên không liên lạc với ba mẹ… mẹ ơi, con sai rồi.”
Đột nhiên cô nghĩ thoáng ra, bỏ lại tất cả oán hận ra sau lưng, chỉ còn áy náy và nhớ nhung.

Mẹ Nghiêm còn khóc lóc kể mình nhớ con gái thế nào.

Ba Nghiêm bình tĩnh lại, đột nhiên ông nhớ tới một chuyện, vội vàng bảo mẹ Nghiêm đừng kích động, sợ ảnh hưởng tới cô.

Ký ức của bọn họ về cô dừng lại ở 5 năm trước, nếu có tiếng ồn ào sẽ làm cô khó chịu phát điên.

Ông sợ vợ mình nói câu nào không đúng làm con gái không vui, sợ cô cúp máy rồi không gọi điện nữa, sợ gia đình này lại phải chia lìa.


Mẹ Nghiêm gật đầu, che miệng lại, đưa điện thoại cho chồng.

Ông bình tĩnh bảo: “Mẹ con kích động quá, có dọa con không? Nếu được, con kể cho ba mẹ nghe bây giờ con sống thế nào được không? Con ở đâu? Có đủ tiền không? Có cần ba mẹ chuyển tiền cho con không?”
Tuy ông tự nhủ mình không được sốt ruột nhưng vẫn hỏi mấy câu liền.

Vô Niệm xoa ngực mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng trả lời: “Ba, con vẫn tốt ạ, ba mẹ đừng lo, con không bị trầm cảm nữa rồi.

Con đang ở Tam Á, ở đây cũng được hơn 1 năm rồi, con còn mở một quán trà sữa nữa, cuộc sống đầy đủ không thiếu gì cả.”
Ba mẹ Nghiêm mỉm cười, không còn chuyện gì tốt hơn thế này nữa.

“Được, vậy là tốt rồi, mẹ lo cho con lắm.

Mấy năm nay ba mẹ vẫn nghĩ lại xem ba mẹ dạy con thế nào…” Mẹ Nghiêm định nói một tràng dài lại bị ba Nghiêm cản lại.

“Ba mẹ, con sẽ không về Thượng Hải đâu.

Nếu khi nào ba mẹ rảnh thì có thể tới Tam Á tìm con, con sẽ tới sân bay đón.”
Thấy cô nói thế, ba Nghiêm đồng ý luôn: “Ngày mai, sáng mai ba mẹ sẽ đi.” Ông vui vẻ nhìn vợ mình, lau nước mắt đi.

“Vâng, mai con tới đón ba mẹ nhé.” Dứt lời, cả hai đều im lặng.

Ba mẹ Nghiêm có rất nhiều lời muốn hỏi, Vô Niệm cũng có nhiều chuyện muốn nói, cô muốn kể 5 năm qua mình sống thế nào, muốn nói về công việc mà cô yêu thích, muốn nói tới Triệu Hải Khoát, còn muốn kể mấy tháng trước mình gặp lại Lục Hàng.

Nhưng khoảnh khắc này, trăm điều muốn nói lại chỉ còn lời xin lỗi, cuối cùng là cảnh tượng ngại ngùng lúc gặp lại nhau, sợ nói nhiều sẽ phá hủy thời gian đẹp đẽ này.

Đợi 5 năm rồi, chẳng sẽ đợi thêm 1 ngày cũng không được ư?
Trầm mặc hồi lâu, ba Nghiêm mở lời trước: “Được, thế con làm gì thì cứ làm đi nhé, ba mẹ đặt vé máy bay đây, xong rồi sẽ gửi cho con xem.


Ba cũng phải đi làm rồi, ba cúp máy nhé.”
“Mai gặp lại nhé Nam Nam.” Mẹ Nghiêm khóc nức nở chào cô.

“Vâng, con chào ba mẹ, mai gặp lại ạ.”
Sau khi cúp máy, Vô Niệm rúc vào lòng Triệu Hải Khoát, nước mắt như đê vỡ, cô khóc thút thít không ngừng.

Nước mắt Vô Niệm làm ướt áo Triệu Hải Khoát, anh ôm Vô Niệm, không ngừng an ủi cô.

Một lát sau, chuông thông báo vang lên, ba Nghiêm gửi thông tin chuyến bay tới, ông nói: “Á Nam, ba với mẹ con bay chuyến 6 giờ 55 phút sáng, chắc tầm 10 giờ là tới nơi.”
Vô Niệm giơ điện thoại cho anh xem, nói: “10 giờ ngày mai anh đi đón ba mẹ với em nhé, anh có căng thẳng không?”
“Không, em thì sao?” Câu hỏi này làm Vô Niệm không biết trả lời sao, lại rúc vào lòng anh.

Cô im lặng một lát mới nói: “5 năm không gặp, sao không lo lắng được, nhưng cũng tốt mà, chờ mong cũng hay, dù thế nào nhưng vẫn vui vẻ nhiều hơn.”
“Thế là được rồi, 5 năm qua em sống không dễ dàng, ba mẹ em cũng không hạnh phúc, chắc giờ hai người họ cũng giống em lắm, mong ngày mai mau tới.”
Triệu Hải Khoát nhìn cô, anh nói: “Bây giờ chúng ta phải tính xem ba mẹ em tới thì nên ngủ ở đâu này.”
“Ừ ha, anh không nói em cũng quên mất, em chỉ nghĩ tới chuyện gặp nhau, chưa nghĩ tới chuyện ba mẹ em ở đâu.

Hay là để ba mẹ em ngủ ở đây nhé, còn em với anh ngủ ở Trùng Lãng Đi3m.”
“Được, nghe em hết.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương