Vết thương trên vai của Nhạn Quy đã mọc da non, gần như đã lành.
Nếu không chạm mạnh vào, căn bản sẽ không nhận ra sự tồn tại của nó.
Mặt trời lên cao, ngày mùa thu mát mẻ.
Nhạn Quy lúc này đang ở trong bếp làm món bánh ngọt sở trường của nàng.
Bánh hoa mai, bánh đường lê, bánh tuyết liên, đều là những món hắn thích.
Nàng muốn làm xong trước bữa trưa, mang đến cho hắn làm trà chiều.
Nhạn phu nhân ở một bên nhìn bóng dáng bận rộn của nữ nhi nhà mình, mặt mày hơi âu sầu.
Bà nhận thấy hành vi của nữ nhi mình mấy ngày qua có chút bất thường.
Thích ngủ nướng, thích chơi với hoa hoa cỏ cỏ, thậm chí thay đổi thời gian làm bánh.
Trước đây đều làm bánh vào buổi sáng, nhưng bây giờ lại chuyển sang buổi chiều.
Ban đầu bà nghĩ đó là di chứng do vết thương gây ra làm thay đổi chế độ sinh hoạt, ăn uống, nhưng sau khi vết thương khỏi hẳn, con gái vẫn giữ thói quen như vậy.
Điều này khiến Nhạn phu nhân không khỏi bất an.
Ở bên cạnh nàng mấy ngày, ngoại trừ những bất thường này, mọi thứ khác đều như bình thường, vì vậy bà chỉ đành nén chặt trong lòng, để nàng đi.
Thỉnh thoảng, lại vang lên giọng nói vui vẻ của Nhạn Quy bên tai: “Được rồi, mẫu thân, vậy con đi đây.”
Ơn cứu mạng lớn hơn trời, chưa kể việc bị thương lần này cũng không phải là chủ ý của ngự thân vương, Nhạn phu nhân không có cách nào từ chối, gật đầu để Lục Vu đi cùng nàng.
“Nhạn cô nương.”
Nhạn Quy mặc một chiếc váy trắng với chuông gió gỗ, nhìn vô cùng thướt tha, linh động.
Giày thêu của nàng vừa bước lên bàn đạp xe ngựa, liền nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
Quay đầu nhìn, thấy là người quen, khóe miệng lập tức giương lên: “Tiết đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Nói xong, nàng để Lục Vu mang hộp đựng thức ăn đi lên trước, còn nàng thì bước xuống, đứng đợi.
Tiết Tuân nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Lục Vu, trong lòng thầm mừng rỡ, ai ngờ một tiếng Tiết đại ca đã đánh lui chút vui mừng trong lòng hắn, sinh ra nghi ngờ ngắn ngủi, nha đầu này vẫn luôn gọi hắn là Tiết Tuân…
“Người đây là có chuyện à?”
“Vâng! Đi giao bánh.”
Nghe vậy, Tiết Tuân không có suy nghĩ gì khác, vui vẻ nhìn nàng lên xe ngựa, nhìn nàng rời đi.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt thanh tú của hắn còn chưa lưu lại nửa phút, bỗng chốc sụp đổ mất.
Đợi, đợi đã!
Nhạn cô nương, hướng người giao bánh ngọt sai rồi!

Hoàng cung.
Một cỗ xe ngựa lắc lư đi qua môn quan, đi về phía Khánh Hoa cung.
Nguyên Chính Tự lúc này đang khiển trách thuộc hạ của mình ở thiên điện, nước miếng bay tứ tung: “Một lũ vô dụng, đến một thích khách cũng không tra ra, Đại Kỳ ta nuôi một đám vô dụng các người có tác dụng gì?”
Thị vệ đứng đầu quỳ trên mặt đất, cúi đầu nghiêm mặt nói: “Nhị hoàng tử, không phải là tra không ra, còn có thế lực lớn hơn chúng ta đang che đậy chuyện này.

Bất kể chúng ta bắt tay từ mặt nào, cũng đều không thể tìm thấy một điểm khả nghi, quả thật là vô kế khả thi.”
“Thế lực lớn hơn? Còn có thể lớn hơn hoàng thất ta sao? Tiếp tục tra cho ta.

Chỉ còn nửa tháng nữa là hết hạn một tháng.


Còn tra không ra thì ta muốn đầu của các ngươi.”
Y thở hổn hển, sắc mặt xấu đến dọa người, thái giám đang canh giữ bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám.
Lúc này, tiếng bước chân uyển chuyển như một chú thỏ, nhẹ nhàng đi vào.
Mặt mày Nguyên Chính Tự khẽ động, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng đi tới chính điện với vẻ mặt mong chờ: “Nhạn Nhi, cuối cùng nàng cũng đến rồi, ta đợi nàng gấp lắm rồi.”
Thiếu niên nhiệt tình như vậy, thiếu nữ lại càng thêm ngượng ngùng, nàng đỏ mặt, tự tay cầm hộp đựng thức ăn đưa đến trước mặt Nguyên Chính Tự, nói: “Đoán xem ta mang gì đến cho chàng?”
Nguyên Chính Tự liếc nhìn hộp thức ăn kia, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc… Đương nhiên biết, tất cả đều là đồ ngọt mà bổn hoàng tử không thích ăn.
Nhưng ngoài miệng vui vẻ nói: “Đương nhiên, mau lấy một miếng cho ta nếm thử.”
Nhạn Quy che miệng cười yếu ớt, đi đến bên bàn ăn, lấy ra từng khay bánh ngọt, sau đó gắp một miếng bánh hoa mai đưa cho Nguyên Chính Tự: “Đây.”
… Nhạn Nhi biết rằng trong số các loại bánh ngọt yêu thích của y, thì chiếc bánh hoa mai này là hợp ý y nhất.
Nguyên Chính Tự nhìn miếng bánh kia, trong lòng lẩm bẩm: “Tất cả đều vì hai mươi vạn đại quân của Lâm tướng quân, chút đau khổ này chẳng là gì cả.” rồi nhận lấy cắn một miếng.
Nhạn Quy thỏa mãn, nghĩ thầm: Chàng đã cứu ta, ta cũng không có gì để báo đáp, liền làm nhiều bánh ngọt mà chàng yêu thích.
Đang đút ăn, đột nhiên nghe thấy thiếu niên ở phía đối diện nhìn mình đầy chờ mong, thâm tình lại chân thành nói: “Nhạn Nhi, đợi sau khi nàng tới tuổi cập kê, ta sẽ cưới nàng làm vợ, thế nào?”
Nhạn Quy bị hỏi ngay tại chỗ thì đần ra.
Thành hôn, nàng chưa từng nghĩ đến.
Đột nhiên, nàng lắc đầu, cảm thấy mọi chuyện không nên phát triển như thế này, nhưng dù thế nào nàng cũng không kiểm soát được, như thể có một bản ngã khác đang sống trong nàng, phá vỡ phòng tuyến yếu ớt nhất của nàng và hòa làm một thể với nàng, ảnh hưởng lẫn nhau.
Thật lâu sau, nàng nhìn thiếu niên khóe miệng mang theo ý cười, đôi môi khẽ mở, chậm rãi phun ra một chữ: “Vâng.”

Sau khi Tiết Tuân biết được Nhạn Quy vào cung giao bánh, liền không dám xuất hiện trước mặt Nguyên Trăn, chỉ sợ khi nhìn thấy giữa lông mày vương gia vô ý lộ ra vẻ nhớ nhung, hắn lại không khống chế được nói sự thật với ngài ấy.
Tất cả bồn cây hoa cỏ trong Tây Viện mấy ngày nay bị Nguyên Trăn lật đi lật lại, cứ tiếp tục, sợ là một cây cũng không sống nổi.

Bỗng hắn ném mạnh cái xẻng, thầm nghĩ: Không thể tiếp tục đợi được nữa, ngu ngốc như người vợ đợi chồng ra ngoài trở về vậy.
Nếu muốn gặp nàng, có thể tự mình đến quý phủ một chuyến.
Nguyên Trăn nghĩ vậy liền gọi Tiết Tuân mang cho mình một chiếc áo choàng.
“Vương gia muốn đi ra ngoài?” Tiết Tuân khoác áo cho Nguyên Trăn, hỏi.
“Ừ.

Theo ta đến Nhạn phủ.”
Bàn tay đang sửa sang lại áo khoác bỗng nhiên cứng đờ, khóe miệng cứng ngắc nói: “Hôm nay trời càng ngày càng lạnh, vương gia tốt hơn không nên ra ngoài.
Nguyên Trăn nhìn nghiêng về phía thanh niên đang chậm chễ, lông mày hơi nhíu lại, không vui nói: “Coi chủ tử của ngươi là từ bụi nặn ra à?”
Tiết Tuân vội cúi đầu, vô cùng chân thành nói: “Đương nhiên không phải.”
“Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị ngựa.” Nói xong, tự mình đi ra ngoài.
Chuyện vương gia đã quyết, không ai có thể thay đổi, Tiết Tuân phải vội vàng chuẩn bị ngựa trong lúc Nguyên Trăn đi từ nội viện ra cửa chính.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Trăn cưỡi ngựa sau khi bị trúng độc mang về từ biên giới.
Đã mười mấy năm, vừa sờ bờm ngựa, ngồi lên lưng ngựa liền phi nước đại.
Ngựa hiền áo mới, một đen một trắng, giống như những người bạn cũ của nhau, tùy ý phóng khoáng trên đường phố rộng rãi, anh tuấn kiệt xuất.
Nhìn từ xa, người đi đường vô thức nhường đường cho hắn.
Nhìn nam nhân như cưỡi thiên mã đến, bách tính xung quanh bắt đầu xì xào.
“Đây là vị quý nhân nào, lại lạ mặt như vậy?” Những thiếu nam thiếu nữ xấu hổ hỏi nhau.
Những người lớn tuổi hơn một chút lại có chút ấn tượng, hơn mười năm trước, khi đại quân Kỳ Quốc chiến thắng trở về, trên chiến mã có một thanh niên khôi ngô tuấn tú như thế, tắm trong ánh mắt sùng bái của mọi người, tiến thẳng vào cung, thiếu niên kia cực kỳ giống với người này.
Tính toán thời gian: “Đây, hình như là vị ngự thân vương mắc bệnh nan y kia.”
“Cái gì? Không thể nào! Này nhìn cũng không giống bị bệnh nan y!”
“Hoàng tộc! Có bao nhiêu dược liệu quý báu, đương nhiên là không giống.


Nhưng mà nhìn mặt mũi kia, cũng không đáng sợ, độc ác như lời đồn.”
“Đúng vậy! Không ngờ ngự thân vương hơn mười năm không xuất hiện, gặp lại, còn chói mắt hơn lúc còn trẻ, tuấn tú như vậy, ngài ấy muốn đi đâu vậy?”
Đi đâu? Đi tìm người, Tiết Tuân cưỡi ngựa theo phía sau, buồn bã nghĩ.
Vì nguyên nhân sức khỏe, vương phủ của ngự thân vương tọa lạc ở chỗ không chỉ cách xa hoàng cung mà còn rất vắng vẻ, trùng hợp lại cách rất gần Nhạn phủ.

Ngựa chạy băng băng không bị dòng người cản trở, rất nhanh liền đến đích.
Nguyên Trăn giao ngựa cho Tiết Tuân, chỉnh lại quần áo rồi đi về phía cửa chính.
Người làm canh cửa cũng không nhận ra Nguyên Trăn, nhưng nhìn thấy đối phương cao quý bức người như vậy, liền biết thân phận tôn quý, vội vàng chạy vào bẩm báo.
Trùng hợp là các quan đều nghỉ, gia đình Nhạn Hồng đều đang ở trong phủ, nghe thông báo, Nhạn Hồng vội vàng dẫn cả nhà ra đón.
Vừa nhìn thấy chính là ngự thân vương cực kỳ cao quý đến phủ, Nhạn Hồng kinh ngạc đến mức không khống chế được vẻ mặt, lời nói ra cũng vì kích động đến mức không thành cái gì: “Thần thần, thần Nhạn Hồng, bái kiến kiến kiến ngự thân vương.”
Nói xong liền muốn quỳ xuống.
Nguyên Trăn vội vàng tiến lên ngăn cản lễ quỳ bái của ông, trên miệng cũng không chút lưu tình nói: “Xem ra tiểu nha đầu được di truyền từ Nhạn thúc thúc, vội vàng liền nói lắp.”
Một tiếng gọi Nhạn thúc thúc này lại khiến Nhạn Hồng thấp thỏm lo sợ, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống, mẹ ơi, bọn họ thế nhưng là ngang hàng!
Nghĩ lại, lại cảm thấy lời này không đúng, Nhạn Hồng sửng sốt, hỏi: “Vương gia quen con gái thần?”
Nguyên Trăn cong khóe miệng, khẽ gật đầu.
Trong lòng Nhạn Hồng quả thật là sóng to gió lớn, gió to gào thét, ông vội vàng đưa Nguyên Trăn vào đại sảnh của nhà chính, cung kính tôn sùng thượng khách.
Quay đầu, nhìn thấy phu nhân đứng bên bộ dạng không lấy gì làm ngạc nhiên, chợt nhận ra có phải bản thân mấy ngày qua chỉ lo công sự mà không để ý đến vợ con trong nhà rồi không.
Quý nhân ở đây, ông cũng không tiện hỏi phu nhân, liền nói: “Hôm nay vương gia đến tệ xá, có chuyện gì phân phó ạ?”
Nguyên Trăn vừa đến, đôi mắt nâu liền tìm kiếm bóng dáng của Nhạn Quy, hôm nay hắn đã đến phòng khách, theo lý đã nhận được tin tức hắn đến rồi mới đúng.
Liếc mắt nhìn vợ chồng Nhạn Thị cùng với Nhạn Cát đứng phía sau, Nguyên Trăn hỏi: “Lệnh ái Nhạn Quy đâu?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương